Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 96 ANH ĐÃ HỦY HOẠI CÔ TA
CHƯƠNG 96: ANH ĐÃ HỦY HOẠI CÔ TA
“Lý Doanh Doanh, sao cô lại thê thảm như thế. Xin lỗi, xin lỗi.” Miệng vết thương bị lột thịt đỏ tươi chảy máu đầm đìa, máu giọt lên người, đỏ tươi một mảng. Lý Doanh Doanh đâu còn giống con người nữa, quả thật chính là hóa thân của một con quỷ chết oan. Nhã Lan rất sợ hãi, cô ngã xuống đất, chẳng còn sức để bò dậy nữa.
Cô biết, vết thương của Lý Doanh Doanh là do cô, cô không ngừng xin lỗi cô ta, thế nhưng cổ họng khô khốc không thể thốt nổi một câu hoàn chỉnh. Cho dù cô có cố gắng bao nhiêu thì giọng nói cũng không thể lọt vào tai Lý Doanh Doanh. Ơ, cô mất tiếng rồi ư?
Bàn tay dơ bẩn của Lý Doanh Doanh biến thành một đôi vuốt chim ưng, móng tay ngọn hoắt cào rách một mảng thịt đẫm máu trên người cô. Cô ta cào thêm, nếm thử, rồi bật cười the thé...
Nhã Lan gần như sắp ngất xỉu đi, mùi máu tanh nồng khiến cô không ngừng nôn ói.
Lý Doanh Doanh chậm rãi lại gần. Cô ta ném miếng thịt trong tay đi, đôi mắt trắng dã không có lòng đen nhìn cô chằm chằm, miệng chảy mủ. Cô nhìn thấy trái tim đỏ tươi của cô ta đang đập thình thịch trong một đống phân, từ lớp lớp dòi trắng ởn đang lúc nhúc trong cơ thể trong suốt, chúng đang cắn nuốt cơ thể cô ta!
“Quắc Nhã Lan, tao muốn mày phải chết!” Lý Doanh Doanh mở cái miệng đầy nước mủ gọi cô, giọng nói như vang từ trên trời xuống, âm u đáng sợ! Cô ta đi lại gần cô, cô muốn lui lại nhưng chẳng thế dịch chuyển được chút nào!
“Lý Doanh Doanh...” Sợ hãi, thương xót, cảm thông, đau lòng... vô số cảm xúc xen lẫn lấp đầy trái tim cô, nghẹn lại rất khó chịu! Chân Lý Doanh Doanh đã đứng bên cạnh tay cô, những con dòi trắng rơi xuống từ ống quần, bò đến bên cạnh cô.
Ha ha ha ha ha...
Lý Doanh Doanh bật cười the thé, càng nhiều máu và dịch mủ phun ra, bắn lên quần áo màu trắng tinh của cô. “Chịu chết đi...” Móng vuốt chim ưng sắc bén bắt lấy mặt cô, sâu đến tận xương...
“A...”
Nhã Lan hét thất thanh, lật người ngã xuống giường.
Làm gì có máu, làm gì có mủ, đương nhiên cũng không có đám dòi ghê tởm, càng không có... bóng dáng của Lý Doanh Doanh. Tường màu hồng phấn, đồ trang trí màu trắng, những con búp bê với đủ tư thế nhảy múa. À, đây là phòng của cô, vừa nãy là cô nằm mơ.
Cơ thể đau đớn vì bị ngã, cô cố gắng chống người dậy.
Cửa bị mở ra, thím Liễu bước vào. Nhìn thấy cô bị ngã trên đất, bà vội vàng đỡ cô dậy. “Chuyện gì thế này? sao lại bị ngã xuống giường thế?”
Qua tấm gương, cô nhìn thấy trán mình toát hết mồ hôi lạnh, khuôn mặt trắng bệch, đôi tay đang run rẩy, hiển nhiên cô vừa mới tỉnh lại từ trong mơ.
“Ôi, dáng vẻ của cô không ổn lắm, có phải bị ốm rồi không?” thím Liễu sờ người cô, kêu lên: “Sao người cô lạnh thế này! Chắc chắn là bị ốm rồi, để tôi đi gọi cậu Uy!”
