Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Chương 13
Cô thật sự hận vì mình là một người mù, không nhìn thấy gì cả. Dù chiếc nhẫn ở trước mặt, cô cũng không thấy và phải lần mò mới tìm được.
Lạc Hiểu Nhã nằm trên mặt đất, dáng vẻ chật vật của cô khi tìm kiếm khiến những người có mặt ở đây cảm thấy hả hê, bọn họ cười haha bàn tán.
“Mày nhìn bộ dạng của con nhỏ mù này khi tìm chiếc nhẫn kìa, giống như một con chó, thật tội nghiệp!”
“Nhìn vành mắt người ta đỏ lên kìa, khóc mà cũng đẹp nữa. Tao thích ngắm dáng vẻ người đẹp lúc khóc!”
“Vậy chúng ta hãy làm cho nó khóc đẹp hơn đi!”
Nói xong, vài thằng con trai không ngừng di chuyển xung quanh Lạc Hiểu Nhã muốn quấy nhiễu cô.
“Tránh ra, các người đạp lên nhẫn của tôi rồi…” Sự tìm kiếm của cô bị gián đoạn, Lạc Hiểu Nhã quát nhưng bị chìm trong tiếng cười chế nhạo ồn ào của bọn họ. Cô chỉ có thể bất lực khóc và hét lên: “Đừng đạp, xin các người đừng đạp, đừng đạp lên nhẫn của tôi…”
Được An Bích Hà dặn dò, người kia trông thấy những ngón tay trắng nõn của Lạc Hiểu Nhã nằm trên đất, cậu ta nở nụ cười xấu xa.
Đi giày đế cứng, cậu ta tàn nhẫn giẫm lên ngón tay cô còn nghiền nghiền xoay xoay.
Lạc Hiểu Nhã đau đến nỗi toàn thân run rẩy, nước mắt rơi xuống: “Tay của tôi…”
Vừa dứt lời, tay kia cũng bị đạp một cái. Sắc mặt của Lạc Hiểu Nhã tái nhợt, cô đau đớn kêu lên, dáng vẻ thê thảm tới mức Chu Khánh Ngọc không dám nhìn thẳng.
“Bích Hà, đủ rồi đó!”
An Bích Hà hài lòng nhìn dáng vẻ thảm thiết của Lạc Hiểu Nhã: “Bảo bọn họ tiếp tục…”
Không biết Lạc Hiểu Nhã bị giẫm bao nhiêu lần, khi quản lý nghe tiếng động chạy tới đẩy đám người xung quanh ra: “Các cậu chủ ơi, xin dừng tay. Cô Lạc là người được anh Lâm giới thiệu, các người nghĩ mình có thể đắc tội với nhà họ Lâm sao?”
Nhóm người kia nhất thời sửng sờ, bị cái tên Lâm Tùng Châu dọa sợ, họ nhìn Lạc Hiểu Nhã nằm trên mặt đất, vội vã lùi sang một bên. . Ngôn Tình Tổng Tài
“Nhẫn của tôi!” Lạc Hiểu Nhã khàn giọng kêu lên.
Quản lý vội vàng nhặt chiếc nhẫn trên mặt đất đưa cho cô: “Nhẫn, nhẫn của cô đây!”
Lạc Hiểu Nhã hoảng sợ gấp gáp nhận lấy, cô muốn dùng tay phủi bụi dính trên nhẫn, nhưng sực nhớ tay mình đều là máu. Cô vội vã chùi tay trên váy, sau đó mới cẩn thận chùi sạch chiếc nhẫn.
Lau một vòng, cô chợt ngơ ngác.
Quản lý nhìn thấy nét mặt của cô không ổn, bèn nhanh chóng hỏi cô: “Cô Lạc, có vấn đề gì sao?”
“Nhẫn của tôi… gãy rồi.”
Sắc mặt của Lạc Hiểu Nhã tái nhợt, nước mắt rơi xuống từng giọt, ngón tay đẫm máu đang cầm chiếc nhẫn bị gãy, cô đột nhiên bật khóc thành tiếng.
Tiếng khóc của cô rất ẩn nhẫn, giống như một đứa trẻ chỉ có thể phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, thậm chí không thể phát tiết, trút ra hết cảm giác tuyệt vọng trong lòng.
Tất cả mọi người ở đây đều sửng sờ, chỉ có trong mắt An Bích Hà tràn đầy vui sướng.
Chiếc nhẫn bị gãy là kết cục cuối cùng mà cô ta muốn thấy.
“Hiểu Nhã!” Lúc Lâm Tùng Châu vội vã chạy đến đã nhìn thấy cảnh tượng này, nhất là khi bắt gặp ngón tay cô đầy máu, trái tim anh ta hẫng một nhịp.
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy giọng nói của anh, cô cầm chiếc nhẫn và nhìn về phía anh bằng ánh mắt sưng đỏ, giọng nói nghẹn ngào: “Bác sĩ Lâm ơi, chiếc nhẫn bị hỏng rồi, làm sao bây giờ, chiếc nhẫn của tôi bị hỏng rồi…”
Lâm Tùng Châu cảm thấy rất đau lòng, anh ta vội vàng ngồi xổm xuống an ủi cô: “Anh sẽ nghĩ cách, em đừng khóc, anh sẽ nghĩ cách!”
Anh ta lạnh lùng liếc nhìn quản lý: “Tôi đưa cô ấy đi băng bó vết thương.”
Ban đầu do ông ta không trông coi Lạc Hiểu Nhã đàng hoàng hại cô bị bắt nạt, nên quản lý nào dám từ chối.
Lạc Hiểu Nhã nằm trên mặt đất, dáng vẻ chật vật của cô khi tìm kiếm khiến những người có mặt ở đây cảm thấy hả hê, bọn họ cười haha bàn tán.
“Mày nhìn bộ dạng của con nhỏ mù này khi tìm chiếc nhẫn kìa, giống như một con chó, thật tội nghiệp!”
“Nhìn vành mắt người ta đỏ lên kìa, khóc mà cũng đẹp nữa. Tao thích ngắm dáng vẻ người đẹp lúc khóc!”
“Vậy chúng ta hãy làm cho nó khóc đẹp hơn đi!”
Nói xong, vài thằng con trai không ngừng di chuyển xung quanh Lạc Hiểu Nhã muốn quấy nhiễu cô.
“Tránh ra, các người đạp lên nhẫn của tôi rồi…” Sự tìm kiếm của cô bị gián đoạn, Lạc Hiểu Nhã quát nhưng bị chìm trong tiếng cười chế nhạo ồn ào của bọn họ. Cô chỉ có thể bất lực khóc và hét lên: “Đừng đạp, xin các người đừng đạp, đừng đạp lên nhẫn của tôi…”
Được An Bích Hà dặn dò, người kia trông thấy những ngón tay trắng nõn của Lạc Hiểu Nhã nằm trên đất, cậu ta nở nụ cười xấu xa.
Đi giày đế cứng, cậu ta tàn nhẫn giẫm lên ngón tay cô còn nghiền nghiền xoay xoay.
Lạc Hiểu Nhã đau đến nỗi toàn thân run rẩy, nước mắt rơi xuống: “Tay của tôi…”
Vừa dứt lời, tay kia cũng bị đạp một cái. Sắc mặt của Lạc Hiểu Nhã tái nhợt, cô đau đớn kêu lên, dáng vẻ thê thảm tới mức Chu Khánh Ngọc không dám nhìn thẳng.
“Bích Hà, đủ rồi đó!”
An Bích Hà hài lòng nhìn dáng vẻ thảm thiết của Lạc Hiểu Nhã: “Bảo bọn họ tiếp tục…”
Không biết Lạc Hiểu Nhã bị giẫm bao nhiêu lần, khi quản lý nghe tiếng động chạy tới đẩy đám người xung quanh ra: “Các cậu chủ ơi, xin dừng tay. Cô Lạc là người được anh Lâm giới thiệu, các người nghĩ mình có thể đắc tội với nhà họ Lâm sao?”
Nhóm người kia nhất thời sửng sờ, bị cái tên Lâm Tùng Châu dọa sợ, họ nhìn Lạc Hiểu Nhã nằm trên mặt đất, vội vã lùi sang một bên. . Ngôn Tình Tổng Tài
“Nhẫn của tôi!” Lạc Hiểu Nhã khàn giọng kêu lên.
Quản lý vội vàng nhặt chiếc nhẫn trên mặt đất đưa cho cô: “Nhẫn, nhẫn của cô đây!”
Lạc Hiểu Nhã hoảng sợ gấp gáp nhận lấy, cô muốn dùng tay phủi bụi dính trên nhẫn, nhưng sực nhớ tay mình đều là máu. Cô vội vã chùi tay trên váy, sau đó mới cẩn thận chùi sạch chiếc nhẫn.
Lau một vòng, cô chợt ngơ ngác.
Quản lý nhìn thấy nét mặt của cô không ổn, bèn nhanh chóng hỏi cô: “Cô Lạc, có vấn đề gì sao?”
“Nhẫn của tôi… gãy rồi.”
Sắc mặt của Lạc Hiểu Nhã tái nhợt, nước mắt rơi xuống từng giọt, ngón tay đẫm máu đang cầm chiếc nhẫn bị gãy, cô đột nhiên bật khóc thành tiếng.
Tiếng khóc của cô rất ẩn nhẫn, giống như một đứa trẻ chỉ có thể phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, thậm chí không thể phát tiết, trút ra hết cảm giác tuyệt vọng trong lòng.
Tất cả mọi người ở đây đều sửng sờ, chỉ có trong mắt An Bích Hà tràn đầy vui sướng.
Chiếc nhẫn bị gãy là kết cục cuối cùng mà cô ta muốn thấy.
“Hiểu Nhã!” Lúc Lâm Tùng Châu vội vã chạy đến đã nhìn thấy cảnh tượng này, nhất là khi bắt gặp ngón tay cô đầy máu, trái tim anh ta hẫng một nhịp.
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy giọng nói của anh, cô cầm chiếc nhẫn và nhìn về phía anh bằng ánh mắt sưng đỏ, giọng nói nghẹn ngào: “Bác sĩ Lâm ơi, chiếc nhẫn bị hỏng rồi, làm sao bây giờ, chiếc nhẫn của tôi bị hỏng rồi…”
Lâm Tùng Châu cảm thấy rất đau lòng, anh ta vội vàng ngồi xổm xuống an ủi cô: “Anh sẽ nghĩ cách, em đừng khóc, anh sẽ nghĩ cách!”
Anh ta lạnh lùng liếc nhìn quản lý: “Tôi đưa cô ấy đi băng bó vết thương.”
Ban đầu do ông ta không trông coi Lạc Hiểu Nhã đàng hoàng hại cô bị bắt nạt, nên quản lý nào dám từ chối.
Bình luận facebook