Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1: Lâm Hạo
Giang Thành, khách sạn Thời Đại.
Bên cạnh bể bơi trong nhà, một thanh niên mặc quần ngố đi biển, áo sơ mi hoa lá đang thảnh thơi nằm trên ghế dựa, trong tay cầm một chiếc kính viễn vọng.
"Trời ơi, thế này cũng quá lớn rồi!"
"Ít nhất phải to bằng hai cái đầu mình!"
Lâm Hạo nuốt nước miếng nhìn chằm chằm vào một miếng bánh ngọt bên hồ bơi.
"Hóa ra trong thành phố có nhiều đồ ngon như vậy, chẳng trách mà việc đầu tiên ông già bảo mình làm sau khi xuống núi chính là tới đây".
Lâm Hạo do dự chưa cất kính viễn vọng đi, nghĩ tới những lời dặn dò của ông già trước khi xuống núi liền vươn tay ra móc trong túi quần ra một tấm danh thiếp.
"Giang Thiên Ngữ, chủ tịch tập đoàn Hoa Đô".
Lâm Hạo ngắm nghía tấm danh thiếp trong tay, than thở nói: "Cái tên hay thật, không biết có xinh đẹp hay không, ông già nói cô ấy có hôn ước từ nhỏ với mình, nếu như xấu xí thì chán chết".
Nhét tấm danh thiếp ngược lại vào túi, Lâm Hạo vuốt mấy sợi râu lún phún trên mặt, có chút suy tư.
Nếu như phải gặp vợ tương lai thì đương nhiên phải chuẩn bị một chút.
Nghĩ tới đây, Lâm Hạo bỏ kính viễn vọng qua một bên, phủi đít đứng lên đi vào phòng thay đồ.
Một lát sau, cửa phòng thay đồ được mở ra, Lâm Hạo đã thay sang bộ âu phục lấy trộm được từ chỗ ông già, đầu tóc cũng đặc biệt chải ngược ra sau bóng lộn, sửa sang lại nơ cài trên cổ áo rồi nhanh chóng đi ra.
"Đẹp trai thế này, ai mà chẳng mê chứ!"
Lâm Hạo tự luyến trước gương rồi rời đi, vừa đi ra khỏi bể bơi lại đột nhiên vòng lại.
Nhìn xung quanh thấy không ai chú ý, Lâm Hạo im ỉm nhét một chai rượu vang vào trong người rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
"Âu phục, rượu vang, vừa nhìn đã thấy phong thái của người có tiền, mặc thế này đi gặp vợ tương lai còn không khiến cô ấy mê như điếu đổ sao?"
Lâm Hạo tự sướng đi trong hành lang của khách sạn, trong tay cầm một tờ giấy có viết số phòng, là ông già trước đó đã cho anh.
Đến trước cửa một căn phòng, Lâm Hạo nhìn lại mẩu giấy trong tay rồi lại nhìn tấm biển trước cửa phòng.
"Không sai, chính là phòng của vợ tương lai, chỉ có điều lần đầu tiên gặp mặt lại ở trong phòng khách sạn, liệu có tiến triển nhanh quá không nhỉ?"
Anh là một chính nhân quân tử, nhưng nếu như vợ tương lai muốn như vậy thì anh thực sự cũng không tiện từ chối.
Lâm Hạo khổ não lắc đầu.
Đang trong lúc hào hứng chuẩn bị gõ cửa thì cửa phòng đột nhiên tự mở ra.
Đằng sau cánh cửa xuất hiện một gương mặt khiến Lâm Hạo lập tức ngẩn ra.
Đó là một gương mặt trắng nõn xinh đẹp, đôi mắt trong veo, sống mũi thẳng tắp, hai cánh môi hơi mỏng yêu kiều ướt át, mở to đôi mắt chớp chớp nhìn Lâm Hạo.
"Tôi, tôi... tôi là..."
Lâm Hạo lập tức trở nên căng thẳng, từ nhỏ anh đã lớn lên trên núi với ông già, nào đã từng gặp qua người đẹp đến như vậy, nói còn không biết nói cái gì.
Cô gái quan sát bộ âu phục trên người Lâm Hạo, rồi lại nhìn chai rượu vang trong tay anh, ánh mắt khẽ chuyển động: "Mau vào trong đi".
Nói rồi còn chưa đợi cho Lâm Hạo phản ứng lại đã vươn tay ra kéo cổ áo Lâm Hạo, lôi anh vào trong phòng.
Đến khi cánh cửa đóng cái sầm một cái mà Lâm Hạo vẫn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện thế nào.
"Nhân viên phục vụ đúng không? Anh giúp tôi một việc".
Cô gái không đợi cho Lâm Hạo phản ứng đã kéo anh vào thẳng trong phòng.
Lâm Hạo ngây người, liếc nhìn bộ âu phục và chai rượu vang trên tay, nhất thời khó mà chấp nhận.
Tôi ăn mặc phong độ thế này mà cô nói tôi là nhân viên phục vụ sao?
"Người đẹp, xem ra bắt buộc phải giải thích chút rồi, tôi không phải nhân viên phục vụ gì cả..."
Lâm Hạo đang định nghiêm túc giải thích thân phận của mình thì vừa quay đầu lại đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của cô gái, lập tức chết sững tại chỗ.
Anh thấy cả người cô gái chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đôi chân thon thả nhẵn bóng cứ như vậy mà phơi bày ra trước mặt Lâm Hạo.
Làn da trắng như ngọc giống như tắm sữa từ nhỏ mà lớn lên vậy.
"Rầm".
Lâm Hạo bất giác nuốt nước miếng, nghĩ tới người đẹp như vậy sau này là vợ của mình mà tim đập thình thịch.
Anh hắng giọng, vỗ vỗ ngực, nháy mắt trở nên ga lăng: "Cô nói đi, muốn tôi giúp việc gì!"
Cô gái đột nhiên đỏ ửng mặt, cúi đầu thấp giọng nói: "Cởi quần áo của anh ra đi".
"Cởi... quần, quần áo ra?"
Lâm Hạo mông lung.
Làm gì có chuyện vừa gặp đã bảo người ta cởi quần áo ra chứ?
Chương 2: Nhận nhầm vợ tổng tài
Lại còn trong phòng khách sạn
Cứ coi như cô là vợ tương lai của tôi thì cũng không thể tiến triển tốc độ như vậy được!
Tốt xấu gì cũng phải giới thiệu bản thân cái đã chứ...
"Bảo anh cởi thì cởi đi, còn nhiều lời làm gì..."
Cô gái trừng mắt lườm anh một cái rồi xoay người đi vào trong phòng tắm lấy ra một bộ áo choàng tắm đưa cho Lâm Hạo.
"Việc này... có chút không ổn đâu".
Lâm Hạo ngoài miệng thì nói không ổn nhưng động tác không hề chậm chạp, không một động tác thừa vọt vào trong phòng tắm cởi ra bằng sạch, sốt ruột tới mức không kịp thay sang áo choàng tắm nữa.
"Tôi chuẩn bị xong rồi! Tới đi, cứ tận tình giày vò..."
Lâm Hạo thay xong áo choàng đang định đi ra khỏi phòng tắm thì đột nhiên cửa phòng bị một người dùng chân đạp tung ra.
"Giang Ánh Tuyết, tôi nói sao cô lại không gặp tôi, hóa ra là trốn ở trong phòng này đúng không!"
Một người đàn ông mặc âu phục hàng hiệu màu trắng, tóc chải ngược ra sau xông vào trong phòng, đi theo sau gã còn có mười mấy tay vệ sĩ mặc đồ đen, nháy mắt cửa phòng đã bị bịt kín.
"Giang Ánh Tuyết?"
Lâm Hạo đang ngây người ra trong phòng tắm, quanh một hồi hóa ra người con gái này không phải là vợ sắp cưới của anh, Giang Thiên Ngữ.
Giờ hình như bạn trai của người ta lại còn tìm đến tận cửa nữa rồi.
Lâm Hạo nhìn bộ dạng trần trụi bên dưới áo choàng tắm của mình, khóe miệng khẽ co giật.
Hiểu nhầm to rồi!
Hiểu nhầm to rồi!
Cô gái Giang Ánh Tuyết đó nhíu chặt mày, tức giận nói: "Lý Đông, từ lâu tôi đã nói chúng ta không hợp nhau, anh còn vẫn cố chấp bám đuôi, để bạn trai tôi biết được thì sẽ không khách sáo với anh đâu".
"Bạn trai của cô? Giang Ánh Tuyết, đừng đùa nữa, cả Giang Thành này ai mà không biết đến tên tuổi của cậu chủ Lý tôi đây, căn bản không có kẻ nào dám động vào bạn gái của tôi đâu!"
Lý Đông cười nhạo một tiếng, đột nhiên phát hiện ra Giang Ánh Tuyết đang mặc áo choàng tắm, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ dâm tà, dán chặt lên người cô từ trên xuống dưới.
"Nếu như làm với cô ở đây chắc mùi vị sẽ rất tuyệt nhỉ?"
Lý Đông xoa xoa tay, cười khẩy chậm dãi tiến gần tới Giang Ánh Tuyết.
"Đừng, đừng qua đây! Tôi có bạn trai rồi!"
Giang Ánh Tuyết biến sắc, vội vàng đi vào trong phòng tắm, không ngừng phân trần lôi Lâm Hạo đang bối rối ra, rồi nhào vào lòng Lâm Hạo, yểu điệu nói: "Anh ấy chính là bạn trai của tôi!"
Làn da của Giang Ánh Tuyết mềm mại nhẵn bóng, tiếp sát với người Lâm Hạo, tay còn cố ý mân mê trước ngực anh, khiến Lâm Hạo trong người ngứa ngáy.
Người đẹp trong lòng nhưng Lâm Hạo lúc này làm gì còn tâm trí mà hưởng thụ, đối mặt với một đám vệ sĩ sát khí đằng đằng thế này, liền dang hay tay ra, bất đắc dĩ nói: "Hiểu nhầm, đúng là hiểu nhầm, nếu như tôi nói tôi đi nhầm phòng thì các anh có tin không?"
Lý Đông không dám tin trong phòng lại thật sự có đàn ông, trợn ngược mắt nhìn bộ áo choàng tắm trên người Lâm Hạo, ánh mắt tràn ngập lửa giận: "Mày đã cởi hết cả quần áo ra rồi còn nói với tao là đi nhầm phòng à?"
Lâm Hạo bĩu môi, anh cũng rất bất đắc dĩ nhưng sự thật đúng là như vậy, anh không hề quen biết người con gái tên Giang Ánh Tuyết này.
Thấy thái độ không bận tâm của Lâm Hạo, Lý Đông nhất thời bùng nổ, tung nắm đấm tới.
Giang Ánh Tuyết thót tim, cô biết Lý Đông đã tập luyện đánh đấm tổng hợp mấy năm nay, với một cú đấm hết sức này thì cơ thể của Lâm Hạo sẽ không chịu nổi!
"Rầm!"
Giang Ánh Tuyết còn chưa kịp ngăn cản thì đã thấy Lý Đông bay ngược về sau như diều đứt dây!
Vẻ mặt Lâm Hạo vẫn thản nhiên, lau vết máu trên tay nói: "Chưa đợi người ta giải thích đã ra tay, việc gì phải thế chứ".
Giang Ánh Tuyết trợn mắt há mồm, Lý Đông đã mấy năm vô địch đấu võ dưới tình huống dốc hết sức lại bị một Lâm Hạo trông có vẻ yếu ớt đánh bay chỉ bằng một cú đấm!
"Muốn chết!"
Lý Đông được người đỡ dậy, lau đi vết máu trên khóe miệng, lập tức nổi trận lôi đình!
"Lên hết cho tao! Chết người tao sẽ chịu trách nhiệm!"
Lý Đông phất tay mạnh một cái, đám vệ sĩ mặc áo đen phía sau lập tức hùng hổ lao lên.
Giang Ánh Tuyết hoảng sợ, bất giác bám chặt lấy cánh tay của Lâm Hạo, bắt đầu cảm thấy có hơi hối hận vì đã lôi anh vào mớ rắc rối này.
Nhưng Lâm Hạo lại không hề bận tâm, thậm chí còn quay sang an ủi Giang Ánh Tuyết: "Yên tâm, đám rác rưởi này không đủ để tôi đánh đâu".
Lý Đông cười lạnh: "Lúc này còn ra vẻ anh hùng được, lát nữa tao sẽ khiến mày phải quỳ trước mặt tao!"
Dứt lời, mười mấy vệ sĩ áo đen mặt mày hằm hè, như mãnh thú thấy thức ăn lao về phía Lâm Hạo.
Khí thế hùng hổ, Giang Ánh Tuyết lập tức luống cuống.
Nhưng cô còn chưa kịp kinh hô thành tiếng thì cảnh tượng tiếp theo đã khiến cô khiếp sợ ngay tại chỗ!
Chương 3: To nhất là năm đồng
Lâm Hạo không hề có ý định né tránh, ngược lại còn nghênh tiếp đám vệ sĩ áo đen.
Lý Đông nhướn mày cười khẩy: "Không biết tự lượng sức mình, đám thuộc hạ này của tao đều đã lăn lộn thiên hạ nhiều năm, tao sẽ cho mày biết kết cục khi dám giành phụ nữ với tao!"
Gã đang cười nhạo mỉa mai thì ngay giây tiếp theo đã phải trợn tròn mắt.
"A!"
Từng tiếng kêu thảm thiết phát ra, chỉ nghe thấy loảng xoảng vài tiếng, mấy tên vệ sĩ áo đen đều lần lượt bị quật ngã xuống sàn, toàn thân run rẩy, biểu cảm vô cùng đau đớn.
Lâm Hạo đứng giữa đám người ung dung như chốn không người!
Không đến nửa phút, mười mấy tên vệ sĩ áo đen toàn bộ ngã vật trên nền nhà, ngổn ngang khắp cả căn phòng, trong đó không ít người đã bị đánh toác đầu, máu chảy đầy đất, thê thảm ghê người.
Lâm Hạo vốn ở thế yếu lại ngạo nghễ mà đứng, phủi bụi trên tay, nhẹ nhàng như ăn cơm uống nước vậy.
"Con người tôi từ xưa tới nay luôn dùng lý lẽ để thu phục người khác, vốn dĩ chỉ cần giải thích một chút là đã xong việc rồi, cần gì phải động tay động chân vậy chứ?"
Lâm Hạo thở dài một hơi, đi đến trước mặt Lý Đông, vân vê nắm đấm: "Lâm Hạo tôi bình sinh ghét nhất là những kẻ lạm dụng bạo lực, anh nói xem đúng không?"
Nói xong chỉ nghe thấy bịch một tiếng, nắm đấm của Lâm Hạo đã đánh thẳng lên bức tường bên cạnh Lý Đông.
Bức tường nháy mắt nứt toác, rồi lập tức nổ tung thành mảnh nhỏ, một mảnh vỡ đã cắt xẹt qua góc mắt của Lý Đông tạo thành một vệt máu.
Chỉ còn một chút xíu nữa thôi là Lý Đông đã đi tong con mắt rồi!
"Rầm!"
Lý Đông nuốt nước miếng, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngồi xụp xuống đất, nhưng vẫn mạnh miệng: "Tao, tao là cậu chủ của tập đoàn Hắc Thạch, mày dám động vào tao ư?"
Lâm Hạo khẽ nheo mắt, trong mắt tóe ra sự lạnh lẽo: "Tôi cần cóc gì quan tâm anh là đá đen hay đá xanh gì, đừng chọc vào tôi, trừ khi..."
"Trừ khi anh không muốn sống nữa".
Khóe miệng Lâm Hạo cong tên một nụ cười tà mị, toàn thân đột nhiên phát ra một luồng sát khí cực lớn, luồng sát khí này tựa như hóa thành thực chất vậy.
Tinh thần Lý Đông run rẩy, gã chưa từng cảm nhận được sự khủng bố nào như vậy, áp lực mạnh mẽ gần như khiến gã không thở nổi.
"Cút đi!"
