Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Đại ca tao là Trần Thiên Tiếu
“Anh thấy sao?”
Lâm Hạo xòe tay, ra vẻ vô hại.
Từ Nam nhíu mày, nhìn chằm chằm Lâm Hạo một lúc lâu, trong lòng cũng cho rằng có lẽ không phải Lâm Hạo làm.
Anh ta biết rõ, lúc anh Hoàng ra ngoài đã dẫn theo không ít người, hơn nữa còn là những người cầm vũ khí.
Lâm Hạo thì chỉ có một mình, còn tay không tấc sắt, sao có thể đánh gục nhiều người nhóm anh Hoàng như vậy, hoàn toàn không hợp lý!
Sắc mặt Từ Nam lạnh lùng, đột nhiên đập bàn, đứng dậy: “Dám động đến người của Từ Nam này, đúng là chán sống!”
“Đem theo vũ khí! Đi cùng tao một chuyến!”
Cốp một tiếng, Từ Nam cầm chai bia trên bàn lên đập bể thành hai, cầm mảnh vỡ chai bia, đứng dậy định xông ra ngoài.
“Ầm!”
Đột nhiên cửa phòng bên ngoài bị người ta đạp ra.
Từ Nam biến sắc, cầm chai bia nhìn về phía cửa.
Một gã râu quai nón cầm một chiếc chân ghế dài trong tay, chậm rãi đi vào.
Gã đi tới phòng karaoke, dừng trước mặt Từ Nam, kéo ghế tới, ngang nhiên ngồi xuống, hất cằm với Từ Nam: “Từ Nam phải không?”
Từ Nam không trả lời gã, nheo mắt hỏi: “Đàn em của tao là mày đánh?”
Râu Quai Nón nhếch khóe miệng, không hề khách sáo, tiện tay cầm một dĩa hoa quả trên bàn lên, vừa cho vào miệng vừa nói: “Nó luôn mồm xưng ông đây ở trước mặt tao, tao không ưa nên đọ với nó vài chiêu, bây giờ nó được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi”.
Mí mắt Từ Nam giật giật, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong đầu, sầm mặt hỏi: “Từ Nam này đã đắc tội với mày ở đâu, mày động tới người của tao xong còn chủ động tìm đến cửa, là muốn động cả tao hay sao?”
“Không không không”.
Râu Quai Nón bắt chéo chân, thuận tay vuốt râu: “Thằng em mày đơn thuần là thiếu đòn, nhưng tao đến tìm mày là vì đại ca tao muốn gặp mày”.
“Đại ca mày muốn gặp tao?”
Từ Nam nhíu mày.
Vẻ mặt của Râu Quai Nón dần lạnh đi: “Từ Nam, mày biết mày đắc tội với ai rồi chứ?”
Vẻ mặt Từ Nam cũng lạnh đi trong nháy mắt, hạ giọng: “Từ Nam này đắc tội với rất nhiều người, đại ca mày thì là cái thá gì?”
“Động vào người của tao, cho dù sau lưng mày có là ông trời, hôm nay tao cũng phải khiến mày bò ra khỏi đây”.
Soạt một tiếng, người xung quanh đều đứng dậy, khí thế hung hăng, lạnh lùng đi về phía Râu Quai Nón.
Râu Quai Nón vẫn không đổi sắc mặt, bất chéo chân nói: “Đáng tiếc, ở Giang Thành này, đại ca tao có tác dụng hơn ông trời nhiều”.
Nói đến đó, Râu Quai Nón đột nhiên bỏ chân xuống, hai mắt nhìn chằm chằm Từ Nam, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Đại ca tao là Trần Thiên Tiếu!”
“Ầm!”
Cái tên này giống như một tia sét đánh thẳng vào người Từ Nam, đinh tai nhức óc.
Từ Nam cứng đờ người, đôi mắt mở to, hai vai khẽ run.
Trần Thiên Tiếu!
Cái tên này ở thế giới ngầm như sấm đánh bên tai!
Có thể gọi là vua thế giới ngầm Giang Thành!
Trước mặt người khác, Từ Nam là cậu chủ nhà giàu không thể với tới, trong nhà có thế lực của thế giới ngầm, hoành hành ngang ngược.
Nhưng so với Trần Thiên Tiếu, Từ Nam quả thật là một con kiến nhỏ bé không thể nhỏ hơn nữa!
