Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
CHƯƠNG 101
Diệp Tranh cười hì hì nói: “Người thừa kế thì sao? Người thừa kế cũng là trẻ con, người thừa kế cũng có thể có anh hai. Sau này cậu chính là anh hai tớ, nếu cậu cần, cả nhà họ Diệp này tớ cũng đều dâng tặng cho cậu, có được không?”
“Không cần! Cả cái nhà họ Diệp này tớ cũng không hứng thú!”
Trầm Tử Annhíu mày, sắc mặt hơi khó coi.
Tuy Diệp Tranh lưu manh, nhưng vẫn biết nhìn sắc mặt người, cậu phát hiện khi nhắc đến nhà họ Diệp, sắc mặt Trầm Tử Ansẽ không tốt, cậu vội vàng dừng lại đúng lúc.
“Vậy cậu lập trình một trò chơi cho tớ, giống như trong máy vi tính ở nhà trẻ vậy, tớ sẽ không kêu cậu là anh hai nữa. Đừng cho rằng tớ không biết, cậu đã động tay động chân vào máy vi tính ở đó đúng không? Tử An , cậu thật lợi hại nha! Cậu còn biết chơi máy vi tính nữa!”
Diệp Tranh lén lút khen ngợi, giọng nói bởi vì phấn khích mà hơi lớn.
Trầm Tử Anvội đưa tay bịt kín miệng cậu ta, mặc dù biết trong phòng không có ai, nhưng cậu vẫn nhìn sang hai bên, cẩn thận nói: “Cậu còn nói hươu nói vượn nữa, tớ nghỉ chơi với cậu!”
“Không nói nữa.”
Diệp Tranh vội bịt kín miệng mình lại, đôi mắt đáng thương nhìn Thẩm Minh Triết
Trầm Tử Anchợt cảm thấy trong lòng mềm nhũn.
“Mông còn đau không?”
“Đau!”
Diệp Tranh lập tức tủi thân kêu lên.
“Cậu không biết đâu, mẹ tớ đánh tớ dữ lắm. Nói cái gì mà vì tớ làm cho công ty ba tớ tổn thất hơn 300 tỷ gì đó, lấy cây gậy to như vậy, cái mông tớ cũng sắp nở hoa rồi.”
Diệp Tranh vừa nói vừa vuốt cái mông mình, dáng vẻ bước đi còn khập khễnh.
Trong lòng Trầm Tử Anlại lần nữa cảm thấy áy náy.
“Cậu không hận tớ ư? Tớ khiến cho nhà họ Diệp tổn thất nhiều tiền như vậy.”
“Nhà họ Diệp có tiền, 300 tỷ có đáng là gì. Chỉ cần cậu thích, lấy cả nhà họ Diệp đi tớ cũng không có ý kiến. Cậu không biết đâu, từ nhỏ đến lớn, mẹ tớ cứ nói bên tai tớ rằng tớ là người thừa kế của nhà họ Diệp, tớ phải học thật giỏi, tớ phải thế này thế kia, thật sự tớ rất không thích. Tớ nghĩ chỉ cần sống thật vui vẻ là được, nhưng mẹ không bao giờ cho phép. Trước mặt ba còn đỡ, nhưng chỉ cần không có ba, mẹ bắt tớ học cái này cái kia, còn muốn tớ biểu hiện tốt trước mặt ba, phải khiến ba khen tớ thì mới được. Tớ chỉ thấy mệt chết đi được. Nếu không có nhà họ Diệp, vậy chắc hẳn người thừa kế là tớ đây cũng không cần phải học nhiều thứ như vậy.”
Diệp Tranh dang hai tay hai chân thành hình chữ đại nằm trên giường, nhìn lên trần nhà nói từ tận đáy lòng: “Tử An , cậu biết không? Tớ lớn như vậy rồi, còn chưa bao giờ được đến sân chơi để chơi. Cậu cũng không biết tớ hâm mộ những đứa trẻ trong những gia đình bình thường kia đến mức nào đâu, bọn họ muốn làm cái gì thì làm cái đó, mà tớ thì không thể làm bất cứ thứ gì theo ý thích của mình. Từ lúc còn nhỏ, tất cả đều phải dựa theo khuôn mẫu mà mẹ lập ra, thậm chí ngay cả tương lai của tớ cũng được sắp đặt sẵn rồi. Tớ thích cái gì, tớ muốn cái gì, từ trước đến giờ chưa có ai hỏi đến. Nhà họ Diệp này đối với tớ chính là một cái lồng giam, cả đời giãy dụa cũng không thoát nổi “
Lông mày Trầm Tử Anlần nữa nhíu lại.
Cậu đột nhiên cảm thấy bản thân mình có lẽ cũng không phải đáng thương nhất.
Thật kỳ lạ!
Sao đột nhiên lại có chút thông cảm và mềm lòng với Diệp Tranh này chứ?
Trầm Tử Anvội quay đầu đi, nhưng vẫn không có cách nào loại bỏ cảm giác ấy khỏi lòng mình.
“Được rồi, tớ giúp cậu lập trình một trò chơi, để cậu ở trong nhà không quá chán. Xem như phần thưởng cho việc cậu giữ bí mật giúp tớ, nhưng cậu không được nói với người khác đây là tớ làm, không được nói với bất cứ ai!”
“Không thành vấn đề!”
Diệp Tranh cười hì hì nói: “Người thừa kế thì sao? Người thừa kế cũng là trẻ con, người thừa kế cũng có thể có anh hai. Sau này cậu chính là anh hai tớ, nếu cậu cần, cả nhà họ Diệp này tớ cũng đều dâng tặng cho cậu, có được không?”
“Không cần! Cả cái nhà họ Diệp này tớ cũng không hứng thú!”
Trầm Tử Annhíu mày, sắc mặt hơi khó coi.
Tuy Diệp Tranh lưu manh, nhưng vẫn biết nhìn sắc mặt người, cậu phát hiện khi nhắc đến nhà họ Diệp, sắc mặt Trầm Tử Ansẽ không tốt, cậu vội vàng dừng lại đúng lúc.
“Vậy cậu lập trình một trò chơi cho tớ, giống như trong máy vi tính ở nhà trẻ vậy, tớ sẽ không kêu cậu là anh hai nữa. Đừng cho rằng tớ không biết, cậu đã động tay động chân vào máy vi tính ở đó đúng không? Tử An , cậu thật lợi hại nha! Cậu còn biết chơi máy vi tính nữa!”
Diệp Tranh lén lút khen ngợi, giọng nói bởi vì phấn khích mà hơi lớn.
Trầm Tử Anvội đưa tay bịt kín miệng cậu ta, mặc dù biết trong phòng không có ai, nhưng cậu vẫn nhìn sang hai bên, cẩn thận nói: “Cậu còn nói hươu nói vượn nữa, tớ nghỉ chơi với cậu!”
“Không nói nữa.”
Diệp Tranh vội bịt kín miệng mình lại, đôi mắt đáng thương nhìn Thẩm Minh Triết
Trầm Tử Anchợt cảm thấy trong lòng mềm nhũn.
“Mông còn đau không?”
“Đau!”
Diệp Tranh lập tức tủi thân kêu lên.
“Cậu không biết đâu, mẹ tớ đánh tớ dữ lắm. Nói cái gì mà vì tớ làm cho công ty ba tớ tổn thất hơn 300 tỷ gì đó, lấy cây gậy to như vậy, cái mông tớ cũng sắp nở hoa rồi.”
Diệp Tranh vừa nói vừa vuốt cái mông mình, dáng vẻ bước đi còn khập khễnh.
Trong lòng Trầm Tử Anlại lần nữa cảm thấy áy náy.
“Cậu không hận tớ ư? Tớ khiến cho nhà họ Diệp tổn thất nhiều tiền như vậy.”
“Nhà họ Diệp có tiền, 300 tỷ có đáng là gì. Chỉ cần cậu thích, lấy cả nhà họ Diệp đi tớ cũng không có ý kiến. Cậu không biết đâu, từ nhỏ đến lớn, mẹ tớ cứ nói bên tai tớ rằng tớ là người thừa kế của nhà họ Diệp, tớ phải học thật giỏi, tớ phải thế này thế kia, thật sự tớ rất không thích. Tớ nghĩ chỉ cần sống thật vui vẻ là được, nhưng mẹ không bao giờ cho phép. Trước mặt ba còn đỡ, nhưng chỉ cần không có ba, mẹ bắt tớ học cái này cái kia, còn muốn tớ biểu hiện tốt trước mặt ba, phải khiến ba khen tớ thì mới được. Tớ chỉ thấy mệt chết đi được. Nếu không có nhà họ Diệp, vậy chắc hẳn người thừa kế là tớ đây cũng không cần phải học nhiều thứ như vậy.”
Diệp Tranh dang hai tay hai chân thành hình chữ đại nằm trên giường, nhìn lên trần nhà nói từ tận đáy lòng: “Tử An , cậu biết không? Tớ lớn như vậy rồi, còn chưa bao giờ được đến sân chơi để chơi. Cậu cũng không biết tớ hâm mộ những đứa trẻ trong những gia đình bình thường kia đến mức nào đâu, bọn họ muốn làm cái gì thì làm cái đó, mà tớ thì không thể làm bất cứ thứ gì theo ý thích của mình. Từ lúc còn nhỏ, tất cả đều phải dựa theo khuôn mẫu mà mẹ lập ra, thậm chí ngay cả tương lai của tớ cũng được sắp đặt sẵn rồi. Tớ thích cái gì, tớ muốn cái gì, từ trước đến giờ chưa có ai hỏi đến. Nhà họ Diệp này đối với tớ chính là một cái lồng giam, cả đời giãy dụa cũng không thoát nổi “
Lông mày Trầm Tử Anlần nữa nhíu lại.
Cậu đột nhiên cảm thấy bản thân mình có lẽ cũng không phải đáng thương nhất.
Thật kỳ lạ!
Sao đột nhiên lại có chút thông cảm và mềm lòng với Diệp Tranh này chứ?
Trầm Tử Anvội quay đầu đi, nhưng vẫn không có cách nào loại bỏ cảm giác ấy khỏi lòng mình.
“Được rồi, tớ giúp cậu lập trình một trò chơi, để cậu ở trong nhà không quá chán. Xem như phần thưởng cho việc cậu giữ bí mật giúp tớ, nhưng cậu không được nói với người khác đây là tớ làm, không được nói với bất cứ ai!”
“Không thành vấn đề!”
Bình luận facebook