Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
CHƯƠNG 107
Sở Mộng Khê nói xong thì quay người rời đi, nhưng ngón tay Trầm Mặc Ca đã cắm sâu vào lòng bàn tay của cô.
Cho dù cô vẫn luôn biết Sở Mộng Khê là tồn tại cắm rễ giữa cô và Diệp Nam Huyền, nhưng cô chưa bao giờ biết sau khi mình cưới rồi, Sở Mộng Khê vẫn ảnh hưởng tới cô và Diệp Nam Huyền.
Từ những lời nói của Sở Mộng Khê lại không khó nghe ra được sự cố lần này có liên quan đến cô ta, thế nhưng cô không có chứng cứ.
Ngực Trầm Mặc Ca hơi đau đớn vì tức giận.
Nỗi sỉ nhục và cảnh ngộ bất hạnh năm năm trước, cô nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời!
Lần này trở về, cô còn chưa bắt đầu ra tay với Sở Mộng Khê, cô ta ngược lại đã không chịu nổi. Nếu cô ta vội vàng muốn so chiêu với mình như vậy, cô sẽ giúp đỡ cô ta là được rồi.
Trầm Mặc Ca thoáng cười lạnh, sau đó tát vào trên mặt mình thật mạnh làm cho mặt của cô lập tức sưng lên.
Cô đau đến mức nhe răng há miệng, lại cố nhịn đau gọi điện thoại cho Diệp Nam Huyền.
“Tổng giám đốc Diệp, nếu anh thật sự cảm thấy tôi chướng mắt thì cứ nói thẳng với tôi một tiếng, đặt một vé máy bay cho tôi quay về nước Mỹ là được rồi, không cần phải bảo Sở Mộng Khê, bạn gái của anh tới sỉ nhục tôi, thậm chí đánh chửi tôi. Tôi không có bất kỳ ảo tưởng nào về tổng giám đốc Diệp, vẫn mong tổng giám đốc Diệp cố gắng quản tốt bạn gái của anh đi. Nếu tổng giám đốc Diệp không thể quản được, tôi không ngại dạy dỗ cô ta giúp anh đâu.”
Trầm Mặc Ca nói xong thì cúp máy.
Diệp Nam Huyền hoàn toàn ngây người.
Đây là sao vậy?
Nhưng anh nhanh chóng ý thức được, có thể là Sở Mộng Khê đã làm gì đó.
Diệp Nam Huyền gọi điện thoại thẳng cho Sở Mộng Khê.
“Cô ở đâu?”
“Nam Huyền, em đang về đây. Em nhớ anh thích uống nhất là món canh cá em nấu nhất? Em đi mua con cá, buổi trưa nấu cho anh ăn. Đúng lúc Tranh Tranh cũng thích, cả nhà ba người chúng ta ăn một bữa thật ngon.”
Sở Mộng Khê vui vẻ nói.
Ánh mắt Diệp Nam Huyền lạnh lùng, giọng nói cũng hạ thấp xuống một chút.
“Cô vừa tới bệnh viện?”
Vẻ tươi cười của Sở Mộng Khê lập tức đông cứng lại.
“Em, em chỉ đi thăm cô Lisa thôi. Cô ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, dù thế nào em cũng nên đi thăm, không phải sao?”
“Cô vào đó chỉ để thăm thôi à?”
Giọng Diệp Nam Huyền lạnh như băng, cho dù cách điện thoại, Sở Mộng Khê vẫn cảm thấy run rẩy vì lạnh.
“Đương… đương nhiên. Em còn có thể làm gì chứ?”
“Sở Mộng Khê, cô nghe kỹ cho tôi, nếu để cho tôi biết cô làm gì cô ấy, cô đừng trách tôi không nể tình nghĩa nhiều năm như vậy. Bây giờ lập tức cút trở lại cho tôi, không có lệnh của tôi thì không cho phép đi đâu hết!”
Diệp Nam Huyền nói xong thì cúp máy, cầm áo khoác lên đi ra ngoài. Nhưng trên hành lang, anh lại gặp Trầm Tử An mới từ trong phòng của Diệp Tranh đi ra.
“Cháu muốn đi à?”
Sở Mộng Khê nói xong thì quay người rời đi, nhưng ngón tay Trầm Mặc Ca đã cắm sâu vào lòng bàn tay của cô.
Cho dù cô vẫn luôn biết Sở Mộng Khê là tồn tại cắm rễ giữa cô và Diệp Nam Huyền, nhưng cô chưa bao giờ biết sau khi mình cưới rồi, Sở Mộng Khê vẫn ảnh hưởng tới cô và Diệp Nam Huyền.
Từ những lời nói của Sở Mộng Khê lại không khó nghe ra được sự cố lần này có liên quan đến cô ta, thế nhưng cô không có chứng cứ.
Ngực Trầm Mặc Ca hơi đau đớn vì tức giận.
Nỗi sỉ nhục và cảnh ngộ bất hạnh năm năm trước, cô nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời!
Lần này trở về, cô còn chưa bắt đầu ra tay với Sở Mộng Khê, cô ta ngược lại đã không chịu nổi. Nếu cô ta vội vàng muốn so chiêu với mình như vậy, cô sẽ giúp đỡ cô ta là được rồi.
Trầm Mặc Ca thoáng cười lạnh, sau đó tát vào trên mặt mình thật mạnh làm cho mặt của cô lập tức sưng lên.
Cô đau đến mức nhe răng há miệng, lại cố nhịn đau gọi điện thoại cho Diệp Nam Huyền.
“Tổng giám đốc Diệp, nếu anh thật sự cảm thấy tôi chướng mắt thì cứ nói thẳng với tôi một tiếng, đặt một vé máy bay cho tôi quay về nước Mỹ là được rồi, không cần phải bảo Sở Mộng Khê, bạn gái của anh tới sỉ nhục tôi, thậm chí đánh chửi tôi. Tôi không có bất kỳ ảo tưởng nào về tổng giám đốc Diệp, vẫn mong tổng giám đốc Diệp cố gắng quản tốt bạn gái của anh đi. Nếu tổng giám đốc Diệp không thể quản được, tôi không ngại dạy dỗ cô ta giúp anh đâu.”
Trầm Mặc Ca nói xong thì cúp máy.
Diệp Nam Huyền hoàn toàn ngây người.
Đây là sao vậy?
Nhưng anh nhanh chóng ý thức được, có thể là Sở Mộng Khê đã làm gì đó.
Diệp Nam Huyền gọi điện thoại thẳng cho Sở Mộng Khê.
“Cô ở đâu?”
“Nam Huyền, em đang về đây. Em nhớ anh thích uống nhất là món canh cá em nấu nhất? Em đi mua con cá, buổi trưa nấu cho anh ăn. Đúng lúc Tranh Tranh cũng thích, cả nhà ba người chúng ta ăn một bữa thật ngon.”
Sở Mộng Khê vui vẻ nói.
Ánh mắt Diệp Nam Huyền lạnh lùng, giọng nói cũng hạ thấp xuống một chút.
“Cô vừa tới bệnh viện?”
Vẻ tươi cười của Sở Mộng Khê lập tức đông cứng lại.
“Em, em chỉ đi thăm cô Lisa thôi. Cô ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, dù thế nào em cũng nên đi thăm, không phải sao?”
“Cô vào đó chỉ để thăm thôi à?”
Giọng Diệp Nam Huyền lạnh như băng, cho dù cách điện thoại, Sở Mộng Khê vẫn cảm thấy run rẩy vì lạnh.
“Đương… đương nhiên. Em còn có thể làm gì chứ?”
“Sở Mộng Khê, cô nghe kỹ cho tôi, nếu để cho tôi biết cô làm gì cô ấy, cô đừng trách tôi không nể tình nghĩa nhiều năm như vậy. Bây giờ lập tức cút trở lại cho tôi, không có lệnh của tôi thì không cho phép đi đâu hết!”
Diệp Nam Huyền nói xong thì cúp máy, cầm áo khoác lên đi ra ngoài. Nhưng trên hành lang, anh lại gặp Trầm Tử An mới từ trong phòng của Diệp Tranh đi ra.
“Cháu muốn đi à?”
Bình luận facebook