Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5-6
Chương 5: Bà chủ nhà phù thủy.
Đỗ Lôi Ti mặt đầy nước mắt quay trở về phòng trọ.
Ném túi xách lên giường, cô cũng nằm dáng chữ đại trên giường, hít thở thật sâu, muốn đem hết tất cả những không khí ô nhiễm hôm nay hít phải thả ra ngoài.
“Ding ding……” Tiếng chuông điện thoại vang lên Đỗ Lôi Ti ủ rủ nghe điện thoại.
“Anh Bân, chuyện chia tay có phải là anh đang đùa hay không?” Đỗ Lôi Ti theo bản năng ngồi dậy, lo lắng hỏi.
“Xin chào, cô Đỗ, tôi là nhân viên ngân hàng, tháng này thẻ tín dụng của cô chi nhiều hơn thu, không thể nào dùng được nữa, xin cô cuối tháng trả đủ toàn bộ số tiền, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô sau này.”
“Vâng, tôi biết rồi!” Đỗ Lôi Ti buồn bực cúp điện thoại.
Sớm biết như vậy thì đã không nộp đơn cũng sẽ không mất tiền mua quần áo, nếu không phải mua quần áo thì đã không có chuyện chi nhiều hơn thu, sao hôm nay lại xui xẻo như vậy chứ?
Đầu tiên là bị công ty đuổi ra ngoài, tiếp theo bị chó rượt, sau đó ngồi lên xe tổng thống lại còn phá hư chuyện tốt của tổng thống đại nhân, tổng thống có lòng tốt thả cô ra nhưng những vết xước trên cửa xe thì phải làm sao?
Hy vọng tổng thống không biết, nếu không có bán cô đi cũng không đủ tiền cho tổng thống sửa xe.
Trong một ngày, Đỗ Lôi Ti từ một cô gái có bạn trai, không có công việc, có thẻ tín dụng, lắc mình một cái trở thành không có bạn trai, không có công việc, không có tiền tiêu, hoàn toàn biến thành du dân ba không rồi.
Hình như vận đen của ngày hôm nay vẫn chưa hết.
“Cốc cốc……” Tiếng gõ cửa vang lên.
Khuôn mặt Đỗ Lôi Ti như đưa đám, miễn cưỡng từ trên giường đi xuống, chậm rãi đi ra mở cửa.
Nhìn thấy khuôn mặt béo phì của bà chủ nhà đang đứng ở cửa nở nụ cười.
Trong lòng cô thoáng hồi hộp……chỉ có lúc thu tiền nhà bà chủ nhà mới nở nụ cười hiền lành như vậy.
“Tiểu Lôi ăn cơm chưa?”
“Cháu chưa ăn……” Đỗ Lôi Ti hơi lo lắng.
“Ai ui, đã trễ như vậy rồi sao còn chưa ăn cơm, hay là sau này cháu cứ sang nhà dì ăn cơm đi, dù sao cũng chỉ là thêm một đôi đũa.” Bà chủ nhà nở nụ cười hiền lành.
Đỗ Lôi Ti vội vàng lắc đầu, nếu thật sự qua nhà bà ta ăn cơm, bà phù thủy này cũng sẽ cộng vào trong tiền nhà.
Sau khi nói chuyện mấy câu, bà chủ nhà trực tiếp vào thẳng vấn đề “Tiểu Lôi à, tiền phòng tháng sau của cháu……”
“Vấn đề này, tiền phòng có thể muộn một hai ngày không dì? Bây giờ cháu hơi kẹt tiền……”
Bà chủ nhà vừa nghe, sắc mặt biến đổi, chỉ chốc lát sau miễn cưỡng mở miệng nói “Không sao, dù sao tình hình kinh tế của cháu cũng không ổn, vạy thì thêm hai ngày nữa, hai ngày sau dì quay lại nếu cháu vẫn không có tiền thì đừng trách dì không khách khí!” Nói xong lắc lắc cái mông béo ú đi ra ngoài.
Đỗ Lôi Ti thở dài nhưng vừa nghe thấy hai ngày sau bà chủ nhà sẽ quay lại, trong lòng không tránh khỏi có chút khẩn trương nhưng khi nhìn thấy nét mặt của bà chủ cô cũng chỉ có thể dạ dạ vâng vâng đồng ý.
Đỗ Lôi Ti đóng cửa phòng nhớ tới cơm trưa cùng cơm tối cô vẫn chưa ăn,vào phòng bếp lấy ra một gói mì ăn liền.
Ăn tối no nê, Đỗ Lôi Ti thay quần áo ngủ, nằm trên giường nhỏ, hai ngày biết đi đâu kiếm tiền trả tiền phòng……
Nghĩ một lúc liền nằm ngủ thiếp đi……
Ngày hôm sau Đỗ Lôi Ti liền bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức.
Đỗ Lôi Ti mở to mắt, nhìn trần nhà, quyết định, hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, không đi dâu, cứ như vậy, thoáng một cái một ngày cứ như vậy trôi qua.
— —— BỔ SUNG THÊM — ——
Chương 5: Bà chủ nhà phù thủy.
Đỗ Lôi Ti mặt đầy nước mắt quay trở về phòng trọ.
Ném túi xách lên giường, cô cũng nằm dáng chữ đại trên giường, hít thở thật sâu, muốn đem hết tất cả những không khí ô nhiễm hôm nay hít phải thả ra ngoài.
“Ding ding……” Tiếng chuông điện thoại vang lên Đỗ Lôi Ti ủ rủ nghe điện thoại.
“Anh Bân, chuyện chia tay có phải là anh đang đùa hay không?” Đỗ Lôi Ti theo bản năng ngồi dậy, lo lắng hỏi.
“Xin chào, cô Đỗ, tôi là nhân viên ngân hàng, tháng này thẻ tín dụng của cô chi nhiều hơn thu, không thể nào dùng được nữa, xin cô cuối tháng trả đủ toàn bộ số tiền, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô sau này.”
“Vâng, tôi biết rồi!” Đỗ Lôi Ti buồn bực cúp điện thoại.
Sớm biết như vậy thì đã không nộp đơn cũng sẽ không mất tiền mua quần áo, nếu không phải mua quần áo thì đã không có chuyện chi nhiều hơn thu, sao hôm nay lại xui xẻo như vậy chứ?
Đầu tiên là bị công ty đuổi ra ngoài, tiếp theo bị chó rượt, sau đó ngồi lên xe tổng thống lại còn phá hư chuyện tốt của tổng thống đại nhân, tổng thống có lòng tốt thả cô ra nhưng những vết xước trên cửa xe thì phải làm sao?
Hy vọng tổng thống không biết, nếu không có bán cô đi cũng không đủ tiền cho tổng thống sửa xe.
Trong một ngày, Đỗ Lôi Ti từ một cô gái có bạn trai, không có công việc, có thẻ tín dụng, lắc mình một cái trở thành không có bạn trai, không có công việc, không có tiền tiêu, hoàn toàn biến thành du dân ba không rồi.
Hình như vận đen của ngày hôm nay vẫn chưa hết.
“Cốc cốc……” Tiếng gõ cửa vang lên.
Khuôn mặt Đỗ Lôi Ti như đưa đám, miễn cưỡng từ trên giường đi xuống, chậm rãi đi ra mở cửa.
Nhìn thấy khuôn mặt béo phì của bà chủ nhà đang đứng ở cửa nở nụ cười.
Trong lòng cô thoáng hồi hộp……chỉ có lúc thu tiền nhà bà chủ nhà mới nở nụ cười hiền lành như vậy.
“Tiểu Lôi ăn cơm chưa?”
“Cháu chưa ăn……” Đỗ Lôi Ti hơi lo lắng.
“Ai ui, đã trễ như vậy rồi sao còn chưa ăn cơm, hay là sau này cháu cứ sang nhà dì ăn cơm đi, dù sao cũng chỉ là thêm một đôi đũa.” Bà chủ nhà nở nụ cười hiền lành.
Đỗ Lôi Ti vội vàng lắc đầu, nếu thật sự qua nhà bà ta ăn cơm, bà phù thủy này cũng sẽ cộng vào trong tiền nhà.
