• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trả Thù Người Đã Từng Thương (3 Viewers)

  • Phần 18

Trả Thù Người Đã Từng Thương​





Phần 18


Chúng tôi ôm nhau ngủ suốt cả một đêm, đến gần sáng hôm sau thì Quang tỉnh dậy trước, không cần báo thức cũng chẳng cần tôi gọi, mới hơn bốn giờ đã thấy anh khẽ rút cánh tay tôi đang gối ra, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán tôi rồi mới ngồi dậy.


Tôi định hỏi “Anh ra sân bay luôn giờ à?”, nhưng sau đó thấy anh cử động rất nhẹ, thậm chí còn không bật điện trong phòng tắm mà cứ mò mẫm rửa mặt, mặc quần áo trong đó, tôi mới biết hóa ra anh không muốn đánh thức mình. Thế nên cuối cùng lại không nỡ lên tiếng nữa.


Trong lòng tôi lúc đó đột nhiên trào dâng một cảm giác thương xót đến kỳ lạ, thương anh vì 10 giờ đêm mới vào đến đây, nằm được mấy tiếng cũng chưa chắc đã dám ngủ vì không nỡ đặt đồng hồ báo thức, sáng dậy cũng không dám đánh thức tôi dậy, sợ tôi mệt. Anh một mình làm tất cả vì tôi, người đàn ông dịu dàng và tinh tế thế này, sao tôi lại không xiêu lòng cơ chứ?


Sau khi từ phòng tắm ra, anh cứ đứng bên giường nhìn tôi, nhìn rất lâu. Tôi thì giả vờ ngủ mà cứ sợ nước mắt sẽ chảy ra, sợ anh biết tôi khóc nên đành nén cật lực nén cảm xúc vào trong đáy lòng. Chưa xa nhau nổi một mét mà tôi đã thấy nhớ anh rồi, ước gì anh đừng bay về mà cứ ở đây bên tôi…


Thế nhưng tôi không có can đảm nói ra ngoài miệng câu đó, tôi biết anh còn phải làm việc, thế nên đành giả vờ như thế cho đến tận khi nghe tiếng cửa đóng lại, tôi mới dám mở mắt. Sau đó lại vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn xuống bên dưới sảnh, lát sau, thấy anh vẫy một chiếc Taxi rồi lên xe đi.


Tôi cứ nằm thao thức từ đó cho đến sáng cũng không ngủ lại được, vật vã mãi cũng đến hơn bảy giờ, đang chuẩn bị thay quần áo đi làm thì nhận được tin nhắn của anh.


“Anh về đến Hà Nội rồi, em dậy chưa?”
“Em vừa mới dậy, đang chuẩn bị đồ đi làm. Anh về lúc nào, sao không đánh thức em?”
“Để cho em tranh thủ ngủ thêm tý. Dậy rồi lại mất ngủ”
“Anh lên máy bay có ngủ được không? Mệt không?”
“Không mệt, chỉ nhớ nhân viên thôi”


Tôi đọc tin nhắn rồi tự cười một mình, từ khi bắt đầu thích anh tôi yếu đuối hơn nhiều thì phải, anh nhắn mỗi câu đó thôi mà sống mũi tôi đã cay cay:


“Thế lên công ty gặp nhân viên của anh đi nhé. Em đi làm đây. Nhớ sếp của em”
“Me too!!!”.


Cả này hôm ấy tôi phấn chấn đến mức làm việc quên cả ăn, mãi đến khi mấy bạn trong đội thi công giục nghỉ trưa, tôi mới nhớ ra mình cần ăn cơm chứ không thể nhai giấy để sống được, thế là đành tạm gác công việc lại để đi thực hiện nghĩa vụ làm người bình thường.


