Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý) - Chương 68
Dường như ông ấy lại già đi nhiều so với lần cuối cùng tôi Ông nội nắm lấy tay tôi kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi cùng tôi nói chuyện. “Cái con bé này, từ sau khi ly hôn với Thanh Vũ thì ngày càng xa cách ông, bây giờ đến cả tiếng ông nội cũng không muốn gọi sao?” “Không… không phải… cháu chỉ là… không tiện.. gọi.” Tôi vội vã xua tay, khó xử nhìn ông nội.
Nhìn thấy tôi căng thẳng như vậy, ông nội đành nở một nụ cười hiền hậu. “Bảo Nhi, ông cũng coi như là người theo dõi cháu trưởng thành, ông biết cháu là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ông từng nghĩ cháu và Thanh Vũ có thể hạnh phúc bên nhau.” Ông nội nhìn tôi rồi buồn bã thở dài. “Cháu xin lỗi, là do cháu vô dụng nên mới phụ sự kì vọng của ông.” Tôi nhìn ông, giọng nói đầy chua chát.
Ông nội vẫn luôn hi vọng tôi và Thanh Vũ có thể vui vẻ sống với nhau một đời, nói thế nào thì vẫn là tôi đã phụ lòng mong đợi của ông rồi.
Ông nội nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng phức tạp và nói: “Không, không phải lỗi của cháu, là nhà họ Trần chúng ta không có cái phúc ấy, có điều… Bảo Nhi, hôm nay ông gọi cháu tới không phải vì chuyện này.”
Tôi ngơ ngác nhìn ông nội, không rõ ý ông là gì. “Thời gian của ông cũng không còn được bao nhiêu, ông thật mong cháu… có thể suy nghĩ về chuyện quay lại với Thanh
Vũ, được không?” “Ông nội, sao ông lại nói vậy? Ông phải sống lâu trăm tuổi, đừng nói những chuyện xui xẻo như vậy ạ.”
Câu nói đượm buồn của ông nội khiến tôi có chút khó chịu. Nếu một ngày ông nội sẽ rời bỏ thế giới này, điều đó thật sự khiến tôi không thể chịu đựng được, đối với tôi, ông chẳng khác nào ông nội ruột của mình cả. “Sinh lão bệnh tử đâu ai tránh được cháu ơi, ông chẳng còn gì nuối tiếc nữa, chỉ có một điều ông luôn canh cánh trong lòng đó là ông vẫn chưa có chắt nội, ông vẫn đợi cháu sinh cho nhà họ Trần một đứa cháu trai.”
Khuôn mặt ông nội treo đầy phiền muộn mà nói với tôi. Tôi nhìn ông, trong lòng đầy áy náy, trái tim trong lồng ngực tựa như bị từng mũi gai nhọn đâm vào, âm thầm rỉ máu.
Tôi rất muốn nói cho ông biết thực ra tôi cũng từng có một đứa con, là con của Trần Thanh Vũ, thế nhưng… đứa bé ấy chưa kịp cất tiếng khóc chào đời đã bị Nguyễn Mỹ hại chết trong đau đớn. “Nhưng âu cũng là số mệnh, ông cũng chỉ có thể chấp nhận thôi, bây giờ ông chỉ có một nguyện vọng rằng cháu có thế quay lại với Thanh Vũ.” “Ông nội, Trần Thanh Vũ chẳng bao lâu nữa sẽ đính hôn cùng Nguyễn Mỹ rồi, chúng cháu không còn cơ hội đâu ông.” Tôi nhìn ông, nở nụ cười đắng nghét.
Ông lại cầm lấy tay tôi, đôi con ngươi nhuốm màu thời gian vào giây phút này bỗng trở nên sắc sảo lạ thường: “Ông biết… Bảo Nhi, hãy tin ông, đôi khi những điều mắt mình nhìn thấy lại không chắc là sự thật, cháu phải dùng trái tim mình để mà nhìn thấu. Thực ra mấy năm qua Thanh Vũ nó… cũng không dễ dàng gì, chỉ vì một lời hứa mà tự ép bản thân thành cái dạng như bây giờ, nó thực ra… không muốn như vậy, ông biết hết. Bây giờ ông chỉ mong cháu ở bên cạnh nó, có cháu bên cạnh nó chắc chắn sẽ hạnh phúc.” “Ông nội, anh ấy có Nguyễn Mỹ bầu bạn là được rồi.” Tuy rằng tôi không rõ ông nội nói như vậy là có ý gì, nhưng tôi cũng chỉ có thể nói với ông như thế.
Chẳng phải là Trần Thanh Vũ yêu Nguyễn Mỹ, dù Nguyễn Mỹ làm bất cứ chuyện gì thì Trần Thanh Vũ vẫn bao che bảo vệ cho cô ta hay sao?
Nghĩ đến đó, tôi cũng chỉ có thể cười khẩy. “Con bé ngốc này… cháu là người đặc biệt nhất, cháu biết không? Thời gian của ông không còn nhiều, ông chỉ có một nguyện vọng, đó là cháu cùng Thanh Vũ sống hạnh phúc bên nhau.”
Ông nội nói với tôi, âm thanh mơ hồ vô định.
Nghe ông nói vậy, tôi chỉ đành nén lại sự chua xót trong lòng mà miễn cưỡng gật đầu: “Vâng… cháu hứa với ông.”
Cùng Trần Thanh Vũ sống hạnh phúc… Nhưng có lẽ nguyện vọng này… vốn không hề tồn tại. “Bảo Nhi, cháu hãy cầm lấy cái này, đây là ông tặng cho cháu, vốn dĩ ông tính chờ cháu sinh con xong rồi mới đưa nhưng ông sợ bây giờ không đưa thì sau này cũng sẽ chẳng còn cơ hội để đưa cho cháu nữa.” Ông bất ngờ mở ngăn kéo bên cạnh lấy ra một bộ hồ sơ và đưa cho tôi.
Tôi nhìn tập hồ sơ trong tay đầy khó hiểu, vừa mở tập hồ sơ mà đọc nội dung trong đó, tôi đã bối rối trả nó lại cho ông. Đó là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, ông nội lấy 10% trong số cổ phần của ông ở tập đoàn Trần Thăng sang tên cho “Ông nội, cháu không nhận đâu.” tôi, một gia tài lớn như vậy làm sao tôi có thể nhận. “Nghe lời ông nhận lấy đi, đây chỉ là một chút tấm lòng của ông thôi, trước đây ông định đợi khi nào cháu và Thanh Vũ ổn định lại thì sẽ tặng cho cháu.” “Ông nội… cháu không thể nhận ông ơi, cháu đầu còn là người nhà họ Trần nữa đâu.” Tôi lắc đầu, cố chớp mắt để xua đi sự chua xót.
Sao tôi có thể nhận số cổ phần này chứ? Nếu để người nhà họ Trần nhìn thấy thì không biết sẽ bị họ khinh miệt tới mức nào. “Bảo Nhi, bằng lòng nhận món quà cuối cùng này của ông đi, nhà họ Trần chúng ta nợ cháu nhiều lắm, ông không biết làm cách nào để bù đắp được cho cháu nên chỉ có thể tặng cháu những thứ như này thôi, cháu nhất định phải nhận lấy, có biết không?”
Ông cầm tay tôi, nói một cách thật trịnh trọng.
Tôi nhìn ông, vành mắt dần nhiễm đỏ, chỉ có thể nắm chặt nằm tay không nói được một lời. “Dù cho tương lai của cháu và Thanh Vũ có đi về đâu thì xin cháu… coi như là nể mặt ông già này mà cho nó một cơ hội, có được không?” “Vâng.” Những lời ông nói tràn ngập ý tứ sâu xa, ngay giờ khắc này tôi không cách nào có thể hiểu được ý ông muốn nói.
Nhưng đối mặt với ánh mắt tha thiết của ông tôi chẳng thể phản bác được gì chỉ đành phải gật đầu.
Ngồi trò chuyện cùng tôi một lúc, ông nói mình hơi mệt, muốn đi nghỉ một chút.
Tôi cầm tập hồ sơ rời khỏi phòng bệnh của ông, vừa ra kh phòng đã gặp một bác sĩ đang đẩy xe thuốc đi tới. Tôi chẳng hề chú ý tới ánh mắt sắc lạnh của bác sĩ, cứ thế mà lướt qua cô ta và rời đi. …
Quay trở về biệt thự, tôi cất tập hồ sơ vào trong ngăn kéo, tôi không muốn nhận số cổ phần này, đợi Trần Thanh Vũ về tôi sẽ đưa hồ sơ chuyển nhượng này cho anh xử lý.
Đây là tài sản của nhà họ Trần, tôi không có tư cách gì nhận nó cả.
Nghĩ tới những lời ông nội nói với tôi ban nãy, trong lòng tôi chợt nặng trĩu, hình như ông đã biết những gì tôi đang làm, cũng biết tôi đang muốn trả thù Trần Thanh Vũ mà lặp đi lặp lại muốn tôi tha thứ cho Trần Thanh Vũ.
Tôi tựa lưng vào vách tường đưa mắt nhìn từng tầng giá sách cao xếp quanh bốn phía, khẽ cắn môi, tôi đứng dậy đi tới máy tính của Trần Thanh Vũ.
Phòng làm việc không phải là nơi tôi có thể tùy tiện ra vào nhưng bởi dạo gần đây tôi và Trần Thanh Vũ yêu thương quấn quýt nên người giúp việc trong biệt thự cũng không dám to gan lớn mật mà cấm tôi vào đây.
Ban nãy tôi nói tôi muốn tìm một cuốn sách về thiết kế, bọn họ dù không không hề muốn vẫn phải miễn cưỡng để tôi đi vào.
Trước giờ Trần Thanh Vũ luôn làm việc trong phòng này, tôi biết rõ trong chiếc máy tính này có rất nhiều tài liệu về công ty của Trần Thanh Vũ.
Tôi mím môi mở máy tính, cần phải có mật khẩu, tôi thử nhập vào số ngày sinh của Trần Thanh Vũ rồi tới sinh nhật của mẹ anh, cả sinh nhật của ông nội, tất cả đều không đúng, tôi suy nghĩ hay là dùng sinh nhật của Nguyễn Mỹ, ấy thế mà vẫn không mở được.
Lẽ nào Trần Thanh Vũ không dùng ngày sinh làm mật khẩu khởi động?
Nghĩ tới đó, tôi do dự nhập vào dãy số sinh nhật của mình, vốn cũng chỉ là định thử một chút thôi, không thể ngờ được là máy tính lại… thật sự mở ra.
Tôi kinh ngạc nhìn màn hình máy tính cứ thế mà mở khóa, thở hắt ra một hơi, tôi lập tức bắt tay vào tra tìm tài liệu của Trần Thanh Vũ.
Giữa vô vàn tài liệu bảo mật của tập đoàn Trần Thăng, tôi tìm được hồ sơ về miếng đất kia, mở ra xem một chút, tôi lấy chiếc usb đã chuẩn bị sẵn ra, tải xuống một bản sao của phần hồ sơ ấy rồi tắt máy tính đi.
Tôi nhìn chằm chằm chiếc usb nằm gọn trong lòng bàn tay, đáy mắt ánh một chút phức tạp.
Thật ra tôi đang nghĩ có nên giao chiếc usb này cho Lê Minh Quang hay không.
Lê Minh Quang từng nói, miếng đất kia tuy không gây ảnh hưởng lớn cho tập đoàn Trần Thăng nhưng chắc chắn sẽ khiến cả tập đoàn đó trở nên rối loạn. Tôi khép lại khóe mi, trước mắt lại hiện ra cái cảm giác khi đứa bé cứ thế trôi ra khỏi cơ thể mình khi ấy.
Cảm giác ấy đau đớn đến mức khiến tôi chẳng thể nào có thể quên đi…
Trần Thanh Vũ, anh nhất định phải chuộc tội với con của chúng ta.
Tôi nằm chặt chiếc usb trong tay, đang muốn rời khỏi phòng của Trần Thanh Vũ thì lại bắt gặp một ngăn tủ trước mặt hơi hé mở.
Tôi tò mò kéo ra xem thử, cứ nghĩ bên trong chứa bí mật gì đó, nào biết trong đó chỉ là một tấm ảnh, là ảnh của Nguyễn Mỹ. Tôi khinh miệt cầm bức ảnh lên, hờ hững nhìn qua rồi mím môi nắm chặt trong tay.
Trong ảnh Nguyễn Mỹ còn rất trẻ, có lẽ chỉ mười mấy tuổi, dáng vẻ mang nét thanh xuân diễm lệ, tôi quan sát kĩ sợi dây chuyền cô ta đeo, cảm thấy thật quen thuộc…
Hình như tôi đã từng nhìn thấy sợi dây chuyền này ở đâu rồi thì phải.
Tôi cầm bức ảnh đi tới chỗ mà lần trước tôi cũng nhìn thấy một tấm hình, cầm bức hình đó lên rồi đối chiếu hai bức hình với nhau, mặt tôi chợt lạnh xuống, cứng ngắc mà bật ra một tiếng cười nhạo.
Có lẽ đúng là tôi đã từng nhìn thấy sợi dây chuyền này thật. Đặt mấy bức ảnh lại chỗ cũ, tôi vội vã rời khỏi phòng làm việc.
Mãi nghĩ về chuyện bức hình mà tôi không để ý đường đi, tới khi đụng phải người Trần Thanh Vũ tôi mới giật mình tỉnh lại. “Anh… sao anh đã về rồi?” Tôi hoảng hốt ngẩng đầu bắt gặp Trần Thanh Vũ đang nhìn chằm chằm vào mình, mặt phủ một tầng sương lạnh.
Khuôn mặt Trần Thanh Vũ không đổi sắc nhìn tôi lạnh nhạt hỏi: “Em vừa vào phòng làm việc à?” Chạm phải lời nói lãnh đạm của Trần Thanh Vũ, tôi khẽ nuốt nước miếng, hơi chột dạ mà gật đầu: “Ừm, em muốn vào xem mấy quyển sách thiết kế, nên… nên…” “À, sao không thấy em cầm quyển sách nào?” Trần Thanh Vũ nhìn xuống tay tôi, hỏi một cách thờ ơ. Vừa nghe được câu hỏi của Trần Thanh Vũ, trái tim tôi tựa như hẫng một nhịp đập.
Tôi nuốt nước miếng, lúng ta lúng túng: “Vì… em đọc xong rồi, không cần phải… cầm đi nữa.” “Ăn cơm thôi.” Nói rồi tôi cũng không dám nhìn vào mắt Trần Thanh Vũ. Đôi khi Trần Thanh Vũ thật sự rất nhạy cảm, tôi sợ bản thân sẽ để lộ dấu vết gì đó trước mặt anh nên không dám nói thêm nửa lời.
Không khí dường như đông đặc lại, trái tim cứ thế run rẩy từng hồi, ngay lúc tôi đang nghĩ nên nói gì thì Trần Thanh Vũ đã nằm lấy tay đôi, rảo bước đi về phía cầu thang.
Bàn tay ấy dày rộng mà ấm áp, khiến lòng tôi nổi lên một cảm giác khó tả vô cùng. “Sao tay lại ra nhiều mồ hôi thế này?” Vừa bước xuống cầu thang, Trần Thanh Vũ vừa nhíu mày nói. “Haha… tại em thấy hơi nóng, anh không thấy thế à?” Bị Trần Thanh Vũ hỏi một câu mà ấn đường tôi nhảy thình thịch, cố gắng đè lại sự sợ hãi trong lòng, tôi không biết làm gì ngoài nụ cười tẻ nhạt.
Nhìn thấy tôi căng thẳng như vậy, ông nội đành nở một nụ cười hiền hậu. “Bảo Nhi, ông cũng coi như là người theo dõi cháu trưởng thành, ông biết cháu là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ông từng nghĩ cháu và Thanh Vũ có thể hạnh phúc bên nhau.” Ông nội nhìn tôi rồi buồn bã thở dài. “Cháu xin lỗi, là do cháu vô dụng nên mới phụ sự kì vọng của ông.” Tôi nhìn ông, giọng nói đầy chua chát.
Ông nội vẫn luôn hi vọng tôi và Thanh Vũ có thể vui vẻ sống với nhau một đời, nói thế nào thì vẫn là tôi đã phụ lòng mong đợi của ông rồi.
Ông nội nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng phức tạp và nói: “Không, không phải lỗi của cháu, là nhà họ Trần chúng ta không có cái phúc ấy, có điều… Bảo Nhi, hôm nay ông gọi cháu tới không phải vì chuyện này.”
Tôi ngơ ngác nhìn ông nội, không rõ ý ông là gì. “Thời gian của ông cũng không còn được bao nhiêu, ông thật mong cháu… có thể suy nghĩ về chuyện quay lại với Thanh
Vũ, được không?” “Ông nội, sao ông lại nói vậy? Ông phải sống lâu trăm tuổi, đừng nói những chuyện xui xẻo như vậy ạ.”
Câu nói đượm buồn của ông nội khiến tôi có chút khó chịu. Nếu một ngày ông nội sẽ rời bỏ thế giới này, điều đó thật sự khiến tôi không thể chịu đựng được, đối với tôi, ông chẳng khác nào ông nội ruột của mình cả. “Sinh lão bệnh tử đâu ai tránh được cháu ơi, ông chẳng còn gì nuối tiếc nữa, chỉ có một điều ông luôn canh cánh trong lòng đó là ông vẫn chưa có chắt nội, ông vẫn đợi cháu sinh cho nhà họ Trần một đứa cháu trai.”
Khuôn mặt ông nội treo đầy phiền muộn mà nói với tôi. Tôi nhìn ông, trong lòng đầy áy náy, trái tim trong lồng ngực tựa như bị từng mũi gai nhọn đâm vào, âm thầm rỉ máu.
Tôi rất muốn nói cho ông biết thực ra tôi cũng từng có một đứa con, là con của Trần Thanh Vũ, thế nhưng… đứa bé ấy chưa kịp cất tiếng khóc chào đời đã bị Nguyễn Mỹ hại chết trong đau đớn. “Nhưng âu cũng là số mệnh, ông cũng chỉ có thể chấp nhận thôi, bây giờ ông chỉ có một nguyện vọng rằng cháu có thế quay lại với Thanh Vũ.” “Ông nội, Trần Thanh Vũ chẳng bao lâu nữa sẽ đính hôn cùng Nguyễn Mỹ rồi, chúng cháu không còn cơ hội đâu ông.” Tôi nhìn ông, nở nụ cười đắng nghét.
Ông lại cầm lấy tay tôi, đôi con ngươi nhuốm màu thời gian vào giây phút này bỗng trở nên sắc sảo lạ thường: “Ông biết… Bảo Nhi, hãy tin ông, đôi khi những điều mắt mình nhìn thấy lại không chắc là sự thật, cháu phải dùng trái tim mình để mà nhìn thấu. Thực ra mấy năm qua Thanh Vũ nó… cũng không dễ dàng gì, chỉ vì một lời hứa mà tự ép bản thân thành cái dạng như bây giờ, nó thực ra… không muốn như vậy, ông biết hết. Bây giờ ông chỉ mong cháu ở bên cạnh nó, có cháu bên cạnh nó chắc chắn sẽ hạnh phúc.” “Ông nội, anh ấy có Nguyễn Mỹ bầu bạn là được rồi.” Tuy rằng tôi không rõ ông nội nói như vậy là có ý gì, nhưng tôi cũng chỉ có thể nói với ông như thế.
Chẳng phải là Trần Thanh Vũ yêu Nguyễn Mỹ, dù Nguyễn Mỹ làm bất cứ chuyện gì thì Trần Thanh Vũ vẫn bao che bảo vệ cho cô ta hay sao?
Nghĩ đến đó, tôi cũng chỉ có thể cười khẩy. “Con bé ngốc này… cháu là người đặc biệt nhất, cháu biết không? Thời gian của ông không còn nhiều, ông chỉ có một nguyện vọng, đó là cháu cùng Thanh Vũ sống hạnh phúc bên nhau.”
Ông nội nói với tôi, âm thanh mơ hồ vô định.
Nghe ông nói vậy, tôi chỉ đành nén lại sự chua xót trong lòng mà miễn cưỡng gật đầu: “Vâng… cháu hứa với ông.”
Cùng Trần Thanh Vũ sống hạnh phúc… Nhưng có lẽ nguyện vọng này… vốn không hề tồn tại. “Bảo Nhi, cháu hãy cầm lấy cái này, đây là ông tặng cho cháu, vốn dĩ ông tính chờ cháu sinh con xong rồi mới đưa nhưng ông sợ bây giờ không đưa thì sau này cũng sẽ chẳng còn cơ hội để đưa cho cháu nữa.” Ông bất ngờ mở ngăn kéo bên cạnh lấy ra một bộ hồ sơ và đưa cho tôi.
Tôi nhìn tập hồ sơ trong tay đầy khó hiểu, vừa mở tập hồ sơ mà đọc nội dung trong đó, tôi đã bối rối trả nó lại cho ông. Đó là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, ông nội lấy 10% trong số cổ phần của ông ở tập đoàn Trần Thăng sang tên cho “Ông nội, cháu không nhận đâu.” tôi, một gia tài lớn như vậy làm sao tôi có thể nhận. “Nghe lời ông nhận lấy đi, đây chỉ là một chút tấm lòng của ông thôi, trước đây ông định đợi khi nào cháu và Thanh Vũ ổn định lại thì sẽ tặng cho cháu.” “Ông nội… cháu không thể nhận ông ơi, cháu đầu còn là người nhà họ Trần nữa đâu.” Tôi lắc đầu, cố chớp mắt để xua đi sự chua xót.
Sao tôi có thể nhận số cổ phần này chứ? Nếu để người nhà họ Trần nhìn thấy thì không biết sẽ bị họ khinh miệt tới mức nào. “Bảo Nhi, bằng lòng nhận món quà cuối cùng này của ông đi, nhà họ Trần chúng ta nợ cháu nhiều lắm, ông không biết làm cách nào để bù đắp được cho cháu nên chỉ có thể tặng cháu những thứ như này thôi, cháu nhất định phải nhận lấy, có biết không?”
Ông cầm tay tôi, nói một cách thật trịnh trọng.
Tôi nhìn ông, vành mắt dần nhiễm đỏ, chỉ có thể nắm chặt nằm tay không nói được một lời. “Dù cho tương lai của cháu và Thanh Vũ có đi về đâu thì xin cháu… coi như là nể mặt ông già này mà cho nó một cơ hội, có được không?” “Vâng.” Những lời ông nói tràn ngập ý tứ sâu xa, ngay giờ khắc này tôi không cách nào có thể hiểu được ý ông muốn nói.
Nhưng đối mặt với ánh mắt tha thiết của ông tôi chẳng thể phản bác được gì chỉ đành phải gật đầu.
Ngồi trò chuyện cùng tôi một lúc, ông nói mình hơi mệt, muốn đi nghỉ một chút.
Tôi cầm tập hồ sơ rời khỏi phòng bệnh của ông, vừa ra kh phòng đã gặp một bác sĩ đang đẩy xe thuốc đi tới. Tôi chẳng hề chú ý tới ánh mắt sắc lạnh của bác sĩ, cứ thế mà lướt qua cô ta và rời đi. …
Quay trở về biệt thự, tôi cất tập hồ sơ vào trong ngăn kéo, tôi không muốn nhận số cổ phần này, đợi Trần Thanh Vũ về tôi sẽ đưa hồ sơ chuyển nhượng này cho anh xử lý.
Đây là tài sản của nhà họ Trần, tôi không có tư cách gì nhận nó cả.
Nghĩ tới những lời ông nội nói với tôi ban nãy, trong lòng tôi chợt nặng trĩu, hình như ông đã biết những gì tôi đang làm, cũng biết tôi đang muốn trả thù Trần Thanh Vũ mà lặp đi lặp lại muốn tôi tha thứ cho Trần Thanh Vũ.
Tôi tựa lưng vào vách tường đưa mắt nhìn từng tầng giá sách cao xếp quanh bốn phía, khẽ cắn môi, tôi đứng dậy đi tới máy tính của Trần Thanh Vũ.
Phòng làm việc không phải là nơi tôi có thể tùy tiện ra vào nhưng bởi dạo gần đây tôi và Trần Thanh Vũ yêu thương quấn quýt nên người giúp việc trong biệt thự cũng không dám to gan lớn mật mà cấm tôi vào đây.
Ban nãy tôi nói tôi muốn tìm một cuốn sách về thiết kế, bọn họ dù không không hề muốn vẫn phải miễn cưỡng để tôi đi vào.
Trước giờ Trần Thanh Vũ luôn làm việc trong phòng này, tôi biết rõ trong chiếc máy tính này có rất nhiều tài liệu về công ty của Trần Thanh Vũ.
Tôi mím môi mở máy tính, cần phải có mật khẩu, tôi thử nhập vào số ngày sinh của Trần Thanh Vũ rồi tới sinh nhật của mẹ anh, cả sinh nhật của ông nội, tất cả đều không đúng, tôi suy nghĩ hay là dùng sinh nhật của Nguyễn Mỹ, ấy thế mà vẫn không mở được.
Lẽ nào Trần Thanh Vũ không dùng ngày sinh làm mật khẩu khởi động?
Nghĩ tới đó, tôi do dự nhập vào dãy số sinh nhật của mình, vốn cũng chỉ là định thử một chút thôi, không thể ngờ được là máy tính lại… thật sự mở ra.
Tôi kinh ngạc nhìn màn hình máy tính cứ thế mà mở khóa, thở hắt ra một hơi, tôi lập tức bắt tay vào tra tìm tài liệu của Trần Thanh Vũ.
Giữa vô vàn tài liệu bảo mật của tập đoàn Trần Thăng, tôi tìm được hồ sơ về miếng đất kia, mở ra xem một chút, tôi lấy chiếc usb đã chuẩn bị sẵn ra, tải xuống một bản sao của phần hồ sơ ấy rồi tắt máy tính đi.
Tôi nhìn chằm chằm chiếc usb nằm gọn trong lòng bàn tay, đáy mắt ánh một chút phức tạp.
Thật ra tôi đang nghĩ có nên giao chiếc usb này cho Lê Minh Quang hay không.
Lê Minh Quang từng nói, miếng đất kia tuy không gây ảnh hưởng lớn cho tập đoàn Trần Thăng nhưng chắc chắn sẽ khiến cả tập đoàn đó trở nên rối loạn. Tôi khép lại khóe mi, trước mắt lại hiện ra cái cảm giác khi đứa bé cứ thế trôi ra khỏi cơ thể mình khi ấy.
Cảm giác ấy đau đớn đến mức khiến tôi chẳng thể nào có thể quên đi…
Trần Thanh Vũ, anh nhất định phải chuộc tội với con của chúng ta.
Tôi nằm chặt chiếc usb trong tay, đang muốn rời khỏi phòng của Trần Thanh Vũ thì lại bắt gặp một ngăn tủ trước mặt hơi hé mở.
Tôi tò mò kéo ra xem thử, cứ nghĩ bên trong chứa bí mật gì đó, nào biết trong đó chỉ là một tấm ảnh, là ảnh của Nguyễn Mỹ. Tôi khinh miệt cầm bức ảnh lên, hờ hững nhìn qua rồi mím môi nắm chặt trong tay.
Trong ảnh Nguyễn Mỹ còn rất trẻ, có lẽ chỉ mười mấy tuổi, dáng vẻ mang nét thanh xuân diễm lệ, tôi quan sát kĩ sợi dây chuyền cô ta đeo, cảm thấy thật quen thuộc…
Hình như tôi đã từng nhìn thấy sợi dây chuyền này ở đâu rồi thì phải.
Tôi cầm bức ảnh đi tới chỗ mà lần trước tôi cũng nhìn thấy một tấm hình, cầm bức hình đó lên rồi đối chiếu hai bức hình với nhau, mặt tôi chợt lạnh xuống, cứng ngắc mà bật ra một tiếng cười nhạo.
Có lẽ đúng là tôi đã từng nhìn thấy sợi dây chuyền này thật. Đặt mấy bức ảnh lại chỗ cũ, tôi vội vã rời khỏi phòng làm việc.
Mãi nghĩ về chuyện bức hình mà tôi không để ý đường đi, tới khi đụng phải người Trần Thanh Vũ tôi mới giật mình tỉnh lại. “Anh… sao anh đã về rồi?” Tôi hoảng hốt ngẩng đầu bắt gặp Trần Thanh Vũ đang nhìn chằm chằm vào mình, mặt phủ một tầng sương lạnh.
Khuôn mặt Trần Thanh Vũ không đổi sắc nhìn tôi lạnh nhạt hỏi: “Em vừa vào phòng làm việc à?” Chạm phải lời nói lãnh đạm của Trần Thanh Vũ, tôi khẽ nuốt nước miếng, hơi chột dạ mà gật đầu: “Ừm, em muốn vào xem mấy quyển sách thiết kế, nên… nên…” “À, sao không thấy em cầm quyển sách nào?” Trần Thanh Vũ nhìn xuống tay tôi, hỏi một cách thờ ơ. Vừa nghe được câu hỏi của Trần Thanh Vũ, trái tim tôi tựa như hẫng một nhịp đập.
Tôi nuốt nước miếng, lúng ta lúng túng: “Vì… em đọc xong rồi, không cần phải… cầm đi nữa.” “Ăn cơm thôi.” Nói rồi tôi cũng không dám nhìn vào mắt Trần Thanh Vũ. Đôi khi Trần Thanh Vũ thật sự rất nhạy cảm, tôi sợ bản thân sẽ để lộ dấu vết gì đó trước mặt anh nên không dám nói thêm nửa lời.
Không khí dường như đông đặc lại, trái tim cứ thế run rẩy từng hồi, ngay lúc tôi đang nghĩ nên nói gì thì Trần Thanh Vũ đã nằm lấy tay đôi, rảo bước đi về phía cầu thang.
Bàn tay ấy dày rộng mà ấm áp, khiến lòng tôi nổi lên một cảm giác khó tả vô cùng. “Sao tay lại ra nhiều mồ hôi thế này?” Vừa bước xuống cầu thang, Trần Thanh Vũ vừa nhíu mày nói. “Haha… tại em thấy hơi nóng, anh không thấy thế à?” Bị Trần Thanh Vũ hỏi một câu mà ấn đường tôi nhảy thình thịch, cố gắng đè lại sự sợ hãi trong lòng, tôi không biết làm gì ngoài nụ cười tẻ nhạt.
Bình luận facebook