Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
CHƯƠNG 93
Diệp Nam Huyền lại nhàn nhạt nói: “Không cần, mặc dù cô là phụ nữ, nhưng giữa cô và Lisa có chút đụng chạm, hơn nữa toàn bộ Hải Thành đều biết, nếu như cô qua đó chăm sóc tốt thì không nói, chăm sóc không tốt, tập đoàn Hoàn Trí chúng ta có thể sẽ thật sự xong đời. Cô vẫn là ở nhà chăm sóc tốt Diệp Tranh đi.”
“Nhưng mà.”
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Diệp Tranh là người thừa kế của nhà họ Diệp, cô chăm sóc tốt cho thằng bé mới phải.”
Diệp Nam Huyền cắt đứt lời của Sở Mộng Khê, đứng dậy rời đi.
Sở Mộng Khê nhìn bóng lưng của anh, ít nhiều cũng hơi bất an.
Phải làm sao đây?
Diệp Nam Huyền rời khỏi nhà họ Diệp, tới công ty một chuyến, phát hiện bộ phận an ninh đang sửa chữa hệ thống an ninh mạng sau khi bị xâm nhập, lập tức thấy đau đầu.
Rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào?
Tại sao gần đây nhiều chuyện như vậy chứ?
Chẳng lẽ có liên quan đến Trầm Mặc Ca?
Lúc anh trở lại phòng bệnh, Trầm Mặc Ca vẫn đang ngủ, hộ lí nói cô nghỉ ngơi không được yên tốt.
Diệp Nam Huyền đuổi hộ lí ra ngoài, đích thân anh trông chừng.
Sau khi Trầm Tử An tới nhà trẻ, theo bản năng nhìn chỗ ngồi của Diệp Tranh, khi thằng bé phát hiện chỗ ngồi của Diệp Tranh trống không, đôi mắt thoáng qua vẻ lo âu.
“Biết tại sao hôm nay Diệp Tranh không tới không?”
Thằng bé hỏi bạn học Tiểu Cường bên cạnh.
Tiểu Cường thấp giọng nói: “Nghe nói Diệp Tranh hôm qua bị mẹ cậu ấy đánh, nửa đêm sốt, hôm nay người của nhà họ Diệp tới xin nghỉ, nói cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại.”
Tay Trầm Tử An đột nhiên đan vào nhau.
Diệp Tranh bệnh rồi?
Thằng bé đột nhiên hơi áy náy.
Cả ngày trời Trầm Tử An đều không yên lòng, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ Diệp Tranh lắc lư đi theo sao thằng bé.
Thật ra thì ngoài việc cậu ấy là con trai của Diệp Nam Huyền, cũng không có đặc biệt ghét gì nữa không phải sao?
Trầm Tử An đấu tranh, mãi cho đến khi tan học, đi theo Mễ Tiểu Anh tới bệnh viện, khoảnh khắc thấy Diệp Nam Huyền , Trầm Tử An lại hơi lùi bước.
“Sao vậy?”
Mễ Tiểu Anh cảm nhận được khác thường của Trầm Tử An, ít nhiều hơi khó hiểu.
“Dì Mễ, dì chăm sóc mami trước đi, cháu có chút việc muốn nói với Diệp Nam Huyền.”
Câu nói của Trầm Tử An khiến Mễ Tiểu Anh hơi ngẩn ra.
“Một đứa bé như cháu, có lời gì để nói với Diệp Nam Huyền? Minh Triết dì nói cháu biết, đừng để bị người đàn ông này mê hoặc, anh ta chính là người làm hại mẹ cháu bây giờ phải nằm trên giường bệnh.”
“Cháu biết rồi, dì Mễ.”
Đôi mắt Trầm Tử An hơi né tránh.
Mễ Tiểu Anh biết Trầm Tử An có chủ ý, sau khi đi vào lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Diệp, chắc anh tan làm rồi chứ? Bây giờ bắt đầu do tôi tới chăm sóc Lisa.”
Diệp Nam Huyền lại nhàn nhạt nói: “Không cần, mặc dù cô là phụ nữ, nhưng giữa cô và Lisa có chút đụng chạm, hơn nữa toàn bộ Hải Thành đều biết, nếu như cô qua đó chăm sóc tốt thì không nói, chăm sóc không tốt, tập đoàn Hoàn Trí chúng ta có thể sẽ thật sự xong đời. Cô vẫn là ở nhà chăm sóc tốt Diệp Tranh đi.”
“Nhưng mà.”
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Diệp Tranh là người thừa kế của nhà họ Diệp, cô chăm sóc tốt cho thằng bé mới phải.”
Diệp Nam Huyền cắt đứt lời của Sở Mộng Khê, đứng dậy rời đi.
Sở Mộng Khê nhìn bóng lưng của anh, ít nhiều cũng hơi bất an.
Phải làm sao đây?
Diệp Nam Huyền rời khỏi nhà họ Diệp, tới công ty một chuyến, phát hiện bộ phận an ninh đang sửa chữa hệ thống an ninh mạng sau khi bị xâm nhập, lập tức thấy đau đầu.
Rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào?
Tại sao gần đây nhiều chuyện như vậy chứ?
Chẳng lẽ có liên quan đến Trầm Mặc Ca?
Lúc anh trở lại phòng bệnh, Trầm Mặc Ca vẫn đang ngủ, hộ lí nói cô nghỉ ngơi không được yên tốt.
Diệp Nam Huyền đuổi hộ lí ra ngoài, đích thân anh trông chừng.
Sau khi Trầm Tử An tới nhà trẻ, theo bản năng nhìn chỗ ngồi của Diệp Tranh, khi thằng bé phát hiện chỗ ngồi của Diệp Tranh trống không, đôi mắt thoáng qua vẻ lo âu.
“Biết tại sao hôm nay Diệp Tranh không tới không?”
Thằng bé hỏi bạn học Tiểu Cường bên cạnh.
Tiểu Cường thấp giọng nói: “Nghe nói Diệp Tranh hôm qua bị mẹ cậu ấy đánh, nửa đêm sốt, hôm nay người của nhà họ Diệp tới xin nghỉ, nói cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại.”
Tay Trầm Tử An đột nhiên đan vào nhau.
Diệp Tranh bệnh rồi?
Thằng bé đột nhiên hơi áy náy.
Cả ngày trời Trầm Tử An đều không yên lòng, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ Diệp Tranh lắc lư đi theo sao thằng bé.
Thật ra thì ngoài việc cậu ấy là con trai của Diệp Nam Huyền, cũng không có đặc biệt ghét gì nữa không phải sao?
Trầm Tử An đấu tranh, mãi cho đến khi tan học, đi theo Mễ Tiểu Anh tới bệnh viện, khoảnh khắc thấy Diệp Nam Huyền , Trầm Tử An lại hơi lùi bước.
“Sao vậy?”
Mễ Tiểu Anh cảm nhận được khác thường của Trầm Tử An, ít nhiều hơi khó hiểu.
“Dì Mễ, dì chăm sóc mami trước đi, cháu có chút việc muốn nói với Diệp Nam Huyền.”
Câu nói của Trầm Tử An khiến Mễ Tiểu Anh hơi ngẩn ra.
“Một đứa bé như cháu, có lời gì để nói với Diệp Nam Huyền? Minh Triết dì nói cháu biết, đừng để bị người đàn ông này mê hoặc, anh ta chính là người làm hại mẹ cháu bây giờ phải nằm trên giường bệnh.”
“Cháu biết rồi, dì Mễ.”
Đôi mắt Trầm Tử An hơi né tránh.
Mễ Tiểu Anh biết Trầm Tử An có chủ ý, sau khi đi vào lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Diệp, chắc anh tan làm rồi chứ? Bây giờ bắt đầu do tôi tới chăm sóc Lisa.”
Bình luận facebook