Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 11 ANH ẤY ĐÃ KẾT HÔN RỒI_
CHƯƠNG 11: ANH ẤY ĐÃ KẾT HÔN RỒI?
Lộ trình hơn hai mươi phút, chân của Ngô Huệ cũng đã bị giày cọ đến chảy máu.
Cô nhìn khách sạn gần ngay trước mắt, khóe miệng hiện lên sự chua xót.
Từ sự tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi có thể thấy được, Dương Thảo Nguyên không hề thích cô.
Cái loại không thích này, không liên quan đến địa vị hay thứ gì khác, mà đến từ sự coi thường từ sâu trong tư tưởng, trải qua năm tháng gột rửa cũng không sao phai mờ đi được oán hận cuộc đời, nghiêm trọng đến mức cô ở lại thêm một giây cũng không chịu nổi.
Trong lòng Dương Thảo Nguyên, Ngô Huệ thậm chí còn không quan trọng bằng con chó kia…
Chí ít bà ta còn vui vẻ hòa nhã với Tân Tân, còn với Ngô Huệ, thờ ơ cay nghiệt.
Hiện tại nghĩ lại cũng có thể hiểu được, lúc đầu vì sao bà ta lại giả bệnh không tham dự hôn lễ của Trần Gia Huy và mình.
Trần Gia Huy nghe lời như vậy, nếu như Dương Thảo Nguyên phản đối hôn sự của hai người, hắn nhất định sẽ không ngỗ ngược, nhưng, bọn họ vẫn thuận lợi kết hôn.
Vậy nói cách khác, Dương Thảo Nguyên đã ngầm đồng ý.
Nếu đã đồng ý rồi, vậy hôm nay làm khó đủ kiểu như vậy là có ý gì?
Ngô Huệ lắc đầu, đúng là người một nhà không ai hiểu được.
Trần Gia Huy mê muội lưu luyến hoa cỏ, lại chủ động theo đuổi còn muốn cưới cô, Dương Thảo Nguyên vô cùng ghét bỏ cô, nhưng lại ngầm đồng ý hôn nhân của bọn họ…
Ngô Huệ chân trước chân sau bước lên cửa bậc thang, không ngờ nhìn thấy Trần Gia Huy đứng đó đợi cô.
“Cô chậm như vậy, là muốn để mọi người đợi cô sao?”
Trần Gia Huy cau mày, liếc mắt thấy mắt cá chân tím bầm của cô:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi tưởng anh hẳn rất rõ chứ.”
Ngô Huệ cười nhạt.
Trần Gia Huy bước xuống vài bậc thang đỡ lấy tay cô:
“Tôi cũng vừa mới biết, họ nói ở đó không có taxi.”
Hắn đang giải thích sao?
Ngô Huệ hơi bớt giận nghiêng người, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự hờ hững:
“Không sao, chuyện này với tôi mà nói không tính là gì cả.”
Trần Gia Huy nhìn cô, đáy mắt lóe lên tia sáng sâu thẳm, Ngô Huệ nhếch miệng:
“Tôi quen… đi bộ rồi…”
Sau đó, Trần Gia Huy khom lưng, dưới ánh mắt không dám tin của cô, bế ngang cô lên:
“Sau này, ít đi giày cao như vậy thôi.”
“Ừ, biết rồi.”
Ngô Huệ rũ mắt, hàng lông mi dài cong vút che đi tất cả tâm tình.
Trần Gia Huy ôm cô ngồi lên sofa trong phòng khách:
“Đợi tôi một lát.”
Ngô Huệ gật đầu, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của hắn biến mất ngoài cửa.
Sau khi trải qua cảnh ngộ vừa rồi, Trần Gia Huy như vậy, có tính là bù đắp cho cô hay không?
Ngô Huệ im lặng ngồi trong phòng khách, nhìn đoàn người đi qua đi lại.
Trần Gia Huy đi rất lâu sau vẫn không quay lại, trong phòng khách có mấy công nhân đang tu sửa điều hòa, Ngô Huệ cảm thấy có chút lạnh.
Sau đó, có dịch thể ấm nóng từ mũi cô chảy xuống, cô cho rằng đó là nước mũi, theo bản năng quệt qua, lại phát hiện là vệt máu đỏ tươi.
Cô kinh ngạc, nhanh chóng đưa tay bịt mũi, ngẩng đầu, hai chân vắt chéo để xuống đất.
Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp bao lấy ngón tay cô, chóp mũi truyền đến sự chà lau nhè nhẹ, mà sau gáy cô cũng được nâng lên.
Ngô Huệ theo bản năng muốn giữ khoảng cách với người đến này, giọng nam điềm tĩnh từ tính vang lên bên cạnh cô:
“Đừng động.”
Ánh mắt của Ngô Huệ khẽ động, đập vào mắt là bàn tay xương khớp rõ ràng và một chiếc khăn tay.
Cô quét mắt, nhìn thấy ở góc có thêu thủ công chữ cáu “X”.
“Cảm ơn.”
“Chuyện nhỏ thôi.”
Giọng đàn ông thuần hậu, dường như còn ẩn chứa ý cười.
Hai người rất gần nhau, Ngô Huệ có thể ngửi thấy rõ ràng được mùi thuốc lá trên người anh, không nồng đậm giống như Trần Gia Huy, mùi của anh thoang thoảng, có hương vị của cỏ xanh.
Máu mũi không còn chảy nữa, Ngô Huệ dùng khăn tay lau sạch, quay đầu, nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh mình.
“Sao lại là anh?”
Ngô Huệ kinh ngạc lên tiếng, ngạc nhiên nhìn anh.
Người đàn ông kia cười lịch sự:
“Thế giới này thực nhỏ, chúng ta lại gặp nhau ở nơi này.”
Ngô Huệ nghe xong, mặt bỗng ửng đỏ, giống như khi bản thân đang bối rối, đụng phải anh.
“Đến đây ăn cơm sao?”
Ngô Huệ gật đầu, như nhớ tới điều gì đó liền hỏi:
“Mấy ngày trước tôi để áo khoác ở quầy lễ tân rồi…”
Ý cười trên mặt người đàn ông vẫn không ngớt:
“Thư ký của tôi đã cầm về thay cho tôi rồi.”
“Vậy là được rồi.”
Ngô Huệ nói nhỏ, không biết nên nói gì nữa, hai tay bất giác nắm lấy khăn tay.
Không đúng, khăn tay?
Ngô Huệ chợt nhìn sang, quả nhiên, túi bên trái của anh trống rỗng.
Anh thân mặc âu phục màu đen, tuy không cố ý muốn thể hiện, nhưng vóc dáng sừng sững, đôi mắt lóe sáng lấp lánh như kim cương, cả người giống như một từ trường to lớn, thu hút ánh nhìn của người khác.
Ngô Huệ nhìn cổ áo nạm kim cương của anh, đường may tinh tế đẹp mắt, nhìn rất đắt tiền.
Anh mặc nghiêm chỉnh như vậy, nhất định là tới tham dự buổi tiệc quan trọng.
“Xin lỗi, cái này…”
Vẻ mặt Ngô Huệ tràn đầy áy náy chỉ vào khăn tay dính máu trong tay.
Anh có vẻ không để ý đến, cũng không nhìn khăn tay:
“Không sao, có nó hay không cũng không quan trọng.”
Nói xong, tầm mắt của anh dời đi, cuối cùng dừng lại dưới chân cô:
“Chân em bị xước chảy máu rồi.”
Ngô Huệ nhìn theo, bàn chân trắng nõn sáng bóng của cô đang để trên giày, bị người đàn ông tao nhã như vậy nhìn chằm chằm, cô quẫn bách không chịu được, rụt rụt ngón chân:
“Gót giày mới cứng quá nên xước chân.”
Đôi môi mỏng của anh giương lên, nở nụ cười nhàn nhạt, không có bất cứ tâm tình khiến người ta bất an, ngược lại còn nho nhã lễ độ, tiến lui vừa phải.
Bả vai cô trĩu xuống, chiếc âu phục của nam khoác lên người:
“Ở đây đợi tôi xuống.”
Sau khi anh đứng dậy rời đi, Ngô Huệ thu lại tầm mắt, nhìn chiếc áo khoác trên người, ấm áp, còn lưu lại hơi thở của anh.
Không đến hai ba phút sau, anh đã quay lại.
Trên tay anh cầm một chiếc hộp tinh xảo màu vàng, anh đi đến trước mặt Ngô Huệ, nửa ngồi xuống.
Một đôi giày đế bằng của nữ vô cùng đẹp đẽ xuất hiện trong tầm mắt của cô, tinh xảo đến mức khiến người ta không dời mắt được.
Sau đó, lòng bàn chân Ngô Huệ ấm áp, anh dùng tay nhấc chân cô lên, cẩn thận đi giày vào.
“Vừa hay trên xe có đôi giày.”
Ngô Huệ kinh ngạc ngẩng đầu, ngón tay thon dài của anh nắm lấy sofa, nở nụ cười dịu dàng nhìn cô.
Ngô Huệ nhìn đôi giày màu trắng sữa trên chân, lại ngẩng đầu nhìn anh:
“Đôi giày này, anh tặng tôi sao?”
Anh còn chưa kịp trả lời, một chiếc giày da kiểu tây, người đàn ông dàng vẻ như thư ký vội vàng chạy đến.
“Chủ tịch Bùi, bà chủ…”
Khi anh thoáng nhìn Ngô Huệ thì sửng sốt, sau đó gật đầu chào hỏi:
“Chào cô.”
Ngô Huệ cũng cười nhạt:
“Chào anh.”
Thư ký vừa định tiếp tục nói với anh, lại nhìn thấy đôi giày trên chân Ngô Huệ, kinh ngạc mở to mắt:
“Đôi giày này…”
Anh đã đứng lên, cắt ngang lời nói của người đến:
“Người đến chưa?”
Thư ký gật đầu, trước khi trả lời không nhịn được lại nhìn Ngô Huệ, lúc này mới nói:
“Bà chủ đang đợi anh.”
Anh đã kết hôn?
Ngô Huệ có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông vóc dáng cao ngạo kia.
Anh cùng thư ký nói với nhau hai câu, quay đầu, nhìn thấy Ngô Huệ vẫn chưa kịp che giấu đi sự kinh ngạc trong ánh mắt.
Nụ cười của anh rất dịu dàng, ánh mắt có sức mạnh khiến người khác an tâm:
“Tôi còn có việc, đi trước.”
Ngô Huệ ngẩn ngơ không sao hoàn hồn lại được, đợi cô phản ứng lại, trong phòng khách đã sớm không còn bóng dáng của anh nữa.
“Này, áo của anh…”
Ngô Huệ nhìn phương hướng anh rời đi, lại cúi đầu nhìn áo khoác trên người cùng đôi giày.
Lần này, anh lại để áo khoác lại cho mình…
“Đôi giày trên chân cô ở đâu đến vậy?”
Trần Gia Huy không biết xuất hiện bên cạnh cô từ khi nào, lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô.
Ngô Huệ theo bản năng nói một câu:
“Một người lạ tặng.”
Đôi môi mỏng của Trần Gia Huy nhếch lên, im lặng nhìn đôi giày trên chân cô, một lúc sau, dùng lực vứt hộp trong tay lên sofa, không thèm nhìn lại, giống như thứ hắn vứt đi chỉ là rác mà thôi.
Sau đó, hắn xoay người đi thẳng đến thang máy.
Mở hộp ra, bên trong là một đôi giày đế bằng màu xanh lá mạ.
Ngô Huệ nhìn đôi giày kia, suy nghĩ một lúc, đặt lại vào trong hộp rồi đậy vào.
