Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Chương 15
Cậu bé vội vàng cúi đầu.
Mễ Tiểu Anh lại đột nhiên hét ầm lên.
“Này, thằng nhóc thúi, đừng nói đứa bé này là cháu nhé? Quần áo của hai đứa y chang nhau này, không nhìn ra được thứ kia của thằng nhóc cháu cũng lớn đấy.”
Những lời này khiến mặt Trầm Tử An đỏ tới tận cổ.
“Bà già lưu manh!”
Cậu bé đứng phắt dậy, chạy thẳng về phòng.
Thất sách, thất sách quá!
Sao lại có thể để lộ chỗ riêng tư nhất của mình chứ?
Trầm Mặc Ca nhìn thấy phản ứng của Trầm Tử An, lại nhìn thấy dáng vẻ cười đến ngã trước ngã sau của Mễ Tiểu Anh, trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ.
Tuy cô biết vì sao Trầm Tử An sẽ nhằm vào Diệp Nam Huyền, nhưng cô vẫn rất vui.
Bị con trai ruột của mình tè lên mặt, có lẽ cũng không sao nhỉ? Nhưng với cá tính của Diệp Nam Huyền chắc chắn sẽ nổi điên.
“Mặc Ca, cậu nói xem ai nhàm chán vậy, còn đăng video lên mạng?” Mễ Tiểu Anh thuận miệng hỏi một câu.
Trầm Mặc Ca lắc đầu: “Cho dù là ai cũng rất hả giận.”
“Đương nhiên, tên đàn ông tồi kia gặp phải thằng nhóc xấu xa này mà, nếu là tớ, tớ sẽ thẳng axit lên mặt anh ta. Đúng rồi, con trai Diệp Tranh của anh ta và Sở Mộng Khê cũng học ở nhà trẻ của tớ, cậu có chắc là muốn cho thằng bé qua đó học không?”
Trầm Mặc Ca chợt khựng lại.
Con trai của bọn họ.
Trầm Mặc Ca hít một hơi thật sâu, hờ hững nói: “Minh Triết không phải người dễ bắt nạt, yên tâm đi.”
“Ừm, cái này tớ thừa nhận.”
Mễ Tiểu Anh và Trầm Mặc Ca tiếp tục tranh luận, còn Diệp Nam Huyền trong phòng làm việc suýt chút tức điên.
Rốt cuộc là ai đăng chuyện này lên mạng?
“Công ty nuôi mấy người xử lý quan hệ công chúng kia là để bọn họ ngồi chơi sao? Video thế này lại có thể bị truyền trên mạng, bọn họ đang làm gì vậy.
Diệp Nam Huyền ném điện thoại tới trước mặt Tống Đình.
Tống Đình chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Anh ta cũng mới phát hiện video này, lúc muốn ngăn cản thì nó đã truyền khắp rồi.
“Tổng Giám đốc Diệp, chúng tôi cũng đang cố xoá, nhưng hình như đối phương thêm Trojan* vào, máy tính của chúng ta bị trúng virus, trước mắt nhân viên kỹ thuật đang nhanh chóng sửa chữa. Tôi nghĩ có phải chúng ta đắc tội ai đó nên có người cố ý hãm hại chúng ta không?”
*Trojan: là một loại phần mềm ác tính. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus.
Lời nói của Diệp Nam Huyền làm Tống Đình híp mắt lại.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự là có người nhằm vào anh?
Diệp Nam Huyền nhớ lại một chút, lúc trước trong phòng vệ sinh ở sân bay chỉ có anh và thằng nhóc thúi kia.
Cậu bé vội vàng cúi đầu.
Mễ Tiểu Anh lại đột nhiên hét ầm lên.
“Này, thằng nhóc thúi, đừng nói đứa bé này là cháu nhé? Quần áo của hai đứa y chang nhau này, không nhìn ra được thứ kia của thằng nhóc cháu cũng lớn đấy.”
Những lời này khiến mặt Trầm Tử An đỏ tới tận cổ.
“Bà già lưu manh!”
Cậu bé đứng phắt dậy, chạy thẳng về phòng.
Thất sách, thất sách quá!
Sao lại có thể để lộ chỗ riêng tư nhất của mình chứ?
Trầm Mặc Ca nhìn thấy phản ứng của Trầm Tử An, lại nhìn thấy dáng vẻ cười đến ngã trước ngã sau của Mễ Tiểu Anh, trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ.
Tuy cô biết vì sao Trầm Tử An sẽ nhằm vào Diệp Nam Huyền, nhưng cô vẫn rất vui.
Bị con trai ruột của mình tè lên mặt, có lẽ cũng không sao nhỉ? Nhưng với cá tính của Diệp Nam Huyền chắc chắn sẽ nổi điên.
“Mặc Ca, cậu nói xem ai nhàm chán vậy, còn đăng video lên mạng?” Mễ Tiểu Anh thuận miệng hỏi một câu.
Trầm Mặc Ca lắc đầu: “Cho dù là ai cũng rất hả giận.”
“Đương nhiên, tên đàn ông tồi kia gặp phải thằng nhóc xấu xa này mà, nếu là tớ, tớ sẽ thẳng axit lên mặt anh ta. Đúng rồi, con trai Diệp Tranh của anh ta và Sở Mộng Khê cũng học ở nhà trẻ của tớ, cậu có chắc là muốn cho thằng bé qua đó học không?”
Trầm Mặc Ca chợt khựng lại.
Con trai của bọn họ.
Trầm Mặc Ca hít một hơi thật sâu, hờ hững nói: “Minh Triết không phải người dễ bắt nạt, yên tâm đi.”
“Ừm, cái này tớ thừa nhận.”
Mễ Tiểu Anh và Trầm Mặc Ca tiếp tục tranh luận, còn Diệp Nam Huyền trong phòng làm việc suýt chút tức điên.
Rốt cuộc là ai đăng chuyện này lên mạng?
“Công ty nuôi mấy người xử lý quan hệ công chúng kia là để bọn họ ngồi chơi sao? Video thế này lại có thể bị truyền trên mạng, bọn họ đang làm gì vậy.
Diệp Nam Huyền ném điện thoại tới trước mặt Tống Đình.
Tống Đình chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Anh ta cũng mới phát hiện video này, lúc muốn ngăn cản thì nó đã truyền khắp rồi.
“Tổng Giám đốc Diệp, chúng tôi cũng đang cố xoá, nhưng hình như đối phương thêm Trojan* vào, máy tính của chúng ta bị trúng virus, trước mắt nhân viên kỹ thuật đang nhanh chóng sửa chữa. Tôi nghĩ có phải chúng ta đắc tội ai đó nên có người cố ý hãm hại chúng ta không?”
*Trojan: là một loại phần mềm ác tính. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus.
Lời nói của Diệp Nam Huyền làm Tống Đình híp mắt lại.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự là có người nhằm vào anh?
Diệp Nam Huyền nhớ lại một chút, lúc trước trong phòng vệ sinh ở sân bay chỉ có anh và thằng nhóc thúi kia.
Bình luận facebook