Vừa ăn, tôi vừa mở điện thoại ra xem anh có nhắn tin cho mình không, nhưng mãi vẫn chẳng thấy tin nhắn nào. Nghĩ anh bận nên tôi cũng chẳng muốn nhắn tin làm phiền nữa, ai ngờ mãi đến khi chuẩn bị vào làm chiều, tôi mới thấy Quang gửi một tin:


“Đói bụng. Nhớ em”


Tôi ôm điện thoại nham nham nhở nhở cười, sau đó nhìn đồng hồ mới phát hiện ra gần một rưỡi rồi, lại vội vàng rep lại:


“Anh chưa ăn à?”
“Chưa, còn chưa được nghỉ nữa”
“Muốn bay về nấu cơm cho sếp”
“Hay là em về đi. Anh cử người khác vào đó giám sát”
“Anh cũng biết là không được mà. Công trình này của em, bản vẽ của em. Người khác giám sát làm sao được”
“Nhưng anh đói bụng”
“Ngoan đi, hôm sau về ngày nào em cũng nấu cơm cho anh ăn”
“Anh hết đói rồi. Làm việc tiếp đây. Em đẩy nhanh tiến độ thi công vào nhé”


Tôi đang định hỏi anh “Sao anh không hỏi em ăn cơm chưa” thì anh Hùng đi đến. Anh Hùng thấy tôi đang vừa nhắn tin vừa cười, lại thuận miệng trêu:


– Lúc nãy anh gọi bàn việc với Quang, nó hỏi em ăn cơm chưa. Anh nói dối nó là chưa ăn, nó còn dọa rút nhân viên về không cho làm nữa kìa.
– Sếp em không làm bừa thế đâu.
– Ừ, anh biết nó không thích làm bừa nên anh đành phải nói thật là em ăn cơm rồi.


Lòng tôi càng lúc càng nở hoa bung bét, sau cùng cũng không nhắn tin mè nheo anh nữa mà quay lại bắt tay vào làm việc, đẩy nhanh tiến độ, rút ngắn thời gian còn mau về với anh.


Một ngày, hai ngày, ba ngày, anh không có thời gian vào với tôi nữa. Đến ngày thứ tư thì tôi chủ động về. Tôi xin anh Hùng cho nghỉ một ngày để về hưởng thụ không khí mùa đông ở Hà Nội, tất nhiên là ông Hùng nghe xong chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt “anh đã biết thừa rồi”, bảo tôi:


– Về với sếp phải không?
– Đâu, em về nghỉ một hôm thôi. Về thăm nhà, em nhớ nhà.
– Thôi đi cô nương. Về nhanh rồi lại vào. Khoảng chục ngày nữa là dự án hoàn thành xong khâu 1, em rút về ở với sếp em cho thoải mái cũng được.
– Vâng, em biết rồi. Em sẽ báo cáo lại với sếp em, ở trong này anh Hùng lo lắng sếp thiếu nhân viên nên suốt ngày giục công nhân đẩy nhanh tiến độ. Sau sếp đi công tác vào Sài Gòn nhớ mời rượu anh Hùng.
– Khiếp, khéo thật. Bảo sao thằng Quang không chết đứ đừ.


Tôi mang tâm trạng hồi hộp ra sân bay, không báo trước với anh mà cứ thế book vé thẳng về Hà Nội. Về đến thủ đô, đón tôi đầu tiên bằng đợt gió lạnh riêng biệt của mùa đông Hà Nội, mọi lần thì tôi ghét tiết trời thế này nhưng không hiểu sao hôm nay tôi cứ thấy thân thương thế nào ấy, lòng cứ nôn nao và lâng lâng, thích hơn cái nắng khô rát ở Sài Gòn nhiều.


Vừa mở điện thoại lên đã thấy Yến nhắn tin cho tôi: 6 ngày.


Lâu nay ngày nào cô ta cũng đếm nên tôi quen rồi, không thấy khó chịu như lúc trước nữa. Tôi lẩm nhẩm, sáu ngày, nhanh thật, rồi sáu ngày sau tôi và Quang sẽ chia tay hay là tiếp tục giành giật? Tôi sẽ thẳng thắn nói với anh chuyện tôi tiếp cận anh để trả thù hay là cứ im lặng chờ mọi việc bung bét hết ra? Sau đó anh sẽ lựa chọn tha thứ cho tôi hay là buông tay tôi? Tôi không biết nữa.


Chí ít, hãy để tôi hưởng thụ tình yêu ngọt ngào này thêm ít ngày, tôi không muốn chia tay anh, thật sự không muốn!!!


Tôi không về công ty mà đi xe bus về thẳng nhà, ngôi nhà tít ở cuối ngõ lâu không ai ở nên bụi bặm giăng đầy, tôi mất cả nửa ngày để dọn dẹp, sau đó lại lăng xăng đi chợ mua thức ăn về. Cuối cùng, khi nấu nướng gần xong xuôi mới nhắn cho anh một tin.


“Sếp đang làm gì đấy?”
“Anh đang làm việc. Sao thế em?”
“Tối nay sếp muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được, đằng nào cũng không phải đồ ăn em nấu. Có món gì ngon đâu”
“Anh mới ăn cơm nhà em một bữa mà đã thích tài nghệ nấu ăn của em rồi à?”
“Ừ. Mặt mũi thì cũng bình thường nhưng được cái nấu cơm ngon”
“Em tuyên bố em giận anh. Tối nay không cho anh ăn cơm em nấu nữa. Em ăn không hết đổ đi”


Tôi mới gửi tin nhắn xong đã thấy anh gọi điện lại, câu đầu tiên Quang hỏi:


– Em đang ở đâu?
– Cho anh đoán đấy.


Đầu dây bên kia im lặng một lát, tôi tưởng anh giận mình vì cái kiểu trẻ con này nên cũng im lặng, không ngờ mấy giây sau anh nói:


– Đợi anh một tý, anh đến ngay.


Hóa ra, có những thứ không cần nói, chỉ cần yêu nhau thì tự nhiên sẽ hiểu. Có những việc tôi không cần trình bày nhiều, chỉ cần tôi nói một câu, anh sẽ biết tôi đang ở đâu.


Tôi cảm thấy hạnh phúc mỗi lúc một dâng lên trong lòng, vừa bày biện mâm cơm vừa hồi hộp chờ đợi người đàn ông của tôi. Ba mươi phút sau anh đến, vừa nhìn thấy tôi ngồi ở bàn ăn, anh đã cười:


– Em về bao giờ? Sao không gọi anh ra đón?
– Em nghe sếp nói muốn ăn cơm nên em cất công bay về nấu cơm cho anh đây. Anh đi rửa mặt đi rồi ăn cơm.


Bữa cơm thứ hai ở nhà tôi, mối quan hệ giữa tôi với anh không đơn thuần chỉ là sếp và nhân viên nữa mà đã tiến xa hơn một bước. Anh hỏi tôi rất nhiều chuyện về công việc trong Sài Gòn, tôi thì hỏi việc ở công ty, cuối cùng Quang kéo tay tôi để tôi ngồi trên đùi anh, hai tay ôm tôi trong lòng:


– Em về hôm nào lại vào?
– Em nghỉ một ngày. Sáng ngày kia em bay vào sớm.
– Thế ngày mai anh cũng xin nghỉ một ngày.
– Sếp, anh sa đọa từ bao giờ thế? Sếp cuồng công việc của em đâu rồi?
– Anh sa đọa từ lâu rồi. Giờ anh cuồng em.


Nói xong, anh lại cúi đầu hôn tôi, tôi cũng nhớ anh nên cũng nhiệt tình đáp trả. Lần trước ở trong Sài Gòn, chúng tôi cũng chỉ dừng lại ở những nụ hôn, sau đó Quang chủ động ngừng lại rồi ôm tôi ngủ. Ban đầu, tôi cũng rất hụt hẫng nhưng sau khi ổn định lại cảm xúc rồi, tôi nghĩ nếu hôm đó chúng tôi phát triển đến giai đoạn xa hơn thì chẳng phải là quá nhanh sao? Yêu như thế này, kiềm chế như thế này, chín chắn như thế này mới là sếp tôi.


Anh mà tiến xa với tôi luôn trong hôm đó, tôi nhất định sẽ coi thường anh, không biết chừng theo bản năng còn từ chối!!!


Lần này khi chúng tôi hôn nhau cũng thế, chúng tôi cũng chỉ quyến luyến một lúc, tay anh dù nóng rực cũng không hề cựa quậy sờ soạng chỗ nào cả. Lúc buông tôi ra, anh nói:


– Em có muốn đi đâu không? Lâu lắm mới về Hà Nội, đi chơi đi.
– Đi xem phim đi anh. Em nghe nói có phim của Marvel mới ra, mình đi xem đi.
– Ừ.


Thế là buổi hẹn hò đầu tiên không dính dáng gì đến công việc của chúng tôi là đi xem phim. Hai chúng tôi ngồi trong rạp, vừa chăm chú xem vừa ăn bỏng ngô, thỉnh thoảng bàn luận đôi ba câu về bộ phim chứ tuyệt nhiên không nói đến hợp đồng với cả bản vẽ gì nữa.


Có đôi lúc tôi quay sang nhìn anh, dường như vẫn không sao tin được người đàn ông này hiện tại đang là của mình. Sống mũi anh rất cao, mắt sâu, môi đỏ, sếp của tôi đẹp trai lại thích cắm rễ ở công ty làm việc thế này, tại sao lại chấp nhận thích tôi, tại sao lại vì tôi mà nỡ bỏ dở công việc để đi hẹn hò kiểu lãng xẹt như thế này chứ? Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy khó tin quá.


– Em nhìn gì thế?


Anh phát hiện ra bị tôi “chiếu tướng” nãy giờ, quay đầu lại hỏi. Tôi thì vẫn mặt dày cười hì hì:


– Em nhìn xem đây có phải sếp của em không hay là sếp giả do Trung Cộng cài vào.


Quang nghe thế cũng phải bật cười, anh không có răng khểnh nhưng cười rất duyên, rực rỡ và đẹp đẽ:


– Sao em lại nói thế? Có cần anh cho em cắn miếng xem có đúng không không?
– Tại vì sếp em bình thường thích làm việc mà giờ lại bỏ việc đi hẹn hò nên em nghi ngờ.


Tôi cứ tưởng anh sẽ nói “anh là Trung cộng cài vào đấy”, hoặc là “thỉnh thoảng trốn việc tý cũng vui mà”, thế nhưng anh lại thản nhiên nhún vai như không có gì, vừa ăn bỏng ngô vừa bảo tôi:


– Hết cách thôi. Ai bảo anh thích em.


Bỏng ngô trong miệng tôi phút chốc tan ra, ngọt từ đầu lưỡi thấm cả vào trong đáy lòng. Sếp tôi không nói mấy lời hoa mỹ mà cũng đủ khiến tôi đổ xiêu đổ vẹo, mấy câu đùa bình thường cũng ngọt chết tôi thế này, tôi không chống cự được. Bỗng dưng tôi rất muốn hôn anh.


Nghĩ sao làm vậy, lúc đó vì nổi hứng mà tôi chẳng thèm quan tâm đến bao nhiêu người trong rạp, tự nhiên nhổm dậy thơm lên má anh.


Quang bị thơm bất ngờ thì lập tức tròn xoe mắt nhìn tôi, còn tôi thì học theo điệu bộ thản nhiên của anh lúc nãy, nhún vai đáp:


– Hết cách thôi. Ai bảo sếp đẹp trai.


Cuối cùng, cả hai chúng tôi đều phì cười. Tình yêu ban đầu ngọt ngào cứ thấm dần vào xương cốt, hạnh phúc đến mức tôi không nỡ bôi đen vào nó, tôi không dám thẳng thắn nói cho anh biết, tôi còn một bí mật giấu anh.


Ngày hôm sau, ông sếp cuồng công việc của tôi đúng thật xin nghỉ một ngày để đưa tôi đi chơi. Sự kiện sếp xin nghỉ chấn động đến mức con bé Nhu vẫn tưởng tôi ở trong Sài Gòn, lập tức nhắn tin báo cáo cho tôi:


– Chị già ơi, biết tin gì chưa?
– Tin gì thế? Có vụ gì hot?
– Hoàng thượng hôm nay xin nghỉ làm đấy. Trời ạ, từ khi em đi làm đến giờ gần một năm rồi, chưa bao giờ thấy sếp nghỉ nửa ngày. Thế mà hôm nay sếp nghỉ hẳn một ngày.
– Thì người bình thường ai cũng bị ốm mà.
– Nhưng vấn đề là sếp không bị ốm. Mà dù sếp có ốm đi nữa thì cũng có bao giờ nghỉ đâu.


