Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Chương 19
Sau trận đùa giỡn vào buổi sáng sớm, Trầm Tử An vẫn theo chân Mễ Tiểu Anh đi đến trường mầm non, còn Trầm Mặc Ca thì đi tới tập đoàn Hoàn Trí.
Tám năm trước kết hôn, năm năm trước bị ép buộc rời khỏi nơi này, cô là con dâu cả nhà họ Diệp, vợ của Diệp Nam Huyền, nhưng từ trước đến nay chưa hề bước vào tập đoàn Hoàn Trí một bước. Hôm nay cô trở về với gương mặt của một người xa lạ, không biết lúc Diệp Nam Huyền nhìn thấy ba chưa Trầm Mặc Ca, tối hôm qua còn ngủ được không?
Khóe môi Trầm Mặc Ca cong cong, sự căm thù thoáng hiện trong mắt.
Cô điều tiết cảm xúc, cất bước đi vào tập đoàn Hoàn Trí.
“Xin lỗi, thưa cô, xin hỏi cô tìm ai?”
Nhân viên lễ tân nhanh chóng phát hiện ra Trầm Mặc Ca, còn ngăn cô lại.
Trầm Mặc Ca nhìn đại sảnh của tập đoàn Hoàn Trí, đúng là khí thế, khó trách lại trở thành xí nghiệp dẫn đầu ở Hải Thành. Nhưng cô quay về rồi, sau này nhà họ Diệp còn có thể tiếp tục đứng vững vị trí số một ở Hải Thành hay không thì vẫn khó nói.
Tôi tìm Diệp Nam Huyền, tôi là Lisa, nhà thiết kế mà công ty HJ nước Mỹ phái tới, hôm nay đến báo cáo.”
Trầm Mặc Ca cười nhẹ nói.
Nhân viên lễ tân không dám sơ suất, vội vàng nở nụ cười nói: “Thưa cô Lisa, xin cô đợi một chút, tôi báo cáo với Chủ tịch Diệp một tiếng.”
“Được.”
Trầm Mặc Ca cũng không làm khó cô ta, đừng chờ trước quầy lễ tân.
Ngay tại lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Cô Trương, Nam Huyền tới rồi đúng không? Sáng sớm anh ấy đi gấp, vẫn chưa ăn sáng. Tôi đến đưa đồ ăn cho anh ấy, không cần báo đâu, tôi cứ lên là được.”
Sở Mộng Khê cầm bình giữ nhiệt đi nhanh tới.
Năm năm không gặp, cô ta vẫn xinh đẹp như xưa, thậm chí dáng người còn hoàn mỹ hơn một chút.
Trầm Mặc Ca nhìn cô ta, trong mắt không giấu được một tia tức giận.
Sở Mộng Khê nhạy cảm quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Trầm Mặc Ca. Tuy Trầm Mặc Ca kịp thời giấu đi sự tức giận trong đáy mắt nhưng Sở Mộng Khê vẫn nhíu mày.
“Cô là ai? Tới đây làm gì? Nhìn cái gương mặt như hồ ly của cô, không phải là đến tìm Nam Huyền nhà tôi đấy chứ?”
Sở Mộng Khê lưu loát nói ra một câu khó nghe.
Cô ta thế mà hơi ghen ghét với sự xinh đẹp của Trầm Mặc Ca.
Người phụ nữ này góc nào cũng cho cô ta một cảm giác nguy hiểm, hơn nữa dáng dấp của cô ta cũng quá xinh đẹp rồi nhỉ? Thậm chí còn xinh đẹp hơn cô ta mấy phần. Dáng vẻ đó, cô ta là phụ nữ mà suýt nữa còn bị hớp hồn, huống gì là đàn ông.
Nghĩ tới đây, Sở Mộng Khê lập tức đề phòng.
“Cô Trương, gọi bảo vệ đuổi người phụ nữ này ra khỏi tập đoàn Hoàn Trí!”
Lời nói của Sở Mộng Khê làm cho cô Trương ở quầy lễ tân hơi khó xử, cô ta còn chưa nghĩ ra cách để giải thích thân phận của Trầm Mặc Ca với Sở Mộng Khê, Trầm Mặc Ca đã bật cười.
Nụ cười đó đúng là khiến cho người ta chết mê chết mệt.
“Cô là ai chứ? Là vị nào ở tập đoàn Hoàn Trí này? Cô chắc chắn muốn để tôi đi?”
Sau trận đùa giỡn vào buổi sáng sớm, Trầm Tử An vẫn theo chân Mễ Tiểu Anh đi đến trường mầm non, còn Trầm Mặc Ca thì đi tới tập đoàn Hoàn Trí.
Tám năm trước kết hôn, năm năm trước bị ép buộc rời khỏi nơi này, cô là con dâu cả nhà họ Diệp, vợ của Diệp Nam Huyền, nhưng từ trước đến nay chưa hề bước vào tập đoàn Hoàn Trí một bước. Hôm nay cô trở về với gương mặt của một người xa lạ, không biết lúc Diệp Nam Huyền nhìn thấy ba chưa Trầm Mặc Ca, tối hôm qua còn ngủ được không?
Khóe môi Trầm Mặc Ca cong cong, sự căm thù thoáng hiện trong mắt.
Cô điều tiết cảm xúc, cất bước đi vào tập đoàn Hoàn Trí.
“Xin lỗi, thưa cô, xin hỏi cô tìm ai?”
Nhân viên lễ tân nhanh chóng phát hiện ra Trầm Mặc Ca, còn ngăn cô lại.
Trầm Mặc Ca nhìn đại sảnh của tập đoàn Hoàn Trí, đúng là khí thế, khó trách lại trở thành xí nghiệp dẫn đầu ở Hải Thành. Nhưng cô quay về rồi, sau này nhà họ Diệp còn có thể tiếp tục đứng vững vị trí số một ở Hải Thành hay không thì vẫn khó nói.
Tôi tìm Diệp Nam Huyền, tôi là Lisa, nhà thiết kế mà công ty HJ nước Mỹ phái tới, hôm nay đến báo cáo.”
Trầm Mặc Ca cười nhẹ nói.
Nhân viên lễ tân không dám sơ suất, vội vàng nở nụ cười nói: “Thưa cô Lisa, xin cô đợi một chút, tôi báo cáo với Chủ tịch Diệp một tiếng.”
“Được.”
Trầm Mặc Ca cũng không làm khó cô ta, đừng chờ trước quầy lễ tân.
Ngay tại lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Cô Trương, Nam Huyền tới rồi đúng không? Sáng sớm anh ấy đi gấp, vẫn chưa ăn sáng. Tôi đến đưa đồ ăn cho anh ấy, không cần báo đâu, tôi cứ lên là được.”
Sở Mộng Khê cầm bình giữ nhiệt đi nhanh tới.
Năm năm không gặp, cô ta vẫn xinh đẹp như xưa, thậm chí dáng người còn hoàn mỹ hơn một chút.
Trầm Mặc Ca nhìn cô ta, trong mắt không giấu được một tia tức giận.
Sở Mộng Khê nhạy cảm quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Trầm Mặc Ca. Tuy Trầm Mặc Ca kịp thời giấu đi sự tức giận trong đáy mắt nhưng Sở Mộng Khê vẫn nhíu mày.
“Cô là ai? Tới đây làm gì? Nhìn cái gương mặt như hồ ly của cô, không phải là đến tìm Nam Huyền nhà tôi đấy chứ?”
Sở Mộng Khê lưu loát nói ra một câu khó nghe.
Cô ta thế mà hơi ghen ghét với sự xinh đẹp của Trầm Mặc Ca.
Người phụ nữ này góc nào cũng cho cô ta một cảm giác nguy hiểm, hơn nữa dáng dấp của cô ta cũng quá xinh đẹp rồi nhỉ? Thậm chí còn xinh đẹp hơn cô ta mấy phần. Dáng vẻ đó, cô ta là phụ nữ mà suýt nữa còn bị hớp hồn, huống gì là đàn ông.
Nghĩ tới đây, Sở Mộng Khê lập tức đề phòng.
“Cô Trương, gọi bảo vệ đuổi người phụ nữ này ra khỏi tập đoàn Hoàn Trí!”
Lời nói của Sở Mộng Khê làm cho cô Trương ở quầy lễ tân hơi khó xử, cô ta còn chưa nghĩ ra cách để giải thích thân phận của Trầm Mặc Ca với Sở Mộng Khê, Trầm Mặc Ca đã bật cười.
Nụ cười đó đúng là khiến cho người ta chết mê chết mệt.
“Cô là ai chứ? Là vị nào ở tập đoàn Hoàn Trí này? Cô chắc chắn muốn để tôi đi?”
Bình luận facebook