Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: Khiêu khích tôi?
Giang Thiên Ngữ vội vàng lên tiếng ngăn lại, cười xòa nói: "Anh Từ, không cần phiền phức vậy đâu. Thực ra, lần này tôi mời anh đến là muốn nhờ anh giúp một việc".
"Được thôi, được thôi!"
Từ Nam rít điếu thuốc, khóe mắt liếc Lâm Hạo rồi nói thêm: "Bảo tên giúp việc kia của em đến uống một ly đi. Ban nãy em mà trễ xíu là anh đã phế anh ta rồi, may thật đấy!"
Lâm Hạo ở cạnh nghe vậy không khỏi cười khẩy, tên Từ Nam kia biến sắc cũng nhanh ghê, không hổ là lăn lộn trong giới xã hội đen.
Giữa từng con chữ trong câu nói ban nãy rõ ràng là đang khiêu khích, sao Lâm Hạo có thể không nhận ra?
"Anh Từ nói mày đó! Điếc à?"
Mặt mày anh Hoàng tràn ngập vẻ tàn nhẫn, tức tối nhìn Lâm Hạo.
Lâm Hạo giang tay, không để ý tới anh ta, nói với Giang Thiên Ngữ bên cạnh: "Tôi đi toilet cái đã".
Anh nói xong cứ thế đứng lên, chậm rì rì đi ra ngoài.
Anh Hoàng thoáng chốc như nuốt phải ruồi bọ, khuôn mặt đen kịt hận không thể đuổi theo Lâm Hạo đánh cho anh một trận.
Từ Nam nhìn bóng lưng của anh, chậm rãi híp mắt lại, sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo như băng.
Giang Thiên Ngữ thấy tình hình không ổn, vội nâng ly rượu lên nói: "Anh Từ, tôi mời anh một ly".
Nhưng Từ Nam lại không thèm để ý đến cô mà xua tay với anh Hoàng bảo: "Đi theo, giúp nó biết tổ biết tông".
Anh Hoàng lập tức gật đầu, đứng dậy gọi vài người rồi đuổi theo.
"Anh Từ, anh ấy là giúp việc nhà tôi, làm vậy hình như không được tốt cho lắm..."
Giang Thiên Ngữ vội vàng đứng dậy định gọi anh Hoàng về, nhưng Từ Nam lại trực tiếp ngăn cô lại: "Lo gì, giúp việc thì càng phải dạy dỗ lại, tránh cho sau này không biết trên biết dưới, chẳng hiểu được ai mới là chủ nhân".
"Nào, chẳng phải em muốn uống một ly với anh à, uống!"
Từ Nam giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó ngoắc tay với người bên cạnh.
Đám người kia lập tức hiểu ý đứng lên, cửa phòng karaoke hoàn toàn bị chặn kín mít không cho Giang Thiên Ngữ có cơ hội rời đi.
"Lâm Hạo..."
Giang Thiên Ngữ cắn răng, đôi tay siết chặt góc áo, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Song cùng lúc đó, Lâm Hạo huýt sáo đủng đỉnh đi vào toilet nam.
"Chỗ ăn chơi trong thành phố lớn có khác, ngay cả toilet cũng cao cấp như vậy".
Lâm Hạo nhìn toilet tràn ngập xa hoa mà cảm khái.
Anh đi đến bên cạnh bồn tiểu, để tay lên eo định cởi bỏ dây nịt trên quần thì bỗng dưng bên ngoài chợt truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập.
"Tên giúp việc chết tiệt kia chắc là đang đi toilet, đợi anh ta đi ra thì đập cho một gậy!"
Giọng nói của anh Hoàng bỗng truyền đến, tuy không lớn nhưng trong một nơi ồn ào như này thì người thường cũng không thể nghe thấy được.
Song năm giác quan của Lâm Hạo cũng không giống như người thường, thính giác càng là xuất chúng, lỗ tai khẽ nhúc nhích đã nghe thấy câu đó.
Lâm Hạo cong môi cười, chẳng hề để bụng lắc đầu, tiếp tục gỡ dây nịt giải quyết nhu cầu.
Một lát sau, cơ thể Lâm Hạo run lên, hoàn toàn giải quyết xong nhu cầu của bản thân. Anh đủnh đỉnh gài lưng quần, đi đến cạnh bồn rửa tay đốt một điếu thuốc, thảnh thơi hút.
"Sao tên nhóc kia còn chưa đi ra? Hay là tiêu chảy rồi?"
"Mẹ nó, không ra thì chúng ta xông vào! Toilet không có camera, nhốt anh ta trong đó đánh đi!"
"Bịch, bịch, bịch!"
Tiếng bước chân rầm rộ lại vàng lên, xông thẳng vào toilet nam.
Khi anh Hoàng dẫn người xông vào toilet thấy Lâm Hạo thong dong hút thuốc thì lập tức đen mặt: "Mày cố tình chờ tụi tao tiến vào?"
Lâm Hạo nhướng mày, bắn tàn thuốc vào bồn rửa tay nói: "Lẽ nào tôi lại phải tự dâng lên tận cửa để các người gõ cho một gậy à?"
Anh Hoàng thấy đã nói đến nước này thì cũng không cần giấu giếm nữa, dứt khoát rút một cái chân ghế từ trong lòng ra, cười gằn: "Thằng giúp việc chết tiệt nhà mày, vì người đẹp Giang khoác tay mày một chút mà hại tao bị anh Từ tát. Giờ tao muốn đánh gãy một cánh tay của mày, chắc cũng không quá đáng nhỉ?"
"Tự mình chọn đi, để lại tay trái hay tay phải?"
Anh Hoàng thảy thảy chân ghế trong tay, múa may vài cái đe dọa Lâm Hạo.
Lâm Hạo cũng cúi đầu ngẫm nghĩ như thật: "Tay phải tôi phải cầm đũa ăn cơm, không thể từ bỏ được. Lúc ăn, tay trái phải cầm chén, ừ... hình như cũng không thể mất".
Sắc mặt anh Hoàng sa sầm, càng trở nên không kiên nhẫn chỉ vào Lâm Hạo nói: "Mày có thôi đi không, lại nói nhảm tiếp thì tao sẽ đánh gãy cả hai tay mày luôn!"
"Phế cả hai tay?"
Khóe miệng Lâm Hạo chợt cong cong nở một nụ cười rồi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh ta hỏi: "Vậy sao tôi đánh anh được nữa?"
Anh Hoàng lập tức nổi giận, rõ ràng có nhiều người như vậy chặn trước mặt Lâm Hạo nhưng anh còn cứng mỏ như thế, chứng tỏ là không coi anh ta ra gì.
"Được thôi, được thôi!"
Từ Nam rít điếu thuốc, khóe mắt liếc Lâm Hạo rồi nói thêm: "Bảo tên giúp việc kia của em đến uống một ly đi. Ban nãy em mà trễ xíu là anh đã phế anh ta rồi, may thật đấy!"
Lâm Hạo ở cạnh nghe vậy không khỏi cười khẩy, tên Từ Nam kia biến sắc cũng nhanh ghê, không hổ là lăn lộn trong giới xã hội đen.
Giữa từng con chữ trong câu nói ban nãy rõ ràng là đang khiêu khích, sao Lâm Hạo có thể không nhận ra?
"Anh Từ nói mày đó! Điếc à?"
Mặt mày anh Hoàng tràn ngập vẻ tàn nhẫn, tức tối nhìn Lâm Hạo.
Lâm Hạo giang tay, không để ý tới anh ta, nói với Giang Thiên Ngữ bên cạnh: "Tôi đi toilet cái đã".
Anh nói xong cứ thế đứng lên, chậm rì rì đi ra ngoài.
Anh Hoàng thoáng chốc như nuốt phải ruồi bọ, khuôn mặt đen kịt hận không thể đuổi theo Lâm Hạo đánh cho anh một trận.
Từ Nam nhìn bóng lưng của anh, chậm rãi híp mắt lại, sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo như băng.
Giang Thiên Ngữ thấy tình hình không ổn, vội nâng ly rượu lên nói: "Anh Từ, tôi mời anh một ly".
Nhưng Từ Nam lại không thèm để ý đến cô mà xua tay với anh Hoàng bảo: "Đi theo, giúp nó biết tổ biết tông".
Anh Hoàng lập tức gật đầu, đứng dậy gọi vài người rồi đuổi theo.
"Anh Từ, anh ấy là giúp việc nhà tôi, làm vậy hình như không được tốt cho lắm..."
Giang Thiên Ngữ vội vàng đứng dậy định gọi anh Hoàng về, nhưng Từ Nam lại trực tiếp ngăn cô lại: "Lo gì, giúp việc thì càng phải dạy dỗ lại, tránh cho sau này không biết trên biết dưới, chẳng hiểu được ai mới là chủ nhân".
"Nào, chẳng phải em muốn uống một ly với anh à, uống!"
Từ Nam giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó ngoắc tay với người bên cạnh.
Đám người kia lập tức hiểu ý đứng lên, cửa phòng karaoke hoàn toàn bị chặn kín mít không cho Giang Thiên Ngữ có cơ hội rời đi.
"Lâm Hạo..."
Giang Thiên Ngữ cắn răng, đôi tay siết chặt góc áo, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Song cùng lúc đó, Lâm Hạo huýt sáo đủng đỉnh đi vào toilet nam.
"Chỗ ăn chơi trong thành phố lớn có khác, ngay cả toilet cũng cao cấp như vậy".
Lâm Hạo nhìn toilet tràn ngập xa hoa mà cảm khái.
Anh đi đến bên cạnh bồn tiểu, để tay lên eo định cởi bỏ dây nịt trên quần thì bỗng dưng bên ngoài chợt truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập.
"Tên giúp việc chết tiệt kia chắc là đang đi toilet, đợi anh ta đi ra thì đập cho một gậy!"
Giọng nói của anh Hoàng bỗng truyền đến, tuy không lớn nhưng trong một nơi ồn ào như này thì người thường cũng không thể nghe thấy được.
Song năm giác quan của Lâm Hạo cũng không giống như người thường, thính giác càng là xuất chúng, lỗ tai khẽ nhúc nhích đã nghe thấy câu đó.
Lâm Hạo cong môi cười, chẳng hề để bụng lắc đầu, tiếp tục gỡ dây nịt giải quyết nhu cầu.
Một lát sau, cơ thể Lâm Hạo run lên, hoàn toàn giải quyết xong nhu cầu của bản thân. Anh đủnh đỉnh gài lưng quần, đi đến cạnh bồn rửa tay đốt một điếu thuốc, thảnh thơi hút.
"Sao tên nhóc kia còn chưa đi ra? Hay là tiêu chảy rồi?"
"Mẹ nó, không ra thì chúng ta xông vào! Toilet không có camera, nhốt anh ta trong đó đánh đi!"
"Bịch, bịch, bịch!"
Tiếng bước chân rầm rộ lại vàng lên, xông thẳng vào toilet nam.
Khi anh Hoàng dẫn người xông vào toilet thấy Lâm Hạo thong dong hút thuốc thì lập tức đen mặt: "Mày cố tình chờ tụi tao tiến vào?"
Lâm Hạo nhướng mày, bắn tàn thuốc vào bồn rửa tay nói: "Lẽ nào tôi lại phải tự dâng lên tận cửa để các người gõ cho một gậy à?"
Anh Hoàng thấy đã nói đến nước này thì cũng không cần giấu giếm nữa, dứt khoát rút một cái chân ghế từ trong lòng ra, cười gằn: "Thằng giúp việc chết tiệt nhà mày, vì người đẹp Giang khoác tay mày một chút mà hại tao bị anh Từ tát. Giờ tao muốn đánh gãy một cánh tay của mày, chắc cũng không quá đáng nhỉ?"
"Tự mình chọn đi, để lại tay trái hay tay phải?"
Anh Hoàng thảy thảy chân ghế trong tay, múa may vài cái đe dọa Lâm Hạo.
Lâm Hạo cũng cúi đầu ngẫm nghĩ như thật: "Tay phải tôi phải cầm đũa ăn cơm, không thể từ bỏ được. Lúc ăn, tay trái phải cầm chén, ừ... hình như cũng không thể mất".
Sắc mặt anh Hoàng sa sầm, càng trở nên không kiên nhẫn chỉ vào Lâm Hạo nói: "Mày có thôi đi không, lại nói nhảm tiếp thì tao sẽ đánh gãy cả hai tay mày luôn!"
"Phế cả hai tay?"
Khóe miệng Lâm Hạo chợt cong cong nở một nụ cười rồi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh ta hỏi: "Vậy sao tôi đánh anh được nữa?"
Anh Hoàng lập tức nổi giận, rõ ràng có nhiều người như vậy chặn trước mặt Lâm Hạo nhưng anh còn cứng mỏ như thế, chứng tỏ là không coi anh ta ra gì.