Từ Nam sửng sốt, có thế nào anh ta cũng không ngờ mình lại đụng phải Trần Thiên Tiếu.
“Còn định để tao bò ra ngoài nữa không?”
Râu Quai Nón mỉm cười nhìn anh ta, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Từ Nam nuốt nước bọt, cắn răng nói: “Không biết tôi đã đắc tội với anh Trần ở đâu, tôi sẽ không nhắc lại chuyện của đàn em nữa, xin anh Trần giơ cao đánh khẽ!”
Râu Quai Nón cười nhạt: “Thế sao được, anh Trần còn đang đợi mày qua đó uống một ly kìa”.
“Đưa đi!”
Vẻ mặt Râu Quai Nón lạnh băng, đứng thẳng dậy, phất tay với đàn em ở sau lưng.
Ngay lập tức một nhóm người ùa lên, khiêng Từ Nam hai chân đã nhũn ra từ lâu rời khỏi phòng.
Giang Thiên Ngữ nuốt nước bọt, vô cùng căng thẳng, vô thức tóm lấy tay của Lâm Hạo.
Cô vốn chỉ định mời Từ Nam ăn bữa cơm, giải quyết chuyện đặt khách sạn, sự việc phát triển đến mức này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của cô.
Lâm Hạo không hề đề phòng, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, sau đó cảm giác mềm mại trơn mịn truyền đến. Anh cúi đầu nhìn, bàn tay trắng nõn của Giang Thiên Ngữ đang nắm chặt lấy tay mình, suýt chút nữa mười ngón đan nhau.
“Khụ khụ”.
Lâm Hạo lúng túng ho khan hai tiếng, vô thức định rút tay về, nhưng Giang Thiên Ngữ nắm rất chặt, hoàn toàn không cho anh bất cứ cơ hội nào.
Giang Thiên Ngữ cắn răng, đang định hỏi Lâm Hạo nên làm thế nào thì một bóng người cao to đột nhiên chắn trước mặt cô.
“Cô gái, dáng dấp cũng không tồi, Từ Nam đúng là có phúc hưởng”.
Râu Quai Nón nheo mắt quan sát Giang Thiên Ngữ từ trên xuống dưới, sau đó phất tay: “Đưa về!”
“Lâm Hạo!”
Lâm Hạo xòe tay, ra vẻ vô hại.
Từ Nam nhíu mày, nhìn chằm chằm Lâm Hạo một lúc lâu, trong lòng cũng cho rằng có lẽ không phải Lâm Hạo làm.
Anh ta biết rõ, lúc anh Hoàng ra ngoài đã dẫn theo không ít người, hơn nữa còn là những người cầm vũ khí.
Lâm Hạo thì chỉ có một mình, còn tay không tấc sắt, sao có thể đánh gục nhiều người nhóm anh Hoàng như vậy, hoàn toàn không hợp lý!
Sắc mặt Từ Nam lạnh lùng, đột nhiên đập bàn, đứng dậy: “Dám động đến người của Từ Nam này, đúng là chán sống!”
“Đem theo vũ khí! Đi cùng tao một chuyến!”
Cốp một tiếng, Từ Nam cầm chai bia trên bàn lên đập bể thành hai, cầm mảnh vỡ chai bia, đứng dậy định xông ra ngoài.
“Ầm!”
Đột nhiên cửa phòng bên ngoài bị người ta đạp ra.
Từ Nam biến sắc, cầm chai bia nhìn về phía cửa.
Một gã râu quai nón cầm một chiếc chân ghế dài trong tay, chậm rãi đi vào.
Gã đi tới phòng karaoke, dừng trước mặt Từ Nam, kéo ghế tới, ngang nhiên ngồi xuống, hất cằm với Từ Nam: “Từ Nam phải không?”
Từ Nam không trả lời gã, nheo mắt hỏi: “Đàn em của tao là mày đánh?”
Râu Quai Nón nhếch khóe miệng, không hề khách sáo, tiện tay cầm một dĩa hoa quả trên bàn lên, vừa cho vào miệng vừa nói: “Nó luôn mồm xưng ông đây ở trước mặt tao, tao không ưa nên đọ với nó vài chiêu, bây giờ nó được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi”.
Mí mắt Từ Nam giật giật, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong đầu, sầm mặt hỏi: “Từ Nam này đã đắc tội với mày ở đâu, mày động tới người của tao xong còn chủ động tìm đến cửa, là muốn động cả tao hay sao?”
“Không không không”.
Râu Quai Nón bắt chéo chân, thuận tay vuốt râu: “Thằng em mày đơn thuần là thiếu đòn, nhưng tao đến tìm mày là vì đại ca tao muốn gặp mày”.
“Đại ca mày muốn gặp tao?”
Từ Nam nhíu mày.
Vẻ mặt của Râu Quai Nón dần lạnh đi: “Từ Nam, mày biết mày đắc tội với ai rồi chứ?”
Vẻ mặt Từ Nam cũng lạnh đi trong nháy mắt, hạ giọng: “Từ Nam này đắc tội với rất nhiều người, đại ca mày thì là cái thá gì?”
“Động vào người của tao, cho dù sau lưng mày có là ông trời, hôm nay tao cũng phải khiến mày bò ra khỏi đây”.
Soạt một tiếng, người xung quanh đều đứng dậy, khí thế hung hăng, lạnh lùng đi về phía Râu Quai Nón.
Râu Quai Nón vẫn không đổi sắc mặt, bất chéo chân nói: “Đáng tiếc, ở Giang Thành này, đại ca tao có tác dụng hơn ông trời nhiều”.
Nói đến đó, Râu Quai Nón đột nhiên bỏ chân xuống, hai mắt nhìn chằm chằm Từ Nam, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Đại ca tao là Trần Thiên Tiếu!”
“Ầm!”
Cái tên này giống như một tia sét đánh thẳng vào người Từ Nam, đinh tai nhức óc.
Từ Nam cứng đờ người, đôi mắt mở to, hai vai khẽ run.
Trần Thiên Tiếu!
Cái tên này ở thế giới ngầm như sấm đánh bên tai!
Có thể gọi là vua thế giới ngầm Giang Thành!
Trước mặt người khác, Từ Nam là cậu chủ nhà giàu không thể với tới, trong nhà có thế lực của thế giới ngầm, hoành hành ngang ngược.
Nhưng so với Trần Thiên Tiếu, Từ Nam quả thật là một con kiến nhỏ bé không thể nhỏ hơn nữa!
Từ Nam sửng sốt, có thế nào anh ta cũng không ngờ mình lại đụng phải Trần Thiên Tiếu.
“Còn định để tao bò ra ngoài nữa không?”
Râu Quai Nón mỉm cười nhìn anh ta, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Từ Nam nuốt nước bọt, cắn răng nói: “Không biết tôi đã đắc tội với anh Trần ở đâu, tôi sẽ không nhắc lại chuyện của đàn em nữa, xin anh Trần giơ cao đánh khẽ!”
Râu Quai Nón cười nhạt: “Thế sao được, anh Trần còn đang đợi mày qua đó uống một ly kìa”.
“Đưa đi!”
Vẻ mặt Râu Quai Nón lạnh băng, đứng thẳng dậy, phất tay với đàn em ở sau lưng.
Ngay lập tức một nhóm người ùa lên, khiêng Từ Nam hai chân đã nhũn ra từ lâu rời khỏi phòng.
Giang Thiên Ngữ nuốt nước bọt, vô cùng căng thẳng, vô thức tóm lấy tay của Lâm Hạo.
Cô vốn chỉ định mời Từ Nam ăn bữa cơm, giải quyết chuyện đặt khách sạn, sự việc phát triển đến mức này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của cô.
Lâm Hạo không hề đề phòng, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, sau đó cảm giác mềm mại trơn mịn truyền đến. Anh cúi đầu nhìn, bàn tay trắng nõn của Giang Thiên Ngữ đang nắm chặt lấy tay mình, suýt chút nữa mười ngón đan nhau.
“Khụ khụ”.
Lâm Hạo lúng túng ho khan hai tiếng, vô thức định rút tay về, nhưng Giang Thiên Ngữ nắm rất chặt, hoàn toàn không cho anh bất cứ cơ hội nào.
Giang Thiên Ngữ cắn răng, đang định hỏi Lâm Hạo nên làm thế nào thì một bóng người cao to đột nhiên chắn trước mặt cô.
“Cô gái, dáng dấp cũng không tồi, Từ Nam đúng là có phúc hưởng”.
Râu Quai Nón nheo mắt quan sát Giang Thiên Ngữ từ trên xuống dưới, sau đó phất tay: “Đưa về!”
“Lâm Hạo!”