Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 123 TÔI CHỈ MUỐN SỐNG CUỘC SỐNG BÌNH THƯỜNG
CHƯƠNG 123: TÔI CHỈ MUỐN SỐNG CUỘC SỐNG BÌNH THƯỜNG
Ngô Huệ thấy những phóng viên kia rời đi, vừa định thoát khỏi giam cầm của Bùi Quốc Huy, anh ngược lại tăng thêm lực đạo trên tay, vững vàng nắm chặt eo cô, gương mặt tuấn tú không hề có mảy may kinh động, thật giống như không cảm nhận được động tác nhỏ của cô.
Bùi Quốc Huy nhìn Trần Gia Huy: "Thời gian không còn sớm, chúng tôi không quấy rầy các người nữa."
Trần Gia Huy không đáp lại, nhìn Bùi Quốc Huy bằng ánh mắt lộ vẻ ôn hòa, chợt xoay người đi vào lối đi an toàn.
"Gia Huy!" Dương Thanh Ngân quét mắt nhìn Bùi Quốc Huy đang ung dung tự đắc, oán giận cắn môi, lập tức đuổi theo sau.
Đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh lại, đám nhân viên đến xem náo nhiệt cũng quay lại làm công việc của mình.
"Đi thôi!" Bùi Quốc Huy đổi tay kéo Ngô Huệ, kéo cô đi ra ngoài.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm mười ngón tay hai người tương giao, đi được hai bước liền do dự mở miệng: "Chuyện vừa rồi..."
Bùi Quốc Huy nghe tiếng cô liền quay đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, mặc dù nụ cười trên mặt anh không giảm, Ngô Huệ lại bị anh nhìn tới mức nói không nói ra lời, tiếp theo, một tay khác của anh đưa tới, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô.
Ngô Huệ thấy bàn tay kia còn băng vải xô, trong lòng ngoại trừ cảm kích cùng bối rối, còn cảm thấy một phần lúng túng và áy náy.
"Có phải muốn nói gì với tôi hay không?" Bùi Quốc Huy cười tủm tỉm chờ cô phía.
Ngô Huệ nhếch mép một cái, lời đến khóe miệng lại biến thành: "Không có gì."
Lâm Đức nhìn Ngô Huệ và Bùi Quốc Huy tay trong tay rời đi, đồng tử lăn chuyển một cái, sau đó vuốt vuốt mũi.
Lý Cầu Cầu trong ngực anh bất an giãy dụa, dáng vẻ giống như muốn đi tiểu.
Lâm Đức nhìn khắp bốn phía, chạy tới trước chậu bông bên cửa, cởi quần cho Lý Cầu Cầu, hướng về phía cây trúc phú quý: "Xuyy..."
"Tôi nói này, anh làm sao có thể để đứa trẻ đi tiểu ở chỗ này được chứ?" Bảo vệ vội vàng chạy tới ngăn cản.
Lâm Đức không kịp kéo quần lên, vội vàng cúi đầu đối nói với Lý Cầu Cầu: "Còn không mau ngừng tiểu?"
Lý Cầu Cầu lập tức khép chặt hai cái chân mập mạp, khuôn mặt nhỏ nanh nhịn đến đỏ bừng giống như lâm phải đại địch nhìn bảo vệ đang đến gần.
Lâm Đức mặt đầy trách cứ nhìn bảo vệ, ôm Lý Cầu Cầu đã tiểu xong, ung dung thong thả đi ra cửa.
Bảo vệ nhìn bụi trúc phú quý đa bị ướt kia, dở khóc dở cười.
Đây chính là công ty bọn họ cố ý mua về để ở cửa cầu tiền tài, bây giờ bị nước tiểu tạt một cái, vận làm giàu xem chừng hỏng mất rồi!
...
Ngô Huệ đi theo Bùi Quốc Huy đi ra, chú ý tới hai chiếc xe đậu trước cửa Trần thị.
Kim Ngân đang nhai kẹo tựa vào chiếc xe suv bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn hai người từ bên trong đi ra, cũng không cảm thấy kinh ngạc, mà cũng giống như đám hộ vệ, giúp bọn họ mở cánh cửa ghế sau.
"Đi thôi, tôi đưa em về nhà." Bùi Quốc Huy nhìn Ngô Huệ, nhẹ giọng nói.
Trong lòng Ngô Huệ còn có chút nghi ngờ, vì vậy không từ chối, ngồi vào ghế phía sau, mới phát hiện lái xe là Hồ Khang .
Hồ Khang uể oải gục trên tay lái, nghe được tiếng động liền nhấc lên mí mắt, ngáp ngồi dậy, nghiêm chỉnh làm tài xế.
Ngô Huệ cố chấp nhìn về phía ngoài cửa sổ, Lâm Đức ôm Lý Cầu Cầu đi ra, Kim Ngân đã ngồi vào bên trong chiếc xe thể thao Ferrari trước mặt, Lâm Đức cũng ngồi xuống, xe thể thao trong nháy mắt liền phóng ra ngoài trăm thước.
Xe suv cũng bắt đầu lăn bánh, Ngô Huệ vì đang không tập trung, cả người theo quán tính đổ sang phía bên cạnh, ngã vào ngực Bùi Quốc Huy.
Cô lấy lại tinh thần muốn ngồi dậy, anh lại thuận thế đưa tay cô eo ôm.
Ngô Huệ nhìn lướt qua chỗ ngồi của tài xế, ở thời điểm xe quẹo, liền nhẹ nhàng đẩy Bùi Quốc Huy ra.
Anh ý thức được tâm trạng giằng co của cô, không miễn cưỡng, buông lỏng bàn tay đặt ở bên hông cô.
Ngô Huệ ngồi thẳng người, mới hỏi anh: "Mới vừa rồi... Anh làm sao lại xuất hiện ở Trần thị?"
"Nếu như tôi nói, tôi muốn làm bạch mã vương tử một lần thì sao?" Bùi Quốc Huy cười ha ha nhìn dáng vẻ cô mở to đôi mi thanh tú.
"Tôi đang rất nghiêm túc hỏi anh đó."
Bùi Quốc Huy nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười nói: "Tôi cũng đang nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô."
Ngô Huệ quay mặt đi chỗ khác, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Mãi một lúc sau, cô mới nhớ tới chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp út.
Cô cúi đầu, ngón tay vuốt ve góc cạnh của viên kim cương, vừa định muốn rút ra, trong tầm mắt chợt xuất hiện một cái bàn tay, ngón tay với khớp xương rõ ràng nắm chặt vào ngón áp út của cô: "Dù có muốn rút ra, cũng đừng ngay trước mặt của tôi."
"Tôi vừa nói tất cả đều nghiêm túc, vì vậy, hy vọng em cũng suy nghĩ thật kỹ."
Gò má Ngô Huệ nóng bừng, rút tay mình về, xoa xoa mặt, kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, lãnh đạm trả lười: "Tôi rất cảm kích những gì anh làm cho tôi, nhưng tôi không thích bị người khác ép buộc."
Bùi Quốc Huy cười: "Mới vừa rồi em có cơ hội lựa chọn mà."
"Anh chỉ cho tôi hai lựa chọn, đứng ở bên cạnh anh, hoặc là một vị trí căn bản không tồn tại."
Như vậy lựa chọn cũng chỉ là cạm bẫy, bởi vì cô đã mất đi đường lui.
Bùi Quốc Huy tựa lưng vào ghế ngồi, anh rũ thấp mí mắt, trong lòng bàn tay rộng mở của anh, chẳng biết từ lúc nào có thêm một chiếc nhẫn bện từ hoa mặt trời, từng sợi mềm mại mịn màng quấn quanh thành một cái vòng tròn.
Tầm mắt Ngô Huệ rơi vào đóa cúc trắng hình tròn, ngây tại chỗ.
Bùi Quốc Huy nắm tay cô, đeo chiếc nhẫn cỏ vào một ngón áp út khác, cùng tay cô thật hoàn mỹ xứng đôi.
"Em sẽ trở thành vợ tôi." Anh giơ tay giúp cô vuốt lại một lọn tóc rối bời, cúi đầu, nhẹ hôn vành tai cô. Hơi thở ấm ấp của anh quấn quýt bên tai cô: "Bất luận em chọn chiếc nhẫn nào, em đều là của anh."
Ngô Huệ né tránh môi của anh, tay nắm chặt thành quyền nhẹ nhàng đưa đến trước ngực anh, sau đó chậm rãi đẩy ra.
Bùi Quốc Huy ngầm cho phép tất cả động tác của cô, buông cô ra, lui đến một khoảng cách cô cảm thấy an toàn.
Ngô Huệ tháo ra chiếc nhẫn cỏ và cả nhẫn kim cương cũng cởi ra, đặt ở chỗ ngồi trên xe: "Tôi không muốn kết hôn nữa, càng không thể nào gả cho anh."
Hành động tháo chiếc nhẫn cùng lời từ chối kiên quyết của cô hoàn toàn dập tắt nụ cười trên mặt Bùi Quốc Huy.
"Anh giúp tôi giải vây, giúp tôi chặn lại những tra hỏi của đám phóng viên đó, trước nay chưa từng có ai đối với tôi tốt như vậy."
Ngô Huệ chớp mắt đen, hơi nhếch lên khóe miệng: "Anh cầu hôn tôi ngay trước mặt mọi người, nhưng thật ra là đang ép tôi, ép tôi không thể không đứng ở bên cạnh anh. Bởi vì anh so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn cả, khoảnh khắc anh đeo chiếc nhẫn lên tay tôi, tôi đã không còn có đường lui."
Bùi Quốc Huy chỉ yên lặng nhìn cô.
"Hết thảy việc anh làm khiến cho tôi sợ hãi, anh cũng không phải người tôi có thể hiểu được."
Ngô Huệ cười một tiếng: "Trước kia rất lâu tôi cũng đã nói qua, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường."
Bùi Quốc Huy không đáp lời.
"Tôi rất cảm kích anh luôn xuất hiện vào những khi tôi cần, dành cho tôi ấm áp, nhưng cũng chỉ là cảm kích mà thôi..."
Ngô Huệ ngước mắt, chống lại đôi mắt đen nhánh mà sâu thẳm của anh: "Vì vậy, chúng ta sau này vẫn là đừng nên gặp nhau nữa."
Bùi Quốc Huy vẫn yên lặng nhìn cô như cũ.
Hồi lâu, anh mới mở miệng: "Nếu như tôi nói, tôi là thật lòng muốn cưới em, em tin không?"
"Nếu như tôi nói, tôi là người ngoài hành tinh, anh tin không?"
Bùi Quốc Huy ngưng mắt nhìn cô, trên môi có nụ cười nhàn nhạt, lại không chạm tới đáy mắt.
Ngón tay Ngô Huệ nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau nhói, cô quay đầu nói với người trước mặt: "Dừng xe."
Bên trong xe suv yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng bánh xe va chạm mặt đất.
Người ngồi ở vị trí tài xế giống như là không nghe thấy lời của Ngô Huệ, xe thậm chí còn tăng tốc lao đi.
“Nếu như em lo lắng chuyện nhà tôi, tôi sẽ xử lý tốt, nếu như em không thích cùng bọn họ gặp mặt, chúng ta cũng có thể đi nơi khác ơ. Hoặc nếu như vậy vẫn không được, chúng ta ngay lập tức đến nước Mỹ bắt đầu cuộc sống mới."
Hai tay đặt trên ghế của Ngô Huệ nắm chặt: "Không liên quan đến người nhà anh. Dưa chín ép không ngọt, chính anh mới vừa nói. Tôi không thích anh, anh đối xử với tôi càng tốt, ngược lại là một loại gánh nặng với tôi."
Bùi Quốc Huy cười nhạt: "Em không thích gặp tôi đến vậy sao?"
"Không thích." Ngô Huệ nắm chặt tay, thanh âm lạnh lùng hời hợt: "Anh không cảm thấy ép uổng người khác là rất ti tiện sao?"
Tất cả ý cười trên mặt Bùi Quốc Huy đều rút đi, biến mất rất nhanh, cũng rất sạch sẽ.
Ngô Huệ chưa từng thấy qua Bùi Quốc Huy có biểu cảm như vậy, ít nhất ở trước mặt cô, anh chưa bao giờ để lộ vẻ ưu tư.
Giờ phút này, cô biết anh tức giận.
Bùi Quốc Huy môi mỏng khẽ nhếch, từ tốn nói: "Dừng xe vào lề."
Hồ Khang xuyên qua kính chiếu hậu liếc hai người đang trò chuyện không vui kia, tay lái chuyển một cái, đạp thắng xe, dừng bên lề.
Nháy mắt xe dừng lại, Ngô Huệ liền mở cửa xe rời đi.
Gần như cùng vào lúc cô đóng lại cửa xe, chiếc xe suv liền "Vèo" một tiếng lao vút đi, để lại đầy bụi bặm.
Ngô Huệ sững sờ đứng bên đường, nhìn chiếc xe suv rất nhanh liền biến mất không dấu vết, hồi lâu không nhúc nhích.
Cô khiến người cuối cùng nguyện ý cho cô ấm áp cũng tức giận bỏ đi.
Đêm đó bên bồn hoa, bất kể cô thể hiện mình ghét bỏ như thế nào, anh vẫn như cũ cười tủm tỉm ở bên cạnh, thân mật ôm cô, khẽ hôn cô, thật giống như cô đang cùng anh tâm tình, chỉ là bây giờ... Cô mắng anh không có tự trọng, đó là điều có người đàn ông nào chịu đựng được chăng?
Ngô Huệ cảm thấy giống như có bàn tay hung hăng thắt chặt tim mình, lần này cô thật sự sắp mất đi Bùi Quốc Huy rồi sao?
Nhưng mà, đây chẳng phải là kết quả cô muốn ư?
Ngô Huệ nhếch nhếch khóe miệng. Bùi Quốc Huy đi cũng tốt, sau này cũng sẽ không có ai quấy rầy cô nữa, có thể yên bình mà sinh sống.
Chỉ là cô đã lớn như vậy, anh là người duy nhất đối tốt với cô đến thế, bất kể anh có dụng ý khác hay xuất phát từ thật lòng, chút ấm áp này cũng khiến cô quyến luyến không dứt, từ nay về sau không có anh, còn có thể có người vào lúc cô khổ sở cho cô mượn bờ vai hay không?
Ngô Huệ nhìn chằm chằm đầu ngã tư đường bên kia, xe cộ tới lui nối liền không dứt, đột nhiên cảm thấy tầm mắt có chút mơ hồ.
Cô xoay người, luống cuống bước đi về hướng ngược lại.
Lần này, và cũng sẽ không bao giờ nữa, có người từ trên trời rơi xuống chở cô về nhà.
Ngô Huệ ngẩng đầu, lau nước mắt, nói anh hèn hạ, thật ra chính bản thân cô mới là kẻ hèn hạ nhất.
Một chiếc xe nhỏ đột nhiên dừng ở bên cạnh cô.
Ngô Huệ theo bản năng dừng lại nhìn sang, từ cửa kính hạ xuống thấy rõ người đàn ông ngồi bên trong xe, đáy mắt thoáng qua chút thất vọng ngay chính cô cũng không biết.
"Cô à, khu vực nơi này tương đối vắng, cho cô đi nhờ xe đó!" Người đàn ông nhiệt tình mở cửa xe.
Ngô Huệ đi có chút mệt mỏi, nhìn đối phương trông cũng văn nhã lịch sự, liền không từ chối: "Vậy làm phiền anh."
Người đàn ông khẽ mỉm cười: "Không sao, ra khỏi nhà đều sẽ gặp phải những điều không thuận tiện, một cái nhấc tay mà thôi."
Ngô Huệ cười đạp lại một tiếng, vừa mới định mở cửa xe đi vào, lại có người giành trước hung hăng đóng sập lại.
Trên cửa xe, chẳng biết lúc nào nhiều thêm một bàn tay thon dài sạch sẽ.
Ngô Huệ quay đầu, liền trông thấy Bùi Quốc Huy vốn đã đi lại quay lại đứng ở bên cạnh xe, sắc mặt âm trầm có chút dọa người.
Ngô Huệ thấy những phóng viên kia rời đi, vừa định thoát khỏi giam cầm của Bùi Quốc Huy, anh ngược lại tăng thêm lực đạo trên tay, vững vàng nắm chặt eo cô, gương mặt tuấn tú không hề có mảy may kinh động, thật giống như không cảm nhận được động tác nhỏ của cô.
Bùi Quốc Huy nhìn Trần Gia Huy: "Thời gian không còn sớm, chúng tôi không quấy rầy các người nữa."
Trần Gia Huy không đáp lại, nhìn Bùi Quốc Huy bằng ánh mắt lộ vẻ ôn hòa, chợt xoay người đi vào lối đi an toàn.
"Gia Huy!" Dương Thanh Ngân quét mắt nhìn Bùi Quốc Huy đang ung dung tự đắc, oán giận cắn môi, lập tức đuổi theo sau.
Đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh lại, đám nhân viên đến xem náo nhiệt cũng quay lại làm công việc của mình.
"Đi thôi!" Bùi Quốc Huy đổi tay kéo Ngô Huệ, kéo cô đi ra ngoài.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm mười ngón tay hai người tương giao, đi được hai bước liền do dự mở miệng: "Chuyện vừa rồi..."
Bùi Quốc Huy nghe tiếng cô liền quay đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, mặc dù nụ cười trên mặt anh không giảm, Ngô Huệ lại bị anh nhìn tới mức nói không nói ra lời, tiếp theo, một tay khác của anh đưa tới, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô.
Ngô Huệ thấy bàn tay kia còn băng vải xô, trong lòng ngoại trừ cảm kích cùng bối rối, còn cảm thấy một phần lúng túng và áy náy.
"Có phải muốn nói gì với tôi hay không?" Bùi Quốc Huy cười tủm tỉm chờ cô phía.
Ngô Huệ nhếch mép một cái, lời đến khóe miệng lại biến thành: "Không có gì."
Lâm Đức nhìn Ngô Huệ và Bùi Quốc Huy tay trong tay rời đi, đồng tử lăn chuyển một cái, sau đó vuốt vuốt mũi.
Lý Cầu Cầu trong ngực anh bất an giãy dụa, dáng vẻ giống như muốn đi tiểu.
Lâm Đức nhìn khắp bốn phía, chạy tới trước chậu bông bên cửa, cởi quần cho Lý Cầu Cầu, hướng về phía cây trúc phú quý: "Xuyy..."
"Tôi nói này, anh làm sao có thể để đứa trẻ đi tiểu ở chỗ này được chứ?" Bảo vệ vội vàng chạy tới ngăn cản.
Lâm Đức không kịp kéo quần lên, vội vàng cúi đầu đối nói với Lý Cầu Cầu: "Còn không mau ngừng tiểu?"
Lý Cầu Cầu lập tức khép chặt hai cái chân mập mạp, khuôn mặt nhỏ nanh nhịn đến đỏ bừng giống như lâm phải đại địch nhìn bảo vệ đang đến gần.
Lâm Đức mặt đầy trách cứ nhìn bảo vệ, ôm Lý Cầu Cầu đã tiểu xong, ung dung thong thả đi ra cửa.
Bảo vệ nhìn bụi trúc phú quý đa bị ướt kia, dở khóc dở cười.
Đây chính là công ty bọn họ cố ý mua về để ở cửa cầu tiền tài, bây giờ bị nước tiểu tạt một cái, vận làm giàu xem chừng hỏng mất rồi!
...
Ngô Huệ đi theo Bùi Quốc Huy đi ra, chú ý tới hai chiếc xe đậu trước cửa Trần thị.
Kim Ngân đang nhai kẹo tựa vào chiếc xe suv bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn hai người từ bên trong đi ra, cũng không cảm thấy kinh ngạc, mà cũng giống như đám hộ vệ, giúp bọn họ mở cánh cửa ghế sau.
"Đi thôi, tôi đưa em về nhà." Bùi Quốc Huy nhìn Ngô Huệ, nhẹ giọng nói.
Trong lòng Ngô Huệ còn có chút nghi ngờ, vì vậy không từ chối, ngồi vào ghế phía sau, mới phát hiện lái xe là Hồ Khang .
Hồ Khang uể oải gục trên tay lái, nghe được tiếng động liền nhấc lên mí mắt, ngáp ngồi dậy, nghiêm chỉnh làm tài xế.
Ngô Huệ cố chấp nhìn về phía ngoài cửa sổ, Lâm Đức ôm Lý Cầu Cầu đi ra, Kim Ngân đã ngồi vào bên trong chiếc xe thể thao Ferrari trước mặt, Lâm Đức cũng ngồi xuống, xe thể thao trong nháy mắt liền phóng ra ngoài trăm thước.
Xe suv cũng bắt đầu lăn bánh, Ngô Huệ vì đang không tập trung, cả người theo quán tính đổ sang phía bên cạnh, ngã vào ngực Bùi Quốc Huy.
Cô lấy lại tinh thần muốn ngồi dậy, anh lại thuận thế đưa tay cô eo ôm.
Ngô Huệ nhìn lướt qua chỗ ngồi của tài xế, ở thời điểm xe quẹo, liền nhẹ nhàng đẩy Bùi Quốc Huy ra.
Anh ý thức được tâm trạng giằng co của cô, không miễn cưỡng, buông lỏng bàn tay đặt ở bên hông cô.
Ngô Huệ ngồi thẳng người, mới hỏi anh: "Mới vừa rồi... Anh làm sao lại xuất hiện ở Trần thị?"
"Nếu như tôi nói, tôi muốn làm bạch mã vương tử một lần thì sao?" Bùi Quốc Huy cười ha ha nhìn dáng vẻ cô mở to đôi mi thanh tú.
"Tôi đang rất nghiêm túc hỏi anh đó."
Bùi Quốc Huy nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười nói: "Tôi cũng đang nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô."
Ngô Huệ quay mặt đi chỗ khác, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Mãi một lúc sau, cô mới nhớ tới chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp út.
Cô cúi đầu, ngón tay vuốt ve góc cạnh của viên kim cương, vừa định muốn rút ra, trong tầm mắt chợt xuất hiện một cái bàn tay, ngón tay với khớp xương rõ ràng nắm chặt vào ngón áp út của cô: "Dù có muốn rút ra, cũng đừng ngay trước mặt của tôi."
"Tôi vừa nói tất cả đều nghiêm túc, vì vậy, hy vọng em cũng suy nghĩ thật kỹ."
Gò má Ngô Huệ nóng bừng, rút tay mình về, xoa xoa mặt, kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, lãnh đạm trả lười: "Tôi rất cảm kích những gì anh làm cho tôi, nhưng tôi không thích bị người khác ép buộc."
Bùi Quốc Huy cười: "Mới vừa rồi em có cơ hội lựa chọn mà."
"Anh chỉ cho tôi hai lựa chọn, đứng ở bên cạnh anh, hoặc là một vị trí căn bản không tồn tại."
Như vậy lựa chọn cũng chỉ là cạm bẫy, bởi vì cô đã mất đi đường lui.
Bùi Quốc Huy tựa lưng vào ghế ngồi, anh rũ thấp mí mắt, trong lòng bàn tay rộng mở của anh, chẳng biết từ lúc nào có thêm một chiếc nhẫn bện từ hoa mặt trời, từng sợi mềm mại mịn màng quấn quanh thành một cái vòng tròn.
Tầm mắt Ngô Huệ rơi vào đóa cúc trắng hình tròn, ngây tại chỗ.
Bùi Quốc Huy nắm tay cô, đeo chiếc nhẫn cỏ vào một ngón áp út khác, cùng tay cô thật hoàn mỹ xứng đôi.
"Em sẽ trở thành vợ tôi." Anh giơ tay giúp cô vuốt lại một lọn tóc rối bời, cúi đầu, nhẹ hôn vành tai cô. Hơi thở ấm ấp của anh quấn quýt bên tai cô: "Bất luận em chọn chiếc nhẫn nào, em đều là của anh."
Ngô Huệ né tránh môi của anh, tay nắm chặt thành quyền nhẹ nhàng đưa đến trước ngực anh, sau đó chậm rãi đẩy ra.
Bùi Quốc Huy ngầm cho phép tất cả động tác của cô, buông cô ra, lui đến một khoảng cách cô cảm thấy an toàn.
Ngô Huệ tháo ra chiếc nhẫn cỏ và cả nhẫn kim cương cũng cởi ra, đặt ở chỗ ngồi trên xe: "Tôi không muốn kết hôn nữa, càng không thể nào gả cho anh."
Hành động tháo chiếc nhẫn cùng lời từ chối kiên quyết của cô hoàn toàn dập tắt nụ cười trên mặt Bùi Quốc Huy.
"Anh giúp tôi giải vây, giúp tôi chặn lại những tra hỏi của đám phóng viên đó, trước nay chưa từng có ai đối với tôi tốt như vậy."
Ngô Huệ chớp mắt đen, hơi nhếch lên khóe miệng: "Anh cầu hôn tôi ngay trước mặt mọi người, nhưng thật ra là đang ép tôi, ép tôi không thể không đứng ở bên cạnh anh. Bởi vì anh so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn cả, khoảnh khắc anh đeo chiếc nhẫn lên tay tôi, tôi đã không còn có đường lui."
Bùi Quốc Huy chỉ yên lặng nhìn cô.
"Hết thảy việc anh làm khiến cho tôi sợ hãi, anh cũng không phải người tôi có thể hiểu được."
Ngô Huệ cười một tiếng: "Trước kia rất lâu tôi cũng đã nói qua, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường."
Bùi Quốc Huy không đáp lời.
"Tôi rất cảm kích anh luôn xuất hiện vào những khi tôi cần, dành cho tôi ấm áp, nhưng cũng chỉ là cảm kích mà thôi..."
Ngô Huệ ngước mắt, chống lại đôi mắt đen nhánh mà sâu thẳm của anh: "Vì vậy, chúng ta sau này vẫn là đừng nên gặp nhau nữa."
Bùi Quốc Huy vẫn yên lặng nhìn cô như cũ.
Hồi lâu, anh mới mở miệng: "Nếu như tôi nói, tôi là thật lòng muốn cưới em, em tin không?"
"Nếu như tôi nói, tôi là người ngoài hành tinh, anh tin không?"
Bùi Quốc Huy ngưng mắt nhìn cô, trên môi có nụ cười nhàn nhạt, lại không chạm tới đáy mắt.
Ngón tay Ngô Huệ nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau nhói, cô quay đầu nói với người trước mặt: "Dừng xe."
Bên trong xe suv yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng bánh xe va chạm mặt đất.
Người ngồi ở vị trí tài xế giống như là không nghe thấy lời của Ngô Huệ, xe thậm chí còn tăng tốc lao đi.
“Nếu như em lo lắng chuyện nhà tôi, tôi sẽ xử lý tốt, nếu như em không thích cùng bọn họ gặp mặt, chúng ta cũng có thể đi nơi khác ơ. Hoặc nếu như vậy vẫn không được, chúng ta ngay lập tức đến nước Mỹ bắt đầu cuộc sống mới."
Hai tay đặt trên ghế của Ngô Huệ nắm chặt: "Không liên quan đến người nhà anh. Dưa chín ép không ngọt, chính anh mới vừa nói. Tôi không thích anh, anh đối xử với tôi càng tốt, ngược lại là một loại gánh nặng với tôi."
Bùi Quốc Huy cười nhạt: "Em không thích gặp tôi đến vậy sao?"
"Không thích." Ngô Huệ nắm chặt tay, thanh âm lạnh lùng hời hợt: "Anh không cảm thấy ép uổng người khác là rất ti tiện sao?"
Tất cả ý cười trên mặt Bùi Quốc Huy đều rút đi, biến mất rất nhanh, cũng rất sạch sẽ.
Ngô Huệ chưa từng thấy qua Bùi Quốc Huy có biểu cảm như vậy, ít nhất ở trước mặt cô, anh chưa bao giờ để lộ vẻ ưu tư.
Giờ phút này, cô biết anh tức giận.
Bùi Quốc Huy môi mỏng khẽ nhếch, từ tốn nói: "Dừng xe vào lề."
Hồ Khang xuyên qua kính chiếu hậu liếc hai người đang trò chuyện không vui kia, tay lái chuyển một cái, đạp thắng xe, dừng bên lề.
Nháy mắt xe dừng lại, Ngô Huệ liền mở cửa xe rời đi.
Gần như cùng vào lúc cô đóng lại cửa xe, chiếc xe suv liền "Vèo" một tiếng lao vút đi, để lại đầy bụi bặm.
Ngô Huệ sững sờ đứng bên đường, nhìn chiếc xe suv rất nhanh liền biến mất không dấu vết, hồi lâu không nhúc nhích.
Cô khiến người cuối cùng nguyện ý cho cô ấm áp cũng tức giận bỏ đi.
Đêm đó bên bồn hoa, bất kể cô thể hiện mình ghét bỏ như thế nào, anh vẫn như cũ cười tủm tỉm ở bên cạnh, thân mật ôm cô, khẽ hôn cô, thật giống như cô đang cùng anh tâm tình, chỉ là bây giờ... Cô mắng anh không có tự trọng, đó là điều có người đàn ông nào chịu đựng được chăng?
Ngô Huệ cảm thấy giống như có bàn tay hung hăng thắt chặt tim mình, lần này cô thật sự sắp mất đi Bùi Quốc Huy rồi sao?
Nhưng mà, đây chẳng phải là kết quả cô muốn ư?
Ngô Huệ nhếch nhếch khóe miệng. Bùi Quốc Huy đi cũng tốt, sau này cũng sẽ không có ai quấy rầy cô nữa, có thể yên bình mà sinh sống.
Chỉ là cô đã lớn như vậy, anh là người duy nhất đối tốt với cô đến thế, bất kể anh có dụng ý khác hay xuất phát từ thật lòng, chút ấm áp này cũng khiến cô quyến luyến không dứt, từ nay về sau không có anh, còn có thể có người vào lúc cô khổ sở cho cô mượn bờ vai hay không?
Ngô Huệ nhìn chằm chằm đầu ngã tư đường bên kia, xe cộ tới lui nối liền không dứt, đột nhiên cảm thấy tầm mắt có chút mơ hồ.
Cô xoay người, luống cuống bước đi về hướng ngược lại.
Lần này, và cũng sẽ không bao giờ nữa, có người từ trên trời rơi xuống chở cô về nhà.
Ngô Huệ ngẩng đầu, lau nước mắt, nói anh hèn hạ, thật ra chính bản thân cô mới là kẻ hèn hạ nhất.
Một chiếc xe nhỏ đột nhiên dừng ở bên cạnh cô.
Ngô Huệ theo bản năng dừng lại nhìn sang, từ cửa kính hạ xuống thấy rõ người đàn ông ngồi bên trong xe, đáy mắt thoáng qua chút thất vọng ngay chính cô cũng không biết.
"Cô à, khu vực nơi này tương đối vắng, cho cô đi nhờ xe đó!" Người đàn ông nhiệt tình mở cửa xe.
Ngô Huệ đi có chút mệt mỏi, nhìn đối phương trông cũng văn nhã lịch sự, liền không từ chối: "Vậy làm phiền anh."
Người đàn ông khẽ mỉm cười: "Không sao, ra khỏi nhà đều sẽ gặp phải những điều không thuận tiện, một cái nhấc tay mà thôi."
Ngô Huệ cười đạp lại một tiếng, vừa mới định mở cửa xe đi vào, lại có người giành trước hung hăng đóng sập lại.
Trên cửa xe, chẳng biết lúc nào nhiều thêm một bàn tay thon dài sạch sẽ.
Ngô Huệ quay đầu, liền trông thấy Bùi Quốc Huy vốn đã đi lại quay lại đứng ở bên cạnh xe, sắc mặt âm trầm có chút dọa người.
Bình luận facebook