• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tổng Tài Thực Đáng Sợ (1 Viewer)

  • Chương 220

Người đàn ông phía sau cũng không nói lời nào, trong hoàng thất sự tranh đấu như vậy hắn đã thấy quá nhiều rồi, chính là nữ nhân có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy đây là lần đầu tiên mà hắn thấy, cho dù là Lan phu nhân trước đây cũng không có ngoan độc như vậy.

“Từ nơi này ngã xuống, khả năng còn sống cơ bản là không có.” Người đàn ông mang kính râm thản nhiên nói, “Công chúa, chúng ta có thể trở về rồi chứ?”

Trong lòng Lily đang suy nghĩ làm thế nào để che giấu bí mật động trời như vậy, run rẩy đứng lên, người tràn đầy nước mưa run rẩy hướng phía xe chạy tới, như là sợ nàng sẽ hiện lên vậy, nghĩ muốn nhanh chóng chạy thoát.

Kéo nửa ngày, nhưng là không có mở ra được cửa xe.

Người đàn ông phía sau đến gần, giúp cô mở của ra, mà trong lòng hắn đứa bé vẫn khóc thét lên tê tâm liệt phế truyền vào màng tai.

Cả người Lily run rẩy, nhìn đứa bé trong lồng ngực hắn, đột nhiên ngăn động tác mở của của hắn, hung tợn nói: “Không được nói với ai cả, nghe rõ chưa?”

Người đàn ông đeo kính đen cũng không nói lời nào, kỳ thật hắn vẫn luôn thức thời.

“Chỉ cần công chúa nghiêm ngặt bưng bít người trong lâu đài, kỳ thật cũng sẽ không có ai phát hiện ra cô đã động thủ với Lâm tiểu thư cả.” Người đàn ông thản nhiên phân tích, “Tất cả người hầu trong lâu đài bây giờ đã xử lý xong, khẩu cung của mọi người đều đồng loạt một lời, chỉ còn có vài việc rất nhỏ thôi.”

Hắn dừng một chút, nhìn thoáng qua Lily: “Công chúa quần áo cùng tóc của cô cũng cần phải xử lý, còn có, một vết xước trên mặt đứa bé này, cô phải giải thích thế nào đây?”

Mưa to liên miên, Lily cảm thấy cả người đều lạnh lẽo, mưa tạt vào người cô rất đau, cả người cô đã phát run lên nghĩ phải xử lý thế nào, ánh mắt vô thức mà nhìn màn mưa, đe dọa nói: “Không cho phép ngươi nói ra, nếu như ngươi chỉ cẩn hé răng ta sẽ khiến cho ngươi chết không toàn thây, ngươi cũng biết ta có năng lực như thế nào rồi đấy, ta sớm đã an bài tất cả rồi. Ta không sợ cô ta không chết, ta không sợ mọi người nghi ngờ ta! Những chuyện này tất thảy đều không liên qan đến ta, là chính cô ta rời khỏi lâu đài rồi mất tích.”

Cô thực chột dạ, một lần lại một lần hướng tới người đàn ông kia rống to, lặp lại những lời này.

Người đàn ông cầm chiếc ô màu đen, ôm chặt đứa bé, rất không nhẫn nại mà nghe uy hiếp lặp đi lặp lại của cô ta, thản nhiên nói: “Nhẹ nhàng một chút đi công chúa, nếu như chúng ta còn không có trở về lâu đài, hết thảy đều không kịp che giấu, hơn nữa, Lan phu nhân buổi trưa sẽ trở về, cô cần phải nắm chắc thời gian.”

Trong lòng Lily bỗng sốt ruột, lúc này mới chạy nhanh mở cửa xe ngồi xuống. Cô mang theo rất nhiều nước mưa đi vào, cũng không quản toàn thân đều là bùn đất, cuộn mình ở trên ghế run rẩy.

Người đàn ông đóng cửa lại, mở điều hòa lên, nhìn thoáng qua hướng vách núi mà cô gái kia ngã xuống, trong lòng có một tia đau đớn cùng tiếc hận, sau đó ngồi vào ghế lái.

