Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32-35
Chương 32: Nói gì cũng không tin
Nhìn thấy cảnh này, khẩu vị của mọi người lập tức giảm xuống, tất cả đều cau mày, hận không thể lập tức rời đi.
Nhưng mọi người chỉ có thể nhìn nhau thất thần, không một ai đứng dậy cả.
Tất nhiên Lâm Hạo biết bọn họ đang chờ đợi điều gì, liền phất phất tay: “Ông chủ Lưu, chia hai mươi chai Lafite này cho mọi người đi”.
Ông chủ Lưu vẫy tay, tất cả những người đàn ông mặc vest lập tức đứng lên, đặt vào mỗi bàn một chai Lafite.
Đột nhiên, nhà hàng sôi nổi trở lại, những người vừa nãy coi thường Lâm Hạo đều lần lượt đến xin lỗi anh, mặt ai nấy cũng đỏ bừng vì uống rượu.
Lâm Hạo không phản ứng nhiều, chỉ quay đầu đẩy Giang Thiên Ngữ và Giang Ánh Tuyết đang đứng như trời trồng: "Đi không?"
"Hả? Anh nói gì?"
Lúc này Giang Thiên Ngữ mới hoàn hồn, cô sững sờ nhìn Lâm Hạo.
Lâm Hạo bĩu môi, chỉ vào bãi nôn trên mặt đất nói: "Cậu chủ Giang kia ói thành thế kia, hai người không cảm thấy buồn nôn sao?"
Giang Thiên Ngữ nhìn theo tay anh, lập tức bịt chặt mũi, cau mày nói: "Mùi kinh khủng quá, đi thôi”.
Giang Ánh Tuyết gật đầu, nhanh chóng theo sau hai người họ rời khỏi nhà hàng.
"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Giang Thiên Ngữ ngơ ngác nhìn Lâm Hạo, cô không thể nào đoán được Lâm Hạo dùng cách gì để có thể làm được những chuyện này.
Giang Ánh Tuyết kích động kéo cánh tay Lâm Hạo: "Có phải anh là đại phú hào ngầm không! Hai mươi chai Lafite năm 82 đấy! Cả đời này tôi chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào hoành tráng như vậy!"
"Chuyện này vậy mà cũng bị cô phát hiện mất rồi?"
Lâm Hạo hất tóc, hếch cằm tự tin nói: “Cô đoán không sai, quả thực tôi chính là đại phú hào ngầm, thực ra tập đoàn Hắc Thạch chính là tài sản đứng tên tôi”.
Khóe miệng Giang Thiên ngữ giật giật, cô trợn trắng mắt nói: "Nếu như đổi cách nói khác, có lẽ tôi còn có thể tin”.
"Đúng vậy, bán trời không văn tự”.
Giang Ánh Tuyết bĩu môi: "Ai mà không biết tập đoàn Hắc Thạch là của nhà họ Lý. Nếu muốn khoác lác, anh cũng nên nói tên một doanh nghiệp mà chúng tôi chưa từng nghe qua”.
"Tôi thật sự không lừa hai người”, Lâm Hạo bất lực nói.
"Anh Lâm!"
Đúng lúc này, ông chủ Lưu cũng đuổi kịp bọn họ, đi tới trước mặt Lâm Hạo, khom người nói: "Những dặn dò của chủ tịch Lý tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, mong anh trở về nói giúp tôi với chủ tịch Lý vài câu”.
Lâm Hạo gật đầu: “Tôi sẽ làm vậy”.
Ông chủ Lưu lập tức vô cùng phấn khích, lại cung kính khom người: "Anh Lâm đi thong thả!"
Ba người Lâm Hạo trở lại chiếc BMW của Giang Thiên Ngữ, đột nhiên anh cảm nhận được hai ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình.
"Ánh mắt này của hai người là thế nào vậy?"
Lâm Hạo cảm thấy sởn tóc gáy vì bị nhìn chằm chằm nên liền cau mày nhìn lại.
Giang Thiên Ngữ hít một hơi thật sâu, vẻ mặt phức tạp nói: "Lâm Hạo, đừng nói anh và Lý Đông có giao dịch mờ ám gì đấy chứ?"
Sắc mặt Giang Ánh Tuyết cũng nghiêm túc như chị gái mình: "Đúng thế, vừa rồi ông chủ Lưu còn bảo anh nói giúp ông ta vài lời tốt đẹp trước mặt chủ tịch Lý, không phải bây giờ anh đã trở thành tay sai của Lý Đông rồi đấy chứ!"
"Chẳng trách Lý Đông lại đồng ý tham dự tiệc mừng thọ của bà nội, anh hy sinh bản thân quá vậy!”
Giang Ánh Tuyết thở dài, lặng lẽ lắc đầu, khuôn mặt Giang Thiên Ngữ cũng đanh lại.
Lâm Hạo trợn tròn mắt, hoàn toàn không nói nên lời.
Trông anh đẹp trai tiêu sái phong lưu phóng khoáng như vậy, mà lại trở thành tay sai của người như Lý Đông?
Lý Đông cũng xứng?
Lâm Hạo ôm hai tay sau gáy, dựa người vào ghế xe nghỉ ngơi, lười giải thích với bọn họ.
Thấy anh không nói gì, hai người Giang Thiên Ngữ càng thêm chắc chắn với suy đoán vừa rồi của mình.
"Xem ra phải nghĩ cách kéo anh ta ra khỏi con đường mờ mịt kia mới được!"
Trong lòng Giang Thiên Ngữ cực kỳ kiên định, lặng lẽ siết chặt nắm tay.
"Rào rào…”
Trời dần tối, đèn đường hai bên dần được bật sáng, một cơn mưa bất chợt đổ xuống thân xe, bầu không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.
Lâm Hạo nghiêng đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Chương 33: Về nhà
Lâm Hạo nghiêng đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Lúc này mới ý thức được, ông già bảo anh xuống núi, nhưng vẫn chưa sắp xếp chỗ ở cho anh!
Hôn sự thì chưa hủy được, ngay cả vị hôn thê kia cũng không gặp được, hiện tại ngay cả chỗ qua đêm cũng không có.
"Thật sự không được thì hai người cho tôi đến tập…”
Lâm Hạo đang định ở đỡ một đêm tại văn phòng của tập đoàn Hắc Thạch, nhưng anh còn chưa nói xong thì đã bị một tiếng ùng ục cắt ngang.
Giang Ánh Tuyết che bụng, xấu hổ cười: "Em đói rồi…”
Giang Thiên Ngữ thở dài, vặn chìa khóa khởi động xe: “Về nhà trước đi, tôi nấu mì cho hai người ăn”.
Trước khi Lâm Hạo có thể bày tỏ ý kiến của mình, Giang Thiên Ngữ đã bật nhạc xe, hoàn toàn không cho anh cơ hội để nói.
Chiếc xe BMW đang chạy trong đêm mưa yên tĩnh, âm nhạc kèm theo tiếng động cơ gầm xúc kỳ lạ.
Trước khi xuống núi, anh chưa từng nghĩ tới cảnh tượng này, anh là một thanh niên độc thân nhiệt huyết đầy mình, sắp phải ở chung phòng với hai người đẹp đỉnh cấp này.
Trời đúng lúc lại mưa, chẳng phải anh phải qua đêm ở đó sao?
"Ừng ực!"
Lâm Hạo nuốt nước bọt, lập tức nhớ đến rất nhiều đĩa CD mà bản thân tìm thấy dưới gầm giường của ông già, trong đó có rất nhiều tình tiết như vậy.
"Dù sao cũng sắp hủy hôn rồi, mình như vậy không tính là một kẻ cặn bã nhỉ?"
Trong lòng Lâm Hạo thầm nghĩ, như vậy mới cảm thấy an tâm hơn chút.
Một giờ sau, chiếc BMW đi vào biệt thự Giang Nam.
Đây là một khu biệt thự, mặc dù không được coi là khu dân cư cao cấp nhất Giang Thành, nhưng điều kiện để một người có thể ở trong đó chắc chắn không thấp.
Chiếc BMW quay đầu vòng lại, cuối cùng dừng ở trước một tòa biệt thự đơn độc.
"Tiểu Tuyết, em dẫn Lâm Hạo lên trước đi, chị đi đỗ xe”.
Cửa xe mở ra, Giang Ánh Tuyết giơ hai tay lên che đầu chạy dưới mưa, đi vào sân.
Lâm Hạo cũng chạy theo sát phía sau cô ấy.
Đến cửa ra vào, Giang Ánh Tuyết thở phào một hơi, đột nhiên kiễng chân lên, một tay đặt ở trên ngực Lâm Hạo, cả người áp sát về phía anh.
Bởi vì bị nước mưa làm cho ướt sũng, lúc này quần áo của Giang Ánh Tuyết đã hoàn toàn dính chặt vào cơ thể cô ấy, dáng người thon thả quyến rũ hiện ra một cách rõ ràng và sinh động trước mắt Lâm Hạo.
Ánh mắt Lâm Hạo đột nhiên trở nên thẳng tắp, anh ở trên núi hơn hai mươi năm, đối mặt với anh không phải ông già thì chính là ông lão bà lão, nào từng chứng kiến cảnh tượng kích thích như thế này.
Đang yên đang lành sao đột nhiên Giang Ánh Tuyết lại chủ động như vậy?
Chẳng lẽ cô ấy muốn ám chỉ gì đó trong lúc chị gái không có mặt?
"Tìm thấy rồi”.
Giang Ánh Tuyết cười tươi, lấy một chiếc chìa khóa từ khung cửa, khi cô ấy đang định mở cửa thì đột nhiên thốt lên một tiếng chỉ vào Lâm Hạo, nghi ngờ hỏi: "Sao anh lại chảy máu mũi thế?"
Lâm Hạo ngẩng đầu lên nhìn khung cửa trên đầu, rồi nhìn chiếc chìa khóa trong tay Giang Ánh Tuyết, cả khuôn mặt anh như muốn sụp đổ.
"Không…không có gì, trời mưa nên hơi nóng trong người”.
Lâm Hạo vội vàng lau máu mũi, ho khan một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng của mình, trong lòng chửi thầm: "Chết tiệt, lấy chìa thôi có cần phải khiến người ta ảo tưởng vậy không, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện rồi!"
Giang Ánh Tuyết lấy từ trong túi ra một ít khăn giấy đưa cho Lâm Hạo, sau đó vừa mở cửa vừa giải thích: “Tôi và chị gái thường quên mang theo chìa khóa, cho nên chúng tôi đã để chìa khóa ở nơi mà chỉ chúng tôi biết".
Sau khi mở cửa, Giang Ánh Tuyết không chút do dự đặt lại chìa khóa vào chỗ cũ, như thể cô ấy không coi Lâm Hạo là người ngoài.
Lâm Hạo liếm môi, không nói gì, chỉ lặng lẽ ghi nhớ vị trí của chiếc chìa khóa, sau đó vội vàng đi theo vào phòng.
Đây là một tòa biệt thự nhỏ ba tầng, phòng khách mang phong cách rất Bắc Âu.
Giang Ánh Tuyết đổi giày xong, từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép thỏ màu hồng, ném tới trước mặt Lâm Hạo: "Đây là là đôi dép mà trước đây chị tôi thích nhất, bây giờ hời cho anh rồi”.
Lâm Hạo chọc chọc hai tai của thỏ hồng, cong môi nói: "Không có đôi dép nào bình thường một chút sao?"
Chương 34: Tai nạn trong phòng tắm
Giang Ánh Tuyết cười khúc khích, xua tay nói: "Trong nhà chưa từng có đàn ông ở, anh cố gắng chút vậy".
"Tầng một là phòng khách và phòng bếp, phòng của tôi và chị ở trên tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách và phòng tập thể dục".