Lâm Hạo búng tay một cái như búng con gà con, đẩy Lý Đông ra tới cửa rồi một cước đá bay gã ra ngoài.
Lý Đông nào đã từng bị đối xử như vậy, cố chấp bò từ dưới đất lên, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Hạo, nỗi nhục nhã cùng oán hận thay nhau xuất hiện trong ánh mắt gã, nghiến răng nghiến lợi.
"Lâm Hạo đúng không, mày không đắc ý được lâu đâu, nhanh thôi tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!"
Lý Đông vứt lại một câu nói độc ác rồi dẫn theo đám vệ sĩ chật vật bò từ dưới đất lên nhanh chóng rời khỏi đó.
Lâm Hạo vốn dĩ chẳng để vào tai lời của gã, quay người nhìn về phía Giang Ánh Tuyết đang đứng ngây ra như phỗng, nghĩ nếu như nhận nhầm người thì cũng không tiện dây dưa thêm nữa.
Anh cầm quần áo của mình lên, đi về phía cửa.
"Đợi đã..."
Giang Ánh Tuyết vội vàng gọi Lâm Hạo lại.
"Cô Giang, tôi biết hành động anh hùng cứu mỹ nhân rất phong độ, nhưng cô thật sự không cần cảm ơn tôi, càng không cần lấy thân báo đáp gì đó, tôi đã có vị hôn thê rồi".
Lâm Hạo khẽ ho một tiếng, chỉnh lại đầu tóc rồi quay người nhìn về phía Giang Ánh Tuyết khẽ mỉm cười, nụ cười tựa như gió xuân.
"Không phải".
"Không phải".
Giang Ánh Tuyết chỉ chỉ vào bức tường vừa bị Lâm Hạo đấm vỡ, nói: "Đây là tài sản của khách sạn, phải đền đó".
Nụ cười của Lâm Hạo lập tức tắt ngúm, vội vàng để quần áo xuống rồi chạy đến trước mặt Giang Ánh Tuyết, vẻ mặt ỉu xìu nói: "Không phải chứ, những tổn thất này không phải nên tính cho tay họ Lý đó sao?"
"Vốn dĩ nên là như thế".
Giang Ánh Tuyết có chút đăm chiêu: "Nhưng anh vừa thả hắn đi mất rồi".
Lâm Hạo hối hận không thôi, hận nỗi không thể cho mình hai cái bạt tai, chỉ vì muốn ra oai phong độ mà quên luôn chuyện quan trọng như thế!
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này nhân viên của khách sạn nghe thấy tiếng động nên đã chạy tới, nhìn thấy bức tường bị vỡ tung ra mà vô cùng kinh ngạc.
Một lát sau, nhân viên nâng kính mắt lên, đi đến trước mặt Lâm Hạo, nở nụ cười vô cùng công nghiệp nói: "Chào anh, bức tường cần phải tu sửa lại từ đầu, tổng cộng là hai trăm ngàn tệ, anh trả tiền mặt hay quẹt thẻ?"
"Hai trăm ngàn tệ!"
Lâm Hạo trợn tròn mắt: "Các người đang ăn cướp à!"
Giang Ánh Tuyết âm thầm lắc đầu: "Đây là đá hoa cương đặc biệt, tất cả tính giá hai trăm ngàn tệ đã coi như rẻ rồi".
Lâm Hạo móc túi quần, cuối cùng lấy ra mấy đồng tiền xu, ngại ngùng nói: "Ông già nhà tôi nói với tôi, mệnh giá lớn nhất trên đời này chính là năm đồng..."
Chương 4: Đột nhiên giàu có
Giang Ánh Tuyết nhất thời đỡ trán, sau đó thở dài móc ví tiền ra: "Bỏ đi, tôi trả giúp anh ta”.
Cô ấy lấy ra một tấm thẻ, quẹt một cái trên máy quẹt thẻ của nhân viên, xong xuôi nhân viên mỉm cười nháy mắt đầy ẩn ý nhìn Lâm Hạo rồi mới rời khỏi phòng.
Lâm Hạo xấu hổ gãi đầu: "Cô yên tâm, số tiền này tôi nhất định sẽ trả lại cho cô”.
Anh lại tìm kiếm khắp người một lúc lâu, cuối cùng móc ra tờ năm tệ duy nhất từ trong tất, đưa cho Giang Ánh Tuyết: "Cô cầm số tiền này trước đi, còn lại tôi sẽ nghĩ cách tiếp”.
Giang Ánh Tuyết nhìn tờ tiền, khóe miệng giật giật, không đưa tay nhận lấy: "Anh cũng lớn tuổi rồi, lẽ nào không có việc làm, không có tiền tiết kiệm sao?"
Lâm Hạo ngơ ngác lắc đầu, trước đây anh từng luyện công với ông già trên núi, bất luận là võ cổ y thuật hay giám định bảo vật, anh đều vô cùng thông thạo, làm không ít việc, nhưng có điều là không có tiền.
Thậm chí anh còn nghi ngờ tất cả số tiền mà bản thân kiếm được khi làm việc cho người khác trong những năm qua đều bị ông già xấu xa đó chiếm đoạt rồi!
Ngay cả số tiền trên người anh cũng là do bản thân lấy cắp từ cái hộp bảo bối của ông già trước khi rời đi.
"Đợi đã!"
Lâm Hạo đột nhiên nghĩ tới, lúc anh lấy tiền trong hộp bảo bối của ông già thì đã tiện tay lấy thêm rất nhiều thứ, trong đó có một tấm thẻ!
Trước đây anh không biết đó là gì, nhưng vừa rồi nhìn thấy Giang Ánh Tuyết quẹt thẻ để thanh toán, anh đột nhiên bừng sáng.
Lâm Hạo có chút kích động, sờ sờ túi trong quần áo, tấm thẻ vẫn còn đó, anh lập tức thay bộ áo quần hoa của mình, quay người viết một tờ giấy nhét vào tay Giang Ánh Tuyết: “Tôi có việc phải đi ra ngoài một lúc. Đây là số điện thoại của tôi, nếu có ai làm phiền cô nữa, hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào”.
Thấy vừa nhắc đến tiền thì người này liền bỏ chạy, Giang Ánh Tuyết có chút thất vọng, nhưng dù sao Lâm Hạo vừa rồi cũng đã giúp cô ấy, chỉ hai trăm ngàn thôi quên đi vậy.
Cô ấy lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa cho Lâm Hạo: "Nếu cần tìm công việc thì liên hệ với tôi”.
Bây giờ trong đầu Lâm Hạo chỉ mãi suy nghĩ không biết số tiền ông già giấu sau lưng mình là bao nhiêu, cho nên chỉ tiện tay nhét danh thiếp của Giang Ánh Tuyết vào túi, nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.
Đi ra khỏi khách sạn, Lâm Hạo tìm một ngân hàng đi vào.
Đứng trước máy rút tiền, Lâm Hạo tỏ vẻ hoang mang, trước đây anh chưa bao giờ nhìn thấy chiếc máy này chứ đừng nói là cách dùng nó như thế nào.
Thấy anh loay hoay hồi lâu mà không có động tĩnh gì, quản lý đại sảnh của ngân hàng cau mày, hắn ta nhìn Lâm Hạo một lượt từ trên xuống dưới.
Ăn mặc giản dị, trông chẳng khác gì một tên nhóc thôn quê chưa trải sự đời.
Quản lý đại sảnh bĩu môi, mang theo nụ cười chuyên nghiệp tràn đầy khinh thường, đi tới trước mặt Lâm Hạo: "Hôm nay hệ thống đang bảo trì, tạm thời không chấp nhận rút tiền số lượng nhỏ, mời anh về cho”.
Lâm Hạo chỉ tập trung vào thẻ nên không chú ý gì đến biểu cảm của quản lý đại sảnh, anh lắc đầu nói: "Tôi chỉ kiểm tra số dư thôi, không rút tiền”.
Quản lý đại sảnh nghe vậy thì trợn trắng mắt.
Chữ nghèo viết rõ trên mặt rồi còn cần kiểm tra số dư xác nhận sao?
Nhưng vì đạo đức nghề nghiệp, hắn ta vẫn lấy thẻ của Lâm Hạo rồi giúp anh kiểm tra số dư.
Hắn ta nghĩ trong thẻ của Lâm Hạo nhiều nhất cũng chỉ có mấy chục tệ, nhưng sau khi màn hình hiển thị, quản lý đại sảnh đã chết đứng ngay tại chỗ.
"Một, mười, một trăm... tỷ, một tỷ, mười tỷ...”
"Ừng ực!"
Quản lý đại sảnh nuốt nước bọt, nhìn dãy số dài trên màn hình, hắn ta hoàn toàn sững sờ.
Tên nhóc nhà quê tưởng chừng nghèo kiết xác này, vậy mà lại có mấy chục tỷ trong thẻ!
"Số tiền này rất lớn sao?"
Lâm Hạo chớp mắt nhìn quản lý đại sảnh, anh thực sự không biết giá trị hàng chục tỷ là bao nhiêu, trước đó anh luôn cho rằng "mười ngàn” chính là đơn vị lớn nhất.
Biểu cảm này lọt vào mắt của quản lý đại sảnh, nhưng hắn ta lại nghĩ theo hướng khác.
Có mấy chục tỷ trong thẻ mà vẫn thản nhiên nói một câu, rất lớn sao?
Chứng tỏ số tiền này đối với người ta không là cái thá gì cả!
Mặt quản lý đại sảnh lập tức trở nên nóng bừng, sự khinh thường lúc nãy nhanh chóng biến thành dáng vẻ đon đả nịnh nọt, cúi đầu khom người mời Lâm Hạo đến phòng VIP.
Chương 5: Tôi có thể cho cô một cơ hội
Mặc dù Lâm Hạo không hiểu khái niệm hàng chục tỷ, nhưng xét từ thái độ của quản lý đại sảnh, chắc chắn con số này khá lớn, trả Giang Ánh Tuyết hai trăm ngàn tệ chắc là đủ nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lâm Hạo đang định liên lạc với Giang Ánh Tuyết thì đột nhiên điện thoại Nokia lâu đời của anh reo lên.
"Alo, là Lâm Hạo sao? Anh có thể đến công ty tôi một chuyến không, tôi... a!"
Giọng nói của Giang Ánh Tuyết từ điện thoại truyền đến, sau khi hét lên một tiếng, điện thoại vội vàng bị cúp.
Lâm Hạo giật mình, tên Lý Đông đó lại đến tìm Giang Ánh Tuyết gây chuyện rồi sao?
Mặc dù hai người không thân thiết lắm, nhưng dù sao thì Giang Ánh Tuyết cũng đã giúp anh trả hai trăm ngàn tiền bồi thường, cô ấy còn rất xinh đẹp, đây là điểm mấu chốt.
"Không được, phải cứu Giang Ánh Tuyết trước, sau đó đưa cô ấy đến đây rút tiền rồi trả lại cho cô ấy”.
Lâm Hạo vội vàng lấy danh thiếp mà Giang Ánh Tuyết đưa cho mình trong túi, muốn tìm kiếm địa chỉ của công ty cô ấy, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ trên đó, anh đột nhiên ngây người.
"Giang Ánh Tuyết, phó chủ tịch tập đoàn Hoa Đô?"
Đây không phải là công ty của Giang Thiên Ngữ, vợ tương lai của anh sao?
Không lẽ trong chuyến đi này có thể gặp được vị hôn thê của mình?
Lâm Hạo lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha trong phòng VIP, chuẩn bị cầm danh thiếp của Giang Ánh Tuyết ra ngoài.
Lúc này, quản lý đại sảnh đã dẫn giám đốc ngân hàng đi tới, thấy Lâm Hạo chuẩn bị rời đi, giám đốc ngân hàng cũng nhanh chóng đi theo.
Giám đốc cung kính đưa thẻ ngân hàng của Lâm Hạo qua, bên cạnh đó còn kèm theo một tấm danh thiếp: "Anh Lâm, tôi là Lưu Viễn Sơn, giám đốc ngân hàng Hoa Đông, đây là danh thiếp của tôi. Nếu anh cần gì, hãy gọi cho tôi lúc nào cũng được!"
Ông ta xoa xoa tay, cười tươi nhìn Lâm Hạo, tim đập loạn xạ, sợ Lâm Hạo không lấy danh thiếp của mình.
Lâm Hạo nhìn thoáng qua, cũng không để ý lắm, anh gật đầu, tiện tay cầm lấy nhét vào trong túi quần.
Thấy anh nhận danh thiếp, Lưu Viễn Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức bước nhanh đến cổng, cung kính mở cửa cho Lâm Hạo .
Lâm Hạo đi ra khỏi ngân hàng, đứng bên đường vẫy một chiếc taxi rồi đi thẳng đến tập đoàn Hoa Đô.
Một lúc sau, xe taxi đã dừng ở tầng dưới của tập đoàn Hoa Đô.
Lâm Hạo từ trong tất móc ra một tờ năm tệ, suy nghĩ một chút, sau đó lại móc thêm một tờ từ trong chiếc tất khác, nhét vào tay tài xế, khoát tay nói: "Không cần trả tiền thừa đâu”.
Mãi cho đến khi Lâm Hạo mở cửa xe bước ra, tài xế vẫn chưa hoàn hồn.
Tập đoàn Hoa Đô tọa lạc tại trung tâm thương mại tương đối phồn thịnh của Giang Thành. Cả tòa nhà văn phòng cao một trăm mét trước mặt Lâm Hạo đều thuộc tập đoàn Hoa Đô.
Người ra vào toà nhà này đều là cán bộ lãnh đạo cấp cao ăn mặc chỉnh tề, đứng trong đám người đó, trông Lâm Hạo cực kỳ lạc quẻ.
"Ôi mẹ ơi, đây là công ty của vợ tương lai tôi sao, hoành tráng quá đi!"
Lâm Hạo cúi đầu trầm tư, một lúc sau mới nghiêm túc gật đầu: "Cũng miễn cưỡng xứng với tôi, nếu có ngoại hình xinh đẹp như Giang Ánh Tuyết thì tôi sẽ gắng gượng đồng ý hôn sự này”.
Nhưng nghĩ đến chuyện Giang Ánh Tuyết có thể đang gặp rắc rối, Lâm Hạo liền hít sâu một hơi, đi vào tòa nhà văn phòng.
"Giám đốc Triệu, chúng ta hợp tác lâu như vậy, ba mươi triệu nhân dân tệ đầu tư cũng đã thương lượng xong, sao có thể nói đổi ý là đổi ý được?"
Trong đại sảnh, Giang Ánh Tuyết mặc một bộ vest nữ váy ngắn, phô lên đường cong hoàn hảo, đôi chân dài mịn màng thanh tú được giấu trong một lớp tất đen, không giống lúc trước ở khách sạn, bây giờ trông cô ấy có nhiều nét quyến rũ và trưởng thành hơn.
Chỉ có điều, hiện tại đầu tóc cô ấy có chút bù xù, sắc mặt cũng rất tệ, dưới chân còn có mảnh vỡ của điện thoại di động.
Ở phía đối diện là một người đàn ông trung niên có râu quai nón, sắc mặt lạnh lùng: "Sau khi tôi cân nhắc kỹ càng, vẫn là cậu Lý có thể mang lại lợi ích lớn nhất cho tôi”.
Khuôn mặt của Giang Ánh Tuyết đông cứng lại.
Lý Đông đứng bên cạnh giám đốc Triệu, ngẩng đầu lên cười to: “Giang Ánh Tuyết, biết kết cục đối đầu với tôi là như thế nào rồi chứ?”
Sắc mặt Giang Ánh Tuyết tái nhợt, bây giờ khoản đầu tư ba mươi triệu đối với tập đoàn Hoa Đô vô cùng quan trọng.
Tập đoàn Hoa Đô hiện nay nhìn bề ngoài có vẻ hào nhoáng nhưng thực chất đang trên bờ vực sụp đổ, nếu không nhận được khoản đầu tư này thì chỉ trong thời gian ngắn sẽ phải phá sản.
"Tôi có thể cho cô một cơ hội”.
Giang Thành, khách sạn Thời Đại.
Bên cạnh bể bơi trong nhà, một thanh niên mặc quần ngố đi biển, áo sơ mi hoa lá đang thảnh thơi nằm trên ghế dựa, trong tay cầm một chiếc kính viễn vọng.
"Trời ơi, thế này cũng quá lớn rồi!"
"Ít nhất phải to bằng hai cái đầu mình!"
Lâm Hạo nuốt nước miếng nhìn chằm chằm vào một miếng bánh ngọt bên hồ bơi.
"Hóa ra trong thành phố có nhiều đồ ngon như vậy, chẳng trách mà việc đầu tiên ông già bảo mình làm sau khi xuống núi chính là tới đây".
Lâm Hạo do dự chưa cất kính viễn vọng đi, nghĩ tới những lời dặn dò của ông già trước khi xuống núi liền vươn tay ra móc trong túi quần ra một tấm danh thiếp.
"Giang Thiên Ngữ, chủ tịch tập đoàn Hoa Đô".
Lâm Hạo ngắm nghía tấm danh thiếp trong tay, than thở nói: "Cái tên hay thật, không biết có xinh đẹp hay không, ông già nói cô ấy có hôn ước từ nhỏ với mình, nếu như xấu xí thì chán chết".
Nhét tấm danh thiếp ngược lại vào túi, Lâm Hạo vuốt mấy sợi râu lún phún trên mặt, có chút suy tư.
Nếu như phải gặp vợ tương lai thì đương nhiên phải chuẩn bị một chút.
Nghĩ tới đây, Lâm Hạo bỏ kính viễn vọng qua một bên, phủi đít đứng lên đi vào phòng thay đồ.
Một lát sau, cửa phòng thay đồ được mở ra, Lâm Hạo đã thay sang bộ âu phục lấy trộm được từ chỗ ông già, đầu tóc cũng đặc biệt chải ngược ra sau bóng lộn, sửa sang lại nơ cài trên cổ áo rồi nhanh chóng đi ra.
"Đẹp trai thế này, ai mà chẳng mê chứ!"
Lâm Hạo tự luyến trước gương rồi rời đi, vừa đi ra khỏi bể bơi lại đột nhiên vòng lại.
Nhìn xung quanh thấy không ai chú ý, Lâm Hạo im ỉm nhét một chai rượu vang vào trong người rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
"Âu phục, rượu vang, vừa nhìn đã thấy phong thái của người có tiền, mặc thế này đi gặp vợ tương lai còn không khiến cô ấy mê như điếu đổ sao?"
Lâm Hạo tự sướng đi trong hành lang của khách sạn, trong tay cầm một tờ giấy có viết số phòng, là ông già trước đó đã cho anh.
Đến trước cửa một căn phòng, Lâm Hạo nhìn lại mẩu giấy trong tay rồi lại nhìn tấm biển trước cửa phòng.
"Không sai, chính là phòng của vợ tương lai, chỉ có điều lần đầu tiên gặp mặt lại ở trong phòng khách sạn, liệu có tiến triển nhanh quá không nhỉ?"
Anh là một chính nhân quân tử, nhưng nếu như vợ tương lai muốn như vậy thì anh thực sự cũng không tiện từ chối.
Lâm Hạo khổ não lắc đầu.
Đang trong lúc hào hứng chuẩn bị gõ cửa thì cửa phòng đột nhiên tự mở ra.
Đằng sau cánh cửa xuất hiện một gương mặt khiến Lâm Hạo lập tức ngẩn ra.
Đó là một gương mặt trắng nõn xinh đẹp, đôi mắt trong veo, sống mũi thẳng tắp, hai cánh môi hơi mỏng yêu kiều ướt át, mở to đôi mắt chớp chớp nhìn Lâm Hạo.
"Tôi, tôi... tôi là..."
Lâm Hạo lập tức trở nên căng thẳng, từ nhỏ anh đã lớn lên trên núi với ông già, nào đã từng gặp qua người đẹp đến như vậy, nói còn không biết nói cái gì.
Cô gái quan sát bộ âu phục trên người Lâm Hạo, rồi lại nhìn chai rượu vang trong tay anh, ánh mắt khẽ chuyển động: "Mau vào trong đi".
Nói rồi còn chưa đợi cho Lâm Hạo phản ứng lại đã vươn tay ra kéo cổ áo Lâm Hạo, lôi anh vào trong phòng.
Đến khi cánh cửa đóng cái sầm một cái mà Lâm Hạo vẫn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện thế nào.
"Nhân viên phục vụ đúng không? Anh giúp tôi một việc".
Cô gái không đợi cho Lâm Hạo phản ứng đã kéo anh vào thẳng trong phòng.
Lâm Hạo ngây người, liếc nhìn bộ âu phục và chai rượu vang trên tay, nhất thời khó mà chấp nhận.
Tôi ăn mặc phong độ thế này mà cô nói tôi là nhân viên phục vụ sao?
"Người đẹp, xem ra bắt buộc phải giải thích chút rồi, tôi không phải nhân viên phục vụ gì cả..."
Lâm Hạo đang định nghiêm túc giải thích thân phận của mình thì vừa quay đầu lại đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của cô gái, lập tức chết sững tại chỗ.
Anh thấy cả người cô gái chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đôi chân thon thả nhẵn bóng cứ như vậy mà phơi bày ra trước mặt Lâm Hạo.
Làn da trắng như ngọc giống như tắm sữa từ nhỏ mà lớn lên vậy.
"Rầm".
Lâm Hạo bất giác nuốt nước miếng, nghĩ tới người đẹp như vậy sau này là vợ của mình mà tim đập thình thịch.
Anh hắng giọng, vỗ vỗ ngực, nháy mắt trở nên ga lăng: "Cô nói đi, muốn tôi giúp việc gì!"
Cô gái đột nhiên đỏ ửng mặt, cúi đầu thấp giọng nói: "Cởi quần áo của anh ra đi".
"Cởi... quần, quần áo ra?"
Lâm Hạo mông lung.
Làm gì có chuyện vừa gặp đã bảo người ta cởi quần áo ra chứ?
Chương 2: Nhận nhầm vợ tổng tài
Lại còn trong phòng khách sạn
Cứ coi như cô là vợ tương lai của tôi thì cũng không thể tiến triển tốc độ như vậy được!
Tốt xấu gì cũng phải giới thiệu bản thân cái đã chứ...
"Bảo anh cởi thì cởi đi, còn nhiều lời làm gì..."
Cô gái trừng mắt lườm anh một cái rồi xoay người đi vào trong phòng tắm lấy ra một bộ áo choàng tắm đưa cho Lâm Hạo.
"Việc này... có chút không ổn đâu".
Lâm Hạo ngoài miệng thì nói không ổn nhưng động tác không hề chậm chạp, không một động tác thừa vọt vào trong phòng tắm cởi ra bằng sạch, sốt ruột tới mức không kịp thay sang áo choàng tắm nữa.
"Tôi chuẩn bị xong rồi! Tới đi, cứ tận tình giày vò..."
Lâm Hạo thay xong áo choàng đang định đi ra khỏi phòng tắm thì đột nhiên cửa phòng bị một người dùng chân đạp tung ra.
"Giang Ánh Tuyết, tôi nói sao cô lại không gặp tôi, hóa ra là trốn ở trong phòng này đúng không!"
Một người đàn ông mặc âu phục hàng hiệu màu trắng, tóc chải ngược ra sau xông vào trong phòng, đi theo sau gã còn có mười mấy tay vệ sĩ mặc đồ đen, nháy mắt cửa phòng đã bị bịt kín.
"Giang Ánh Tuyết?"
Lâm Hạo đang ngây người ra trong phòng tắm, quanh một hồi hóa ra người con gái này không phải là vợ sắp cưới của anh, Giang Thiên Ngữ.
Giờ hình như bạn trai của người ta lại còn tìm đến tận cửa nữa rồi.
Lâm Hạo nhìn bộ dạng trần trụi bên dưới áo choàng tắm của mình, khóe miệng khẽ co giật.
Hiểu nhầm to rồi!
Hiểu nhầm to rồi!
Cô gái Giang Ánh Tuyết đó nhíu chặt mày, tức giận nói: "Lý Đông, từ lâu tôi đã nói chúng ta không hợp nhau, anh còn vẫn cố chấp bám đuôi, để bạn trai tôi biết được thì sẽ không khách sáo với anh đâu".
"Bạn trai của cô? Giang Ánh Tuyết, đừng đùa nữa, cả Giang Thành này ai mà không biết đến tên tuổi của cậu chủ Lý tôi đây, căn bản không có kẻ nào dám động vào bạn gái của tôi đâu!"
Lý Đông cười nhạo một tiếng, đột nhiên phát hiện ra Giang Ánh Tuyết đang mặc áo choàng tắm, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ dâm tà, dán chặt lên người cô từ trên xuống dưới.
"Nếu như làm với cô ở đây chắc mùi vị sẽ rất tuyệt nhỉ?"
Lý Đông xoa xoa tay, cười khẩy chậm dãi tiến gần tới Giang Ánh Tuyết.
"Đừng, đừng qua đây! Tôi có bạn trai rồi!"
Giang Ánh Tuyết biến sắc, vội vàng đi vào trong phòng tắm, không ngừng phân trần lôi Lâm Hạo đang bối rối ra, rồi nhào vào lòng Lâm Hạo, yểu điệu nói: "Anh ấy chính là bạn trai của tôi!"
Làn da của Giang Ánh Tuyết mềm mại nhẵn bóng, tiếp sát với người Lâm Hạo, tay còn cố ý mân mê trước ngực anh, khiến Lâm Hạo trong người ngứa ngáy.
Người đẹp trong lòng nhưng Lâm Hạo lúc này làm gì còn tâm trí mà hưởng thụ, đối mặt với một đám vệ sĩ sát khí đằng đằng thế này, liền dang hay tay ra, bất đắc dĩ nói: "Hiểu nhầm, đúng là hiểu nhầm, nếu như tôi nói tôi đi nhầm phòng thì các anh có tin không?"
Lý Đông không dám tin trong phòng lại thật sự có đàn ông, trợn ngược mắt nhìn bộ áo choàng tắm trên người Lâm Hạo, ánh mắt tràn ngập lửa giận: "Mày đã cởi hết cả quần áo ra rồi còn nói với tao là đi nhầm phòng à?"
Lâm Hạo bĩu môi, anh cũng rất bất đắc dĩ nhưng sự thật đúng là như vậy, anh không hề quen biết người con gái tên Giang Ánh Tuyết này.
Thấy thái độ không bận tâm của Lâm Hạo, Lý Đông nhất thời bùng nổ, tung nắm đấm tới.
Giang Ánh Tuyết thót tim, cô biết Lý Đông đã tập luyện đánh đấm tổng hợp mấy năm nay, với một cú đấm hết sức này thì cơ thể của Lâm Hạo sẽ không chịu nổi!
"Rầm!"
Giang Ánh Tuyết còn chưa kịp ngăn cản thì đã thấy Lý Đông bay ngược về sau như diều đứt dây!
Vẻ mặt Lâm Hạo vẫn thản nhiên, lau vết máu trên tay nói: "Chưa đợi người ta giải thích đã ra tay, việc gì phải thế chứ".
Giang Ánh Tuyết trợn mắt há mồm, Lý Đông đã mấy năm vô địch đấu võ dưới tình huống dốc hết sức lại bị một Lâm Hạo trông có vẻ yếu ớt đánh bay chỉ bằng một cú đấm!
"Muốn chết!"
Lý Đông được người đỡ dậy, lau đi vết máu trên khóe miệng, lập tức nổi trận lôi đình!
"Lên hết cho tao! Chết người tao sẽ chịu trách nhiệm!"
Lý Đông phất tay mạnh một cái, đám vệ sĩ mặc áo đen phía sau lập tức hùng hổ lao lên.
Giang Ánh Tuyết hoảng sợ, bất giác bám chặt lấy cánh tay của Lâm Hạo, bắt đầu cảm thấy có hơi hối hận vì đã lôi anh vào mớ rắc rối này.
Nhưng Lâm Hạo lại không hề bận tâm, thậm chí còn quay sang an ủi Giang Ánh Tuyết: "Yên tâm, đám rác rưởi này không đủ để tôi đánh đâu".
Lý Đông cười lạnh: "Lúc này còn ra vẻ anh hùng được, lát nữa tao sẽ khiến mày phải quỳ trước mặt tao!"
Dứt lời, mười mấy vệ sĩ áo đen mặt mày hằm hè, như mãnh thú thấy thức ăn lao về phía Lâm Hạo.
Khí thế hùng hổ, Giang Ánh Tuyết lập tức luống cuống.
Nhưng cô còn chưa kịp kinh hô thành tiếng thì cảnh tượng tiếp theo đã khiến cô khiếp sợ ngay tại chỗ!
Chương 3: To nhất là năm đồng
Lâm Hạo không hề có ý định né tránh, ngược lại còn nghênh tiếp đám vệ sĩ áo đen.
Lý Đông nhướn mày cười khẩy: "Không biết tự lượng sức mình, đám thuộc hạ này của tao đều đã lăn lộn thiên hạ nhiều năm, tao sẽ cho mày biết kết cục khi dám giành phụ nữ với tao!"
Gã đang cười nhạo mỉa mai thì ngay giây tiếp theo đã phải trợn tròn mắt.
"A!"
Từng tiếng kêu thảm thiết phát ra, chỉ nghe thấy loảng xoảng vài tiếng, mấy tên vệ sĩ áo đen đều lần lượt bị quật ngã xuống sàn, toàn thân run rẩy, biểu cảm vô cùng đau đớn.
Lâm Hạo đứng giữa đám người ung dung như chốn không người!
Không đến nửa phút, mười mấy tên vệ sĩ áo đen toàn bộ ngã vật trên nền nhà, ngổn ngang khắp cả căn phòng, trong đó không ít người đã bị đánh toác đầu, máu chảy đầy đất, thê thảm ghê người.
Lâm Hạo vốn ở thế yếu lại ngạo nghễ mà đứng, phủi bụi trên tay, nhẹ nhàng như ăn cơm uống nước vậy.
"Con người tôi từ xưa tới nay luôn dùng lý lẽ để thu phục người khác, vốn dĩ chỉ cần giải thích một chút là đã xong việc rồi, cần gì phải động tay động chân vậy chứ?"
Lâm Hạo thở dài một hơi, đi đến trước mặt Lý Đông, vân vê nắm đấm: "Lâm Hạo tôi bình sinh ghét nhất là những kẻ lạm dụng bạo lực, anh nói xem đúng không?"
Nói xong chỉ nghe thấy bịch một tiếng, nắm đấm của Lâm Hạo đã đánh thẳng lên bức tường bên cạnh Lý Đông.
Bức tường nháy mắt nứt toác, rồi lập tức nổ tung thành mảnh nhỏ, một mảnh vỡ đã cắt xẹt qua góc mắt của Lý Đông tạo thành một vệt máu.
Chỉ còn một chút xíu nữa thôi là Lý Đông đã đi tong con mắt rồi!
"Rầm!"
Lý Đông nuốt nước miếng, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngồi xụp xuống đất, nhưng vẫn mạnh miệng: "Tao, tao là cậu chủ của tập đoàn Hắc Thạch, mày dám động vào tao ư?"
Lâm Hạo khẽ nheo mắt, trong mắt tóe ra sự lạnh lẽo: "Tôi cần cóc gì quan tâm anh là đá đen hay đá xanh gì, đừng chọc vào tôi, trừ khi..."
"Trừ khi anh không muốn sống nữa".
Khóe miệng Lâm Hạo cong tên một nụ cười tà mị, toàn thân đột nhiên phát ra một luồng sát khí cực lớn, luồng sát khí này tựa như hóa thành thực chất vậy.
Tinh thần Lý Đông run rẩy, gã chưa từng cảm nhận được sự khủng bố nào như vậy, áp lực mạnh mẽ gần như khiến gã không thở nổi.
"Cút đi!"
Lâm Hạo búng tay một cái như búng con gà con, đẩy Lý Đông ra tới cửa rồi một cước đá bay gã ra ngoài.
Lý Đông nào đã từng bị đối xử như vậy, cố chấp bò từ dưới đất lên, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Hạo, nỗi nhục nhã cùng oán hận thay nhau xuất hiện trong ánh mắt gã, nghiến răng nghiến lợi.
"Lâm Hạo đúng không, mày không đắc ý được lâu đâu, nhanh thôi tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!"
Lý Đông vứt lại một câu nói độc ác rồi dẫn theo đám vệ sĩ chật vật bò từ dưới đất lên nhanh chóng rời khỏi đó.
Lâm Hạo vốn dĩ chẳng để vào tai lời của gã, quay người nhìn về phía Giang Ánh Tuyết đang đứng ngây ra như phỗng, nghĩ nếu như nhận nhầm người thì cũng không tiện dây dưa thêm nữa.
Anh cầm quần áo của mình lên, đi về phía cửa.
"Đợi đã..."
Giang Ánh Tuyết vội vàng gọi Lâm Hạo lại.
"Cô Giang, tôi biết hành động anh hùng cứu mỹ nhân rất phong độ, nhưng cô thật sự không cần cảm ơn tôi, càng không cần lấy thân báo đáp gì đó, tôi đã có vị hôn thê rồi".
Lâm Hạo khẽ ho một tiếng, chỉnh lại đầu tóc rồi quay người nhìn về phía Giang Ánh Tuyết khẽ mỉm cười, nụ cười tựa như gió xuân.
"Không phải".
"Không phải".
Giang Ánh Tuyết chỉ chỉ vào bức tường vừa bị Lâm Hạo đấm vỡ, nói: "Đây là tài sản của khách sạn, phải đền đó".
Nụ cười của Lâm Hạo lập tức tắt ngúm, vội vàng để quần áo xuống rồi chạy đến trước mặt Giang Ánh Tuyết, vẻ mặt ỉu xìu nói: "Không phải chứ, những tổn thất này không phải nên tính cho tay họ Lý đó sao?"
"Vốn dĩ nên là như thế".
Giang Ánh Tuyết có chút đăm chiêu: "Nhưng anh vừa thả hắn đi mất rồi".
Lâm Hạo hối hận không thôi, hận nỗi không thể cho mình hai cái bạt tai, chỉ vì muốn ra oai phong độ mà quên luôn chuyện quan trọng như thế!
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này nhân viên của khách sạn nghe thấy tiếng động nên đã chạy tới, nhìn thấy bức tường bị vỡ tung ra mà vô cùng kinh ngạc.
Một lát sau, nhân viên nâng kính mắt lên, đi đến trước mặt Lâm Hạo, nở nụ cười vô cùng công nghiệp nói: "Chào anh, bức tường cần phải tu sửa lại từ đầu, tổng cộng là hai trăm ngàn tệ, anh trả tiền mặt hay quẹt thẻ?"
"Hai trăm ngàn tệ!"
Lâm Hạo trợn tròn mắt: "Các người đang ăn cướp à!"
Giang Ánh Tuyết âm thầm lắc đầu: "Đây là đá hoa cương đặc biệt, tất cả tính giá hai trăm ngàn tệ đã coi như rẻ rồi".
Lâm Hạo móc túi quần, cuối cùng lấy ra mấy đồng tiền xu, ngại ngùng nói: "Ông già nhà tôi nói với tôi, mệnh giá lớn nhất trên đời này chính là năm đồng..."
Chương 4: Đột nhiên giàu có
Giang Ánh Tuyết nhất thời đỡ trán, sau đó thở dài móc ví tiền ra: "Bỏ đi, tôi trả giúp anh ta”.
Cô ấy lấy ra một tấm thẻ, quẹt một cái trên máy quẹt thẻ của nhân viên, xong xuôi nhân viên mỉm cười nháy mắt đầy ẩn ý nhìn Lâm Hạo rồi mới rời khỏi phòng.
Lâm Hạo xấu hổ gãi đầu: "Cô yên tâm, số tiền này tôi nhất định sẽ trả lại cho cô”.
Anh lại tìm kiếm khắp người một lúc lâu, cuối cùng móc ra tờ năm tệ duy nhất từ trong tất, đưa cho Giang Ánh Tuyết: "Cô cầm số tiền này trước đi, còn lại tôi sẽ nghĩ cách tiếp”.
Giang Ánh Tuyết nhìn tờ tiền, khóe miệng giật giật, không đưa tay nhận lấy: "Anh cũng lớn tuổi rồi, lẽ nào không có việc làm, không có tiền tiết kiệm sao?"
Lâm Hạo ngơ ngác lắc đầu, trước đây anh từng luyện công với ông già trên núi, bất luận là võ cổ y thuật hay giám định bảo vật, anh đều vô cùng thông thạo, làm không ít việc, nhưng có điều là không có tiền.
Thậm chí anh còn nghi ngờ tất cả số tiền mà bản thân kiếm được khi làm việc cho người khác trong những năm qua đều bị ông già xấu xa đó chiếm đoạt rồi!
Ngay cả số tiền trên người anh cũng là do bản thân lấy cắp từ cái hộp bảo bối của ông già trước khi rời đi.
"Đợi đã!"
Lâm Hạo đột nhiên nghĩ tới, lúc anh lấy tiền trong hộp bảo bối của ông già thì đã tiện tay lấy thêm rất nhiều thứ, trong đó có một tấm thẻ!
Trước đây anh không biết đó là gì, nhưng vừa rồi nhìn thấy Giang Ánh Tuyết quẹt thẻ để thanh toán, anh đột nhiên bừng sáng.
Lâm Hạo có chút kích động, sờ sờ túi trong quần áo, tấm thẻ vẫn còn đó, anh lập tức thay bộ áo quần hoa của mình, quay người viết một tờ giấy nhét vào tay Giang Ánh Tuyết: “Tôi có việc phải đi ra ngoài một lúc. Đây là số điện thoại của tôi, nếu có ai làm phiền cô nữa, hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào”.
Thấy vừa nhắc đến tiền thì người này liền bỏ chạy, Giang Ánh Tuyết có chút thất vọng, nhưng dù sao Lâm Hạo vừa rồi cũng đã giúp cô ấy, chỉ hai trăm ngàn thôi quên đi vậy.
Cô ấy lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa cho Lâm Hạo: "Nếu cần tìm công việc thì liên hệ với tôi”.
Bây giờ trong đầu Lâm Hạo chỉ mãi suy nghĩ không biết số tiền ông già giấu sau lưng mình là bao nhiêu, cho nên chỉ tiện tay nhét danh thiếp của Giang Ánh Tuyết vào túi, nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.
Đi ra khỏi khách sạn, Lâm Hạo tìm một ngân hàng đi vào.
Đứng trước máy rút tiền, Lâm Hạo tỏ vẻ hoang mang, trước đây anh chưa bao giờ nhìn thấy chiếc máy này chứ đừng nói là cách dùng nó như thế nào.
Thấy anh loay hoay hồi lâu mà không có động tĩnh gì, quản lý đại sảnh của ngân hàng cau mày, hắn ta nhìn Lâm Hạo một lượt từ trên xuống dưới.
Ăn mặc giản dị, trông chẳng khác gì một tên nhóc thôn quê chưa trải sự đời.
Quản lý đại sảnh bĩu môi, mang theo nụ cười chuyên nghiệp tràn đầy khinh thường, đi tới trước mặt Lâm Hạo: "Hôm nay hệ thống đang bảo trì, tạm thời không chấp nhận rút tiền số lượng nhỏ, mời anh về cho”.
Lâm Hạo chỉ tập trung vào thẻ nên không chú ý gì đến biểu cảm của quản lý đại sảnh, anh lắc đầu nói: "Tôi chỉ kiểm tra số dư thôi, không rút tiền”.
Quản lý đại sảnh nghe vậy thì trợn trắng mắt.
Chữ nghèo viết rõ trên mặt rồi còn cần kiểm tra số dư xác nhận sao?
Nhưng vì đạo đức nghề nghiệp, hắn ta vẫn lấy thẻ của Lâm Hạo rồi giúp anh kiểm tra số dư.
Hắn ta nghĩ trong thẻ của Lâm Hạo nhiều nhất cũng chỉ có mấy chục tệ, nhưng sau khi màn hình hiển thị, quản lý đại sảnh đã chết đứng ngay tại chỗ.
"Một, mười, một trăm... tỷ, một tỷ, mười tỷ...”
"Ừng ực!"
Quản lý đại sảnh nuốt nước bọt, nhìn dãy số dài trên màn hình, hắn ta hoàn toàn sững sờ.
Tên nhóc nhà quê tưởng chừng nghèo kiết xác này, vậy mà lại có mấy chục tỷ trong thẻ!
"Số tiền này rất lớn sao?"
Lâm Hạo chớp mắt nhìn quản lý đại sảnh, anh thực sự không biết giá trị hàng chục tỷ là bao nhiêu, trước đó anh luôn cho rằng "mười ngàn” chính là đơn vị lớn nhất.
Biểu cảm này lọt vào mắt của quản lý đại sảnh, nhưng hắn ta lại nghĩ theo hướng khác.
Có mấy chục tỷ trong thẻ mà vẫn thản nhiên nói một câu, rất lớn sao?
Chứng tỏ số tiền này đối với người ta không là cái thá gì cả!
Mặt quản lý đại sảnh lập tức trở nên nóng bừng, sự khinh thường lúc nãy nhanh chóng biến thành dáng vẻ đon đả nịnh nọt, cúi đầu khom người mời Lâm Hạo đến phòng VIP.
Chương 5: Tôi có thể cho cô một cơ hội
Mặc dù Lâm Hạo không hiểu khái niệm hàng chục tỷ, nhưng xét từ thái độ của quản lý đại sảnh, chắc chắn con số này khá lớn, trả Giang Ánh Tuyết hai trăm ngàn tệ chắc là đủ nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lâm Hạo đang định liên lạc với Giang Ánh Tuyết thì đột nhiên điện thoại Nokia lâu đời của anh reo lên.
"Alo, là Lâm Hạo sao? Anh có thể đến công ty tôi một chuyến không, tôi... a!"
Giọng nói của Giang Ánh Tuyết từ điện thoại truyền đến, sau khi hét lên một tiếng, điện thoại vội vàng bị cúp.
Lâm Hạo giật mình, tên Lý Đông đó lại đến tìm Giang Ánh Tuyết gây chuyện rồi sao?
Mặc dù hai người không thân thiết lắm, nhưng dù sao thì Giang Ánh Tuyết cũng đã giúp anh trả hai trăm ngàn tiền bồi thường, cô ấy còn rất xinh đẹp, đây là điểm mấu chốt.
"Không được, phải cứu Giang Ánh Tuyết trước, sau đó đưa cô ấy đến đây rút tiền rồi trả lại cho cô ấy”.
Lâm Hạo vội vàng lấy danh thiếp mà Giang Ánh Tuyết đưa cho mình trong túi, muốn tìm kiếm địa chỉ của công ty cô ấy, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ trên đó, anh đột nhiên ngây người.
"Giang Ánh Tuyết, phó chủ tịch tập đoàn Hoa Đô?"
Đây không phải là công ty của Giang Thiên Ngữ, vợ tương lai của anh sao?
Không lẽ trong chuyến đi này có thể gặp được vị hôn thê của mình?
Lâm Hạo lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha trong phòng VIP, chuẩn bị cầm danh thiếp của Giang Ánh Tuyết ra ngoài.
Lúc này, quản lý đại sảnh đã dẫn giám đốc ngân hàng đi tới, thấy Lâm Hạo chuẩn bị rời đi, giám đốc ngân hàng cũng nhanh chóng đi theo.
Giám đốc cung kính đưa thẻ ngân hàng của Lâm Hạo qua, bên cạnh đó còn kèm theo một tấm danh thiếp: "Anh Lâm, tôi là Lưu Viễn Sơn, giám đốc ngân hàng Hoa Đông, đây là danh thiếp của tôi. Nếu anh cần gì, hãy gọi cho tôi lúc nào cũng được!"
Ông ta xoa xoa tay, cười tươi nhìn Lâm Hạo, tim đập loạn xạ, sợ Lâm Hạo không lấy danh thiếp của mình.
Lâm Hạo nhìn thoáng qua, cũng không để ý lắm, anh gật đầu, tiện tay cầm lấy nhét vào trong túi quần.
Thấy anh nhận danh thiếp, Lưu Viễn Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức bước nhanh đến cổng, cung kính mở cửa cho Lâm Hạo .
Lâm Hạo đi ra khỏi ngân hàng, đứng bên đường vẫy một chiếc taxi rồi đi thẳng đến tập đoàn Hoa Đô.
Một lúc sau, xe taxi đã dừng ở tầng dưới của tập đoàn Hoa Đô.
Lâm Hạo từ trong tất móc ra một tờ năm tệ, suy nghĩ một chút, sau đó lại móc thêm một tờ từ trong chiếc tất khác, nhét vào tay tài xế, khoát tay nói: "Không cần trả tiền thừa đâu”.
Mãi cho đến khi Lâm Hạo mở cửa xe bước ra, tài xế vẫn chưa hoàn hồn.
Tập đoàn Hoa Đô tọa lạc tại trung tâm thương mại tương đối phồn thịnh của Giang Thành. Cả tòa nhà văn phòng cao một trăm mét trước mặt Lâm Hạo đều thuộc tập đoàn Hoa Đô.
Người ra vào toà nhà này đều là cán bộ lãnh đạo cấp cao ăn mặc chỉnh tề, đứng trong đám người đó, trông Lâm Hạo cực kỳ lạc quẻ.
"Ôi mẹ ơi, đây là công ty của vợ tương lai tôi sao, hoành tráng quá đi!"
Lâm Hạo cúi đầu trầm tư, một lúc sau mới nghiêm túc gật đầu: "Cũng miễn cưỡng xứng với tôi, nếu có ngoại hình xinh đẹp như Giang Ánh Tuyết thì tôi sẽ gắng gượng đồng ý hôn sự này”.
Nhưng nghĩ đến chuyện Giang Ánh Tuyết có thể đang gặp rắc rối, Lâm Hạo liền hít sâu một hơi, đi vào tòa nhà văn phòng.
"Giám đốc Triệu, chúng ta hợp tác lâu như vậy, ba mươi triệu nhân dân tệ đầu tư cũng đã thương lượng xong, sao có thể nói đổi ý là đổi ý được?"
Trong đại sảnh, Giang Ánh Tuyết mặc một bộ vest nữ váy ngắn, phô lên đường cong hoàn hảo, đôi chân dài mịn màng thanh tú được giấu trong một lớp tất đen, không giống lúc trước ở khách sạn, bây giờ trông cô ấy có nhiều nét quyến rũ và trưởng thành hơn.
Chỉ có điều, hiện tại đầu tóc cô ấy có chút bù xù, sắc mặt cũng rất tệ, dưới chân còn có mảnh vỡ của điện thoại di động.
Ở phía đối diện là một người đàn ông trung niên có râu quai nón, sắc mặt lạnh lùng: "Sau khi tôi cân nhắc kỹ càng, vẫn là cậu Lý có thể mang lại lợi ích lớn nhất cho tôi”.
Khuôn mặt của Giang Ánh Tuyết đông cứng lại.
Lý Đông đứng bên cạnh giám đốc Triệu, ngẩng đầu lên cười to: “Giang Ánh Tuyết, biết kết cục đối đầu với tôi là như thế nào rồi chứ?”
Sắc mặt Giang Ánh Tuyết tái nhợt, bây giờ khoản đầu tư ba mươi triệu đối với tập đoàn Hoa Đô vô cùng quan trọng.
Tập đoàn Hoa Đô hiện nay nhìn bề ngoài có vẻ hào nhoáng nhưng thực chất đang trên bờ vực sụp đổ, nếu không nhận được khoản đầu tư này thì chỉ trong thời gian ngắn sẽ phải phá sản.
"Tôi có thể cho cô một cơ hội”.