Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
CHƯƠNG 72
“Không cần, tôi vẫn còn việc phải làm.”
Diệp Nam Huyền nói xong thì rời đi.
Tống Đình nhìn bóng lưng của anh, cảm thấy chính mình không cách nào nhìn thấu được vị Tổng Giám đốc này. Trước đây Diệp Nam Huyền là người quan tâm cậu chủ nhỏ nhất, nhưng bây giờ lại sao vậy chứ?
Diệp Nam Huyền không đi nơi khác mà đi đến nhà kho, anh muốn kiểm tra chiếc xe bị nổ đó.
Chiếc xe bị nổ tung cho nên rất nhiều chứng cứ cũng đã bị chôn vùi, nhưng anh lại phát hiện một thỏi son môi ở bên dưới ghế xe.
Màu thỏi son này không phải là của Trầm Mặc Ca, thế thì là của ai vậy chứ?
Chẳng lẽ là của kẻ động tay động chân vào chiếc xe để lại ư?
Anh nhanh chóng gói thỏi son lại, mang đến cơ quan đặc biệt để kiểm tra.
Trầm Mặc Ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cho dù như thế nào anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình, còn về phần người giở trò sau lưng, anh sẽ càng không tha cho người đó.
Một ngày cứ thế vội vã trôi đi.
Đến ngày thứ hai, khi mặt trời mới mọc lên từ phía Đông, Diệp Nam Huyền đã mang theo bữa sáng thịnh soạn đến bệnh viện.
Mễ Tiểu Anh thấy Trầm Tử An và Trầm Mặc Ca vẫn chưa dậy, bèn đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, cho nên khi Diệp Nam Huyền đến, trong phòng bệnh đúng lúc không có ai.
Nhìn một lớn một nhỏ nằm ngủ trên giường bệnh, Diệp Nam Huyền đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Anh cũng đã từng ảo tưởng về một gia đình một nhà ba người hạnh phúc như vậy, không ngờ năm năm sau lại có thể thực hiện được.
Anh đi đến trước giường của Trầm Mặc Ca, đặt bữa sáng lên trên ghế, nhưng lại phát hiện có người đang kéo áo anh.
Diệp Nam Huyền khẽ quay đầu lại, bỗng nhìn thấy Trầm Mặc Ca đang mở to mắt, muốn nói gì đó, lại cảm thấy cổ họng hơi khô nóng.
“Em tỉnh rồi à? Muốn uống nước không? Để tôi gọi bác sỹ cho em.”
Diệp Nam Huyền vội vàng ấn chiếc chuông gọi y tá, sau đó rót cho Trầm Mặc Ca một cốc nước ấm, rồi ngồi xuống trước giường cô, cẩn thận đỡ Trầm Mặc Ca ngồi dậy, sau đó nhẹ nhàng cho cô uống một ngụm nước ấm.
“Em vừa tỉnh dậy, cho nên cũng không dám để em uống quá nhiều nước, em thấm giọng trước đi, đợi bác sỹ đến kiểm tra xong rồi nói.”
Diệp Nam Huyền rất hiếm khi nói chuyện dịu dàng với Trầm Mặc Ca như vậy, ít nhất ba năm sau khi kết hôn, anh cũng chưa từng đối xử với cô như vậy.
Trầm Mặc Ca hơi hoảng hốt, thậm chí còn cảm thấy chính mình giống như đang nằm mơ.
Đến tận khi bác sỹ và y tá đi vào, đánh thức Trầm Tử An ở bên cạnh, khi ánh mắt vẫn còn ngái ngủ trên gương mặt non nớt ấy quét về phía cô, khi tiếng gọi “mami” mềm mại của thằng bé chạm vào nơi sâu thẳm trái tim cô, Trầm Mặc Ca mới tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Cô đang nghĩ gì vậy chứ?
Một chuyện ngoài ý muốn lại có thể khiến não cô hỏng luôn rồi ư?
“Không cần, tôi vẫn còn việc phải làm.”
Diệp Nam Huyền nói xong thì rời đi.
Tống Đình nhìn bóng lưng của anh, cảm thấy chính mình không cách nào nhìn thấu được vị Tổng Giám đốc này. Trước đây Diệp Nam Huyền là người quan tâm cậu chủ nhỏ nhất, nhưng bây giờ lại sao vậy chứ?
Diệp Nam Huyền không đi nơi khác mà đi đến nhà kho, anh muốn kiểm tra chiếc xe bị nổ đó.
Chiếc xe bị nổ tung cho nên rất nhiều chứng cứ cũng đã bị chôn vùi, nhưng anh lại phát hiện một thỏi son môi ở bên dưới ghế xe.
Màu thỏi son này không phải là của Trầm Mặc Ca, thế thì là của ai vậy chứ?
Chẳng lẽ là của kẻ động tay động chân vào chiếc xe để lại ư?
Anh nhanh chóng gói thỏi son lại, mang đến cơ quan đặc biệt để kiểm tra.
Trầm Mặc Ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cho dù như thế nào anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình, còn về phần người giở trò sau lưng, anh sẽ càng không tha cho người đó.
Một ngày cứ thế vội vã trôi đi.
Đến ngày thứ hai, khi mặt trời mới mọc lên từ phía Đông, Diệp Nam Huyền đã mang theo bữa sáng thịnh soạn đến bệnh viện.
Mễ Tiểu Anh thấy Trầm Tử An và Trầm Mặc Ca vẫn chưa dậy, bèn đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, cho nên khi Diệp Nam Huyền đến, trong phòng bệnh đúng lúc không có ai.
Nhìn một lớn một nhỏ nằm ngủ trên giường bệnh, Diệp Nam Huyền đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Anh cũng đã từng ảo tưởng về một gia đình một nhà ba người hạnh phúc như vậy, không ngờ năm năm sau lại có thể thực hiện được.
Anh đi đến trước giường của Trầm Mặc Ca, đặt bữa sáng lên trên ghế, nhưng lại phát hiện có người đang kéo áo anh.
Diệp Nam Huyền khẽ quay đầu lại, bỗng nhìn thấy Trầm Mặc Ca đang mở to mắt, muốn nói gì đó, lại cảm thấy cổ họng hơi khô nóng.
“Em tỉnh rồi à? Muốn uống nước không? Để tôi gọi bác sỹ cho em.”
Diệp Nam Huyền vội vàng ấn chiếc chuông gọi y tá, sau đó rót cho Trầm Mặc Ca một cốc nước ấm, rồi ngồi xuống trước giường cô, cẩn thận đỡ Trầm Mặc Ca ngồi dậy, sau đó nhẹ nhàng cho cô uống một ngụm nước ấm.
“Em vừa tỉnh dậy, cho nên cũng không dám để em uống quá nhiều nước, em thấm giọng trước đi, đợi bác sỹ đến kiểm tra xong rồi nói.”
Diệp Nam Huyền rất hiếm khi nói chuyện dịu dàng với Trầm Mặc Ca như vậy, ít nhất ba năm sau khi kết hôn, anh cũng chưa từng đối xử với cô như vậy.
Trầm Mặc Ca hơi hoảng hốt, thậm chí còn cảm thấy chính mình giống như đang nằm mơ.
Đến tận khi bác sỹ và y tá đi vào, đánh thức Trầm Tử An ở bên cạnh, khi ánh mắt vẫn còn ngái ngủ trên gương mặt non nớt ấy quét về phía cô, khi tiếng gọi “mami” mềm mại của thằng bé chạm vào nơi sâu thẳm trái tim cô, Trầm Mặc Ca mới tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Cô đang nghĩ gì vậy chứ?
Một chuyện ngoài ý muốn lại có thể khiến não cô hỏng luôn rồi ư?
Bình luận facebook