Sau khi giới thiệu xong, Giang Ánh Tuyết đột nhiên nhớ ra gì đó, bật cười chỉ vào một góc ở trên tầng hai, nói: "Nơi đó là phòng tắm, anh bị dính mưa nên đi tắm đi, vừa hay tôi cũng muốn đi tắm".
Nghe Giang Ánh Tuyết nói, Lâm Hạo liền trợn trừng hai mắt, lập tức ôm hai tay trước ngực, cảnh giác nói: "Không phải cô định đi tắm chung với tôi đó chứ?"
"Nằm mơ à!"
Giang Ánh Tuyết lườm một cái: "Tôi dùng nhà tắm khác".
Nói xong, Giang Ánh Tuyết túm quần áo vì mắc mưa mà dính sát vào người, vẻ mặt hơi ửng hồng, quay người đi lên lầu.
Lâm Hạo vò đầu hỏi: "Tôi thay bằng quần áo nào đây?"
"Trong phòng tắm có đấy, tắm xong tự lấy đi".
Giang Ánh Tuyết xua tay, ném cho Lâm Hạo một nụ cười đầy ẩn ý rồi xoay người về phòng của mình.
Lâm Hạo bĩu môi, cúi đầu nhìn lại mình, quả thực quần áo đều đã ướt sạch.
Anh bước đi lên bậc thang, đi về phía phòng tắm mà Giang Ánh Tuyết chỉ.
Đóng cửa lại, Lâm Hạo vừa quay đầu lại thì trước mặt đột nhiên tối thui.
"Chơi trò gì vậy?"
Anh vươn tay ra chụp rồi cầm lên xem, hóa ra là một bộ đồ lót màu hồng nhạt.
Toàn thân Lâm Hạo rùng mình, vội vàng buông tay ra làm bộ đồ lót rơi xuống sàn nhà tắm.
Ánh mắt cũng thuận thế nhìn qua, chỉ thấy bên cạnh bồn rửa mặt đầy các loại chai lọ, Lâm Hạo đã từng nghe ông già nói qua, đây có lẽ là mỹ phẩm mà con gái hay dùng.
Nhưng những thứ này không phải là nhân vật chính, điều quan trọng là bên cạnh bồn rửa mặt có đặt một bộ đồ đã mặc rồi, còn có mấy bộ đồ màu hồng khác.
"Đây..."
Lâm Hạo đột nhiên hiểu ra nụ cười đầy ẩn ý vừa nãy của Giang Ánh Tuyết là có ý gì.
"Đây có lẽ là phòng tắm mà chị gái cô ta hay dùng".
Lâm Hạo lắc lắc đầu, trong đầu thầm niệm mình là chính nhân quân tử, né tránh ánh mắt không nhìn chỗ đồ lót màu hồng nhạt đó mà đi thẳng đến bồn tắm lớn, xả nước lên người.
"Dính mưa xong tắm nước nóng đúng là sảng khoái thật".
Lâm Hạo đang xoa xà bông tắm lên người, vui vẻ vừa nằm vào bồn tắm vừa ngân nga.
Đột nhiên, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào.
Lâm Hạo lập tức cảnh giác, ngậm chặt miệng lại, chỉ còn lại tiếng nước chảy.
"Tuyết Nhi, sao em lại dùng phòng tắm của chị vậy?"
"Chị vào lấy ít đồ nhé".
Giọng nói của Giang Thiên Ngữ từ xa tới gần, chớp mắt đã tới trước cửa phòng tắm.
"Đừng..."
Lâm Hạo đang định ngăn cản thì đã nghe cạch một tiếng, cửa phòng tắm bị cô đẩy ra.
"Tuyết Nhi, son của chị đâu rồi..."
Giang Thiên Ngữ vừa mở cửa ra thì đụng ngay vào ánh mắt của Lâm Hạo.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lập tức bùng nổ.
"A!"
Một tiếng hét kinh thiên vang lên khắp cả căn biệt thực, sau đó cửa phòng tắm bị đóng đến rầm một cái.
Lâm Hạo xị mặt co rụt lại vào trong bồn tắm, miệng méo xệch: "Rõ ràng là mình bị nhìn hết mà sao cô ấy lại hét lớn thế chứ?"
Mười phút sau, Lâm Hạo mặc một bộ đồ ngủ hình con thỏ màu hồng phấn đi xuống dưới lầu.
Hai chị em đã ngồi đối diện nhau ở bên bàn ăn.
Giang Thiên Ngữ cắn môi, mặt đỏ ửng, Giang Ánh Tuyết thì lén che miệng cười, chốc chốc lại liếc nhìn Lâm Hạo.
"Không ngờ đồ ngủ con thỏ lại hợp với anh như vậy đó!"
Giang Ánh Tuyết cười hi hi quan sát Lâm Hạo, gật đầu vẻ mặt trông rất chắc chắn.
"Tuyết Nhi!"
Giang Thiên Ngữ trừng mắt quở trách Giang Ánh Tuyết: "Sao em có thể để đàn ông con trai dùng phòng tắm của chị, còn... còn mặc quần áo của chị nữa!"
Giang Ánh Tuyết cười lí lắc, giả bộ mất trí nhớ: "Ấy chết, em quên mất tầng ba vẫn còn phòng tắm nữa, lâu quá không dùng nên quên béng đi mất".
Lâm Hạo bên cạnh càng nghe càng sốc, lúc này anh đang đi dép lê của người ta, dùng phòng tắm của người ta, thậm chí còn mặc cả quần áo ở nhà của người ta nữa!
Chẳng trách anh cứ cảm thấy trên bộ đồ này có một mùi hương mê người!
"Anh, anh vừa nãy không nhìn thấy đồ gì khác trong phòng tắm đó chứ..."
Giang Thiên Ngữ cúi đầu không dám nhìn vào mắt Lâm Hạo, gương mặt đỏ bừng.
Lâm Hạo lập tức nhớ đến đống quần áo màu hồng, còn cả đồ lót chắn ngay tầm mắt anh.
Đâu chỉ có thể, anh thậm chí còn đã vô tình cầm vào...
Chương 35: Nấu mỳ
Nhưng đương nhiên Lâm Hạo không thể nói thẳng, vội vàng lắc đầu như trống bỏi nói: "Tôi vào là đi tắm luôn, không nhìn thấy gì khác cả, tắm xong liền ra luôn".
Giang Thiên Ngữ mới thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực, nhưng gương mặt vẫn đỏ ửng.
Hai người đều cố ý né tránh chuyện vừa rồi, ngồi một lúc mà bầu không khí vẫn còn ngượng ngùng.
"Tôi, tôi đi nấu mì..."
Giang Thiên Ngữ đỏ mặt, đứng lên đi vào trong bếp, một lát sau đã vang lên từng tràng tiếng loảng xoảng.
Giang Ánh Tuyết thấy vậy vội vàng đến bên cạnh Lâm Hạo, gương mặt mong đợi nhỏ giọng nói: "Vừa nãy chị tôi hét lớn như vậy có phải đã nhìn thấy cảnh tượng rất kích thích không? Không phải anh đã bị chị tôi nhìn thấy hết rồi đó chứ?"
Khóe miệng Lâm Hạo co giật, trợn mặt nói: "Lúc đó tôi đang ở trong bồn tắm, ngoài đầu tóc ra thì không thấy gì cả, cô nghĩ gì thế?"
"Vậy sao... đúng là vô vị".
Giang Ánh Tuyết thất vọng bĩu môi, lẩm bẩm ngồi xuống nghịch điện thoại.
Lâm Hạo nghiêng người nhìn ra bên ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, trong lòng âm thầm thở dài.
Hiện tại từ hôn không thành, chưa gặp được vị hôn thê, suýt nữa còn dính phải chuyện phong lưu.
Mặc dù đối phương là mỹ nhân cực phẩm nhưng Lâm Hạo cũng có nguyên tắc của mình!
Là một người đàn ông trưởng thành thận trọng, khiêm tốn ưu tú có nội hàm sao lại khó thế chứ?
"Mỳ đến rồi đây".
Lâm Hạo đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ thì Giang Thiên Ngữ đã bưng hai bát mỳ đi từ trong bếp ra.
"Nhanh nếm thử tay nghề của tôi đi".
Giang Thiên Ngữ vẻ mặt mong đợi đặt hai bát mỳ xuống trước mặt hai người, cực kỳ chu đáo lấy cả đũa.
Bụng Lâm Hạo đã đói kêu òng ọc nãy giờ, anh cầm đũa lên chuẩn bị ăn thì lại phát hiện ra Giang Ánh Tuyết trông có vẻ khổ sở, chần chừ mãi không ăn.
"Không phải trên xe cô nói đói à, sao còn chưa ăn đi?"
Lâm Hạo thuận miệng hỏi một câu rồi gắp đũa mỳ lên cho vào miệng.
Vừa cho mỳ vào miệng Lâm Hạo lập tức nhăn mặt.
Chẳng trách Giang Ánh Tuyết mãi không động đũa, bát mỳ này căn bản không có mùi vị gì cả!
"Thế nào, thế nào?"
Giang Thiên Ngữ mở to đôi mắt sáng trưng nhìn Lâm Hạo, mong đợi những lời khen ngợi từ anh.
"Ực..."
Lâm Hạo ngậm mỳ trong miệng mãi hồi lâu mới khó khăn nuốt xuống, cũng rất khó để nhận xét.
Giang Thiên Ngữ thấy bộ dạng của anh như vậy thì cũng hiểu ra ngay, khuôn mặt ỉu xìu cụp xuống, có vẻ không vui.
Giang Ánh Tuyết lại thở dài: "Chị, tay nghề của chị cũng chỉ có em mới miễn cưỡng ăn được thôi, sau này đi lấy chồng rồi biết làm thế nào?"
Nghe đến hai từ lấy chồng, Giang Thiên Ngữ lại bất giác đỏ mặt liếc nhìn Lâm Hạo rồi vội vàng chuyển ánh mắt, xị mặt nói: "Hết cách rồi, nấu ăn thực sự quá khó, chị thà đến văn phòng làm kế hoạch còn hơn".
"Hắt xì..."
Lâm Hạo đột nhiên đứng lên, vừa đi về phía bếp vừa bất đắc dĩ nói: "Các cô nghỉ ngơi đi, để tôi nấu".
"Wow, Lâm Hạo, anh biết nấu ăn à?"
Giang Ánh Tuyết lập tức sáng mắt lên, vẻ mặt phấn khích nhìn Lâm Hạo.
Lâm Hạo gật đầu: "Tôi học từ ông già trên núi, không phải tôi chém gió đâu, so với tay nghề của ông già nhà tôi thì đầu bếp ba sao Michellin cũng chỉ là cái đinh!"
"Ồ!"
Giang Thiên Ngữ bĩu môi tỏ vẻ không tin: "Anh mà nấu ngon hơn tôi ư?"
Nửa tiếng sau.
Giang Thiên Ngữ nhìn một bàn đầy thức ăn, trợn tròn hai mắt: "Thơm quá!"
Giang Ánh Tuyết không chờ được nữa gắp một đũa to cho vào miêng, sau khi ăn xong thì liền giơ ngón tay cái lên: "Lâm Hạo, tôi phục anh rồi đó, anh nấu ăn đúng là còn ngon hơn ngoài nhà hàng nữa!"
Sau một hồi càn quét, ba người no căng bụng, thoải mái ngồi dựa trên ghế.
Giang Ánh Tuyết không màng đến hình tượng mà ợ một cái rõ to, vẻ mặt thỏa mãn nói: "Ăn ngon quá, hay là sau này anh tới đây làm bảo mẫu đi! Chuyên môn phụ trách việc nấu nướng!"
"Đùa à, đàn ông đàn ang sao có thể làm bảo mẫu cho các cô được?"
Nhìn thấy cảnh này, khẩu vị của mọi người lập tức giảm xuống, tất cả đều cau mày, hận không thể lập tức rời đi.
Nhưng mọi người chỉ có thể nhìn nhau thất thần, không một ai đứng dậy cả.
Tất nhiên Lâm Hạo biết bọn họ đang chờ đợi điều gì, liền phất phất tay: “Ông chủ Lưu, chia hai mươi chai Lafite này cho mọi người đi”.
Ông chủ Lưu vẫy tay, tất cả những người đàn ông mặc vest lập tức đứng lên, đặt vào mỗi bàn một chai Lafite.
Đột nhiên, nhà hàng sôi nổi trở lại, những người vừa nãy coi thường Lâm Hạo đều lần lượt đến xin lỗi anh, mặt ai nấy cũng đỏ bừng vì uống rượu.
Lâm Hạo không phản ứng nhiều, chỉ quay đầu đẩy Giang Thiên Ngữ và Giang Ánh Tuyết đang đứng như trời trồng: "Đi không?"
"Hả? Anh nói gì?"
Lúc này Giang Thiên Ngữ mới hoàn hồn, cô sững sờ nhìn Lâm Hạo.
Lâm Hạo bĩu môi, chỉ vào bãi nôn trên mặt đất nói: "Cậu chủ Giang kia ói thành thế kia, hai người không cảm thấy buồn nôn sao?"
Giang Thiên Ngữ nhìn theo tay anh, lập tức bịt chặt mũi, cau mày nói: "Mùi kinh khủng quá, đi thôi”.
Giang Ánh Tuyết gật đầu, nhanh chóng theo sau hai người họ rời khỏi nhà hàng.
"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Giang Thiên Ngữ ngơ ngác nhìn Lâm Hạo, cô không thể nào đoán được Lâm Hạo dùng cách gì để có thể làm được những chuyện này.
Giang Ánh Tuyết kích động kéo cánh tay Lâm Hạo: "Có phải anh là đại phú hào ngầm không! Hai mươi chai Lafite năm 82 đấy! Cả đời này tôi chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào hoành tráng như vậy!"
"Chuyện này vậy mà cũng bị cô phát hiện mất rồi?"
Lâm Hạo hất tóc, hếch cằm tự tin nói: “Cô đoán không sai, quả thực tôi chính là đại phú hào ngầm, thực ra tập đoàn Hắc Thạch chính là tài sản đứng tên tôi”.
Khóe miệng Giang Thiên ngữ giật giật, cô trợn trắng mắt nói: "Nếu như đổi cách nói khác, có lẽ tôi còn có thể tin”.
"Đúng vậy, bán trời không văn tự”.
Giang Ánh Tuyết bĩu môi: "Ai mà không biết tập đoàn Hắc Thạch là của nhà họ Lý. Nếu muốn khoác lác, anh cũng nên nói tên một doanh nghiệp mà chúng tôi chưa từng nghe qua”.
"Tôi thật sự không lừa hai người”, Lâm Hạo bất lực nói.
"Anh Lâm!"
Đúng lúc này, ông chủ Lưu cũng đuổi kịp bọn họ, đi tới trước mặt Lâm Hạo, khom người nói: "Những dặn dò của chủ tịch Lý tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, mong anh trở về nói giúp tôi với chủ tịch Lý vài câu”.
Lâm Hạo gật đầu: “Tôi sẽ làm vậy”.
Ông chủ Lưu lập tức vô cùng phấn khích, lại cung kính khom người: "Anh Lâm đi thong thả!"
Ba người Lâm Hạo trở lại chiếc BMW của Giang Thiên Ngữ, đột nhiên anh cảm nhận được hai ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình.
"Ánh mắt này của hai người là thế nào vậy?"
Lâm Hạo cảm thấy sởn tóc gáy vì bị nhìn chằm chằm nên liền cau mày nhìn lại.
Giang Thiên Ngữ hít một hơi thật sâu, vẻ mặt phức tạp nói: "Lâm Hạo, đừng nói anh và Lý Đông có giao dịch mờ ám gì đấy chứ?"
Sắc mặt Giang Ánh Tuyết cũng nghiêm túc như chị gái mình: "Đúng thế, vừa rồi ông chủ Lưu còn bảo anh nói giúp ông ta vài lời tốt đẹp trước mặt chủ tịch Lý, không phải bây giờ anh đã trở thành tay sai của Lý Đông rồi đấy chứ!"
"Chẳng trách Lý Đông lại đồng ý tham dự tiệc mừng thọ của bà nội, anh hy sinh bản thân quá vậy!”
Giang Ánh Tuyết thở dài, lặng lẽ lắc đầu, khuôn mặt Giang Thiên Ngữ cũng đanh lại.
Lâm Hạo trợn tròn mắt, hoàn toàn không nói nên lời.
Trông anh đẹp trai tiêu sái phong lưu phóng khoáng như vậy, mà lại trở thành tay sai của người như Lý Đông?
Lý Đông cũng xứng?
Lâm Hạo ôm hai tay sau gáy, dựa người vào ghế xe nghỉ ngơi, lười giải thích với bọn họ.
Thấy anh không nói gì, hai người Giang Thiên Ngữ càng thêm chắc chắn với suy đoán vừa rồi của mình.
"Xem ra phải nghĩ cách kéo anh ta ra khỏi con đường mờ mịt kia mới được!"
Trong lòng Giang Thiên Ngữ cực kỳ kiên định, lặng lẽ siết chặt nắm tay.
"Rào rào…”
Trời dần tối, đèn đường hai bên dần được bật sáng, một cơn mưa bất chợt đổ xuống thân xe, bầu không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.
Lâm Hạo nghiêng đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Chương 33: Về nhà
Lâm Hạo nghiêng đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Lúc này mới ý thức được, ông già bảo anh xuống núi, nhưng vẫn chưa sắp xếp chỗ ở cho anh!
Hôn sự thì chưa hủy được, ngay cả vị hôn thê kia cũng không gặp được, hiện tại ngay cả chỗ qua đêm cũng không có.
"Thật sự không được thì hai người cho tôi đến tập…”
Lâm Hạo đang định ở đỡ một đêm tại văn phòng của tập đoàn Hắc Thạch, nhưng anh còn chưa nói xong thì đã bị một tiếng ùng ục cắt ngang.
Giang Ánh Tuyết che bụng, xấu hổ cười: "Em đói rồi…”
Giang Thiên Ngữ thở dài, vặn chìa khóa khởi động xe: “Về nhà trước đi, tôi nấu mì cho hai người ăn”.
Trước khi Lâm Hạo có thể bày tỏ ý kiến của mình, Giang Thiên Ngữ đã bật nhạc xe, hoàn toàn không cho anh cơ hội để nói.
Chiếc xe BMW đang chạy trong đêm mưa yên tĩnh, âm nhạc kèm theo tiếng động cơ gầm xúc kỳ lạ.
Trước khi xuống núi, anh chưa từng nghĩ tới cảnh tượng này, anh là một thanh niên độc thân nhiệt huyết đầy mình, sắp phải ở chung phòng với hai người đẹp đỉnh cấp này.
Trời đúng lúc lại mưa, chẳng phải anh phải qua đêm ở đó sao?
"Ừng ực!"
Lâm Hạo nuốt nước bọt, lập tức nhớ đến rất nhiều đĩa CD mà bản thân tìm thấy dưới gầm giường của ông già, trong đó có rất nhiều tình tiết như vậy.
"Dù sao cũng sắp hủy hôn rồi, mình như vậy không tính là một kẻ cặn bã nhỉ?"
Trong lòng Lâm Hạo thầm nghĩ, như vậy mới cảm thấy an tâm hơn chút.
Một giờ sau, chiếc BMW đi vào biệt thự Giang Nam.
Đây là một khu biệt thự, mặc dù không được coi là khu dân cư cao cấp nhất Giang Thành, nhưng điều kiện để một người có thể ở trong đó chắc chắn không thấp.
Chiếc BMW quay đầu vòng lại, cuối cùng dừng ở trước một tòa biệt thự đơn độc.
"Tiểu Tuyết, em dẫn Lâm Hạo lên trước đi, chị đi đỗ xe”.
Cửa xe mở ra, Giang Ánh Tuyết giơ hai tay lên che đầu chạy dưới mưa, đi vào sân.
Lâm Hạo cũng chạy theo sát phía sau cô ấy.
Đến cửa ra vào, Giang Ánh Tuyết thở phào một hơi, đột nhiên kiễng chân lên, một tay đặt ở trên ngực Lâm Hạo, cả người áp sát về phía anh.
Bởi vì bị nước mưa làm cho ướt sũng, lúc này quần áo của Giang Ánh Tuyết đã hoàn toàn dính chặt vào cơ thể cô ấy, dáng người thon thả quyến rũ hiện ra một cách rõ ràng và sinh động trước mắt Lâm Hạo.
Ánh mắt Lâm Hạo đột nhiên trở nên thẳng tắp, anh ở trên núi hơn hai mươi năm, đối mặt với anh không phải ông già thì chính là ông lão bà lão, nào từng chứng kiến cảnh tượng kích thích như thế này.
Đang yên đang lành sao đột nhiên Giang Ánh Tuyết lại chủ động như vậy?
Chẳng lẽ cô ấy muốn ám chỉ gì đó trong lúc chị gái không có mặt?
"Tìm thấy rồi”.
Giang Ánh Tuyết cười tươi, lấy một chiếc chìa khóa từ khung cửa, khi cô ấy đang định mở cửa thì đột nhiên thốt lên một tiếng chỉ vào Lâm Hạo, nghi ngờ hỏi: "Sao anh lại chảy máu mũi thế?"
Lâm Hạo ngẩng đầu lên nhìn khung cửa trên đầu, rồi nhìn chiếc chìa khóa trong tay Giang Ánh Tuyết, cả khuôn mặt anh như muốn sụp đổ.
"Không…không có gì, trời mưa nên hơi nóng trong người”.
Lâm Hạo vội vàng lau máu mũi, ho khan một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng của mình, trong lòng chửi thầm: "Chết tiệt, lấy chìa thôi có cần phải khiến người ta ảo tưởng vậy không, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện rồi!"
Giang Ánh Tuyết lấy từ trong túi ra một ít khăn giấy đưa cho Lâm Hạo, sau đó vừa mở cửa vừa giải thích: “Tôi và chị gái thường quên mang theo chìa khóa, cho nên chúng tôi đã để chìa khóa ở nơi mà chỉ chúng tôi biết".
Sau khi mở cửa, Giang Ánh Tuyết không chút do dự đặt lại chìa khóa vào chỗ cũ, như thể cô ấy không coi Lâm Hạo là người ngoài.
Lâm Hạo liếm môi, không nói gì, chỉ lặng lẽ ghi nhớ vị trí của chiếc chìa khóa, sau đó vội vàng đi theo vào phòng.
Đây là một tòa biệt thự nhỏ ba tầng, phòng khách mang phong cách rất Bắc Âu.
Giang Ánh Tuyết đổi giày xong, từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép thỏ màu hồng, ném tới trước mặt Lâm Hạo: "Đây là là đôi dép mà trước đây chị tôi thích nhất, bây giờ hời cho anh rồi”.
Lâm Hạo chọc chọc hai tai của thỏ hồng, cong môi nói: "Không có đôi dép nào bình thường một chút sao?"
Chương 34: Tai nạn trong phòng tắm
Giang Ánh Tuyết cười khúc khích, xua tay nói: "Trong nhà chưa từng có đàn ông ở, anh cố gắng chút vậy".
"Tầng một là phòng khách và phòng bếp, phòng của tôi và chị ở trên tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách và phòng tập thể dục".
Sau khi giới thiệu xong, Giang Ánh Tuyết đột nhiên nhớ ra gì đó, bật cười chỉ vào một góc ở trên tầng hai, nói: "Nơi đó là phòng tắm, anh bị dính mưa nên đi tắm đi, vừa hay tôi cũng muốn đi tắm".
Nghe Giang Ánh Tuyết nói, Lâm Hạo liền trợn trừng hai mắt, lập tức ôm hai tay trước ngực, cảnh giác nói: "Không phải cô định đi tắm chung với tôi đó chứ?"
"Nằm mơ à!"
Giang Ánh Tuyết lườm một cái: "Tôi dùng nhà tắm khác".
Nói xong, Giang Ánh Tuyết túm quần áo vì mắc mưa mà dính sát vào người, vẻ mặt hơi ửng hồng, quay người đi lên lầu.
Lâm Hạo vò đầu hỏi: "Tôi thay bằng quần áo nào đây?"
"Trong phòng tắm có đấy, tắm xong tự lấy đi".
Giang Ánh Tuyết xua tay, ném cho Lâm Hạo một nụ cười đầy ẩn ý rồi xoay người về phòng của mình.
Lâm Hạo bĩu môi, cúi đầu nhìn lại mình, quả thực quần áo đều đã ướt sạch.
Anh bước đi lên bậc thang, đi về phía phòng tắm mà Giang Ánh Tuyết chỉ.
Đóng cửa lại, Lâm Hạo vừa quay đầu lại thì trước mặt đột nhiên tối thui.
"Chơi trò gì vậy?"
Anh vươn tay ra chụp rồi cầm lên xem, hóa ra là một bộ đồ lót màu hồng nhạt.
Toàn thân Lâm Hạo rùng mình, vội vàng buông tay ra làm bộ đồ lót rơi xuống sàn nhà tắm.
Ánh mắt cũng thuận thế nhìn qua, chỉ thấy bên cạnh bồn rửa mặt đầy các loại chai lọ, Lâm Hạo đã từng nghe ông già nói qua, đây có lẽ là mỹ phẩm mà con gái hay dùng.
Nhưng những thứ này không phải là nhân vật chính, điều quan trọng là bên cạnh bồn rửa mặt có đặt một bộ đồ đã mặc rồi, còn có mấy bộ đồ màu hồng khác.
"Đây..."
Lâm Hạo đột nhiên hiểu ra nụ cười đầy ẩn ý vừa nãy của Giang Ánh Tuyết là có ý gì.
"Đây có lẽ là phòng tắm mà chị gái cô ta hay dùng".
Lâm Hạo lắc lắc đầu, trong đầu thầm niệm mình là chính nhân quân tử, né tránh ánh mắt không nhìn chỗ đồ lót màu hồng nhạt đó mà đi thẳng đến bồn tắm lớn, xả nước lên người.
"Dính mưa xong tắm nước nóng đúng là sảng khoái thật".
Lâm Hạo đang xoa xà bông tắm lên người, vui vẻ vừa nằm vào bồn tắm vừa ngân nga.
Đột nhiên, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào.
Lâm Hạo lập tức cảnh giác, ngậm chặt miệng lại, chỉ còn lại tiếng nước chảy.
"Tuyết Nhi, sao em lại dùng phòng tắm của chị vậy?"
"Chị vào lấy ít đồ nhé".
Giọng nói của Giang Thiên Ngữ từ xa tới gần, chớp mắt đã tới trước cửa phòng tắm.
"Đừng..."
Lâm Hạo đang định ngăn cản thì đã nghe cạch một tiếng, cửa phòng tắm bị cô đẩy ra.
"Tuyết Nhi, son của chị đâu rồi..."
Giang Thiên Ngữ vừa mở cửa ra thì đụng ngay vào ánh mắt của Lâm Hạo.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lập tức bùng nổ.
"A!"
Một tiếng hét kinh thiên vang lên khắp cả căn biệt thực, sau đó cửa phòng tắm bị đóng đến rầm một cái.
Lâm Hạo xị mặt co rụt lại vào trong bồn tắm, miệng méo xệch: "Rõ ràng là mình bị nhìn hết mà sao cô ấy lại hét lớn thế chứ?"
Mười phút sau, Lâm Hạo mặc một bộ đồ ngủ hình con thỏ màu hồng phấn đi xuống dưới lầu.
Hai chị em đã ngồi đối diện nhau ở bên bàn ăn.
Giang Thiên Ngữ cắn môi, mặt đỏ ửng, Giang Ánh Tuyết thì lén che miệng cười, chốc chốc lại liếc nhìn Lâm Hạo.
"Không ngờ đồ ngủ con thỏ lại hợp với anh như vậy đó!"
Giang Ánh Tuyết cười hi hi quan sát Lâm Hạo, gật đầu vẻ mặt trông rất chắc chắn.
"Tuyết Nhi!"
Giang Thiên Ngữ trừng mắt quở trách Giang Ánh Tuyết: "Sao em có thể để đàn ông con trai dùng phòng tắm của chị, còn... còn mặc quần áo của chị nữa!"
Giang Ánh Tuyết cười lí lắc, giả bộ mất trí nhớ: "Ấy chết, em quên mất tầng ba vẫn còn phòng tắm nữa, lâu quá không dùng nên quên béng đi mất".
Lâm Hạo bên cạnh càng nghe càng sốc, lúc này anh đang đi dép lê của người ta, dùng phòng tắm của người ta, thậm chí còn mặc cả quần áo ở nhà của người ta nữa!
Chẳng trách anh cứ cảm thấy trên bộ đồ này có một mùi hương mê người!
"Anh, anh vừa nãy không nhìn thấy đồ gì khác trong phòng tắm đó chứ..."
Giang Thiên Ngữ cúi đầu không dám nhìn vào mắt Lâm Hạo, gương mặt đỏ bừng.
Lâm Hạo lập tức nhớ đến đống quần áo màu hồng, còn cả đồ lót chắn ngay tầm mắt anh.
Đâu chỉ có thể, anh thậm chí còn đã vô tình cầm vào...
Chương 35: Nấu mỳ
Nhưng đương nhiên Lâm Hạo không thể nói thẳng, vội vàng lắc đầu như trống bỏi nói: "Tôi vào là đi tắm luôn, không nhìn thấy gì khác cả, tắm xong liền ra luôn".
Giang Thiên Ngữ mới thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực, nhưng gương mặt vẫn đỏ ửng.
Hai người đều cố ý né tránh chuyện vừa rồi, ngồi một lúc mà bầu không khí vẫn còn ngượng ngùng.
"Tôi, tôi đi nấu mì..."
Giang Thiên Ngữ đỏ mặt, đứng lên đi vào trong bếp, một lát sau đã vang lên từng tràng tiếng loảng xoảng.
Giang Ánh Tuyết thấy vậy vội vàng đến bên cạnh Lâm Hạo, gương mặt mong đợi nhỏ giọng nói: "Vừa nãy chị tôi hét lớn như vậy có phải đã nhìn thấy cảnh tượng rất kích thích không? Không phải anh đã bị chị tôi nhìn thấy hết rồi đó chứ?"
Khóe miệng Lâm Hạo co giật, trợn mặt nói: "Lúc đó tôi đang ở trong bồn tắm, ngoài đầu tóc ra thì không thấy gì cả, cô nghĩ gì thế?"
"Vậy sao... đúng là vô vị".
Giang Ánh Tuyết thất vọng bĩu môi, lẩm bẩm ngồi xuống nghịch điện thoại.
Lâm Hạo nghiêng người nhìn ra bên ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, trong lòng âm thầm thở dài.
Hiện tại từ hôn không thành, chưa gặp được vị hôn thê, suýt nữa còn dính phải chuyện phong lưu.
Mặc dù đối phương là mỹ nhân cực phẩm nhưng Lâm Hạo cũng có nguyên tắc của mình!
Là một người đàn ông trưởng thành thận trọng, khiêm tốn ưu tú có nội hàm sao lại khó thế chứ?
"Mỳ đến rồi đây".
Lâm Hạo đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ thì Giang Thiên Ngữ đã bưng hai bát mỳ đi từ trong bếp ra.
"Nhanh nếm thử tay nghề của tôi đi".
Giang Thiên Ngữ vẻ mặt mong đợi đặt hai bát mỳ xuống trước mặt hai người, cực kỳ chu đáo lấy cả đũa.
Bụng Lâm Hạo đã đói kêu òng ọc nãy giờ, anh cầm đũa lên chuẩn bị ăn thì lại phát hiện ra Giang Ánh Tuyết trông có vẻ khổ sở, chần chừ mãi không ăn.
"Không phải trên xe cô nói đói à, sao còn chưa ăn đi?"
Lâm Hạo thuận miệng hỏi một câu rồi gắp đũa mỳ lên cho vào miệng.
Vừa cho mỳ vào miệng Lâm Hạo lập tức nhăn mặt.
Chẳng trách Giang Ánh Tuyết mãi không động đũa, bát mỳ này căn bản không có mùi vị gì cả!
"Thế nào, thế nào?"
Giang Thiên Ngữ mở to đôi mắt sáng trưng nhìn Lâm Hạo, mong đợi những lời khen ngợi từ anh.
"Ực..."
Lâm Hạo ngậm mỳ trong miệng mãi hồi lâu mới khó khăn nuốt xuống, cũng rất khó để nhận xét.
Giang Thiên Ngữ thấy bộ dạng của anh như vậy thì cũng hiểu ra ngay, khuôn mặt ỉu xìu cụp xuống, có vẻ không vui.
Giang Ánh Tuyết lại thở dài: "Chị, tay nghề của chị cũng chỉ có em mới miễn cưỡng ăn được thôi, sau này đi lấy chồng rồi biết làm thế nào?"
Nghe đến hai từ lấy chồng, Giang Thiên Ngữ lại bất giác đỏ mặt liếc nhìn Lâm Hạo rồi vội vàng chuyển ánh mắt, xị mặt nói: "Hết cách rồi, nấu ăn thực sự quá khó, chị thà đến văn phòng làm kế hoạch còn hơn".
"Hắt xì..."
Lâm Hạo đột nhiên đứng lên, vừa đi về phía bếp vừa bất đắc dĩ nói: "Các cô nghỉ ngơi đi, để tôi nấu".
"Wow, Lâm Hạo, anh biết nấu ăn à?"
Giang Ánh Tuyết lập tức sáng mắt lên, vẻ mặt phấn khích nhìn Lâm Hạo.
Lâm Hạo gật đầu: "Tôi học từ ông già trên núi, không phải tôi chém gió đâu, so với tay nghề của ông già nhà tôi thì đầu bếp ba sao Michellin cũng chỉ là cái đinh!"
"Ồ!"
Giang Thiên Ngữ bĩu môi tỏ vẻ không tin: "Anh mà nấu ngon hơn tôi ư?"
Nửa tiếng sau.
Giang Thiên Ngữ nhìn một bàn đầy thức ăn, trợn tròn hai mắt: "Thơm quá!"
Giang Ánh Tuyết không chờ được nữa gắp một đũa to cho vào miêng, sau khi ăn xong thì liền giơ ngón tay cái lên: "Lâm Hạo, tôi phục anh rồi đó, anh nấu ăn đúng là còn ngon hơn ngoài nhà hàng nữa!"
Sau một hồi càn quét, ba người no căng bụng, thoải mái ngồi dựa trên ghế.
Giang Ánh Tuyết không màng đến hình tượng mà ợ một cái rõ to, vẻ mặt thỏa mãn nói: "Ăn ngon quá, hay là sau này anh tới đây làm bảo mẫu đi! Chuyên môn phụ trách việc nấu nướng!"
"Đùa à, đàn ông đàn ang sao có thể làm bảo mẫu cho các cô được?"