Có biện pháp nào chứ? Hoàng thất luôn luôn ngoan độc hiểm ác như vậy, nếu không sẽ là sao có một tên Bruce ác ma khủng bố xuất hiện? Rồi sau đó lại là xuất hiện cô gái này khiến cho tất cả hoàng thất đều ghen tỵ, khiến cho có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy? Mà hết thảy bọn họ, vì sinh mệnh mà phải giấu giếm hết thảy?

Khóe miệng gợi lên một mạt cười, hắn phát động xe, mà giờ phút này, đứa bé trong lòng vẫn không ngừng khóc hét lên.

Cả người bị nước mưa làm ướt đẫm, tã lót cũng dính đầy nước nưa, ánh mắt của đứa bé mở lớn, đã dừng khóc, một vết xước rớm máu ở trên mặt trắng nõn nhỏ nhắn của nó lại càng thêm nổi bật, nắm tay hồng nhạt của nó ướt sũng, mở ra lại khép vào, như là ở trong không gian nhỏ bé của chiếc xe có rèm che tìm kiếm người nào đó, mà không thể nói lên lời.

Người đàn ông cười lạnh một chút, tiểu gia hỏa này, thât sự rất đáng thương, người yêu thương hắn nhất vừa vì hắn mà nhảy xuống vách núi, mà sinh mệnh của nó lại kiên cường đến mức nào, thế nhưng đã không khóc nữa.

Xe lượn một vòng trên con đường núi lầy lội, chậm rãi hướng tới phương hướng tòa thành đi về.

3h chiều Lan phu nhân trở lại lâu đài, trút xuống áo choàng chống thấm nước trên người, một thân mệt mỏi, vẻ mặt của bà vẫn cao quý, tao nhã, thậm chí mang theo vài tia vui sướng thản nhiên.

Lily thay quần áo ở nhà, làm tóc xoăn như cũ, ở trên sofa uống trà nóng hơn 2 tiếng mới cảm thấy người ấm hơn một chút, không yên chờ đợi Lan phu nhân thậm chí là Vinson trở về.

“Phu nhân! Người đã trở lại!” Cô ta đứng dậy, khóe miệng nổi lên một nụ cười sán lạng.

Lan phu nhân ngưng mắt, cảm thấy ngạc nhiên khi cô ta đang ngồi ngoài đại sảnh, ngoài trờ mưa đã bớt nặng hạt, tinh thần của bà cũng đã tốt hơn nhiều.

“Ngươi ở đây?”

“Đúng vậy, phu nhân người đi ra ngoài lâu như vậy cũng không có tin tức, con lo lắng gần chết a!” cô ta tiến lên ôm lấy tay của bà, nũng nịu nói.

Lan phu nhân phủi phủi nước mưa còn lưu lại trên người, đi lên phía trước, nghe được lời của cô ta có chút vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Ngươi hômnay không ở trong phòng trút giận sao? Chuyện của công tước đại nhân, ngươi có nghe nói?”

Tim Lily đập ình ình, sắc mặt trắng bệch: “Cái gì… Chuyện gì a?”

“Rốt cuộc Vinson đã xảy ra chuyện gì, căn bản là không có ai nói cho cô ta biết?”

Nữ hầu đi đến đặt một ly trà, Lan phu nhân lặng yên ngồi trên sofa, bưng ly trà nhẹ nhàng ngửi một chút làm dịu đi mệt nhọc cùng đau nhức trong thân thể: “Ta lại cho rằng ngươi biết, cho nên mới một mực chờ ở đây… Vinson quả nhiên là không phụ lại kỳ vọng của ta, chuyện tình của Bruce hắn xử lý rất rốt, đêm qua còn có người đến tìm ta, ta còn tưởng hắn có chuyện gì… Thật không ngờ trước khi hắn trở về lâu đài đã bị người của Bruce mai phục, trên đường trở về đã biết được tin tức, Bruce đã bị hắn bắt được, mà hắn cũng sai một chiếc xe quay về báo cho ta biết, dù sao đây cũng là chuyện kinh động quốc gia, hắn yêu cầu ta đưa ra đề nghị, hôm nay sẽ đưa lên bản tin chính trị...”

Nước trà ấm nóng ẩm ướt đầu lưỡi, trên mặt Lan phu nhân lộ ra một nụ cười hiếm thấy.

Lily im lặng ngồi nghe, lo lắng cùng căng thẳng trong lòng bỗng nhiên biến mất. Vinson không có việc gì… Hắn thật sự không có việc gì! Hơn nữa hắn lại mang về tin tốt lành. Cô chỉ biết, Bruce theo ngay từ đầu đấu không lại hắn, đến cuối cùng cũng nhất định không phải đối thủ của hắn!

Trên mặt cũng rất nhanh nổi lên tươi cười, nước mắt vui mừng tràn ra hốc mắt.

“Đúng rồi… Đứa nhỏ kia đâu?” Lan phu nhân bận rộn một đêm, đột nhiên lại nhớ đến cô gái Trung Quốc xinh đẹp kia.

Bà bắt đầu cảm thấy được cô gái này quả là may mắn, có thể được công tước ôm trong lòng mà yêu thương.

Phu nhân vẫn là con người uy nghiêm có quy tắc như vậy, có tính tình ôn hòa cùng lòng vị tha bao la, nhưng khi phải đứng ở hoàn cảnh chèo chống một gia tộc như thế này, trên người bà đã có thêm khả năng uy hiếp trí mạng, có sự oai nghiêm của một vị công tước phu nhân hơn hai mươi năm khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Bà quả nhiên là không có nhìn lầm người.

Trái tim Lily đột nhiên bị bóp nghẹt. Nhảy cuồng loạn lên, áp chế hơi thở loạn nhịp, khó nhọc nói: “Nó… Nó ở đây, con lập tức đem nó ôm tới cho người nhìn một chút!” Nói xong cô đã vội chạy lên lầu.

“Từ từ!” Lan phu nhân khẽ ngăn lại, có chút dở khóc dở cười, “Không phải ta đang nói đến vương tử mà là nói đến… Lâm kia!”

Từ ngày mà Lâm Hi Hi bước vào tòa lâu đài này, bà cơ hồ chưa từng kêu tên của cô, chỉ thấy có chút hứng thú với cô gái này, có gì đó để cho bà cảm thấy vui vẻ, nhưng vẫn chưa thể thân mật được.

Mà một khắc kia Lan Phu nhân đột nhiên cũng rất muốn cùng tiểu nữ nhân này lảm nhảm chuyện trong nhà.

Sắc mặt Lily trắng bệch, suýt nữa từ trên cầu thang ngã xuống.

“Con… Con không biết, cả ngày hôm nay con cũng không có nhìn thấy cô ta, từ lúc ngủ dậy đến khi ăn trưa cũng chưa có thấy…” Cô ta nóng lòng có chút không yên, ánh mắt hơi né đi, đột nhiên nhìn thấy nữ hầu ở bên cạnh, “Tôi nói đúng phải không?”

Người hầu đang giúp Lan phu nhân thay trà, đột nhiên bị hỏi như vậy, tay kịch kiệt run rẩy.

Nước trà tràn ra, nóng đến bỏng tay.

“… Đúng! Công chúa nói rất đúng, tôi cũng vậy không có nhìn thấy!” nữ hầu mặt cũng trắng bệch tiếp lời cô ta.

Lan Phu nhân ngưng mắt nhìn thân ảnh đang đứng trên lầu kia, lông mày tao nhã khẽ nhíu lại, phát hiện có cái gì đó không đúng. Phía ngoài có chút ồn ào, bà vô thức đứng dậy, trong lòng có một tia lo lắng, men theo cầu thang đi lên lầu, đột nhiên lại muốn biết trên đó đã xảy ra chuyện gì, bà biết tiểu nữ nhân đó nhu hòa có sự yên tĩnh trời sinh, nhưng là lúc này trời đang mưa, chắc chắn nàng cũng lo lắng sự an tòa của công tước, đilên nói cho nàng biết một chút tin tức vẫn hơn.

Lòng Lily có chút trầm xuống, sắc mặt tái nhợt vô cùng, vội vàng đi lên, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cả, nhanh chóng tiến lên ôm chặt lấy tay Lan phu nhân như mọi khi vậy

Khoảng cách đến cánh cửa mùa đỏ có chạm trổ hoa văn càn gần, hô hấp của cô càng thêm yếu ớt.

“két!!” Một tiếng, cánh cửa nặng nề bị mở ra.

Một chiếc nôi xinh đẹp đặt giữa nền nhà bằng gỗ, bên trong đứa bé đang phát ra một hồi tiếng động huyên náo, bảo bối còn chưa thể nói chuyện chỉ có thể hoa chân múa tay, thanh âm kia khiến cho người ta nghe thấy lòng cũng nhũn đi mấy phần.

Sắc mặt Lan Phu nhân có chút khó coi một nên nói cô gái này không có lương tâm sao? Bỏ rơi đứa con còn nhỏ như vậy còn chưa tính, trong phòngngay cả một người hầu cũng không có, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì làm sao bây giờ? Là công tước đại nhân đem con trả lại cho nàng, nàng cứ không biết quý trọng như vậy sao?

Chậm rãi đi tới trước mặt đứa bé, bà giận giữ hỏi: “Người ở đây đâu rồi hả?”

Người hầu chậm rãi lắc đầu: “Không thấy, từ sáng đến giờ ở đây đều đóng cửa không có ai thấy gì cả.”

Lông mày Lan Phu nhân càng thêm nhíu chặt.

“Lên trên lầu đi xem một chút,” ánh mắt bà nhìn lướt qua cầu thang lên lầu, nghĩ đến cảnh tượng 4h chiều thì cô gái kia có thể đang làm gì, “Rốt cuộc cô ta có ở đây không hả?”

Người giúp việc ứng biến chạy đi lên lầu tìm, nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

Nghi ngời trong lòng Lan phu nhân càng trỗi dậy, không muốn tiếp tục tìm kiếm nữa, chẳng qua là đi tới bên cái nôi, lại ngoài ý muốn phát hiện ra trên mặt nó có một vết xước màu hồng: “Có chuyện gì đã xảy ra?”

Câu hỏi đột nhiên vang lên, khiến cho toàn thân Lily chấn động, lòng lại càng bị nhéo chặt.

“Không biết… Không có đi vào…” Cônhỏ giọng nói, cảm giác được cơn thịnh nộ của Lan Phu nhân sắp trỗi dậy.

Sắc mặt âm binh không chút huyết sắc, Lan Phu nhân phẩy tay áo bỏ đi, lạnh lùng bỏ lại một câu nói: “Ở trong lâu đài tìm một chút đi! Thấy được thì bảo cô ta đến gặp tôi.”

Hiện tại bà muốn im lặng suy nghĩ một chút, có nên chính thức truyền lại ngôi vị công tước phu nhân cho nàng hay không.

Một giờ sau, những người nhận lệnh đi tìm Lâm Hi Hi đã trở lại, sắc mặt đềutái nhợt: “Không có, Phu nhân, vẫn không có người nào thấy qua Lâm tiểu thư!”

Chén trà trongg tay Lan phu nhân run lên một cái, sắc mặt ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ gì.

“Cô ta đã đi rồi sao? Có hỏi qua bảo vệ chưa?” Lan phu nhân biết trong lòng tiểu nữ nhân này vẫn không thích ở trong tòa lâu đài cùng đất nước xa lạ này, nàng có sự thanh lệ, tính cách đángquý của người phương Đông, nhưng lòng lại cực kỳkiên cường.

“Bảo vệ nói, mấy giờ trước cô ấy một mình đội mưa lảo đảo chạy ra ngoài, là buổi sáng, cho đến bây giờ cũng chưa thấy quay trở lại.” Người hầu cẩn trọng trả lời, cố gắng để cho giọng nói trở nên hốt hoảng, đồng thời cũng rất sợ mà liếc nhìn Lily.

“Chưa có trở về sao?” Lan phu nhân cười lạnh, “Chẳng lẽ chỗ này của ta còn không níu kéo được cô ta sao? Chẳng lẽ công tước đại nhân còn chưa đủ tốt đủ cưng chiều với cô ta sao? Rốt cuộc cô ta còn không hài lòng cái gì, cứ như vậy mà bỏ con chạy đi sao?”

Bà nhớ nữ nhân kia coi con của mình như sinh mạng, làm sao có thể bỏ lại con một mình rời đi? Còn nữa,vết thương trên mặt đứa bé kia do đâu mà có? Một vết xước hồng dài như vậy, rõ ràng chính là vừa mới bị không lâu.

Cả căn phòng tâm trạng người hầu đều căng thẳng muốn chết, không ai dám tùy hứng lên tiếng
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom