Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 105 CÔ NHẤT ĐỊNH PHẢI THUA
CHƯƠNG 105: CÔ NHẤT ĐỊNH PHẢI THUA
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cô cố gắng giữ bình tĩnh.
Ngay tức khắc, giám đốc bộ phận công trình tức giận ném một tờ báo về phía bàn trước mặt Ngô Huệ.
“Xảy ra chuyện gì, không phải trong lòng giám đốc điều hành Ngô là người hiểu rõ nhất sao?”
Ngô Huệ quét mắt qua tất cả mọi người, ai nấy cũng đều nhìn cô lạnh lùng như thể đang ở trong một cuộc thẩm tra phạm nhân vậy. Cô cúi đầu cầm lấy tờ báo, đập vào mắt cô là tiêu đề ‘Hôm nay công ty con của Kha Thị tổ chức nghi lễ khởi công dự án công viên Hồng Mai.”
Phía dưới tiêu đề là phần phương án kế hoạch dự án Hồng Mai mà Kha Thị công bố.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm nội dung phương án quen thuộc đó, trong đầu cô nổ “ầm” một tiếng. Bởi vì kế hoạch này giống hệt với cái mà tối qua cô nộp cho Trần Gia Huy.
“Giám đốc Ngô chẳng lẽ không có gì muốn nói?”
Ngô Huệ ngẩng đầu nhìn tổng giám đốc đang chất vấn cô: “Tôi cũng không rõ, muốn tôi nói gì?”
“Sự việc đã tới mức này rồi, giám đốc Huệ còn diễn kịch như vậy thì có quá đáng quá không? Tại sao dự án Hồng Mai của chúng ta lại thua Kha Thị? Bây giờ nghĩ lại, giám đốc Ngô đúng là hao tổn quá nhiều tâm sức rồi.” Một thành viên ban giám đốc khác châm chọc Ngô Huệ.
Ngô Huệ nhíu mày: “Cho nên các vị nghĩ là do tôi tiết lộ nội dung kế hoạch dự án phải không?”
“Hôm qua bộ phận công trình đều tan làm hết rồi, chỉ có một mình cô ở lại, lúc đó chỉ một mình cô có bản kế hoạch cuối cùng phải không nhỉ?”
“Bên thành phố Hoa muốn có kế hoạch đó sớm nên tôi mới tăng ca.”
Tổng giám đốc tiếp lời: “Sau đó cô mới nhân cơ hội mọi người không ở đó, đưa kế hoạch cho Kha Thị.”
“Tối qua khoảng bảy giờ tôi đã đưa bản kế hoạch cho tổng giám đốc Trần rồi, vả lại lúc đi ra còn gặp tổng giám đốc Trần ở cửa thang máy. Các vị nói xem email lúc gần tám giờ mới gửi đi, lúc đó tôi đã không ở công ty nữa rồi.”
Ngô Huệ ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Nếu như các vị không tin có thể xem lại camera giám sát ngày hôm qua.”
“Giám đốc Ngô tuổi còn trẻ mà trù tính cũng sâu xa gớm, đến mấy ông già như chúng tôi còn tự thấy mình không bằng!” Một vị giám đốc cười lạnh: “Bảo vệ trực tối qua mất tích rồi, camera giám sát cũng bị hỏng.”
Một người khác lại phụ họa: “Về phần nguyên nhân thì giám đốc Ngô trong lòng chắc cũng hiểu rõ.”
Ngô Huệ trầm giọng, chống lại cái nhìn hăm dọa của bọn họ: “Nếu đã như vậy thì cứ mời cảnh sát vào cuộc điều tra.”
Ngay lập tức cả căn phòng vang lên tiếng xì xào.
“Chuyện tôi không làm đương nhiên tôi sẽ không nhận. Nếu như các người không muốn tin tôi, vậy thì để cảnh sát điều tra, ít nhất thì cũng nên lập án, trả lại sự trong sạch cho tôi.”
Trần Gia Huy nãy giờ im lặng chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt sắc lạnh, mím chặt môi, thần thái khác người.
Đột nhiên Ngô Huệ thấy lòng mình chùng xuống, nở một nụ cười nhạt nhưng nhanh chóng tắt vụt. Cô nhìn Trần Gia Huy, siết chặt hai tay, những cơn đau buốt truyền tới vì móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay: “Anh cũng nghi ngờ tôi ư?”
Ánh mắt Trần Gia Huy lạnh tựa thấu xương, cũng coi như đang ngầm thừa nhận.
“Tối qua chúng ta còn gặp nhau ở cửa thang máy, hơn nữa tôi cũng không ngu tới mức dùng địa chỉ IP của công ty để gửi email đó.”
Trần Gia Huy không đáp lại, chỉ im lặng nhìn cô như thể đang đợi cô nói tiếp.
“Tôi để bản kế hoạch trên bàn làm việc của anh, lúc tôi đi ra nhìn thời gian mới có bảy giờ mấy phút. Lúc tôi đi Dương Thanh Ngân vẫn trong phòng làm việc của anh, sau khi anh quay lại chẳng lẽ không nhìn thấy cô ta sao?”
Mặc dù hai bàn tay của cô phía sau ghế run nhẹ nhưng vẻ mặt cô rất bình tĩnh.
Trần Gia Huy tựa vào ghế, lạnh lùng nhìn cô: “Cô đang ám chỉ điều gì?”
Ngô Huệ mấp máy môi nhưng Trần Gia Huy lại cắt lời cô: “Thanh Ngân không thể nào làm chuyện này.”
Không thể là cô ta, chẳng lẽ nhất định phải là tôi à?
Ngô Huệ nhìn ánh mắt chắc nịch mà lạnh lẽo của hắn, không thốt lên lời.
“Tối qua, cô vào phòng nghỉ của tôi?” Trần Gia Huy đột nhiên hỏi.
Ngô Huệ không phủ nhận, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm, có phải hắn cho rằng cô đã phát hiện bí mật của hắn, biết rằng từ đầu tới cuối trong lòng hắn chỉ có Dương Thanh Ngân cho nên thông đồng đưa kế hoạch cho Kha Thị để báo thù?
Ngô Huệ nhìn thẳng Trần Gia Huy: “Thực ra từ đầu anh đã nhận định là do tôi làm rồi có đúng không?”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng họp đã bị mở ra.
Ngô Huệ quay đầu theo tiếng động phát ra liền Dương Thanh Ngân và Đỗ Phương Phương mặt mày lo lắng bước vào.
Lúc Dương Thanh Ngân nhìn thấy Ngô Huệ đứng đó thì có chút kinh ngạc, lại có chút lo lắng. Cô ta quay ra gật đầu tỏ ý xin lỗi với các lãnh đạo và giám đốc: “Xin lỗi, xảy ra chuyện gấp nên đã đột ngột vào đây.”
Cô ta nói xong thì nhìn về phía Trần Gia Huy: “Gia Huy, Phương Phương nói cô ấy có thể lập một bản kế hoạch mới trong thời gian ngắn giúp anh.”
“Gia Huy, anh yên tâm đi, cho tôi thời gian ba ngày, tôi nhất định sẽ gửi một bản kế hoạch mới tới cho anh!” Đỗ Phương Phương tự tin nói.
Trong phòng họp, vẻ mặt các lãnh đạo và ban giám đốc đều mừng rỡ trông thấy.
Ngô Huệ nhìn Dương Thanh Ngân như như thể đấng cứu thế trong mắt mọi người, nhếch miệng châm biếm, từng đợt co rút đau đớn khó hiểu bắt đầu xuất hiện trong lòng.
“Cô không cần tham gia dự án Hồng Mai nữa, trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, cô tạm thời nghỉ ngơi trước đi.”
Trần Gia Huy dứt lời liền cúi đầu lật xem tập tài liệu trong tay.
“Bây giờ mời cô ra ngoài trước, chúng tôi phải tiếp tục cuộc họp.” Tổng giám đốc đuổi cô không chút khách khí.
Ngô Huệ trừng mắt, gật đầu cười nhạt: “Tôi hiểu rồi.”
…
Ngô Huệ đi ra khỏi tập đoàn Kha Thị, bên ngoài ánh nắng chan hòa, xe cộ qua lại không ngừng.
Cửa xoay tự động khép lại phía sau cô.
Ngô Huệ quay đầu, nhìn xuyên qua cửa kính thấy nhân viên đi qua lại bên trong, đột nhiên có chút mù mờ không biết phải làm sao.
Lần này công việc để cô nuôi sống bản thân và Ngô Hải cũng mất rồi.
Một kẻ tiết lộ bí mật sẽ không có chỗ đứng trong giới làm kế hoạch này nữa.
Cho dù Kha Thị không tố cáo cô thì sau này cũng đâu còn công ty nào muốn thuê một nhân viên mang tiếng xấu như vậy nữa?
“Ngô Huệ!” Dương Thanh Ngân đi ra khỏi cửa xoay đuổi theo cô, nhìn cô đầy thương hại.
Ngô Huệ nhếch miệng: “Cô thắng rồi, bây giờ ra đây khoe khoang với tôi sao?”
“Huệ à, cô hiểu lầm tôi rồi.” Dương Thanh Ngân than nhẹ một tiếng: “Bọn họ nói với tôi hết rồi, cô không nên nghi ngờ tôi. Nếu như thật sự là tôi, tôi làm vậy có được lợi ích gì? Huống chi tôi cũng không có chìa khóa của công ty cô mà!”
“Như vậy thì tôi đáng đời nên xui xẻo đúng không? Tất cả chứng cứ đều chĩa về phía tôi, tôi nên ngoan ngoãn thừa nhận đúng không?”
Ngô Huệ đối diện với ánh mắt thương hại của Dương Thanh Ngân: “Có phải cô làm hay không trong lòng chúng ta đều rõ.”
“Nếu như cô cứ nghĩ như vậy thì tôi đây cũng hết cách.”
Ngô Huệ không muốn nhìn vẻ mặt giả dối của cô ta thêm nữa, cô vẫy một chiếc taxi rồi ngồi vào trong đó.
Đợi sau khi taxi đi rồi Dương Thanh Ngân mới thu lại ánh nhìn, vẻ mặt thay đổi, không còn sự buồn bã sau khi bị vu oan nữa.
Đôi môi đỏ mọng của Dương Thanh Ngân nhếch một nụ cười châm biếm, cô ta từ từ quay người lại.
Ngô Huệ, cô dựa vào cái gì mà đòi đấu với tôi?
Bao nhiêu năm nay Trần Gia Huy vẫn chưa từng thay đổi, hắn quen với việc bảo vệ cô ta, không cho phép bất kỳ người nào nói điều không hay về Dương Thanh Ngân trước mặt hắn. Đây là điều mà hắn chọn lựa, rất nhiều năm sau hắn cũng vẫn lựa chọn đứng về phía cô ta. Cho nên, Ngô Huệ cô nhất định sẽ thua thảm hại.
Dương Thanh Ngân vừa tới thang máy liền nhìn thấy Đỗ Phương Phương vẻ mặt tức giận đi ra: “Con ả họ Ngô kia đi rồi à?”
“Họp xong rồi hả?” Dương Thanh Ngân lo lắng nhìn Đỗ Phương Phương.
Đỗ Phương Phương liếc Dương Thanh Ngân một cái, nén giận không can tâm nói: “Sao lại dễ dàng bỏ qua cho nó như vậy?”
Dương Thanh Ngân nhíu mày: “Nếu như Gia Huy nghe thấy lời này không chừng sẽ trở mặt với em đấy.”
“Sao có thể!” Đỗ Phương Phương khoát tay, hừ lạnh: “Cái con họ Ngô đó làm ra chuyện như vậy, Gia Huy hận nó còn không hết nữa là!”
Dương Thanh Ngân cười nhạt, ngắm nhìn tòa nhà cách đó không xa: “Phương Phương, em quá không hiểu đàn ông rồi.”
“Chị có ý gì?”
“Chị cho rằng trong lòng Gia Huy đã chắc chắn cho rằng Ngô Huệ là người tiết lộ kế hoạch ư?”
Đáy mắt Đỗ Phương Phương lóe lên một sự kinh ngạc: “Lẽ nào anh ta sẽ tin người phụ nữ đó?”
Dương Thanh Ngân đang định nói thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi sách, mở ra thì phát hiện là số điện thoại của Cao Hồng Quân.
Cô ta bước sang bên hai bước rồi mới nhận điện thoại: “Mọi chuyện điều tra đến đâu rồi?”
…
Quán cà phê.
Dương Thanh Ngân lạt xấp ảnh mà Cao Hồng Quân gửi cho cô ta, càng xem sắc mặt càng khó coi.
“Thanh Ngân, kết hôn lâu như vậy mà cô không biết Bùi Quốc Huy có ham mê cá độ sao?” Cao Hồng Quân lấy làm kỳ lạ: “Đúng là nhìn không ra, người đàn ông bình thường điềm đạm bình tĩnh như vậy mà lại thường xuyên ra vào mấy nơi như sòng bài.”
Dương Thanh Ngân nhìn cảnh tượng ngột ngạt nơi sòng bài trong bức ảnh, hai thái dương chợt đau nhức.
“Một tên ham mê cờ bạc thì cả đời này coi như là hết hy vọng rồi, gia tài bạc triệu cũng sẽ bị anh ta thua sạch.”
Bùi Quốc Huy ham mê cờ bạc như vậy khiến Dương Thanh Ngân rất bất ngờ nhưng mọi chuyện lại rõ ràng bày ngay trước mắt cô ta.
“Nghe nhân viên trong công ty anh ta nói, gần đây Bùi Quốc Huy rất nóng tính, hơi không vui một chút là sẽ trách phạt cấp dưới.”
Cao Hồng Quân nói tiếp: “Tôi còn nghe ngóng được anh ta gần đây thường xuyên liên lạc với một tay luật sư.”
“Luật sư?” Dương Thanh Ngân ngẩng đầu nhìn Cao Hồng Quân, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
“Ừ, tôi tìm người điều tra rồi, phát hiện mấy ngày nay Bùi Quốc Huy thường xuyên ăn cơm cùng với một số người phụ trách của các công ty nước ngoài, mấy người đó trước đây đều chưa cùng hợp tác với công ty anh ta.”
Tim Dương Thanh Ngân đập thình thịch, cô ta càng nghĩ càng tức giận.
Cô ta nhớ lại cuộc điện thoại mà tối qua trong phòng sách Bùi Quốc Huy nhận được, nếu như là thật, vậy thì việc Bùi Quốc Huy qua lại với luật sư và công ty nước ngoài sẽ không còn gì kỳ quái nữa. Bây giờ anh đang cần tiền gấp, rất có khả năng muốn bán đi cổ phần của mình.
Dương Thanh Ngân nắm chặt bức ảnh trong tay, trong nháy mắt sắc mặt biến đổi khó lường.
Chuông điện thoại cô ta vang lên, số điện thoại của Mộc Vinh hiện lên, cô ta thực sự đau đầu.
Giờ phút này Mộc Vinh gọi điện tới ngoài hòa giải ra thì còn có thể là gì khác chứ?
Dương Thanh Ngân cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại tỏ vẻ kính cẩn nghe điện thoại: “Mẹ, mẹ tìm con ạ?”
…
“Thanh Ngân à, về chưa? Mẹ vừa bảo nhà bếp hầm canh tuyết liên cho con.”
Dương Thanh Ngân bước vào nhà họ Bùi, thím thứ hai của Bùi Quốc Huy là Ngô Bích Ngọc liền ra chào đón, vẻ mặt lấy lòng nịnh hót.
Điều hiếm gặp là Mộc Vinh lại cởi quân phục, mặc tạp dề đứng trong bếp giúp người làm cùng bày thức ăn.
Thím ba Võ Minh Châu cũng ở đây, cười tươi tắn đi tới kéo tay Dương Thanh Ngân: “Thanh Ngân, mới mấy ngày không gặp, càng ngày càng đẹp hơn. Đúng rồi, thím mới mua một cái đàn piano, đợi lát nữa có muốn cùng thím đi xem một chút không?”
Dương Thanh Ngân nhìn điệu bộ này liền đoán ra bữa cơm này vốn dĩ chính là Hồng Môn Yến.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cô cố gắng giữ bình tĩnh.
Ngay tức khắc, giám đốc bộ phận công trình tức giận ném một tờ báo về phía bàn trước mặt Ngô Huệ.
“Xảy ra chuyện gì, không phải trong lòng giám đốc điều hành Ngô là người hiểu rõ nhất sao?”
Ngô Huệ quét mắt qua tất cả mọi người, ai nấy cũng đều nhìn cô lạnh lùng như thể đang ở trong một cuộc thẩm tra phạm nhân vậy. Cô cúi đầu cầm lấy tờ báo, đập vào mắt cô là tiêu đề ‘Hôm nay công ty con của Kha Thị tổ chức nghi lễ khởi công dự án công viên Hồng Mai.”
Phía dưới tiêu đề là phần phương án kế hoạch dự án Hồng Mai mà Kha Thị công bố.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm nội dung phương án quen thuộc đó, trong đầu cô nổ “ầm” một tiếng. Bởi vì kế hoạch này giống hệt với cái mà tối qua cô nộp cho Trần Gia Huy.
“Giám đốc Ngô chẳng lẽ không có gì muốn nói?”
Ngô Huệ ngẩng đầu nhìn tổng giám đốc đang chất vấn cô: “Tôi cũng không rõ, muốn tôi nói gì?”
“Sự việc đã tới mức này rồi, giám đốc Huệ còn diễn kịch như vậy thì có quá đáng quá không? Tại sao dự án Hồng Mai của chúng ta lại thua Kha Thị? Bây giờ nghĩ lại, giám đốc Ngô đúng là hao tổn quá nhiều tâm sức rồi.” Một thành viên ban giám đốc khác châm chọc Ngô Huệ.
Ngô Huệ nhíu mày: “Cho nên các vị nghĩ là do tôi tiết lộ nội dung kế hoạch dự án phải không?”
“Hôm qua bộ phận công trình đều tan làm hết rồi, chỉ có một mình cô ở lại, lúc đó chỉ một mình cô có bản kế hoạch cuối cùng phải không nhỉ?”
“Bên thành phố Hoa muốn có kế hoạch đó sớm nên tôi mới tăng ca.”
Tổng giám đốc tiếp lời: “Sau đó cô mới nhân cơ hội mọi người không ở đó, đưa kế hoạch cho Kha Thị.”
“Tối qua khoảng bảy giờ tôi đã đưa bản kế hoạch cho tổng giám đốc Trần rồi, vả lại lúc đi ra còn gặp tổng giám đốc Trần ở cửa thang máy. Các vị nói xem email lúc gần tám giờ mới gửi đi, lúc đó tôi đã không ở công ty nữa rồi.”
Ngô Huệ ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Nếu như các vị không tin có thể xem lại camera giám sát ngày hôm qua.”
“Giám đốc Ngô tuổi còn trẻ mà trù tính cũng sâu xa gớm, đến mấy ông già như chúng tôi còn tự thấy mình không bằng!” Một vị giám đốc cười lạnh: “Bảo vệ trực tối qua mất tích rồi, camera giám sát cũng bị hỏng.”
Một người khác lại phụ họa: “Về phần nguyên nhân thì giám đốc Ngô trong lòng chắc cũng hiểu rõ.”
Ngô Huệ trầm giọng, chống lại cái nhìn hăm dọa của bọn họ: “Nếu đã như vậy thì cứ mời cảnh sát vào cuộc điều tra.”
Ngay lập tức cả căn phòng vang lên tiếng xì xào.
“Chuyện tôi không làm đương nhiên tôi sẽ không nhận. Nếu như các người không muốn tin tôi, vậy thì để cảnh sát điều tra, ít nhất thì cũng nên lập án, trả lại sự trong sạch cho tôi.”
Trần Gia Huy nãy giờ im lặng chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt sắc lạnh, mím chặt môi, thần thái khác người.
Đột nhiên Ngô Huệ thấy lòng mình chùng xuống, nở một nụ cười nhạt nhưng nhanh chóng tắt vụt. Cô nhìn Trần Gia Huy, siết chặt hai tay, những cơn đau buốt truyền tới vì móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay: “Anh cũng nghi ngờ tôi ư?”
Ánh mắt Trần Gia Huy lạnh tựa thấu xương, cũng coi như đang ngầm thừa nhận.
“Tối qua chúng ta còn gặp nhau ở cửa thang máy, hơn nữa tôi cũng không ngu tới mức dùng địa chỉ IP của công ty để gửi email đó.”
Trần Gia Huy không đáp lại, chỉ im lặng nhìn cô như thể đang đợi cô nói tiếp.
“Tôi để bản kế hoạch trên bàn làm việc của anh, lúc tôi đi ra nhìn thời gian mới có bảy giờ mấy phút. Lúc tôi đi Dương Thanh Ngân vẫn trong phòng làm việc của anh, sau khi anh quay lại chẳng lẽ không nhìn thấy cô ta sao?”
Mặc dù hai bàn tay của cô phía sau ghế run nhẹ nhưng vẻ mặt cô rất bình tĩnh.
Trần Gia Huy tựa vào ghế, lạnh lùng nhìn cô: “Cô đang ám chỉ điều gì?”
Ngô Huệ mấp máy môi nhưng Trần Gia Huy lại cắt lời cô: “Thanh Ngân không thể nào làm chuyện này.”
Không thể là cô ta, chẳng lẽ nhất định phải là tôi à?
Ngô Huệ nhìn ánh mắt chắc nịch mà lạnh lẽo của hắn, không thốt lên lời.
“Tối qua, cô vào phòng nghỉ của tôi?” Trần Gia Huy đột nhiên hỏi.
Ngô Huệ không phủ nhận, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm, có phải hắn cho rằng cô đã phát hiện bí mật của hắn, biết rằng từ đầu tới cuối trong lòng hắn chỉ có Dương Thanh Ngân cho nên thông đồng đưa kế hoạch cho Kha Thị để báo thù?
Ngô Huệ nhìn thẳng Trần Gia Huy: “Thực ra từ đầu anh đã nhận định là do tôi làm rồi có đúng không?”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng họp đã bị mở ra.
Ngô Huệ quay đầu theo tiếng động phát ra liền Dương Thanh Ngân và Đỗ Phương Phương mặt mày lo lắng bước vào.
Lúc Dương Thanh Ngân nhìn thấy Ngô Huệ đứng đó thì có chút kinh ngạc, lại có chút lo lắng. Cô ta quay ra gật đầu tỏ ý xin lỗi với các lãnh đạo và giám đốc: “Xin lỗi, xảy ra chuyện gấp nên đã đột ngột vào đây.”
Cô ta nói xong thì nhìn về phía Trần Gia Huy: “Gia Huy, Phương Phương nói cô ấy có thể lập một bản kế hoạch mới trong thời gian ngắn giúp anh.”
“Gia Huy, anh yên tâm đi, cho tôi thời gian ba ngày, tôi nhất định sẽ gửi một bản kế hoạch mới tới cho anh!” Đỗ Phương Phương tự tin nói.
Trong phòng họp, vẻ mặt các lãnh đạo và ban giám đốc đều mừng rỡ trông thấy.
Ngô Huệ nhìn Dương Thanh Ngân như như thể đấng cứu thế trong mắt mọi người, nhếch miệng châm biếm, từng đợt co rút đau đớn khó hiểu bắt đầu xuất hiện trong lòng.
“Cô không cần tham gia dự án Hồng Mai nữa, trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, cô tạm thời nghỉ ngơi trước đi.”
Trần Gia Huy dứt lời liền cúi đầu lật xem tập tài liệu trong tay.
“Bây giờ mời cô ra ngoài trước, chúng tôi phải tiếp tục cuộc họp.” Tổng giám đốc đuổi cô không chút khách khí.
Ngô Huệ trừng mắt, gật đầu cười nhạt: “Tôi hiểu rồi.”
…
Ngô Huệ đi ra khỏi tập đoàn Kha Thị, bên ngoài ánh nắng chan hòa, xe cộ qua lại không ngừng.
Cửa xoay tự động khép lại phía sau cô.
Ngô Huệ quay đầu, nhìn xuyên qua cửa kính thấy nhân viên đi qua lại bên trong, đột nhiên có chút mù mờ không biết phải làm sao.
Lần này công việc để cô nuôi sống bản thân và Ngô Hải cũng mất rồi.
Một kẻ tiết lộ bí mật sẽ không có chỗ đứng trong giới làm kế hoạch này nữa.
Cho dù Kha Thị không tố cáo cô thì sau này cũng đâu còn công ty nào muốn thuê một nhân viên mang tiếng xấu như vậy nữa?
“Ngô Huệ!” Dương Thanh Ngân đi ra khỏi cửa xoay đuổi theo cô, nhìn cô đầy thương hại.
Ngô Huệ nhếch miệng: “Cô thắng rồi, bây giờ ra đây khoe khoang với tôi sao?”
“Huệ à, cô hiểu lầm tôi rồi.” Dương Thanh Ngân than nhẹ một tiếng: “Bọn họ nói với tôi hết rồi, cô không nên nghi ngờ tôi. Nếu như thật sự là tôi, tôi làm vậy có được lợi ích gì? Huống chi tôi cũng không có chìa khóa của công ty cô mà!”
“Như vậy thì tôi đáng đời nên xui xẻo đúng không? Tất cả chứng cứ đều chĩa về phía tôi, tôi nên ngoan ngoãn thừa nhận đúng không?”
Ngô Huệ đối diện với ánh mắt thương hại của Dương Thanh Ngân: “Có phải cô làm hay không trong lòng chúng ta đều rõ.”
“Nếu như cô cứ nghĩ như vậy thì tôi đây cũng hết cách.”
Ngô Huệ không muốn nhìn vẻ mặt giả dối của cô ta thêm nữa, cô vẫy một chiếc taxi rồi ngồi vào trong đó.
Đợi sau khi taxi đi rồi Dương Thanh Ngân mới thu lại ánh nhìn, vẻ mặt thay đổi, không còn sự buồn bã sau khi bị vu oan nữa.
Đôi môi đỏ mọng của Dương Thanh Ngân nhếch một nụ cười châm biếm, cô ta từ từ quay người lại.
Ngô Huệ, cô dựa vào cái gì mà đòi đấu với tôi?
Bao nhiêu năm nay Trần Gia Huy vẫn chưa từng thay đổi, hắn quen với việc bảo vệ cô ta, không cho phép bất kỳ người nào nói điều không hay về Dương Thanh Ngân trước mặt hắn. Đây là điều mà hắn chọn lựa, rất nhiều năm sau hắn cũng vẫn lựa chọn đứng về phía cô ta. Cho nên, Ngô Huệ cô nhất định sẽ thua thảm hại.
Dương Thanh Ngân vừa tới thang máy liền nhìn thấy Đỗ Phương Phương vẻ mặt tức giận đi ra: “Con ả họ Ngô kia đi rồi à?”
“Họp xong rồi hả?” Dương Thanh Ngân lo lắng nhìn Đỗ Phương Phương.
Đỗ Phương Phương liếc Dương Thanh Ngân một cái, nén giận không can tâm nói: “Sao lại dễ dàng bỏ qua cho nó như vậy?”
Dương Thanh Ngân nhíu mày: “Nếu như Gia Huy nghe thấy lời này không chừng sẽ trở mặt với em đấy.”
“Sao có thể!” Đỗ Phương Phương khoát tay, hừ lạnh: “Cái con họ Ngô đó làm ra chuyện như vậy, Gia Huy hận nó còn không hết nữa là!”
Dương Thanh Ngân cười nhạt, ngắm nhìn tòa nhà cách đó không xa: “Phương Phương, em quá không hiểu đàn ông rồi.”
“Chị có ý gì?”
“Chị cho rằng trong lòng Gia Huy đã chắc chắn cho rằng Ngô Huệ là người tiết lộ kế hoạch ư?”
Đáy mắt Đỗ Phương Phương lóe lên một sự kinh ngạc: “Lẽ nào anh ta sẽ tin người phụ nữ đó?”
Dương Thanh Ngân đang định nói thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi sách, mở ra thì phát hiện là số điện thoại của Cao Hồng Quân.
Cô ta bước sang bên hai bước rồi mới nhận điện thoại: “Mọi chuyện điều tra đến đâu rồi?”
…
Quán cà phê.
Dương Thanh Ngân lạt xấp ảnh mà Cao Hồng Quân gửi cho cô ta, càng xem sắc mặt càng khó coi.
“Thanh Ngân, kết hôn lâu như vậy mà cô không biết Bùi Quốc Huy có ham mê cá độ sao?” Cao Hồng Quân lấy làm kỳ lạ: “Đúng là nhìn không ra, người đàn ông bình thường điềm đạm bình tĩnh như vậy mà lại thường xuyên ra vào mấy nơi như sòng bài.”
Dương Thanh Ngân nhìn cảnh tượng ngột ngạt nơi sòng bài trong bức ảnh, hai thái dương chợt đau nhức.
“Một tên ham mê cờ bạc thì cả đời này coi như là hết hy vọng rồi, gia tài bạc triệu cũng sẽ bị anh ta thua sạch.”
Bùi Quốc Huy ham mê cờ bạc như vậy khiến Dương Thanh Ngân rất bất ngờ nhưng mọi chuyện lại rõ ràng bày ngay trước mắt cô ta.
“Nghe nhân viên trong công ty anh ta nói, gần đây Bùi Quốc Huy rất nóng tính, hơi không vui một chút là sẽ trách phạt cấp dưới.”
Cao Hồng Quân nói tiếp: “Tôi còn nghe ngóng được anh ta gần đây thường xuyên liên lạc với một tay luật sư.”
“Luật sư?” Dương Thanh Ngân ngẩng đầu nhìn Cao Hồng Quân, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
“Ừ, tôi tìm người điều tra rồi, phát hiện mấy ngày nay Bùi Quốc Huy thường xuyên ăn cơm cùng với một số người phụ trách của các công ty nước ngoài, mấy người đó trước đây đều chưa cùng hợp tác với công ty anh ta.”
Tim Dương Thanh Ngân đập thình thịch, cô ta càng nghĩ càng tức giận.
Cô ta nhớ lại cuộc điện thoại mà tối qua trong phòng sách Bùi Quốc Huy nhận được, nếu như là thật, vậy thì việc Bùi Quốc Huy qua lại với luật sư và công ty nước ngoài sẽ không còn gì kỳ quái nữa. Bây giờ anh đang cần tiền gấp, rất có khả năng muốn bán đi cổ phần của mình.
Dương Thanh Ngân nắm chặt bức ảnh trong tay, trong nháy mắt sắc mặt biến đổi khó lường.
Chuông điện thoại cô ta vang lên, số điện thoại của Mộc Vinh hiện lên, cô ta thực sự đau đầu.
Giờ phút này Mộc Vinh gọi điện tới ngoài hòa giải ra thì còn có thể là gì khác chứ?
Dương Thanh Ngân cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại tỏ vẻ kính cẩn nghe điện thoại: “Mẹ, mẹ tìm con ạ?”
…
“Thanh Ngân à, về chưa? Mẹ vừa bảo nhà bếp hầm canh tuyết liên cho con.”
Dương Thanh Ngân bước vào nhà họ Bùi, thím thứ hai của Bùi Quốc Huy là Ngô Bích Ngọc liền ra chào đón, vẻ mặt lấy lòng nịnh hót.
Điều hiếm gặp là Mộc Vinh lại cởi quân phục, mặc tạp dề đứng trong bếp giúp người làm cùng bày thức ăn.
Thím ba Võ Minh Châu cũng ở đây, cười tươi tắn đi tới kéo tay Dương Thanh Ngân: “Thanh Ngân, mới mấy ngày không gặp, càng ngày càng đẹp hơn. Đúng rồi, thím mới mua một cái đàn piano, đợi lát nữa có muốn cùng thím đi xem một chút không?”
Dương Thanh Ngân nhìn điệu bộ này liền đoán ra bữa cơm này vốn dĩ chính là Hồng Môn Yến.
Bình luận facebook