Tôi khẽ liếc sang Quang đang ngồi bên cạnh, tủm tỉm cười:


– Thế thì lạ thật. Hay là sếp đi chơi với người yêu.
– Có khi thế. Nhưng ai làm người yêu sếp thì cũng bất hạnh thật đấy nhỉ? Một năm chỉ có một ngày sếp nghỉ đưa đi chơi.
– Một ngày là đủ rồi. Dài hơn làm gì, chị cũng chỉ cần một ngày thôi.
– Ơ cái bà này, sếp đưa người yêu đi chơi chứ đưa bà đi chơi à mà bà cần với chả không cần.
– Chị mày đang tưởng tượng.
– Xùy, thông báo thế thôi nhé. Hoàng thượng nghỉ là tin chấn động, em phải tranh thủ đi buôn dưa lê đây.


Sau khi cất điện thoại vào túi xách, tôi vẫn ngồi cười một mình mãi, lúc sau Quang thấy thế mới hỏi tôi:


– Có việc gì mà em vui thế?
– Anh biết hôm nay ở công ty có sự kiện gì không?
– Sự kiện gì? Sao không ai thông báo với anh nhỉ?
– Sự kiện sếp nghỉ làm đấy. Tin giật gân mới được bé Nhu thông báo với em.
– Ừ, tin giật gân thật. Chắc sếp đi chơi với người yêu.
– Em cũng nghĩ thế. À mà người yêu sếp có phải cái chị hôm trước mang khoai lang kén đến cho mọi người ăn không? Chị Yến ấy.
– Vớ vẩn, không phải.
– Thế đó là ai?


Anh im lặng suy nghĩ một lúc, mà anh càng thế lại càng khiến tôi cảm thấy căng thẳng. Tôi sợ anh bảo “đó là vợ chưa cưới của anh”, nhưng tôi còn sợ một thứ hơn, đó là sợ anh phủ nhận mối quan hệ với Yến. Rõ ràng giữa hai người có gì đó, không phải tự dưng mà chỉ mình cô ta được đến công ty mang đồ ăn cho anh. Tôi có thể nói dối anh, nhưng tôi không muốn nghe anh nói dối tôi.


Qua một lúc sau, rất may là anh không bảo mình với cô ta không có quan hệ gì, chỉ nói:


– Tóm lại em chỉ cần biết sếp em đang đi chơi với người yêu là được rồi. Người yêu sếp không mang khoai lang kén hay đồ ăn gì cả, chỉ mang về cho sếp mấy hợp đồng cả trăm tỉ thôi.


Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, hài lòng búng tay tách một cái:


– Công nhận, sếp em đúng là tư bản chính cống.
– Chuyện.


Hôm đó, chúng tôi đến Hồ Tiên Sa rong chơi cả một ngày, ngồi phi thuyền lướt sóng, dành cả buổi kiên nhẫn câu cá, ngồi dưới chân núi ngắm thác nước, chúng tôi đứng giữa núi rừng hoang sơ ôm nhau, không có ai làm phiền, không có các bản vẽ, cũng không để ý đến hợp đồng, chỉ hưởng thụ sự bình yên như những cặp đôi mới bắt đầu trải nghiệm tình yêu cháy bỏng khác.


Tôi ngồi trong lòng anh, nhìn mặt nước đung đưa dưới chân, hít sâu mấy hơi cho lòng thêm can đảm rồi mới khẽ nói:


– Sếp, nếu có một người nào đó nói dối anh, anh xử lý thế nào?
– Còn phải xem người đó là ai, quan hệ như thế nào.
– Đối tác thì sao?
– Lừa lọc là chiêu trò kinh doanh, không lạ, có thể tha thứ, miễn là đạt được lợi ích.
– Bạn bè thì sao?
– Nghỉ chơi.


Tôi quen anh cũng không gọi là quá lâu, chưa thực sự quá hiểu anh nhưng tôi biết Quang là người chín chắn, làm việc gì cũng rất lạnh lùng dứt khoát. Tôi nghĩ trong tình cảm, anh vẫn sẽ luôn dịu dàng dù có ra sao đi nữa, nhưng khi anh trả lời như thế tôi bắt đầu hơi sợ. Mãi sau, tôi mới dám hỏi thêm một câu:


– Người yêu thì sao?


Anh nghe thấy vậy liền nghiêng đầu nhìn tôi, đáy mắt ấm áp kia dường như hơi tối lại:


– Sao thế? Em giấu anh gì à?
– Không, em chỉ tiện miệng hỏi thế thôi.
– Em mà nói dối anh, anh sẽ thả em xuống hồ luôn cho cá rỉa.


Anh vừa nói vừa cười, không rõ bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả. Còn tôi ở trong lòng chỉ biết bám chặt lấy người anh, hơi mất tự nhiên đáp:


– Không không, em không biết bơi, anh thả em xuống hồ là mất người yêu như chơi đấy. Hợp đồng ba mươi tỉ em còn chưa làm xong.
– Ừ, nể tình hợp đồng ba mươi tỉ nên không thả. Thơm anh đi rồi không thả.


Lúc đó thật sự tôi hoang mang không biết phải bắt đầu từ đâu, cũng không biết phải nói sao cho anh hiểu, cuối cùng đành lựa chọn im lặng mặc kệ cho mọi việc tự diễn ra. Nhưng mà tôi càng im lặng thì càng sai lầm, sai đến mức không thể nào cứu vãn được. Mãi sau này có cơ hội gặp lại anh Long, tôi mới biết Quang bình thường là người nhẹ nhàng trầm ổn, nhưng anh có nguyên tắc riêng của mình, anh cũng có thừa sự cố chấp của đàn ông. Cho nên trước giờ, thứ mà anh ghét nhất chính là bị lừa dối, tình cảm của mình bị lợi dụng anh lại càng không thể tha thứ được.


Tôi đã sai, sai ngay từ khi bước chân vào cuộc tình này!!!


Chiều tối trở về Hà Nội, cả hai đã mệt nhoài nên không còn sức tự đi chợ nấu cơm nữa, chúng tôi tranh thủ đi ăn cơm gà rồi về nhà. Trước khi xuống xe, tự nhiên Quang kéo tôi, ôm chặt vào lòng:


– Hay là đừng đi nữa.
– Sếp ơi, em đi vài hôm nữa em lại về. Sếp giữ em lại sẽ thiệt hại kinh tế của sếp đấy.
– Tự nhiên lại muốn bỏ việc vào Sài Gòn.


Tôi biết anh không thể, tôi cũng không nỡ để anh xao nhãng công việc vì mình, cuối cùng đành phải chủ động vòng tay lên cổ, kéo anh xuống rồi hôn anh.


Chúng tôi ngồi trong xe hôn nhau say đắm một lúc lâu, hôn đến khi không thở được mới chịu buông ra. Tôi thở hổn hển gục vào vai anh, thì thầm:


– Em vào mấy hôm rồi về thôi. Trong đó xây khâu 1 gần xong rồi, đợi em vài ngày rồi em về.
– Ừ. Anh biết rồi.
– Anh về nghỉ ngơi sớm đi, mai em tự ra sân bay.
– Mai anh đến đón em.
– Không cần thật mà. Em dậy rồi tự đi, anh ở nhà nghỉ ngơi. Anh không nghe lời là em ở Sài Gòn thêm một tuần đấy.


Anh im lặng một lúc, mãi sau mới đáp:


– Ừ.


Nói là nói thế mà sáng hôm sau, bốn rưỡi tôi dậy đã thấy xe anh đỗ ở trước ngõ rồi. Nhìn thấy anh ngồi yên lặng trong xe đợi tôi, tự nhiên tôi trào nước mắt, chạy đến ôm chặt lấy anh không chịu buông.


Người đàn ông thế này, tôi không có can đảm đánh mất anh trong đời, tôi không muốn chia tay, cũng không muốn mình lại thất bại thêm lần nữa.


Anh… nếu một ngày anh biết ngay từ đầu tôi đã lừa dối anh, liệu anh có muốn tiếp tục ở bên tôi không? Sẽ vẫn dịu dàng với tôi hay là lựa chọn buông tay như một kết cục đã được tôi dự liệu sẵn từ trước khi bước vào mối tình này???


Tôi không biết nữa…


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom