• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tổng tài sủng vợ vô cùng (4 Viewers)

  • Chap-67

Chương 67




Phó học giả vừa nghe thấy Ngôn Tiểu Nặc nói biết câu cá, lập tức trở nên vui mừng, "Tốt quá rồi, đi, phía sau nhà có một hồ cá, chủng ta đi câu cá xem sao!"



Câu cả là một việc rất tốn thời gian và phải kiên nhẫn, cô vẫn chưa ăn cơm mà! Nhưng cô làm thế nào có thể từ chối trong khi Phó học giả đang rất hưng phẩn đây?



Đang trong lúc cô rơi vào thế bí, Mặc Tây Quyết điềm đạm nói: "Ông Phó là chủ của gia đình này, nếu đi câu cá vào lúc này e rång ông không có mặt sẽ không ai dám ăn cơm, những người không biết câu cá như tụi cháu chắc bị đói chết mất" "A, đúng, Tư Quyết nói rất đúng, ăn xong cơm rồi mới đi câu cá." Nói rồi cười với Ngôn Tiếu Nặc, “Cháu à đừng để bụng nhé." "Được câu cá cùng ông cháu rất vui ạ” Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ rồi vô tình nhìn Mặc Tây Quyết



Nhưng Mặc Tây Quyết lại không thèm nhìn cô, giống như coi cô không tồn tại vậy.



Nếu không vì thấy anh giúp cô giải vây, thì cô sẽ không thèm nhìn người đàn ông làm chuyện thô lỗ với cô ở nhà người khác như vậy!



Nhưng kẻ biến thái không nhận ra điều đó, từ lúc bước vào phòng khách đã không thèm nhìn cô lấy một cái, dường như đều là lỗi của cô vậy.



Lúc này bà Phó tới và nhẹ nhàng nói: "Đến giờ dùng cơm rồi."



Phó học giả ngồi ở vị trí chính, mọi người ngồi theo thứ tự, Ngôn Tiểu Nặc ngồi cạnh Mặc Tây Quyết.



Phó Cảnh Thâm mở một chai rượi sâm banh, nhưng không giống như thường lệ mở sâm banh, khi mở ra đột nhiên sẽ bị bản lên cao, mà là dùng một phương pháp rất đặc biệt, chiếc nắp chai được mở ra, sâm banh màu hổ phách bên trong không bị rớt ra ngoài một chút nào.



Vô cùng thanh lịch và cao cấp, Ngôn Tiểu Nặc không nhớ đã từng xem qua ở quyển sách nào, cách mở sâm banh này mới thực sự là lãng mạn của Pháp.



Nhưng lại không thể giải thích được sự quen thuộc này.



Điều này là không thể



Cô cúi đầu xuống, không để anh ấy nghĩ ngợi, rượu sâm banh được rót vào chiếc ly pha lê chân cao, cô cố hết sức để phớt lờ đi, nhưng sự thực đúng là như vậy.



Có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, điều này có thể thuộc về nghi thức và nhận thức của giới thượng lưu cũng là điều bình thường.



Cô hơi ngước đầu nhìn sang Mặc Tây Quyết, chỉ thấy vẻ mặt bình thản lạnh như băng của anh. Ngôn Tiểu Nặc chưa bao giờ dám so sánh trí thông minh với Mặc Tây Quyết, dựa vào trí thông minh và sự nhạy bén cao hơn cô rất nhiều của anh, anh không thể nào mà không phát hiện ra. "Nếu như em còn tiếp tục nhìn trộm anh thì người bạn tốt của em sẽ quay lưng lại với em đấy." Mặc Tây Quyết đột nhiên nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe với cô.



Ngôn Tiểu Nặc thu lại ánh mắt lại, cúi đầu xuống lầm bầm: "Anh không cảm thấy rất kỳ lạ sao?" "Không cảm thấy gì cả." Mặc Tây Quyết trả lời dứt khoát. Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy bất lực. "Nào, chúng ta cùng chạm cốc nào!" Ông Phó nâng ly rượi sâm banh lên ân cần nói.



Ngôn Tiểu Nặc gạt bỏ suy nghĩ của cô đi, miệng cười và nâng ly lên nhấp một ngụm nhó. “Đây là sâm banh mà Cảnh Thâm mang từ Pháp về, mọi người thấy mùi vị thế nào?" Phó hoc giả ngấp một ngụm, khẽ nhắm mắt lại cảm thấy rất hài lòng. "Rượu này vị rất ngon, không biết Cảnh Thâm đã mua ở đâu vậy?" Mặc Tây Quyết nhìn Phó Cảnh Thâm đang ngồi đối diện đôi mắt đang trầm tư.



Biểu cảm của Phó Cảnh Thâm vẫn rất điềm đạm, "Anh Quyết rất có hứng với loại rượu này sao? Rượu này là do một người bạn tôi tặng." "Không biết người bạn đó là ai?" Nhìn Mặc Tây Quyết giống như chỉ hỏi vu vơ, nhưng biểu cảm lại hơi nghiêm túc. Phó Cảnh Thâm cười nhẹ, "Anh Quyết có hứng muốn biết sao?"



Mặc Tây Quyết trả lời như hỏi: "Trong rượu còn có mùi thơm của hoa, thiết nghĩ người bạn của anh là một người rất thanh lịch, nếu như hôm nay cô ấy cũng có ở đây, thì tôi cũng muốn hỏi xem rượi này từ đâu mà ra." "Mặc Tây Quyết đã có hứng thú như vậy thì Cảnh Thâm con cũng tiết lộ một chút cũng không sao." Ông phó ngồi bên cạnh nói.



Tay của Ngôn Tiểu Nặc cầm dao và nĩa hơi chặt, cô nhìn qua Cảnh Dao thấy cô ấy cũng có chút tò mò.



Cô ấy dường như cũng không biết. "Ba à, con cũng chỉ được tặng có một chai, con cũng không biết rượu đến từ đầu." Câu trả lời của Phó Cảnh Thâm không để lộ bất kỳ một thông tin nào.



Ông Phó và bà Phó đều có chút ngượng ngùng, bà Phó đành phải kết thúc bằng một câu, "Vậy lần sau nếu con có gặp người bạn đó, hãy nhớ giới thiệu cho cô Quyết làm quen nhé." "Vâng ạ" Phó Cảnh Thâm rất nhanh chóng trả lời.



Phó học giả cười nói: “Nào, cùng uống thêm một ly nữa, vì sự tranh luận rượu của hai người này!"



Ông nói như vậy khiến cho không khí đột nhiên trở lên vui vẻ hơn nhiều, mọi người lại cùng nhau nâng cốc. "Anh, không phải em nói anh, người ta đã muốn biết như vậy, có gì mà không thể nói chứ?" Phó Cảnh Dao đặt ly rượu xuống, không vui trách móc nhẹ. “Ngốc ạ, em thích ăn nhất là gan ngong, thứ đi xem vị thế nào?" Phó học giả không đợi để Phó Cảnh Thâm trả lời liền lập tức lên tiếng. "Ông nội, ông lại không giúp cháu rồi!" Phó Cánh Dao ăn một miếng gan ngỗng và nói.



Phó học giả cười ha ha và nói, "Anh con đã không muốn nói ra, thì không nên ép. Cháu xem Uyển Cừ còn chưa nói gì cả." Ngôn Tiểu Nặc thấy ông nhắc tới mình, cô muốn nói điều gì đó, nhưng cô có chứng cứ gì không? "Cảnh Dao tính thẳng thắn, không có ý gì cả." Ngôn Tiểu



Nặc cười và nói, "Cảnh Thâm chắc cũng sẽ không để bụng đầu a." "Điều đó thì đương nhiên rồi” Phó Cảnh Thâm hơi gật đầu.



Ông Phó cười nói: “Cảnh Dao có một người bạn thân như vậy thật tốt, Uyển Cừ, nhớ sau này có thời gian thì thường xuyên đến đây chơi nhé



Ngôn Tiểu Nặc vui vẻ nhận lời, "Vâng ạ"



Khi ly thứ ba được nâng lên, Mặc Tây Quyết thu cánh tay lại hơi mạnh khiến cho hai ly rượu sâm banh đổ ra quần áo của anh và Ngôn Tiểu Nặc. “Uyển Cừ, tổng giám đốc Mặc, hai người không sao chứ?"



Phó Cảnh Dao vội vàng đứng dậy, sắc mặt đầy quan tâm.



Phó học giả ngồi rất gần hai người họ, nhanh chóng nói: “Không sao, chỉ là đổ một chút rượi lên quần áo."



Ông Phó thở phào, "Không sao thì tốt."



Bà Phó nói: "Cảnh Dao con đưa Uyển Cừ đi thay quần áo, tổng giám đốc Mặc, cháu cũng cùng Cảnh Thâm đi thay đồ đi." Quần áo của Ngôn Tiểu Nặc bị ướt mất một vệt to, Mặc Tây



Quyết cũng vậy.



Hai người cùng đứng dậy, và đi cùng anh em nhà họ Phó thay quần áo.



Phòng của Phó Cảnh Dao được thiết kế với màu sắc tươi sáng ở đâu cũng có ánh sáng, đầu tiên cô chon một bộ quần áo trong tủ, rồi bật công tác trong nhà tắm và nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Uyển Cừ, cô tăm trước đi, quần áo tôi để ở đây nhé!



Ngôn Tieu Nặc gật đầu, "Được rồi, tôi xong ngay đây."



Nghĩ đến mọi người vẫn đang ở dưới chờ cô dùng cô nên cô nhanh chóng tầm qua rồi mặc bộ quần áo của Phó Cảnh Dao lên.



Khi cô bước ra, thì không nhìn thấy Phó Cảnh Dao đâu cả, cô gọi hai tiếng cũng không thấy trả lời.



Không phải là không đợi được chứ? Cô đành phải tự ra ngoài tìm đường, căn nhà của nhà họ Phó rất lớn, vừa rồi đi vòng vèo cô chưa kịp nhớ đường.



Giờ thì hay rồi, cô đành phải tự mình tìm đường đi ra. Dựa vào trí nhớ cô đi đến lầu nhỏ, nhưng lại quên mất ngã ba trước mắt cô nên rẽ đi đâu.



Cô chọn đi về bên trái, con đường có hoa nở hai bên, cảnh đẹp thật dễ chịu, cô mải ngắm phong cảnh cho đến khi cô nhớ ra là cô đã đi nhầm đường và đã đi qua mấy cái ngã rẽ.



Lần này thực sự xong đời rồi, đường ở đâu vậy? "Anh biết là em sẽ đi nhầm đường mà."



Ngôn Tiểu Nặc giật mình, "Mặc Tây Quyết, đừng doạ như vậy sẽ làm người ta sợ phát khiếp lên đầy!"



Mặc Tây Quyết ngắm cây cối tươi tốt xung quanh nói, “Nơi này thật đẹp!” “Ừm, phong cảnh ở đây rất đẹp phải không?" Ngôn Tiểu Nặc cười nói,



Mặc Tây Quyết ôm cô vào trong lòng, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Rất tốt, rất kín đáo, thật phù hợp để làm một số chuyện” Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên đỏ ứng lên, "Anh!



Độ xấu xa!" "Ngôn Uyển Cừ." Mặc Tây Quyết gọi tên cô lên, giọng nói có chút nghiêm túc, "Từ lúc gặp em ở trong trường, dường như em đã có định kiến với anh phải không?"



Ngôn Tieu Nặc đứng ngây người, những lời của Toàn Cơ lại đột nhiên hiện lên trong tâm trí cô, ánh mất của cô có chút trốn tránh, "Không có chuyện gì cả"



Mặc Tây Quyết cười mỉm: "Phận là con gái, có nói với người đàn ông của mình sao?" gì không nên “Đàn ông của mình?" Ngôn Tiểu Nặc lầm bẩm, đôi mắt mở to tràn đầy sự hoài nghi, từ khi nào anh coi anh là người đàn ông của cô vậy?



Mặc Tây Quyết thấy điệu bộ hoài nghi của cô rất không vui, đôi mắt đen trầm đi, "Sao vậy, không phái là anh sao?"



Ngôn Tiểu Nặc không biết nói gì, "Uh!"



Lần tuyên bố chủ quyền lần này thậm trí còn mạnh mẽ hơn, cô cảm thấy như trời long đất lở, toàn thân cô mềm ra như một dòng nước, nếu không phải là do Mặc Tây Quyết ôm cô thì cô đã đổ mềm xuống sàn rồi. “Anh có phải là người đàn ông của em không?" Mặc Tây Quyết hơi buông lỏng người cô ra, đôi mắt sáng lên đáng sợ. “Phải” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng trả lời. "Việc đó, em không cần phải biết về nó." Cuối cùng Mặc



Tây Quyết cũng buông cô ra và nói.



Lại một lần nữa anh nói đúng tâm cô bằng một từ, Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào anh: "Tại sao?" "Không có tại sao" Giọng nói của Mặc Tây Quyết hơi lạnh lùng. "Anh đang che đậy cho thủ phạm phải không?" Cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc cũng tức giận, "Có phải đó là người của tập đoàn Đế Quốc không?" "Không phải." câu trả lời của Mặc Tây Quyết rất dứt khoát. “Hư” Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt.



Những ngón tay của Mặc Tây Quyết nâng cảm cô lên, “Những chuyện đó, anh tin em có khả năng chịu đựng được nó, nhưng đó không phải là lý do."



Ngôn Tiểu Nặc giật mình: “Chịu đựng?”



Có gì mà cô không chịu đựng được chứ? Còn có chuyện gì tệ hại hơn xảy ra với cô sao? “Lẽ nào là?" Biểu cảm của Ngôn Tiểu Nặc lại càng kinh ngạc hơn. "Em không nên hỏi” Mặc Tây Quyết vẫn không tiết lộ bất kì điều gì cả, anh vuốt những sợi tóc buông trên trán cô lên, giọng nói trầm nhẹ, "Sẽ không có chuyện này xảy ra lần nữa đâu."



Dù sao ba mẹ cô không thương cô, vậy thì để anh thương cô là đủ rồi.



Ngôn Tiểu Nặc không nói được gì, người đàn ông này đang bảo đảm với cô sao?



Mọi việc hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của cô, càng đi càng xa. "Mặc Tây Quyết, thực sự anh không nhất thiết phải làm như vậy" Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một hồi lâu rồi mới nói một câu. "Lời này coi như hôm nay anh chưa từng nghe thấy." Biểu cảm của Mặc Tây Quyết rất nghiêm túc, “Lần sau rồi tính, anh sẽ trừng phạt em thật nặng."



Không có một chút đe doạ trong lời nói, hơn nữa cô còn cảm thấy xấu hổ. “Còn không đi sao?" Mặc Tây Quyết kéo lấy tay cô và dất cô đi vòng vo trong con đường nhỏ, mọi thứ xung quanh thật tĩnh lặng, lòng bàn tay anh rất ấm.



Chỉ trong một khoảng khắc, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy một chút ngẩn ngơ, dường như khi có anh ở bên, cô có thể cảm thấy rất an tâm mà bước về phía trước.



Ngôn Tiểu Nặc muốn buông khỏi bàn tay của Mặc Tây



Quyết. "Ở đây không có ai cả” Phó Cảnh Thâm điêm đạm nói. Ngôn Tiểu Nặc càng cảm thấy xấu hổ hơn còn Mặc Tây Quyết lại nói: “Không có ai cả, chỉ có người ngoài."



Phó Cảnh Thâm khẩy miệng một cái rồi bỏ đi. Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười lên, "Anh ấy là bạn của anh đó, hại anh ấy như vậy có đáng không?" "Có gì mà không được" Mặc Tây Quyết nói một cách rất thản nhiên. =
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom