Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 225 ANH SẮP KẾT HÔN RỒI
CHƯƠNG 225: ANH SẮP KẾT HÔN RỒI
Thành Thành vô cùng cảm động, cơ thể của cô ấy dựa sát vào lòng cậu, tin tưởng cậu. “Anh thật tốt bụng, không ngờ trở về Trung Quốc, trước mắt không thân thích, còn có thể gặp được người tốt như anh.”
“Ai nói em không có người thân, chính là anh đây.” tự Nguyên nói to tuyên bố, như sợ cô ấy bị người khác cướp mất.
Một cuộc điện thoại vang lên, tự Nguyên bực dọc nghe điện thoại: “Con nói rồi mà mẹ, con đã nói với mẹ bao lần rồi, con không cần con gái của dì Uyển, vâng, không thích một chút nào. Tại sao mẹ có thể nói như vậy được, lúc đó con còn nhỏ mà, chỉ là nói linh tinh như vậy thôi, không tính, vâng, con không cần. A lô, mẹ.”
Khuôn mặt nhỏ của Thành Thành lập tức trở lên không có sức sống, một chút cảm giác đau lòng xuất hiện. “Anh sắp lập gia đình rồi sao?”
“Không có, mẹ anh phiền phức như vậy.” Cậu cười với cô ấy, nhìn khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn và dáng vẻ bất lực của cô ấy, trong lòng có chút không nhẫn tâm.
“Anh là người đàn ông như thế nào, là loại đàn ông nhìn thấy con gái thì lập tức thích luôn, sau đó một thời gian thì không thích nữa?” Cô ấy tiếp tục truy hỏi, rõ ràng cuộc điện thoại lúc nãy đã tạo nên sự bối rối đối với cô ấy.
“Không phải đâu, làm gì có thể.” Cậu nở nụ cười ngượng ngùng, thực ra, Thành Thành đoán cũng không sai, chính xác là cậu có rất nhiều bạn gái, nhưng không phải là cậu chủ động theo đuổi họ, mà là họ không ngừng nghĩ cách để tiếp cận cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu động lòng trước một người con gái.
“Nếu như gặp được người con gái mình thích thật sự, anh nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cả đời ở bên nhau, nhất quyết sẽ không yêu người con gái nào khác nữa.” Cậu đảm bảo.
Lần đầu tiên thích một người con gái, cậu thật sự muôn chăm sóc cô ấy thật tốt.
Nhưng Thành Thành nhanh chóng kéo tay cậu ra. “Đàn ông các anh đều nói nghe hay như vậy, nhưng thực chất toàn lừa người khác, bà nội em nói rồi, đàn ông không có lấy một ai tốt cả, bảo em đừng dễ bị mắc bẫy.”
“Thành Nhi à, điều anh nói đều là sự thật, em tin anh đi.” tự Nguyên vô cùng sốt ruột vì Thành Thành không tin.
“Mẹ anh vừa nãy đều đã nói rồi, lúc đó anh thích còn nói cưới người ta, bây giờ lại bảo không muốn người ta nữa, anh còn nói bản thân là người đàn ông chung thủy, ai tin!” Khuôn mặt nhỏ của cô ấy kéo dài ra, càng hiện ra sự xinh đẹp dịu dàng, còn có một chút hài hước.
tự Nguyên sắp nhìn đến ngây ra rồi.
“Em nói oan cho anh rồi, người mà mẹ anh nói là con gái của dì, anh chỉ gặp lúc 3 tuổi, lúc đó nói là thích. Từ đó, bọn anh không gặp lại nữa, mẹ anh nói muốn anh lấy cô ấy, em nói có thể không?”
“Thực sự… là như vậy sao?” trên khuôn mặt nhỏ bé của cô ấy có một chút vui mừng, nhẹ nhàng hỏi.
“Đương nhiên rồi, anh thề với trời, nếu anh lừa em sẽ bị sấm sét đánh chết.” Nếu như bộ dạng bây giờ của cậu bị bạn bè anh bắt gặp được, không biết sẽ cười cậu như thế nào đây.
Nhưng cậu chỉ một lòng muốn có được sự tin tưởng của cô gái ấy, còn về các thứ khác, cậu không quan tâm.
Thành Thành tin tưởng cậu thêm một lần nữa, cô ấy thật sự là một cô gái đơn thuần, tự Nguyên mừng thầm, may mà cậu gặp được cô gái ấy, nếu không, gặp phải người đàn ông khác, với tính cách như Thành Thành, thì bị người khác bán rồi còn giúp người ta đếm tiền, xong rồi còn nói cảm ơn.
Trở về khách sạn, sức khỏe của Thành Thành hơi yếu, ăn nhẹ một chút gì đó, rồi uống thuốc xong thì lên giường.
Bệnh tim bẩm sinh của Thành Thành luôn khiến cô ấy rất dễ mệt, tự Nguyên cho thêm vào trong thuốc một ít thuốc an thần, mấy ngày nay, cô ấy luôn không được ngủ yên giấc, cậu muốn để cô ấy ngủ lâu hơn chút.
Phòng khách sạn được thuê bằng tên của cậu, Nhã Lan - mẹ cậu vẫn đang tìm cậu, Nhã Lan rất nhanh chóng đã tìm được vị trí của cậu.
“Ông Lãnh, dưới tầng có một vị phu nhân muốn gặp ông.” Quầy lễ tân gọi đến, tự Nguyên đau đầu bóp trán, không cần đoán, chính là người mẹ mà cậu vừa về nước đã đi khắp nơi bắt cậu.
Mẹ lại đến làm gì? Người con gái ấy không phải mất tích rồi sao? Không tìm thấy thì đừng nói là đính hôn, đến người còn không thấy.
Tiếng gõ cửa trong tích tắc đã vang lên, không cần nói, bà mẹ sốt ruột đã đích thân lên trên tầng. Toàn bộ khách sạn như thế này trong thành phố đều là do bố cậu Lãnh Mạn Nguyên mở, thế nên cậu muốn trốn họ cũng không được.
tự Nguyên nhẹ nhàng mở cửa ra, sợ rằng làm ồn đên Thành Thành đang ở trong. Lúc cậu mở cửa ra, khuôn mặt sốt ruột của Nhã Lan liền xuất hiện ở đó.
Mặc dù Nhã Lan đã hơn 40 tuổi rồi, nhưng nhìn trông vẫn rất trẻ, giống như cô gái tuổi đôi mươi, tuổi tác, không hề để lại một chút dấu vết gì trên khuôn mặt cô, cuộc sống hạnh phúc khiến cô nhìn trông càng tràn đầy sức quyến rũ.
Người phục vụ không hề biết mối quan hệ của họ, hơn nữa chắc là vừa mới đến, không hề hay biết thân phận của Nhã Lan, còn tưởng là bạn gái đang ghen đến bắt gian: “Thưa cô, cô nên xuống dưới đợi, ở đây không tiện lắm.”
“Có gì mà không tiện, Tôi muốn lên tìm nó, cả ngày trốn tránh tôi, tôi xem nó còn trốn đến bao giờ nữa đây.”
“Mẹ, tại sao mẹ lại tìm đến đây.” Tiếng gọi mẹ của tự Nguyên khiến nhân viên phục vụ há hốc mồm: “Còn trẻ như vậy.” Cô ta thì thầm.
“Cô lui xuống đi, ở đây không có việc rồi.” Nhã Lan xua tay, bảo người phục vụ lui xuống, rồi lại nắm chặt tay tự Nguyên.
“Con nói này mẹ, mẹ đừng như vậy được không, cứ như con là trộm ấy.” Cậu muốn thoát khỏi bàn tay của mẹ, nhưng Nhã Lan sớm đã có sự chuẩn bị, nói thế nào cũng không buông.
Cậu chỉ đành kéo mẹ vào trong phòng, đóng cửa lại, tránh ánh mắt tò mò của người bên ngoài.
“Con không phải trộm thì cũng là tội phạm truy nã, con nói xem ta tìm con bao lâu, con không xuất hiện, còn ở đây làm cái gì? Sinh nhật bố con cũng không tham gia, nhà cũng không về, con gái của dì Uyển con cũng không đi tìm, con nói xem, rốt cuộc con muốn làm cái gì.” Nhã Lan tìm một chỗ, không ngừng quở trách con trai.
“Mẹ…” tự Nguyên đau đầu vô cùng, trước mặt là một người mẹ hoàn toàn không nói chút đạo lí, gặp bà, cho dù có tài giỏi đến đâu cũng như gà mắc tóc: “Gần đây con rất bận, nên mới không có thời gian về nhà, nhưng mẹ yên tâm, con sẽ sớm về nhà. Còn con gái của dì Uyển, người các mẹ phải tìm là cảnh sát, không phải con, con không phải thám tử, không thể nào tìm thấy tung tích của cô ấy. Đúng rồi, không phải là bố mở mấy công ty thám tử sao? Mẹ có thể bảo bố tìm.”
“Con là thằng con trai tồi, nói như vậy được sao? Thám tử đi tìm, con cũng phải giúp chứ, không phải con ở Mỹ rất có tiếng tăm sao? Sao mà tìm một người lại không được chứ.” Nhã Lan vừa nói vừa nắm chặt tay cậu không buông, tay của cậu đã bị cô bóp đến đỏ cả rồi.
“Con nói này mẹ, mẹ có thể đừng hành hạ con thế này không, con ở Mỹ có tiếng, nhưng chỗ này là Trung Quốc, người mất tích của mẹ là từ Italy trở về, cái này có liên quan đến con sao?” Giãi bày với người mẹ không giảng đạo lí như này, cậu thật sự lực bất tòng tâm.
“Không phải là mẹ kêu con về Trung Quốc phát triển sao? Ai bảo con không về, bố con lớn tuổi như vậy rồi, còn không được nghỉ hưu, chúng ta cũng không thể hoàn thành được ước mơ đi du lịch vòng quanh thế giới, còn không phải tại con.” Nhã Lan xả một hồi, lại nói tiếp đến chuyện này.
tự Nguyên dường như sắp không trụ được nữa, cậu lặng im nhìn mẹ mình, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: “Bố con chẳng qua mới hơn năm mươi tuổi, trẻ như thanh niên ba mươi tuổi, tinh thần và thể lực của bố còn dồi dào hơn con, còn cần con gánh bớt tránh nhiệm cho bố con sao? Hai người muốn đi du lịch, trong nhà không phải có Lan Lan sao? Con bé cũng mười lăm tuổi rồi, bằng tuổi nó con đã bắt đầu lập nghiệp rồi,”
“Đứa con hư đốn này, nói những lời gì vậy! Em con là con gái, làm sao mà nhỏ như vậy có thể quản lí sự nghiệp gia đình, hơn nữa có người anh như con, tại sao sao còn cần em gái ra mặt chứ.”
Lời nói bừa thôi mà! tự Nguyên chỉ đành lắc đầu. lúc anh mười lăm tuổi, mẹ đã muốn cậu tiếp quản sự nghiệp gia đình rồi, nói cái gì là bố phải nghỉ hưu sớm, nếu không phải cậu lấy sự nghiệp tự chủ ra làm bia đỡ đạn, chắc là giờ này sớm đã trở thành nô lệ của hai sự nghiệp rồi.
“Trời ơi, mẹ à, mẹ để con yên tĩnh được không, con đảm bảo làm xong việc con sẽ trở về.” Cậu xin xỏ, chỉ thiếu điều là quỳ xuống thôi, nếu như quỳ xuống mà có tác dụng, thì thực sự cậu sẽ có ý định đó.
“Bận, ngày nào cũng nói bận, con xem con đều bận đến khách sạn. Trong nhà không có chỗ để ở sao? Con thế này là rõ ràng tìm mấy người con gái vớ vẩn nào đấy, đến đây làm trò đồi bại.” Nhã Lan vừa nói, liền đứng dậy, nhìn xung quanh, rất nhanh đã tìm thấy chiếc áo khoác của phụ nữ.
“Mẹ nói không sai chứ, chính là đến đây ăn chơi, người con gái đó ở đâu, mau ra đây cho tôi!”
“Ôi, mẹ nhỏ tiếng chút đi, đừng làm ồn nữa.” tự Nguyên đã phiền não không biết giải quyết thế nào, nếu như để Nhã Lan tiếp tục ầm ĩ, thì sẽ đánh thức Thành Thành.
“Mẹ làm ồn, còn nói mẹ làm ồn, con không thích con gái của dì Uyển, mà lại ở đây ngủ cùng người con gái khác, con gái cô ấy thuần khiết như ngọc, bà nội của con bé quản rất chặt, lẽ nào không xứng với con sao?” Nhã Lan dí tay lên trán cậu, tự Nguyên thực sự sắp bị cô ép đến phát điên rồi.
“Mẹ chồng của dì Uyển vốn dĩ nói thế nào cũng không đồng ý, chúng ta không biết đã làm bao nhiêu việc, bà mới đồng ý chuyện đính hôn, ngược lại con thì giỏi quá rồi, người không thấy đâu mà đã quá trớn trước rồi, sao lại có thể như thế được chứ!” Nhã Lan lớn giọng mắng, hoàn toàn không có ý định hạ thấp giọng xuống.
Cô bắt đầu tìm từng chỗ một, tự Nguyên ngăn thế nào cũng không ngăn được.
Một cánh cửa im bặt mở ra, Thành Thành yếu ớt khuôn mặt đang ngái ngủ đã ở trước cửa, mặc bộ quần áo ngủ tinh khiết.
“Thành Nhi, sao em tỉnh nhanh vậy? Cơ thể em yếu như vậy, đáng nhẽ phải nghỉ ngơ cho thật tốt mới phải.” tự Nguyên vừa nói vừa đẩy cô ấy vào trong.
“Ô, mẹ nói không sai chứ, thì ra thực sự ở đây dan díu, chả trách thế nào cũng không về nhà.” Nhã Lan vừa quan sát Thành Thành một cách không quan tâm, vừa ra dáng vẻ gây sự với tự Nguyên.
“Đây là…” Khuôn mặt Thành Thành trắng bệch, cô hiểu nhầm Nhã Lan là bạn gái của tự Nguyên.
“Cô không cần biết tôi là ai, sau này đừng bám theo tự Nguyên nhà chúng tôi nữa, nó sắp đính hôn, lập tức sẽ kết hôn.” Nhã Lan không quan tâm nhiều như vậy, vội vàng kéo tay cậu tuyên bố.
“Mẹ…mẹ đừng như vậy.” tự Nguyên đẩy Nhã Lan ra ngoài.
Nhã Lan không nghe ngẩng đầy lên, tiếp tục quát: “Cô gái à, tôi thấy cô cũng không phải loại con gái lẳng lơ gì, cô là đứa trẻ đứng đắn, nghe lời tôi, đừng quấy rầy con tôi, nó vốn dĩ sắp đính hôn rồi, nếu không phải xảy ra một chút sự cố, thìsớm đã có vợ tương lai rồi. Bạn gái nó chính là con gái của bạn thân tôi, tên là Thành….”
Thành Thành vô cùng cảm động, cơ thể của cô ấy dựa sát vào lòng cậu, tin tưởng cậu. “Anh thật tốt bụng, không ngờ trở về Trung Quốc, trước mắt không thân thích, còn có thể gặp được người tốt như anh.”
“Ai nói em không có người thân, chính là anh đây.” tự Nguyên nói to tuyên bố, như sợ cô ấy bị người khác cướp mất.
Một cuộc điện thoại vang lên, tự Nguyên bực dọc nghe điện thoại: “Con nói rồi mà mẹ, con đã nói với mẹ bao lần rồi, con không cần con gái của dì Uyển, vâng, không thích một chút nào. Tại sao mẹ có thể nói như vậy được, lúc đó con còn nhỏ mà, chỉ là nói linh tinh như vậy thôi, không tính, vâng, con không cần. A lô, mẹ.”
Khuôn mặt nhỏ của Thành Thành lập tức trở lên không có sức sống, một chút cảm giác đau lòng xuất hiện. “Anh sắp lập gia đình rồi sao?”
“Không có, mẹ anh phiền phức như vậy.” Cậu cười với cô ấy, nhìn khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn và dáng vẻ bất lực của cô ấy, trong lòng có chút không nhẫn tâm.
“Anh là người đàn ông như thế nào, là loại đàn ông nhìn thấy con gái thì lập tức thích luôn, sau đó một thời gian thì không thích nữa?” Cô ấy tiếp tục truy hỏi, rõ ràng cuộc điện thoại lúc nãy đã tạo nên sự bối rối đối với cô ấy.
“Không phải đâu, làm gì có thể.” Cậu nở nụ cười ngượng ngùng, thực ra, Thành Thành đoán cũng không sai, chính xác là cậu có rất nhiều bạn gái, nhưng không phải là cậu chủ động theo đuổi họ, mà là họ không ngừng nghĩ cách để tiếp cận cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu động lòng trước một người con gái.
“Nếu như gặp được người con gái mình thích thật sự, anh nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cả đời ở bên nhau, nhất quyết sẽ không yêu người con gái nào khác nữa.” Cậu đảm bảo.
Lần đầu tiên thích một người con gái, cậu thật sự muôn chăm sóc cô ấy thật tốt.
Nhưng Thành Thành nhanh chóng kéo tay cậu ra. “Đàn ông các anh đều nói nghe hay như vậy, nhưng thực chất toàn lừa người khác, bà nội em nói rồi, đàn ông không có lấy một ai tốt cả, bảo em đừng dễ bị mắc bẫy.”
“Thành Nhi à, điều anh nói đều là sự thật, em tin anh đi.” tự Nguyên vô cùng sốt ruột vì Thành Thành không tin.
“Mẹ anh vừa nãy đều đã nói rồi, lúc đó anh thích còn nói cưới người ta, bây giờ lại bảo không muốn người ta nữa, anh còn nói bản thân là người đàn ông chung thủy, ai tin!” Khuôn mặt nhỏ của cô ấy kéo dài ra, càng hiện ra sự xinh đẹp dịu dàng, còn có một chút hài hước.
tự Nguyên sắp nhìn đến ngây ra rồi.
“Em nói oan cho anh rồi, người mà mẹ anh nói là con gái của dì, anh chỉ gặp lúc 3 tuổi, lúc đó nói là thích. Từ đó, bọn anh không gặp lại nữa, mẹ anh nói muốn anh lấy cô ấy, em nói có thể không?”
“Thực sự… là như vậy sao?” trên khuôn mặt nhỏ bé của cô ấy có một chút vui mừng, nhẹ nhàng hỏi.
“Đương nhiên rồi, anh thề với trời, nếu anh lừa em sẽ bị sấm sét đánh chết.” Nếu như bộ dạng bây giờ của cậu bị bạn bè anh bắt gặp được, không biết sẽ cười cậu như thế nào đây.
Nhưng cậu chỉ một lòng muốn có được sự tin tưởng của cô gái ấy, còn về các thứ khác, cậu không quan tâm.
Thành Thành tin tưởng cậu thêm một lần nữa, cô ấy thật sự là một cô gái đơn thuần, tự Nguyên mừng thầm, may mà cậu gặp được cô gái ấy, nếu không, gặp phải người đàn ông khác, với tính cách như Thành Thành, thì bị người khác bán rồi còn giúp người ta đếm tiền, xong rồi còn nói cảm ơn.
Trở về khách sạn, sức khỏe của Thành Thành hơi yếu, ăn nhẹ một chút gì đó, rồi uống thuốc xong thì lên giường.
Bệnh tim bẩm sinh của Thành Thành luôn khiến cô ấy rất dễ mệt, tự Nguyên cho thêm vào trong thuốc một ít thuốc an thần, mấy ngày nay, cô ấy luôn không được ngủ yên giấc, cậu muốn để cô ấy ngủ lâu hơn chút.
Phòng khách sạn được thuê bằng tên của cậu, Nhã Lan - mẹ cậu vẫn đang tìm cậu, Nhã Lan rất nhanh chóng đã tìm được vị trí của cậu.
“Ông Lãnh, dưới tầng có một vị phu nhân muốn gặp ông.” Quầy lễ tân gọi đến, tự Nguyên đau đầu bóp trán, không cần đoán, chính là người mẹ mà cậu vừa về nước đã đi khắp nơi bắt cậu.
Mẹ lại đến làm gì? Người con gái ấy không phải mất tích rồi sao? Không tìm thấy thì đừng nói là đính hôn, đến người còn không thấy.
Tiếng gõ cửa trong tích tắc đã vang lên, không cần nói, bà mẹ sốt ruột đã đích thân lên trên tầng. Toàn bộ khách sạn như thế này trong thành phố đều là do bố cậu Lãnh Mạn Nguyên mở, thế nên cậu muốn trốn họ cũng không được.
tự Nguyên nhẹ nhàng mở cửa ra, sợ rằng làm ồn đên Thành Thành đang ở trong. Lúc cậu mở cửa ra, khuôn mặt sốt ruột của Nhã Lan liền xuất hiện ở đó.
Mặc dù Nhã Lan đã hơn 40 tuổi rồi, nhưng nhìn trông vẫn rất trẻ, giống như cô gái tuổi đôi mươi, tuổi tác, không hề để lại một chút dấu vết gì trên khuôn mặt cô, cuộc sống hạnh phúc khiến cô nhìn trông càng tràn đầy sức quyến rũ.
Người phục vụ không hề biết mối quan hệ của họ, hơn nữa chắc là vừa mới đến, không hề hay biết thân phận của Nhã Lan, còn tưởng là bạn gái đang ghen đến bắt gian: “Thưa cô, cô nên xuống dưới đợi, ở đây không tiện lắm.”
“Có gì mà không tiện, Tôi muốn lên tìm nó, cả ngày trốn tránh tôi, tôi xem nó còn trốn đến bao giờ nữa đây.”
“Mẹ, tại sao mẹ lại tìm đến đây.” Tiếng gọi mẹ của tự Nguyên khiến nhân viên phục vụ há hốc mồm: “Còn trẻ như vậy.” Cô ta thì thầm.
“Cô lui xuống đi, ở đây không có việc rồi.” Nhã Lan xua tay, bảo người phục vụ lui xuống, rồi lại nắm chặt tay tự Nguyên.
“Con nói này mẹ, mẹ đừng như vậy được không, cứ như con là trộm ấy.” Cậu muốn thoát khỏi bàn tay của mẹ, nhưng Nhã Lan sớm đã có sự chuẩn bị, nói thế nào cũng không buông.
Cậu chỉ đành kéo mẹ vào trong phòng, đóng cửa lại, tránh ánh mắt tò mò của người bên ngoài.
“Con không phải trộm thì cũng là tội phạm truy nã, con nói xem ta tìm con bao lâu, con không xuất hiện, còn ở đây làm cái gì? Sinh nhật bố con cũng không tham gia, nhà cũng không về, con gái của dì Uyển con cũng không đi tìm, con nói xem, rốt cuộc con muốn làm cái gì.” Nhã Lan tìm một chỗ, không ngừng quở trách con trai.
“Mẹ…” tự Nguyên đau đầu vô cùng, trước mặt là một người mẹ hoàn toàn không nói chút đạo lí, gặp bà, cho dù có tài giỏi đến đâu cũng như gà mắc tóc: “Gần đây con rất bận, nên mới không có thời gian về nhà, nhưng mẹ yên tâm, con sẽ sớm về nhà. Còn con gái của dì Uyển, người các mẹ phải tìm là cảnh sát, không phải con, con không phải thám tử, không thể nào tìm thấy tung tích của cô ấy. Đúng rồi, không phải là bố mở mấy công ty thám tử sao? Mẹ có thể bảo bố tìm.”
“Con là thằng con trai tồi, nói như vậy được sao? Thám tử đi tìm, con cũng phải giúp chứ, không phải con ở Mỹ rất có tiếng tăm sao? Sao mà tìm một người lại không được chứ.” Nhã Lan vừa nói vừa nắm chặt tay cậu không buông, tay của cậu đã bị cô bóp đến đỏ cả rồi.
“Con nói này mẹ, mẹ có thể đừng hành hạ con thế này không, con ở Mỹ có tiếng, nhưng chỗ này là Trung Quốc, người mất tích của mẹ là từ Italy trở về, cái này có liên quan đến con sao?” Giãi bày với người mẹ không giảng đạo lí như này, cậu thật sự lực bất tòng tâm.
“Không phải là mẹ kêu con về Trung Quốc phát triển sao? Ai bảo con không về, bố con lớn tuổi như vậy rồi, còn không được nghỉ hưu, chúng ta cũng không thể hoàn thành được ước mơ đi du lịch vòng quanh thế giới, còn không phải tại con.” Nhã Lan xả một hồi, lại nói tiếp đến chuyện này.
tự Nguyên dường như sắp không trụ được nữa, cậu lặng im nhìn mẹ mình, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: “Bố con chẳng qua mới hơn năm mươi tuổi, trẻ như thanh niên ba mươi tuổi, tinh thần và thể lực của bố còn dồi dào hơn con, còn cần con gánh bớt tránh nhiệm cho bố con sao? Hai người muốn đi du lịch, trong nhà không phải có Lan Lan sao? Con bé cũng mười lăm tuổi rồi, bằng tuổi nó con đã bắt đầu lập nghiệp rồi,”
“Đứa con hư đốn này, nói những lời gì vậy! Em con là con gái, làm sao mà nhỏ như vậy có thể quản lí sự nghiệp gia đình, hơn nữa có người anh như con, tại sao sao còn cần em gái ra mặt chứ.”
Lời nói bừa thôi mà! tự Nguyên chỉ đành lắc đầu. lúc anh mười lăm tuổi, mẹ đã muốn cậu tiếp quản sự nghiệp gia đình rồi, nói cái gì là bố phải nghỉ hưu sớm, nếu không phải cậu lấy sự nghiệp tự chủ ra làm bia đỡ đạn, chắc là giờ này sớm đã trở thành nô lệ của hai sự nghiệp rồi.
“Trời ơi, mẹ à, mẹ để con yên tĩnh được không, con đảm bảo làm xong việc con sẽ trở về.” Cậu xin xỏ, chỉ thiếu điều là quỳ xuống thôi, nếu như quỳ xuống mà có tác dụng, thì thực sự cậu sẽ có ý định đó.
“Bận, ngày nào cũng nói bận, con xem con đều bận đến khách sạn. Trong nhà không có chỗ để ở sao? Con thế này là rõ ràng tìm mấy người con gái vớ vẩn nào đấy, đến đây làm trò đồi bại.” Nhã Lan vừa nói, liền đứng dậy, nhìn xung quanh, rất nhanh đã tìm thấy chiếc áo khoác của phụ nữ.
“Mẹ nói không sai chứ, chính là đến đây ăn chơi, người con gái đó ở đâu, mau ra đây cho tôi!”
“Ôi, mẹ nhỏ tiếng chút đi, đừng làm ồn nữa.” tự Nguyên đã phiền não không biết giải quyết thế nào, nếu như để Nhã Lan tiếp tục ầm ĩ, thì sẽ đánh thức Thành Thành.
“Mẹ làm ồn, còn nói mẹ làm ồn, con không thích con gái của dì Uyển, mà lại ở đây ngủ cùng người con gái khác, con gái cô ấy thuần khiết như ngọc, bà nội của con bé quản rất chặt, lẽ nào không xứng với con sao?” Nhã Lan dí tay lên trán cậu, tự Nguyên thực sự sắp bị cô ép đến phát điên rồi.
“Mẹ chồng của dì Uyển vốn dĩ nói thế nào cũng không đồng ý, chúng ta không biết đã làm bao nhiêu việc, bà mới đồng ý chuyện đính hôn, ngược lại con thì giỏi quá rồi, người không thấy đâu mà đã quá trớn trước rồi, sao lại có thể như thế được chứ!” Nhã Lan lớn giọng mắng, hoàn toàn không có ý định hạ thấp giọng xuống.
Cô bắt đầu tìm từng chỗ một, tự Nguyên ngăn thế nào cũng không ngăn được.
Một cánh cửa im bặt mở ra, Thành Thành yếu ớt khuôn mặt đang ngái ngủ đã ở trước cửa, mặc bộ quần áo ngủ tinh khiết.
“Thành Nhi, sao em tỉnh nhanh vậy? Cơ thể em yếu như vậy, đáng nhẽ phải nghỉ ngơ cho thật tốt mới phải.” tự Nguyên vừa nói vừa đẩy cô ấy vào trong.
“Ô, mẹ nói không sai chứ, thì ra thực sự ở đây dan díu, chả trách thế nào cũng không về nhà.” Nhã Lan vừa quan sát Thành Thành một cách không quan tâm, vừa ra dáng vẻ gây sự với tự Nguyên.
“Đây là…” Khuôn mặt Thành Thành trắng bệch, cô hiểu nhầm Nhã Lan là bạn gái của tự Nguyên.
“Cô không cần biết tôi là ai, sau này đừng bám theo tự Nguyên nhà chúng tôi nữa, nó sắp đính hôn, lập tức sẽ kết hôn.” Nhã Lan không quan tâm nhiều như vậy, vội vàng kéo tay cậu tuyên bố.
“Mẹ…mẹ đừng như vậy.” tự Nguyên đẩy Nhã Lan ra ngoài.
Nhã Lan không nghe ngẩng đầy lên, tiếp tục quát: “Cô gái à, tôi thấy cô cũng không phải loại con gái lẳng lơ gì, cô là đứa trẻ đứng đắn, nghe lời tôi, đừng quấy rầy con tôi, nó vốn dĩ sắp đính hôn rồi, nếu không phải xảy ra một chút sự cố, thìsớm đã có vợ tương lai rồi. Bạn gái nó chính là con gái của bạn thân tôi, tên là Thành….”
Bình luận facebook