Tiếng nói cười trong phòng toàn bộ biến mất vào khoảnh khắc cô cầm chiếc hộp và xuất hiện, đặc biệt là khuôn mặt của Dương Thảo Nguyên, bỗng nhiên tối đen.
Một vài bà chủ quý phái ngồi cạnh cô, trong đó một người liếc nhìn Ngô Huệ, hỏi:
“Đây chính là vợ của Huy sao?”
Dương Thảo Nguyên mím môi không tiếp lời, vẻ mặt cứng ngắc.
Ngô Huệ gật đầu, nở nụ cười khéo léo:
“Xin chào, cháu là Ngô Huệ.”
Mấy người kia cũng lịch sự cười lại, không hề nhiệt tình, giống như chỉ là nhân tiện hỏi mà thôi.
Nhà họ Dương vô cùng giàu có, phong thái không tầm thường, phòng VIP nhất của khách sạn Thanh Long, sau đó lại có thêm mấy người ngang hàng của nhà họ Dương đến, thái độ đối với Ngô Huệ cũng không hề nhiệt tình, giống như đã thông đồng với nhau vậy.
Trần Gia Huy đứng trong góc, nói chuyện với mấy người tuổi tác xấp xỉ nhau, Ngô Huệ giống như người xông vào đột ngột vậy, hoàn toàn xa lạ với sự ồn ào náo nhiệt kia, cô không có ý nghĩ cố lấy lòng, vui vẻ nhàn rỗi tránh sang một bên.
Trong TV đang phát chương trình giải trí, Ngô Huệ nhấp đồ uống, nghe thấy tiếng nói chuyện ở bàn bên cạnh.
“Lâu như vậy rồi, ông lão vẫn chưa đến sao?”
“Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đi thăm cô con gái cục cưng của ông ấy rồi. Tôi nghe nói hôm nay Thanh Ngân cũng đến, đi cùng với Quốc Huy, ông lão không biết vui mừng đến thế nào!”
“Này, Thanh Ngân được ông lão yêu thương như vậy cũng thực may mắn, nếu không phải con đẻ mệnh ngắn chết non trong phòng sinh, bà lão cũng sẽ không nhận nuôi cô ta, sao có thể nở mày nở mặt như hôm nay…”
Đôi mắt Ngô Huệ lóe lên, cô chủ nhà họ Dương không phải là con ruột của ông chủ Dương?
Người đang tùy tiện nói kia là bà ba nhà họ Dương, mợ ba của Trần Gia Huy, bà ta còn chưa nói xong, đã bị một người khác thấp giọng trách mắng:
“Miệng của cô kín một chút, ông không thích nghe mấy lời này.”
Bà ba liếc nhìn xung quanh:
“Tôi đâu có ngốc, dám động đến mấu chốt của ông lão sao? Tôi chỉ cảm thấy lần này nhà họ Bùi chưa tính toán kỹ, mất bao lâu lại cưới một cô công chúa giả về.”
“Cô không hiểu rồi, mặc dù cô ta không phải là con ruột, nhưng lại được ông lão yêu thương cưng chiều, liên hôn trong dòng dõi cũng hiểu được, quyền thế quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
“Các cậu mợ đang nói gì mà tập trung như vậy?”
Giọng nói của Trần Gia Huy đột nhiên chen vào, sau đó Ngô Huệ cảm thấy bả vai ấm áp, nghiêng đầu, thấy tay của hắn đang đặt bên trên.
Bị cắt đứt trong tình huống này, hai người kia lập tức lúng túng không thôi, mà tuy Trần Gia Huy đang cười, nhưng nụ cười đó lại ẩn chứa sự lạnh lẽo:
“Đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma, hai mợ vẫn nên ít bàn luận sau lưng người khác thì hơn…”
“Chuyện này… xem cháu nói kìa, bọn ta cũng là nhàn rỗi thì nói vài câu, không có ý gì khác.”
Hai người nói xong, cũng ngại ở lại thêm nữa, viện cớ rời đi.
Lộ trình hơn hai mươi phút, chân của Ngô Huệ cũng đã bị giày cọ đến chảy máu.
Cô nhìn khách sạn gần ngay trước mắt, khóe miệng hiện lên sự chua xót.
Từ sự tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi có thể thấy được, Dương Thảo Nguyên không hề thích cô.
Cái loại không thích này, không liên quan đến địa vị hay thứ gì khác, mà đến từ sự coi thường từ sâu trong tư tưởng, trải qua năm tháng gột rửa cũng không sao phai mờ đi được oán hận cuộc đời, nghiêm trọng đến mức cô ở lại thêm một giây cũng không chịu nổi.
Trong lòng Dương Thảo Nguyên, Ngô Huệ thậm chí còn không quan trọng bằng con chó kia…
Chí ít bà ta còn vui vẻ hòa nhã với Tân Tân, còn với Ngô Huệ, thờ ơ cay nghiệt.
Hiện tại nghĩ lại cũng có thể hiểu được, lúc đầu vì sao bà ta lại giả bệnh không tham dự hôn lễ của Trần Gia Huy và mình.
Trần Gia Huy nghe lời như vậy, nếu như Dương Thảo Nguyên phản đối hôn sự của hai người, hắn nhất định sẽ không ngỗ ngược, nhưng, bọn họ vẫn thuận lợi kết hôn.
Vậy nói cách khác, Dương Thảo Nguyên đã ngầm đồng ý.
Nếu đã đồng ý rồi, vậy hôm nay làm khó đủ kiểu như vậy là có ý gì?
Ngô Huệ lắc đầu, đúng là người một nhà không ai hiểu được.
Trần Gia Huy mê muội lưu luyến hoa cỏ, lại chủ động theo đuổi còn muốn cưới cô, Dương Thảo Nguyên vô cùng ghét bỏ cô, nhưng lại ngầm đồng ý hôn nhân của bọn họ…
Ngô Huệ chân trước chân sau bước lên cửa bậc thang, không ngờ nhìn thấy Trần Gia Huy đứng đó đợi cô.
“Cô chậm như vậy, là muốn để mọi người đợi cô sao?”
Trần Gia Huy cau mày, liếc mắt thấy mắt cá chân tím bầm của cô:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi tưởng anh hẳn rất rõ chứ.”
Ngô Huệ cười nhạt.
Trần Gia Huy bước xuống vài bậc thang đỡ lấy tay cô:
“Tôi cũng vừa mới biết, họ nói ở đó không có taxi.”
Hắn đang giải thích sao?
Ngô Huệ hơi bớt giận nghiêng người, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự hờ hững:
“Không sao, chuyện này với tôi mà nói không tính là gì cả.”
Trần Gia Huy nhìn cô, đáy mắt lóe lên tia sáng sâu thẳm, Ngô Huệ nhếch miệng:
“Tôi quen… đi bộ rồi…”
Sau đó, Trần Gia Huy khom lưng, dưới ánh mắt không dám tin của cô, bế ngang cô lên:
“Sau này, ít đi giày cao như vậy thôi.”
“Ừ, biết rồi.”
Ngô Huệ rũ mắt, hàng lông mi dài cong vút che đi tất cả tâm tình.
Trần Gia Huy ôm cô ngồi lên sofa trong phòng khách:
“Đợi tôi một lát.”
Ngô Huệ gật đầu, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của hắn biến mất ngoài cửa.
Sau khi trải qua cảnh ngộ vừa rồi, Trần Gia Huy như vậy, có tính là bù đắp cho cô hay không?
Ngô Huệ im lặng ngồi trong phòng khách, nhìn đoàn người đi qua đi lại.
Trần Gia Huy đi rất lâu sau vẫn không quay lại, trong phòng khách có mấy công nhân đang tu sửa điều hòa, Ngô Huệ cảm thấy có chút lạnh.
Sau đó, có dịch thể ấm nóng từ mũi cô chảy xuống, cô cho rằng đó là nước mũi, theo bản năng quệt qua, lại phát hiện là vệt máu đỏ tươi.
Cô kinh ngạc, nhanh chóng đưa tay bịt mũi, ngẩng đầu, hai chân vắt chéo để xuống đất.
Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp bao lấy ngón tay cô, chóp mũi truyền đến sự chà lau nhè nhẹ, mà sau gáy cô cũng được nâng lên.
Ngô Huệ theo bản năng muốn giữ khoảng cách với người đến này, giọng nam điềm tĩnh từ tính vang lên bên cạnh cô:
“Đừng động.”
Ánh mắt của Ngô Huệ khẽ động, đập vào mắt là bàn tay xương khớp rõ ràng và một chiếc khăn tay.
Cô quét mắt, nhìn thấy ở góc có thêu thủ công chữ cáu “X”.
“Cảm ơn.”
“Chuyện nhỏ thôi.”
Giọng đàn ông thuần hậu, dường như còn ẩn chứa ý cười.
Hai người rất gần nhau, Ngô Huệ có thể ngửi thấy rõ ràng được mùi thuốc lá trên người anh, không nồng đậm giống như Trần Gia Huy, mùi của anh thoang thoảng, có hương vị của cỏ xanh.
Máu mũi không còn chảy nữa, Ngô Huệ dùng khăn tay lau sạch, quay đầu, nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh mình.
“Sao lại là anh?”
Ngô Huệ kinh ngạc lên tiếng, ngạc nhiên nhìn anh.
Người đàn ông kia cười lịch sự:
“Thế giới này thực nhỏ, chúng ta lại gặp nhau ở nơi này.”
Ngô Huệ nghe xong, mặt bỗng ửng đỏ, giống như khi bản thân đang bối rối, đụng phải anh.
“Đến đây ăn cơm sao?”
Ngô Huệ gật đầu, như nhớ tới điều gì đó liền hỏi:
“Mấy ngày trước tôi để áo khoác ở quầy lễ tân rồi…”
Ý cười trên mặt người đàn ông vẫn không ngớt:
“Thư ký của tôi đã cầm về thay cho tôi rồi.”
“Vậy là được rồi.”
Ngô Huệ nói nhỏ, không biết nên nói gì nữa, hai tay bất giác nắm lấy khăn tay.
Không đúng, khăn tay?
Ngô Huệ chợt nhìn sang, quả nhiên, túi bên trái của anh trống rỗng.
Anh thân mặc âu phục màu đen, tuy không cố ý muốn thể hiện, nhưng vóc dáng sừng sững, đôi mắt lóe sáng lấp lánh như kim cương, cả người giống như một từ trường to lớn, thu hút ánh nhìn của người khác.
Ngô Huệ nhìn cổ áo nạm kim cương của anh, đường may tinh tế đẹp mắt, nhìn rất đắt tiền.
Anh mặc nghiêm chỉnh như vậy, nhất định là tới tham dự buổi tiệc quan trọng.
“Xin lỗi, cái này…”
Vẻ mặt Ngô Huệ tràn đầy áy náy chỉ vào khăn tay dính máu trong tay.
Anh có vẻ không để ý đến, cũng không nhìn khăn tay:
“Không sao, có nó hay không cũng không quan trọng.”
Nói xong, tầm mắt của anh dời đi, cuối cùng dừng lại dưới chân cô:
“Chân em bị xước chảy máu rồi.”
Ngô Huệ nhìn theo, bàn chân trắng nõn sáng bóng của cô đang để trên giày, bị người đàn ông tao nhã như vậy nhìn chằm chằm, cô quẫn bách không chịu được, rụt rụt ngón chân:
“Gót giày mới cứng quá nên xước chân.”
Đôi môi mỏng của anh giương lên, nở nụ cười nhàn nhạt, không có bất cứ tâm tình khiến người ta bất an, ngược lại còn nho nhã lễ độ, tiến lui vừa phải.
Bả vai cô trĩu xuống, chiếc âu phục của nam khoác lên người:
“Ở đây đợi tôi xuống.”
Sau khi anh đứng dậy rời đi, Ngô Huệ thu lại tầm mắt, nhìn chiếc áo khoác trên người, ấm áp, còn lưu lại hơi thở của anh.
Không đến hai ba phút sau, anh đã quay lại.
Trên tay anh cầm một chiếc hộp tinh xảo màu vàng, anh đi đến trước mặt Ngô Huệ, nửa ngồi xuống.
Một đôi giày đế bằng của nữ vô cùng đẹp đẽ xuất hiện trong tầm mắt của cô, tinh xảo đến mức khiến người ta không dời mắt được.
Sau đó, lòng bàn chân Ngô Huệ ấm áp, anh dùng tay nhấc chân cô lên, cẩn thận đi giày vào.
“Vừa hay trên xe có đôi giày.”
Ngô Huệ kinh ngạc ngẩng đầu, ngón tay thon dài của anh nắm lấy sofa, nở nụ cười dịu dàng nhìn cô.
Ngô Huệ nhìn đôi giày màu trắng sữa trên chân, lại ngẩng đầu nhìn anh:
“Đôi giày này, anh tặng tôi sao?”
Anh còn chưa kịp trả lời, một chiếc giày da kiểu tây, người đàn ông dàng vẻ như thư ký vội vàng chạy đến.
“Chủ tịch Bùi, bà chủ…”
Khi anh thoáng nhìn Ngô Huệ thì sửng sốt, sau đó gật đầu chào hỏi:
“Chào cô.”
Ngô Huệ cũng cười nhạt:
“Chào anh.”
Thư ký vừa định tiếp tục nói với anh, lại nhìn thấy đôi giày trên chân Ngô Huệ, kinh ngạc mở to mắt:
“Đôi giày này…”
Anh đã đứng lên, cắt ngang lời nói của người đến:
“Người đến chưa?”
Thư ký gật đầu, trước khi trả lời không nhịn được lại nhìn Ngô Huệ, lúc này mới nói:
“Bà chủ đang đợi anh.”
Anh đã kết hôn?
Ngô Huệ có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông vóc dáng cao ngạo kia.
Anh cùng thư ký nói với nhau hai câu, quay đầu, nhìn thấy Ngô Huệ vẫn chưa kịp che giấu đi sự kinh ngạc trong ánh mắt.
Nụ cười của anh rất dịu dàng, ánh mắt có sức mạnh khiến người khác an tâm:
“Tôi còn có việc, đi trước.”
Ngô Huệ ngẩn ngơ không sao hoàn hồn lại được, đợi cô phản ứng lại, trong phòng khách đã sớm không còn bóng dáng của anh nữa.
“Này, áo của anh…”
Ngô Huệ nhìn phương hướng anh rời đi, lại cúi đầu nhìn áo khoác trên người cùng đôi giày.
Lần này, anh lại để áo khoác lại cho mình…
“Đôi giày trên chân cô ở đâu đến vậy?”
Trần Gia Huy không biết xuất hiện bên cạnh cô từ khi nào, lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô.
Ngô Huệ theo bản năng nói một câu:
“Một người lạ tặng.”
Đôi môi mỏng của Trần Gia Huy nhếch lên, im lặng nhìn đôi giày trên chân cô, một lúc sau, dùng lực vứt hộp trong tay lên sofa, không thèm nhìn lại, giống như thứ hắn vứt đi chỉ là rác mà thôi.
Sau đó, hắn xoay người đi thẳng đến thang máy.
Mở hộp ra, bên trong là một đôi giày đế bằng màu xanh lá mạ.
Ngô Huệ nhìn đôi giày kia, suy nghĩ một lúc, đặt lại vào trong hộp rồi đậy vào.
Tiếng nói cười trong phòng toàn bộ biến mất vào khoảnh khắc cô cầm chiếc hộp và xuất hiện, đặc biệt là khuôn mặt của Dương Thảo Nguyên, bỗng nhiên tối đen.
Một vài bà chủ quý phái ngồi cạnh cô, trong đó một người liếc nhìn Ngô Huệ, hỏi:
“Đây chính là vợ của Huy sao?”
Dương Thảo Nguyên mím môi không tiếp lời, vẻ mặt cứng ngắc.
Ngô Huệ gật đầu, nở nụ cười khéo léo:
“Xin chào, cháu là Ngô Huệ.”
Mấy người kia cũng lịch sự cười lại, không hề nhiệt tình, giống như chỉ là nhân tiện hỏi mà thôi.
Nhà họ Dương vô cùng giàu có, phong thái không tầm thường, phòng VIP nhất của khách sạn Thanh Long, sau đó lại có thêm mấy người ngang hàng của nhà họ Dương đến, thái độ đối với Ngô Huệ cũng không hề nhiệt tình, giống như đã thông đồng với nhau vậy.
Trần Gia Huy đứng trong góc, nói chuyện với mấy người tuổi tác xấp xỉ nhau, Ngô Huệ giống như người xông vào đột ngột vậy, hoàn toàn xa lạ với sự ồn ào náo nhiệt kia, cô không có ý nghĩ cố lấy lòng, vui vẻ nhàn rỗi tránh sang một bên.
Trong TV đang phát chương trình giải trí, Ngô Huệ nhấp đồ uống, nghe thấy tiếng nói chuyện ở bàn bên cạnh.
“Lâu như vậy rồi, ông lão vẫn chưa đến sao?”
“Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đi thăm cô con gái cục cưng của ông ấy rồi. Tôi nghe nói hôm nay Thanh Ngân cũng đến, đi cùng với Quốc Huy, ông lão không biết vui mừng đến thế nào!”
“Này, Thanh Ngân được ông lão yêu thương như vậy cũng thực may mắn, nếu không phải con đẻ mệnh ngắn chết non trong phòng sinh, bà lão cũng sẽ không nhận nuôi cô ta, sao có thể nở mày nở mặt như hôm nay…”
Đôi mắt Ngô Huệ lóe lên, cô chủ nhà họ Dương không phải là con ruột của ông chủ Dương?
Người đang tùy tiện nói kia là bà ba nhà họ Dương, mợ ba của Trần Gia Huy, bà ta còn chưa nói xong, đã bị một người khác thấp giọng trách mắng:
“Miệng của cô kín một chút, ông không thích nghe mấy lời này.”
Bà ba liếc nhìn xung quanh:
“Tôi đâu có ngốc, dám động đến mấu chốt của ông lão sao? Tôi chỉ cảm thấy lần này nhà họ Bùi chưa tính toán kỹ, mất bao lâu lại cưới một cô công chúa giả về.”
“Cô không hiểu rồi, mặc dù cô ta không phải là con ruột, nhưng lại được ông lão yêu thương cưng chiều, liên hôn trong dòng dõi cũng hiểu được, quyền thế quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
“Các cậu mợ đang nói gì mà tập trung như vậy?”
Giọng nói của Trần Gia Huy đột nhiên chen vào, sau đó Ngô Huệ cảm thấy bả vai ấm áp, nghiêng đầu, thấy tay của hắn đang đặt bên trên.
Bị cắt đứt trong tình huống này, hai người kia lập tức lúng túng không thôi, mà tuy Trần Gia Huy đang cười, nhưng nụ cười đó lại ẩn chứa sự lạnh lẽo:
“Đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma, hai mợ vẫn nên ít bàn luận sau lưng người khác thì hơn…”
“Chuyện này… xem cháu nói kìa, bọn ta cũng là nhàn rỗi thì nói vài câu, không có ý gì khác.”
Hai người nói xong, cũng ngại ở lại thêm nữa, viện cớ rời đi.