Sau khi nói chuyện mấy câu, bà chủ nhà trực tiếp vào thẳng vấn đề “Tiểu Lôi à, tiền phòng tháng sau của cháu……”
“Vấn đề này, tiền phòng có thể muộn một hai ngày không dì? Bây giờ cháu hơi kẹt tiền……”
Bà chủ nhà vừa nghe, sắc mặt biến đổi, chỉ chốc lát sau miễn cưỡng mở miệng nói “Không sao, dù sao tình hình kinh tế của cháu cũng không ổn, vạy thì thêm hai ngày nữa, hai ngày sau dì quay lại nếu cháu vẫn không có tiền thì đừng trách dì không khách khí!” Nói xong lắc lắc cái mông béo ú đi ra ngoài.
Đỗ Lôi Ti thở dài nhưng vừa nghe thấy hai ngày sau bà chủ nhà sẽ quay lại, trong lòng không tránh khỏi có chút khẩn trương nhưng khi nhìn thấy nét mặt của bà chủ cô cũng chỉ có thể dạ dạ vâng vâng đồng ý.
Đỗ Lôi Ti đóng cửa phòng nhớ tới cơm trưa cùng cơm tối cô vẫn chưa ăn,vào phòng bếp lấy ra một gói mì ăn liền.
Ăn tối no nê, Đỗ Lôi Ti thay quần áo ngủ, nằm trên giường nhỏ, hai ngày biết đi đâu kiếm tiền trả tiền phòng……
Nghĩ một lúc liền nằm ngủ thiếp đi……
Ngày hôm sau Đỗ Lôi Ti liền bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức.
Đỗ Lôi Ti mở to mắt, nhìn trần nhà, quyết định, hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, không đi dâu, cứ như vậy, thoáng một cái một ngày cứ như vậy trôi qua.
Chương 6: Phủ tổng thống.
Ngày hôm sau khi trời vừa rạng sáng , Đỗ Lôi Ti muốn dậy sớm đi tìm việc, không ngờ bà chủ nhà phù thủy đã đứng trước cửa phòng cô.
Bà chủ nhà phù thủy bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười “Tiểu Lôi, sớm như vậy đã muốn đi ra ngoài sao, thời gian đóng tiền phòng đã tới!”
Đỗ Lôi Ti nở nụ cười còn khó coi hơn khóc “Dì, có thể trễ thêm mấy ngảy không, bây giờ cháu muốn ra ngoài tìm việc làm, lĩnh lương liền lập tức trả tiền phòng cho dì có được không?”
“Cái gì? Cô không có việc làm? Vậy cô còn ở đây làm gì? Tiền phòng còn không đóng nổi vậy thì tôi cũng không cho thuê phòng nữa, cô mau thu dọn đồ đạc đi!” Bà chủ nhà phù thủy lộ ra khuôn mặt sắc sảo quát tháo.
Đỗ Lôi Ti vừa nghe thấy không cho thuê phòng, vậy không phải cô phải ngủ dưới gầm cầu rồi sao, nghĩ đến đây nhất thời hoảng sợ đến khẩn trương “Dì, làm ơn, thư thả cho cháu mấy ngày đi, nếu bây giờ cháu dọn đi cũng sẽ không có chỗ nào để ở!”
“Cô có chỗ ở hay không liên quan gì đến tôi, có hai con đường cô tự chọn đi, một là bây giờ đóng tiền thuê nhà cho tôi, hai là ngay lập tức thu dọn đồ đạc rời đi!”
“Dì, con có thể không chọn cái nào được không? Còn có lựa chọn thứ ba không?” Đỗ Lôi Ti khẽ hỏi, chỉ sợ chọc bà chủ nhà phù thủy này phát điên lên.
Bà chủ nhà phù thủy cười hì hì nhìn cô, lập tức lộ ra nét mặt hung ác “Điều thứ ba là ngay lập tức cút đi!” Nói xong đi vào trong phòng ném va li của Đỗ Lôi Ti ra ngoài.
Vừa nhìn thấy va li của mình nằm ở ngoài hành lang, Đỗ Lôi Ti nhất thời bùng nổ “Bà, bà phù thủy, không thuê thì không thuê, sao lại ném va li của tôi ra ngoài?”
“Cái gì, cô kêu tôi là phù thủy, đúng là hồ ly tinh, tôi tốt bụng cho cô thuê phòng, cô lại chửi tôi như vậy?” Bà chủ nhà phù thủy giơ tay lên như muốn đánh Đỗ Lôi Ti.
Đỗ Lôi Ti nhắm hai mắt lại, che đầu, chờ đợi cái tát này giáng xuống, nhưng mà chờ cả một lúc lâu vẫn không thấy đau, kết quả là, từ từ mở hai mắt của mình, chuẩn bị xem chuyện gì xảy ra cô liền hoàn toàn kinh ngạc!
A a a a a!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Ai tới nói cho cô biết với?
Tại sao thư ký tổng thống lại tìm tới đây?
Trong nháy mắt Đỗ Lôi Ti liền nghĩ đến mấy vết xước trên cửa sổ xe tổng thống, kết quả liền giả vờ cười khúc khích hỏi: “Thư ký đại nhân, anh tìm tôi có việc gì sao?”
Đường Vũ nghe thấy có người gọi mình là đại nhân, thiếu chút nữa nhịn không được bật cười, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng: “Tổng thống muốn gặp cô!”
“Thư ký đại nhân, tổng thống một ngày kiếm cả tỷ bạc, tại sao lại muốn gặp tôi, lại nói bây giờ tôi thất nghiệp còn phải ra ngoài tìm việc nên không thể đi theo!” Nói xong muốn xách va li của mình chạy đi.
Đường Vũ quay đầu lại, ý nói bảo vệ ở sau lưng mình ngăn người lại, đi lên trước, mặt không có biểu hiện gì nói “Cô Đỗ, tổng thống muốn gặp cô, cô phải đi một chuyến.”
Bà chủ nhà đứng một bên ngẩn người, vừa nghe thấy hai chữ tổng thống, vội vàng khóa cửa, chạy về nhà mình, chỉ sợ dính vào rắc rối.
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy bộ dáng chạy trốn của bà chủ nhà liền tối sầm mặt, mẹ kiếp, chẳng lẽ lại sợ tổng thống như vậy sao?
Đỗ Lôi Ti mặt đầy nước mắt quay trở về phòng trọ.
Ném túi xách lên giường, cô cũng nằm dáng chữ đại trên giường, hít thở thật sâu, muốn đem hết tất cả những không khí ô nhiễm hôm nay hít phải thả ra ngoài.
“Ding ding……” Tiếng chuông điện thoại vang lên Đỗ Lôi Ti ủ rủ nghe điện thoại.
“Anh Bân, chuyện chia tay có phải là anh đang đùa hay không?” Đỗ Lôi Ti theo bản năng ngồi dậy, lo lắng hỏi.
“Xin chào, cô Đỗ, tôi là nhân viên ngân hàng, tháng này thẻ tín dụng của cô chi nhiều hơn thu, không thể nào dùng được nữa, xin cô cuối tháng trả đủ toàn bộ số tiền, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô sau này.”
“Vâng, tôi biết rồi!” Đỗ Lôi Ti buồn bực cúp điện thoại.
Sớm biết như vậy thì đã không nộp đơn cũng sẽ không mất tiền mua quần áo, nếu không phải mua quần áo thì đã không có chuyện chi nhiều hơn thu, sao hôm nay lại xui xẻo như vậy chứ?
Đầu tiên là bị công ty đuổi ra ngoài, tiếp theo bị chó rượt, sau đó ngồi lên xe tổng thống lại còn phá hư chuyện tốt của tổng thống đại nhân, tổng thống có lòng tốt thả cô ra nhưng những vết xước trên cửa xe thì phải làm sao?
Hy vọng tổng thống không biết, nếu không có bán cô đi cũng không đủ tiền cho tổng thống sửa xe.
Trong một ngày, Đỗ Lôi Ti từ một cô gái có bạn trai, không có công việc, có thẻ tín dụng, lắc mình một cái trở thành không có bạn trai, không có công việc, không có tiền tiêu, hoàn toàn biến thành du dân ba không rồi.
Hình như vận đen của ngày hôm nay vẫn chưa hết.
“Cốc cốc……” Tiếng gõ cửa vang lên.
Khuôn mặt Đỗ Lôi Ti như đưa đám, miễn cưỡng từ trên giường đi xuống, chậm rãi đi ra mở cửa.
Nhìn thấy khuôn mặt béo phì của bà chủ nhà đang đứng ở cửa nở nụ cười.
Trong lòng cô thoáng hồi hộp……chỉ có lúc thu tiền nhà bà chủ nhà mới nở nụ cười hiền lành như vậy.
“Tiểu Lôi ăn cơm chưa?”
“Cháu chưa ăn……” Đỗ Lôi Ti hơi lo lắng.
“Ai ui, đã trễ như vậy rồi sao còn chưa ăn cơm, hay là sau này cháu cứ sang nhà dì ăn cơm đi, dù sao cũng chỉ là thêm một đôi đũa.” Bà chủ nhà nở nụ cười hiền lành.
Đỗ Lôi Ti vội vàng lắc đầu, nếu thật sự qua nhà bà ta ăn cơm, bà phù thủy này cũng sẽ cộng vào trong tiền nhà.
Sau khi nói chuyện mấy câu, bà chủ nhà trực tiếp vào thẳng vấn đề “Tiểu Lôi à, tiền phòng tháng sau của cháu……”
“Vấn đề này, tiền phòng có thể muộn một hai ngày không dì? Bây giờ cháu hơi kẹt tiền……”
Bà chủ nhà vừa nghe, sắc mặt biến đổi, chỉ chốc lát sau miễn cưỡng mở miệng nói “Không sao, dù sao tình hình kinh tế của cháu cũng không ổn, vạy thì thêm hai ngày nữa, hai ngày sau dì quay lại nếu cháu vẫn không có tiền thì đừng trách dì không khách khí!” Nói xong lắc lắc cái mông béo ú đi ra ngoài.
Đỗ Lôi Ti thở dài nhưng vừa nghe thấy hai ngày sau bà chủ nhà sẽ quay lại, trong lòng không tránh khỏi có chút khẩn trương nhưng khi nhìn thấy nét mặt của bà chủ cô cũng chỉ có thể dạ dạ vâng vâng đồng ý.
Đỗ Lôi Ti đóng cửa phòng nhớ tới cơm trưa cùng cơm tối cô vẫn chưa ăn,vào phòng bếp lấy ra một gói mì ăn liền.
Ăn tối no nê, Đỗ Lôi Ti thay quần áo ngủ, nằm trên giường nhỏ, hai ngày biết đi đâu kiếm tiền trả tiền phòng……
Nghĩ một lúc liền nằm ngủ thiếp đi……
Ngày hôm sau Đỗ Lôi Ti liền bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức.
Đỗ Lôi Ti mở to mắt, nhìn trần nhà, quyết định, hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, không đi dâu, cứ như vậy, thoáng một cái một ngày cứ như vậy trôi qua.
— —— BỔ SUNG THÊM — ——
Chương 5: Bà chủ nhà phù thủy.
Đỗ Lôi Ti mặt đầy nước mắt quay trở về phòng trọ.
Ném túi xách lên giường, cô cũng nằm dáng chữ đại trên giường, hít thở thật sâu, muốn đem hết tất cả những không khí ô nhiễm hôm nay hít phải thả ra ngoài.
“Ding ding……” Tiếng chuông điện thoại vang lên Đỗ Lôi Ti ủ rủ nghe điện thoại.
“Anh Bân, chuyện chia tay có phải là anh đang đùa hay không?” Đỗ Lôi Ti theo bản năng ngồi dậy, lo lắng hỏi.
“Xin chào, cô Đỗ, tôi là nhân viên ngân hàng, tháng này thẻ tín dụng của cô chi nhiều hơn thu, không thể nào dùng được nữa, xin cô cuối tháng trả đủ toàn bộ số tiền, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô sau này.”
“Vâng, tôi biết rồi!” Đỗ Lôi Ti buồn bực cúp điện thoại.
Sớm biết như vậy thì đã không nộp đơn cũng sẽ không mất tiền mua quần áo, nếu không phải mua quần áo thì đã không có chuyện chi nhiều hơn thu, sao hôm nay lại xui xẻo như vậy chứ?
Đầu tiên là bị công ty đuổi ra ngoài, tiếp theo bị chó rượt, sau đó ngồi lên xe tổng thống lại còn phá hư chuyện tốt của tổng thống đại nhân, tổng thống có lòng tốt thả cô ra nhưng những vết xước trên cửa xe thì phải làm sao?
Hy vọng tổng thống không biết, nếu không có bán cô đi cũng không đủ tiền cho tổng thống sửa xe.
Trong một ngày, Đỗ Lôi Ti từ một cô gái có bạn trai, không có công việc, có thẻ tín dụng, lắc mình một cái trở thành không có bạn trai, không có công việc, không có tiền tiêu, hoàn toàn biến thành du dân ba không rồi.
Hình như vận đen của ngày hôm nay vẫn chưa hết.
“Cốc cốc……” Tiếng gõ cửa vang lên.
Khuôn mặt Đỗ Lôi Ti như đưa đám, miễn cưỡng từ trên giường đi xuống, chậm rãi đi ra mở cửa.
Nhìn thấy khuôn mặt béo phì của bà chủ nhà đang đứng ở cửa nở nụ cười.
Trong lòng cô thoáng hồi hộp……chỉ có lúc thu tiền nhà bà chủ nhà mới nở nụ cười hiền lành như vậy.
“Tiểu Lôi ăn cơm chưa?”
“Cháu chưa ăn……” Đỗ Lôi Ti hơi lo lắng.
“Ai ui, đã trễ như vậy rồi sao còn chưa ăn cơm, hay là sau này cháu cứ sang nhà dì ăn cơm đi, dù sao cũng chỉ là thêm một đôi đũa.” Bà chủ nhà nở nụ cười hiền lành.
Đỗ Lôi Ti vội vàng lắc đầu, nếu thật sự qua nhà bà ta ăn cơm, bà phù thủy này cũng sẽ cộng vào trong tiền nhà.
Sau khi nói chuyện mấy câu, bà chủ nhà trực tiếp vào thẳng vấn đề “Tiểu Lôi à, tiền phòng tháng sau của cháu……”
“Vấn đề này, tiền phòng có thể muộn một hai ngày không dì? Bây giờ cháu hơi kẹt tiền……”
Bà chủ nhà vừa nghe, sắc mặt biến đổi, chỉ chốc lát sau miễn cưỡng mở miệng nói “Không sao, dù sao tình hình kinh tế của cháu cũng không ổn, vạy thì thêm hai ngày nữa, hai ngày sau dì quay lại nếu cháu vẫn không có tiền thì đừng trách dì không khách khí!” Nói xong lắc lắc cái mông béo ú đi ra ngoài.
Đỗ Lôi Ti thở dài nhưng vừa nghe thấy hai ngày sau bà chủ nhà sẽ quay lại, trong lòng không tránh khỏi có chút khẩn trương nhưng khi nhìn thấy nét mặt của bà chủ cô cũng chỉ có thể dạ dạ vâng vâng đồng ý.
Đỗ Lôi Ti đóng cửa phòng nhớ tới cơm trưa cùng cơm tối cô vẫn chưa ăn,vào phòng bếp lấy ra một gói mì ăn liền.
Ăn tối no nê, Đỗ Lôi Ti thay quần áo ngủ, nằm trên giường nhỏ, hai ngày biết đi đâu kiếm tiền trả tiền phòng……
Nghĩ một lúc liền nằm ngủ thiếp đi……
Ngày hôm sau Đỗ Lôi Ti liền bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức.
Đỗ Lôi Ti mở to mắt, nhìn trần nhà, quyết định, hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, không đi dâu, cứ như vậy, thoáng một cái một ngày cứ như vậy trôi qua.
Chương 6: Phủ tổng thống.
Ngày hôm sau khi trời vừa rạng sáng , Đỗ Lôi Ti muốn dậy sớm đi tìm việc, không ngờ bà chủ nhà phù thủy đã đứng trước cửa phòng cô.
Bà chủ nhà phù thủy bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười “Tiểu Lôi, sớm như vậy đã muốn đi ra ngoài sao, thời gian đóng tiền phòng đã tới!”
Đỗ Lôi Ti nở nụ cười còn khó coi hơn khóc “Dì, có thể trễ thêm mấy ngảy không, bây giờ cháu muốn ra ngoài tìm việc làm, lĩnh lương liền lập tức trả tiền phòng cho dì có được không?”
“Cái gì? Cô không có việc làm? Vậy cô còn ở đây làm gì? Tiền phòng còn không đóng nổi vậy thì tôi cũng không cho thuê phòng nữa, cô mau thu dọn đồ đạc đi!” Bà chủ nhà phù thủy lộ ra khuôn mặt sắc sảo quát tháo.
Đỗ Lôi Ti vừa nghe thấy không cho thuê phòng, vậy không phải cô phải ngủ dưới gầm cầu rồi sao, nghĩ đến đây nhất thời hoảng sợ đến khẩn trương “Dì, làm ơn, thư thả cho cháu mấy ngày đi, nếu bây giờ cháu dọn đi cũng sẽ không có chỗ nào để ở!”
“Cô có chỗ ở hay không liên quan gì đến tôi, có hai con đường cô tự chọn đi, một là bây giờ đóng tiền thuê nhà cho tôi, hai là ngay lập tức thu dọn đồ đạc rời đi!”
“Dì, con có thể không chọn cái nào được không? Còn có lựa chọn thứ ba không?” Đỗ Lôi Ti khẽ hỏi, chỉ sợ chọc bà chủ nhà phù thủy này phát điên lên.
Bà chủ nhà phù thủy cười hì hì nhìn cô, lập tức lộ ra nét mặt hung ác “Điều thứ ba là ngay lập tức cút đi!” Nói xong đi vào trong phòng ném va li của Đỗ Lôi Ti ra ngoài.
Vừa nhìn thấy va li của mình nằm ở ngoài hành lang, Đỗ Lôi Ti nhất thời bùng nổ “Bà, bà phù thủy, không thuê thì không thuê, sao lại ném va li của tôi ra ngoài?”
“Cái gì, cô kêu tôi là phù thủy, đúng là hồ ly tinh, tôi tốt bụng cho cô thuê phòng, cô lại chửi tôi như vậy?” Bà chủ nhà phù thủy giơ tay lên như muốn đánh Đỗ Lôi Ti.
Đỗ Lôi Ti nhắm hai mắt lại, che đầu, chờ đợi cái tát này giáng xuống, nhưng mà chờ cả một lúc lâu vẫn không thấy đau, kết quả là, từ từ mở hai mắt của mình, chuẩn bị xem chuyện gì xảy ra cô liền hoàn toàn kinh ngạc!
A a a a a!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Ai tới nói cho cô biết với?
Tại sao thư ký tổng thống lại tìm tới đây?
Trong nháy mắt Đỗ Lôi Ti liền nghĩ đến mấy vết xước trên cửa sổ xe tổng thống, kết quả liền giả vờ cười khúc khích hỏi: “Thư ký đại nhân, anh tìm tôi có việc gì sao?”
Đường Vũ nghe thấy có người gọi mình là đại nhân, thiếu chút nữa nhịn không được bật cười, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng: “Tổng thống muốn gặp cô!”
“Thư ký đại nhân, tổng thống một ngày kiếm cả tỷ bạc, tại sao lại muốn gặp tôi, lại nói bây giờ tôi thất nghiệp còn phải ra ngoài tìm việc nên không thể đi theo!” Nói xong muốn xách va li của mình chạy đi.
Đường Vũ quay đầu lại, ý nói bảo vệ ở sau lưng mình ngăn người lại, đi lên trước, mặt không có biểu hiện gì nói “Cô Đỗ, tổng thống muốn gặp cô, cô phải đi một chuyến.”
Bà chủ nhà đứng một bên ngẩn người, vừa nghe thấy hai chữ tổng thống, vội vàng khóa cửa, chạy về nhà mình, chỉ sợ dính vào rắc rối.
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy bộ dáng chạy trốn của bà chủ nhà liền tối sầm mặt, mẹ kiếp, chẳng lẽ lại sợ tổng thống như vậy sao?