Uy Vỹ Thiên cẩn thận khám cho cô thì thấy không có gì đáng ngại lắm. Thím Liễu vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm. “Vừa nãy đúng là sợ chết tôi rồi. Mặt cô ấy trắng bệch như tờ giấy, tôi còn tưởng là bị bệnh cơ đấy. Không sao là tốt rồi.”
“Anh Uy?” Nhã Lan ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn Uy Vỹ Thiên đứng bên cạnh thím Liễu. “Sao hai người lại đến đây?” Bây giờ cô mới tỉnh lại từ trong mơ, hoàn toàn không hay biết những chuyện vừa xảy ra.
“Cô nằm mơ à?” Giọng của Uy Vỹ Thiên rất êm tai, hệt như cơn gió mát thổi qua mùa hạ, thấm vào tận trái tim như tiếng suối chảy róc rách.
Cô gật đầu. Cô nhận ra mình rất yếu ớt. “Tôi bị ốm à?” Cô thậm chí còn không có sức để nhấc chân, đầu óc cứ xoay mòng mòng.
“Có lẽ là bị cảm nhẹ, uống chút thuốc là khỏe thôi.” Uy Vỹ Thiên cười, đưa một đơn thuốc cho thím Liễu. “Đây là thuốc an thần, để cô Quắc uống kèm đi. Tôi nghĩ chắc chắn cô ấy vừa nằm mơ thấy ác mộng.”
“Sao anh biết?” Sau khi thím Liễu rời đi, cô không nhịn được hỏi.
“Từ nét mặt của cô là thấy được rồi. Tôi là bác sĩ, đúng không?” Giọng nói hiền hòa trong trẻo. Hắn là người giản dị dễ gần. Hắn rất thích cười, lúc cười rộ lên, mắt híp thành một đường thẳng. Thiện cảm của Nhã Lan với hắn tăng lên rất nhiều.
“Đúng vậy, tôi nằm mơ thấy Lý Doanh Doanh.”
“Lý Doanh Doanh ư?” Uy Vỹ Thiên chớp chớp mắt, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Cô ta thế nào rồi? Tôi muốn đi thăm.” Nhã Lan gắng gượng bò dậy nhưng người yếu ớt nên lại ngã xuống.
Uy Vỹ Thiên đè lên tay cô không để cô cử động nữa. “Đừng đi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Không được, dáng vẻ trong mơ của cô ta thê thảm lắm, tối qua tôi nhìn thấy cô ta, rất đáng thương. Tôi muốn đi thăm cô ta, có thế nào thì cô ta cũng vì tôi mà...” Nói đến đây, cô không thể nói tiếp được nữa. Cảm giác áy náy mãnh liệt bao trùm lấy cô.
“Không cần đi đâu, nghe lời đi, tôi sẽ tái khám cho cô, xem tình hình bình phục mắt của cô thế nào rồi.” Uy Vỹ Thiên như đang dỗ trẻ con, giọng nói dịu dàng, hắn giơ tay xoa đầu cô khiến cô có cảm giác được quan tâm yêu thương. Nếu đây mà là Lãnh Mạn Nguyên thì tốt biết bao, nhưng anh chưa bao giờ thể hiện chút dịu dàng nào với cô, chỉ có sự tổn thương vô cùng mà thôi!
Nhã Lan phút chốc bị mê hoặc, cô suýt chút nữa đã gật đầu từ bỏ suy nghĩ muốn đi thăm Lý Doanh Doanh, thế nhưng, khi ba chữ “Lãnh Mạn Nguyên” nảy ra trong đầu, cô đã khôi phục lại lý trí.
“Không, tôi nhất định phải đi, nếu không tôi sẽ không tiếp nhận bất cứ đợt kiểm tra nào.”
Tính cách ngang bướng của cô lại trỗi dậy rồi! Uy Vỹ Thiên bất lực lắc đầu. Lãnh Mạn Nguyên đáng thương, cứ tưởng mình hái được một đóa sen tuyết quý giá, nào ngờ đó lại là một bông hoa hồng có gai. Chẳng trách anh suốt ngày than vắn thở dài.
Chỉ là, lúc hắn đến đã biết tin rồi. Chỉ cần đọc báo là biết tin tức về Lý Doanh Doanh.
“Lý Doanh Doanh chết rồi.”
Tất cả các tờ báo đều đưa tin về cái chết của Lý Doanh Doanh và việc gia tộc cô ta bị phá sản, nhưng tất cả đều cố ý lược mất tên đầu sỏ tạo nên tất cả bi kịch này. Hắn không cần đoán cũng biết việc này là do ai làm.
Nhã Lan ngơ ngẩn, cô phút chốc không thể tiêu hóa nổi tin tức này. Chết rồi ư? “Hôm qua cô ta còn khỏe mạnh lắm mà!” Nước mắt dâng trào tuôn ra từ viền mắt cô. Nhã Lan hét lên, lồm cồm bò dậy: “Chắc chắn là Lãnh Mạn Nguyên giết cô ấy rồi. Tôi phải đi tính sổ với anh ta!”
“Không phải đâu.” Uy Vỹ Thiên định ngăn cô lại nhưng hắn lại bị cô đẩy ra.
“Đúng, đúng, chắc chắn là đúng!” Nhã Lan hoàn toàn không tin. Cô giơ tay muốn mở cửa đi tìm Lãnh Mạn Nguyên.
“Cô ta nhảy lầu tự sát.” Bàn tay chưa chạm đến nhưng cửa đã tự động mở ra. Người cô hận nhất ghét nhất không muốn trông thấy nhất xuất hiện ngay cửa. Lãnh Mạn Nguyên hờ hững nói về cái chết của Lý Doanh Doanh, nói một cách rất nhẹ nhàng.
“Là anh! Là anh ép cô ta phải chết!” Sự lạnh lùng của anh kích thích cô giận dữ hơn. Nhã Lan nghiến răng nghiến lợi lên án anh.
Khuôn mặt Lãnh Mạn Nguyên trở nên u ám, ánh mắt hung ác liếc nhìn Uy Vỹ Thiên đang đứng bên cạnh.
“Tôi chẳng nói gì cả.” Uy Vỹ Thiên vội vàng xua tay. Gần đây Lãnh Mạn Nguyên bị dục hỏa thiêu đốt, vẫn nên tránh xa anh ra thì hơn. Hắn chọn một chỗ gần cửa sổ, để tiện cho lúc anh nổi giận thì có thể nhảy ra ngoài cửa sổ bỏ trốn.
Anh thu hồi ánh mắt rồi nhìn vào Nhã Lan. Cô đang khóc, cơ thể vốn mảnh khảnh của cô bây giờ yếu ớt như một chiếc lá liễu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay. Sắc mặt cô rất kém, có màu trắng bệch bệnh tật. Cô đang đau đớn khóc khiến người ta thấy đau lòng, không nhịn được muốn bảo vệ cô.
Anh giơ cánh tay ra định ôm chặt lấy cô. Nhã Lan đánh mạnh hất tay anh đi, cơ thể run lẩy bẩy tránh xa anh.
“Lý Doanh Doanh yêu anh như thế mà anh lại đối xử với cô ấy như vậy, anh thật quá đáng. Những người có tiền như anh đều đối xử với người khác như thế ư? Có tiền thì muốn làm gì thì làm nấy, anh không sợ quả báo của ông trời à?”
Cô vẫn chưa thoát ra khỏi sự xúc động ban nãy, ngược lại càng kích động hơn. Cô chỉ vào Lãnh Mạn Nguyên, không ngừng trách mắng anh, lồng ngực bức bối như bị thiếu không khí, hơi thở ngày càng gấp gáp. Bởi vì kích động nên cô đã tiêu tốn quá nhiều thể lực. Hai chân cô mỏi nhừ nhũn cả ra. Cô cần nghỉ ngơi! Nhưng, cô không muốn dừng lại, trái tim cô đau đớn như bị kim châm. Khuôn mặt trẻ trung của Lý Doanh Doanh kích thích cô. Cô muốn đòi lại công bằng từ Lãnh Mạn Nguyên!
“Lãnh Mạn Nguyên, anh là đồ thú vật, đồ dã thú máu lạnh vô tình, tôi hận anh, hận anh...” Cô gần như điên cuồng mắng, sau đó há miệng thở dốc. Cô không quan tâm đến khuôn mặt u ám của Lãnh Mạn Nguyên, không quan tâm đến thủ đoạn ác độc của anh, cô chỉ muốn đòi lại công bằng cho một người phụ nữ trẻ tuổi!
“Không thể tiếp tục như thế này được nữa, Nguyên.” Cô nghe thấy Uy Vỹ Thiên nói vậy, chỉ là, cảm giác mệt mỏi quá độ khiến cô không hơi sức đâu mà suy nghĩ đến ý nghĩa bên trong lời nói của hắn.
Lãnh Mạn Nguyên đột nhiên kiên quyết ôm chặt lấy cô. Nhã Lan cố gắng dãy dụa nhưng chẳng hề có tác dụng gì. Anh lại gần khiến cô mất khống chế, mùi hương trên người anh như thuốc kích thích, thù hận khiến cô phấn chấn hơn. Cô sử dụng cả chân cả tay, tất cả các bộ phận có thể cử động trên cơ thể đều bắt đầu phản kháng.
“Còn không mau lên!” Lãnh Mạn Nguyên giận dữ gào lên, cánh tay cô bị người ta cưỡng chế kéo lên, giữ chặt, ngay sau đó một cơn đau nhói truyền đến.
“Buông tôi ra, tôi vĩnh viễn...” Lời chưa nói hết dừng lại bên môi. Nhã Lan chỉ cảm thấy cảm giác mệt mỏi vô cùng bao trùm lấy cô, cô thậm chí không còn sức để mấp máy môi nữa, mí mắt nặng trĩu, sau đó không biết cái gì nữa.
Bên tai cô có tiếng người nhỏ giọng nói chuyện, hình như là ai đó đang gọi điện thoại, giọng nói rất nhỏ, cô muốn nghe rõ hơn nhưng chẳng nghe thấy gì cả. Cô mở mắt nhìn về phía giọng nói. Uy Vỹ Thiên đứng quay lưng lại với cô, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, đang gọi điện cho ai đó.
Không lâu sau, Nhã Lan cuối cùng cũng nghe thấy một câu “Cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Cô còn muốn nghe thêm nhưng Uy Vỹ Thiên đã ngắt điện thoại. Quay đầu nhìn thấy cô đã tỉnh lại, hắn mỉm cười: “Ngủ ngon chứ?”
Nghe hắn nhắc nhở như vậy, Nhã Lan mới cảm thấy cơ thể mình khỏe hơn trước đây rất nhiều, sức lực dần dần hồi phục. Cô nhìn vào chiếc gương phía đối diện, khuôn mặt không còn trắng bệch, đôi môi thậm chí còn trở nên hồng hào nữa.
“Anh vẫn luôn ở đây chăm tôi à?” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, một màu mịt mù, chắc là hoàng hôn rồi.
Uy Vỹ Thiên vuốt mái tóc dài, hất tóc ra đằng sau rất đẹp mắt, đôi môi ngang ngạnh hơi mím lại, gật đầu: “Đương nhiên, trách nhiệm lớn lao, tôi không dám tùy tiện rời đi.”
Trước khi rời đi Lãnh Mạn Nguyên đã hạ mệnh lệnh cho hắn. “Hôm nay nhà cậu có người chết cũng không được rời khỏi đây nửa bước!” Tên quỷ sứ trọng sắc khinh bạn này, ném cho hắn một câu ác độc xong thì nhốt hắn ở đây. May mà chuyện của bệnh viện hắn đều đã xử lý xong hết rồi nên mới không lỡ hết bao nhiêu là việc.
Nhã Lan đương nhiên không biết Lãnh Mạn Nguyên cứ nửa tiếng lại gọi điện một lần. Một là kiểm tra xem hắn có ở đó không, hai là hỏi tình hình của Nhã Lan. Cả ngày nhận điện thoại, lỗ tai hắn sắp chai luôn rồi.
Thật là khổ không sao tả xiết! Để sau này có thể sống yên ổn qua ngày, Uy Vỹ Thiên quyết định mình sẽ đảm nhận vai người hòa giải một lúc.
“Lý Doanh Doanh, sao cô lại thê thảm như thế. Xin lỗi, xin lỗi.” Miệng vết thương bị lột thịt đỏ tươi chảy máu đầm đìa, máu giọt lên người, đỏ tươi một mảng. Lý Doanh Doanh đâu còn giống con người nữa, quả thật chính là hóa thân của một con quỷ chết oan. Nhã Lan rất sợ hãi, cô ngã xuống đất, chẳng còn sức để bò dậy nữa.
Cô biết, vết thương của Lý Doanh Doanh là do cô, cô không ngừng xin lỗi cô ta, thế nhưng cổ họng khô khốc không thể thốt nổi một câu hoàn chỉnh. Cho dù cô có cố gắng bao nhiêu thì giọng nói cũng không thể lọt vào tai Lý Doanh Doanh. Ơ, cô mất tiếng rồi ư?
Bàn tay dơ bẩn của Lý Doanh Doanh biến thành một đôi vuốt chim ưng, móng tay ngọn hoắt cào rách một mảng thịt đẫm máu trên người cô. Cô ta cào thêm, nếm thử, rồi bật cười the thé...
Nhã Lan gần như sắp ngất xỉu đi, mùi máu tanh nồng khiến cô không ngừng nôn ói.
Lý Doanh Doanh chậm rãi lại gần. Cô ta ném miếng thịt trong tay đi, đôi mắt trắng dã không có lòng đen nhìn cô chằm chằm, miệng chảy mủ. Cô nhìn thấy trái tim đỏ tươi của cô ta đang đập thình thịch trong một đống phân, từ lớp lớp dòi trắng ởn đang lúc nhúc trong cơ thể trong suốt, chúng đang cắn nuốt cơ thể cô ta!
“Quắc Nhã Lan, tao muốn mày phải chết!” Lý Doanh Doanh mở cái miệng đầy nước mủ gọi cô, giọng nói như vang từ trên trời xuống, âm u đáng sợ! Cô ta đi lại gần cô, cô muốn lui lại nhưng chẳng thế dịch chuyển được chút nào!
“Lý Doanh Doanh...” Sợ hãi, thương xót, cảm thông, đau lòng... vô số cảm xúc xen lẫn lấp đầy trái tim cô, nghẹn lại rất khó chịu! Chân Lý Doanh Doanh đã đứng bên cạnh tay cô, những con dòi trắng rơi xuống từ ống quần, bò đến bên cạnh cô.
Ha ha ha ha ha...
Lý Doanh Doanh bật cười the thé, càng nhiều máu và dịch mủ phun ra, bắn lên quần áo màu trắng tinh của cô. “Chịu chết đi...” Móng vuốt chim ưng sắc bén bắt lấy mặt cô, sâu đến tận xương...
“A...”
Nhã Lan hét thất thanh, lật người ngã xuống giường.
Làm gì có máu, làm gì có mủ, đương nhiên cũng không có đám dòi ghê tởm, càng không có... bóng dáng của Lý Doanh Doanh. Tường màu hồng phấn, đồ trang trí màu trắng, những con búp bê với đủ tư thế nhảy múa. À, đây là phòng của cô, vừa nãy là cô nằm mơ.
Cơ thể đau đớn vì bị ngã, cô cố gắng chống người dậy.
Cửa bị mở ra, thím Liễu bước vào. Nhìn thấy cô bị ngã trên đất, bà vội vàng đỡ cô dậy. “Chuyện gì thế này? sao lại bị ngã xuống giường thế?”
Qua tấm gương, cô nhìn thấy trán mình toát hết mồ hôi lạnh, khuôn mặt trắng bệch, đôi tay đang run rẩy, hiển nhiên cô vừa mới tỉnh lại từ trong mơ.
“Ôi, dáng vẻ của cô không ổn lắm, có phải bị ốm rồi không?” thím Liễu sờ người cô, kêu lên: “Sao người cô lạnh thế này! Chắc chắn là bị ốm rồi, để tôi đi gọi cậu Uy!”
Uy Vỹ Thiên cẩn thận khám cho cô thì thấy không có gì đáng ngại lắm. Thím Liễu vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm. “Vừa nãy đúng là sợ chết tôi rồi. Mặt cô ấy trắng bệch như tờ giấy, tôi còn tưởng là bị bệnh cơ đấy. Không sao là tốt rồi.”
“Anh Uy?” Nhã Lan ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn Uy Vỹ Thiên đứng bên cạnh thím Liễu. “Sao hai người lại đến đây?” Bây giờ cô mới tỉnh lại từ trong mơ, hoàn toàn không hay biết những chuyện vừa xảy ra.
“Cô nằm mơ à?” Giọng của Uy Vỹ Thiên rất êm tai, hệt như cơn gió mát thổi qua mùa hạ, thấm vào tận trái tim như tiếng suối chảy róc rách.
Cô gật đầu. Cô nhận ra mình rất yếu ớt. “Tôi bị ốm à?” Cô thậm chí còn không có sức để nhấc chân, đầu óc cứ xoay mòng mòng.
“Có lẽ là bị cảm nhẹ, uống chút thuốc là khỏe thôi.” Uy Vỹ Thiên cười, đưa một đơn thuốc cho thím Liễu. “Đây là thuốc an thần, để cô Quắc uống kèm đi. Tôi nghĩ chắc chắn cô ấy vừa nằm mơ thấy ác mộng.”
“Sao anh biết?” Sau khi thím Liễu rời đi, cô không nhịn được hỏi.
“Từ nét mặt của cô là thấy được rồi. Tôi là bác sĩ, đúng không?” Giọng nói hiền hòa trong trẻo. Hắn là người giản dị dễ gần. Hắn rất thích cười, lúc cười rộ lên, mắt híp thành một đường thẳng. Thiện cảm của Nhã Lan với hắn tăng lên rất nhiều.
“Đúng vậy, tôi nằm mơ thấy Lý Doanh Doanh.”
“Lý Doanh Doanh ư?” Uy Vỹ Thiên chớp chớp mắt, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Cô ta thế nào rồi? Tôi muốn đi thăm.” Nhã Lan gắng gượng bò dậy nhưng người yếu ớt nên lại ngã xuống.
Uy Vỹ Thiên đè lên tay cô không để cô cử động nữa. “Đừng đi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Không được, dáng vẻ trong mơ của cô ta thê thảm lắm, tối qua tôi nhìn thấy cô ta, rất đáng thương. Tôi muốn đi thăm cô ta, có thế nào thì cô ta cũng vì tôi mà...” Nói đến đây, cô không thể nói tiếp được nữa. Cảm giác áy náy mãnh liệt bao trùm lấy cô.
“Không cần đi đâu, nghe lời đi, tôi sẽ tái khám cho cô, xem tình hình bình phục mắt của cô thế nào rồi.” Uy Vỹ Thiên như đang dỗ trẻ con, giọng nói dịu dàng, hắn giơ tay xoa đầu cô khiến cô có cảm giác được quan tâm yêu thương. Nếu đây mà là Lãnh Mạn Nguyên thì tốt biết bao, nhưng anh chưa bao giờ thể hiện chút dịu dàng nào với cô, chỉ có sự tổn thương vô cùng mà thôi!
Nhã Lan phút chốc bị mê hoặc, cô suýt chút nữa đã gật đầu từ bỏ suy nghĩ muốn đi thăm Lý Doanh Doanh, thế nhưng, khi ba chữ “Lãnh Mạn Nguyên” nảy ra trong đầu, cô đã khôi phục lại lý trí.
“Không, tôi nhất định phải đi, nếu không tôi sẽ không tiếp nhận bất cứ đợt kiểm tra nào.”
Tính cách ngang bướng của cô lại trỗi dậy rồi! Uy Vỹ Thiên bất lực lắc đầu. Lãnh Mạn Nguyên đáng thương, cứ tưởng mình hái được một đóa sen tuyết quý giá, nào ngờ đó lại là một bông hoa hồng có gai. Chẳng trách anh suốt ngày than vắn thở dài.
Chỉ là, lúc hắn đến đã biết tin rồi. Chỉ cần đọc báo là biết tin tức về Lý Doanh Doanh.
“Lý Doanh Doanh chết rồi.”
Tất cả các tờ báo đều đưa tin về cái chết của Lý Doanh Doanh và việc gia tộc cô ta bị phá sản, nhưng tất cả đều cố ý lược mất tên đầu sỏ tạo nên tất cả bi kịch này. Hắn không cần đoán cũng biết việc này là do ai làm.
Nhã Lan ngơ ngẩn, cô phút chốc không thể tiêu hóa nổi tin tức này. Chết rồi ư? “Hôm qua cô ta còn khỏe mạnh lắm mà!” Nước mắt dâng trào tuôn ra từ viền mắt cô. Nhã Lan hét lên, lồm cồm bò dậy: “Chắc chắn là Lãnh Mạn Nguyên giết cô ấy rồi. Tôi phải đi tính sổ với anh ta!”
“Không phải đâu.” Uy Vỹ Thiên định ngăn cô lại nhưng hắn lại bị cô đẩy ra.
“Đúng, đúng, chắc chắn là đúng!” Nhã Lan hoàn toàn không tin. Cô giơ tay muốn mở cửa đi tìm Lãnh Mạn Nguyên.
“Cô ta nhảy lầu tự sát.” Bàn tay chưa chạm đến nhưng cửa đã tự động mở ra. Người cô hận nhất ghét nhất không muốn trông thấy nhất xuất hiện ngay cửa. Lãnh Mạn Nguyên hờ hững nói về cái chết của Lý Doanh Doanh, nói một cách rất nhẹ nhàng.
“Là anh! Là anh ép cô ta phải chết!” Sự lạnh lùng của anh kích thích cô giận dữ hơn. Nhã Lan nghiến răng nghiến lợi lên án anh.
Khuôn mặt Lãnh Mạn Nguyên trở nên u ám, ánh mắt hung ác liếc nhìn Uy Vỹ Thiên đang đứng bên cạnh.
“Tôi chẳng nói gì cả.” Uy Vỹ Thiên vội vàng xua tay. Gần đây Lãnh Mạn Nguyên bị dục hỏa thiêu đốt, vẫn nên tránh xa anh ra thì hơn. Hắn chọn một chỗ gần cửa sổ, để tiện cho lúc anh nổi giận thì có thể nhảy ra ngoài cửa sổ bỏ trốn.
Anh thu hồi ánh mắt rồi nhìn vào Nhã Lan. Cô đang khóc, cơ thể vốn mảnh khảnh của cô bây giờ yếu ớt như một chiếc lá liễu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay. Sắc mặt cô rất kém, có màu trắng bệch bệnh tật. Cô đang đau đớn khóc khiến người ta thấy đau lòng, không nhịn được muốn bảo vệ cô.
Anh giơ cánh tay ra định ôm chặt lấy cô. Nhã Lan đánh mạnh hất tay anh đi, cơ thể run lẩy bẩy tránh xa anh.
“Lý Doanh Doanh yêu anh như thế mà anh lại đối xử với cô ấy như vậy, anh thật quá đáng. Những người có tiền như anh đều đối xử với người khác như thế ư? Có tiền thì muốn làm gì thì làm nấy, anh không sợ quả báo của ông trời à?”
Cô vẫn chưa thoát ra khỏi sự xúc động ban nãy, ngược lại càng kích động hơn. Cô chỉ vào Lãnh Mạn Nguyên, không ngừng trách mắng anh, lồng ngực bức bối như bị thiếu không khí, hơi thở ngày càng gấp gáp. Bởi vì kích động nên cô đã tiêu tốn quá nhiều thể lực. Hai chân cô mỏi nhừ nhũn cả ra. Cô cần nghỉ ngơi! Nhưng, cô không muốn dừng lại, trái tim cô đau đớn như bị kim châm. Khuôn mặt trẻ trung của Lý Doanh Doanh kích thích cô. Cô muốn đòi lại công bằng từ Lãnh Mạn Nguyên!
“Lãnh Mạn Nguyên, anh là đồ thú vật, đồ dã thú máu lạnh vô tình, tôi hận anh, hận anh...” Cô gần như điên cuồng mắng, sau đó há miệng thở dốc. Cô không quan tâm đến khuôn mặt u ám của Lãnh Mạn Nguyên, không quan tâm đến thủ đoạn ác độc của anh, cô chỉ muốn đòi lại công bằng cho một người phụ nữ trẻ tuổi!
“Không thể tiếp tục như thế này được nữa, Nguyên.” Cô nghe thấy Uy Vỹ Thiên nói vậy, chỉ là, cảm giác mệt mỏi quá độ khiến cô không hơi sức đâu mà suy nghĩ đến ý nghĩa bên trong lời nói của hắn.
Lãnh Mạn Nguyên đột nhiên kiên quyết ôm chặt lấy cô. Nhã Lan cố gắng dãy dụa nhưng chẳng hề có tác dụng gì. Anh lại gần khiến cô mất khống chế, mùi hương trên người anh như thuốc kích thích, thù hận khiến cô phấn chấn hơn. Cô sử dụng cả chân cả tay, tất cả các bộ phận có thể cử động trên cơ thể đều bắt đầu phản kháng.
“Còn không mau lên!” Lãnh Mạn Nguyên giận dữ gào lên, cánh tay cô bị người ta cưỡng chế kéo lên, giữ chặt, ngay sau đó một cơn đau nhói truyền đến.
“Buông tôi ra, tôi vĩnh viễn...” Lời chưa nói hết dừng lại bên môi. Nhã Lan chỉ cảm thấy cảm giác mệt mỏi vô cùng bao trùm lấy cô, cô thậm chí không còn sức để mấp máy môi nữa, mí mắt nặng trĩu, sau đó không biết cái gì nữa.
Bên tai cô có tiếng người nhỏ giọng nói chuyện, hình như là ai đó đang gọi điện thoại, giọng nói rất nhỏ, cô muốn nghe rõ hơn nhưng chẳng nghe thấy gì cả. Cô mở mắt nhìn về phía giọng nói. Uy Vỹ Thiên đứng quay lưng lại với cô, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, đang gọi điện cho ai đó.
Không lâu sau, Nhã Lan cuối cùng cũng nghe thấy một câu “Cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Cô còn muốn nghe thêm nhưng Uy Vỹ Thiên đã ngắt điện thoại. Quay đầu nhìn thấy cô đã tỉnh lại, hắn mỉm cười: “Ngủ ngon chứ?”
Nghe hắn nhắc nhở như vậy, Nhã Lan mới cảm thấy cơ thể mình khỏe hơn trước đây rất nhiều, sức lực dần dần hồi phục. Cô nhìn vào chiếc gương phía đối diện, khuôn mặt không còn trắng bệch, đôi môi thậm chí còn trở nên hồng hào nữa.
“Anh vẫn luôn ở đây chăm tôi à?” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, một màu mịt mù, chắc là hoàng hôn rồi.
Uy Vỹ Thiên vuốt mái tóc dài, hất tóc ra đằng sau rất đẹp mắt, đôi môi ngang ngạnh hơi mím lại, gật đầu: “Đương nhiên, trách nhiệm lớn lao, tôi không dám tùy tiện rời đi.”
Trước khi rời đi Lãnh Mạn Nguyên đã hạ mệnh lệnh cho hắn. “Hôm nay nhà cậu có người chết cũng không được rời khỏi đây nửa bước!” Tên quỷ sứ trọng sắc khinh bạn này, ném cho hắn một câu ác độc xong thì nhốt hắn ở đây. May mà chuyện của bệnh viện hắn đều đã xử lý xong hết rồi nên mới không lỡ hết bao nhiêu là việc.
Nhã Lan đương nhiên không biết Lãnh Mạn Nguyên cứ nửa tiếng lại gọi điện một lần. Một là kiểm tra xem hắn có ở đó không, hai là hỏi tình hình của Nhã Lan. Cả ngày nhận điện thoại, lỗ tai hắn sắp chai luôn rồi.
Thật là khổ không sao tả xiết! Để sau này có thể sống yên ổn qua ngày, Uy Vỹ Thiên quyết định mình sẽ đảm nhận vai người hòa giải một lúc.
Bình luận facebook