• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tổng tài sủng vợ điên cuồng (48 Viewers)

  • Chap-220

Chương 220: Cần chịu trách nhiệm, anh nhất định sẽ không trốn tránh




Chuông di động của Tần Lệ Phong vang lên, anh liếc mắt nhìn, sau đó nói với Tô Phương Dung: “Hôm nay cho em nghỉ một ngày, đưa Nhan Ninh đi loanh quanh là được.”



Tô Phương Dung cũng không phản đối: “Cám ơn sếp.”



Anh lại rút ví tiền từ trong túi ra, đưa một tấm thẻ cho cô, nhưng Tô Phương Dung không quen cầm tiền của anh, xua tay nói: “Em có mà…”



Tần Lệ Phong vô cùng bất mãn với việc cô lần nào cũng cự tuyệt, mặt lạnh nói: “Đàn ông đưa tiền tiêu cho phụ nữ là chuyện hết sức bình thường, em muốn cướp đoạt quyền lợi của anh sao?”



“Ý em không phải vậy…”



“Vậy mua ít quà cho Nhan Ninh giúp anh.” Anh không cho cô cơ hội giải thích, nhét thẻ vào tay cô: “Mật mã là sinh nhật em.”



Tô Phương Dung ngẩn người, anh đã lái xe đi mất.



Cầm thẻ trong tay, tim cô đập vang dội.



Ngay sau đó, cô tự cười mình, lúc này còn động tâm, có phải quá mức kỳ quái không? Nhưng thật sự là cô càng ngày càng để ý người đàn ông này, càng ngày càng bị từng hành động của anh làm cho mê mẩn. Cái dáng vẻ vội càng muốn lo lắng cho cô kia, lại khiến cô hài lòng một cách ngốc nghếch.



Sau khi Tần Lệ Phong tới công ty, liền lập tức bảo Trần Chính Cường liên hệ chuyên gia khoa mắt nổi danh, sắp xếp xong một loạt việc bao gồm cả nằm viện.



Đồng thời, anh lại đưa ra một quyết định.



“Muốn nhận nuôi cô bé sao?” Trần Chính Cường có chút giật mình, hỏi: “Giám đốc Tần, việc này sợ là có chút không ổn, cô bé này dù sao cũng là con gái nuôi của Cư Hàn Quân.”



“Anh ta làm xong thủ tục nhận nuôi rồi sao?”



“A, tôi đã điều tra, chưa xong.”



Tần Lệ Phong nói, giọng bình thản: “Đừng để lộ việc này, tôi không cần biết cậu dùng cách gì, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất làm xong thủ tục.”



Trần Chính Cường gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”



Anh ta rời đi, Tần Lệ Phong một mình ngồi ở trong phòng làm việc, ánh mắt dần trở nên thâm thúy, giống như hố đen không nhìn thấy đáy.



Thật ra tối qua, Tần Lệ Phong cũng không có nói cho Tô Phương Dung nguyên nhân thực sự khiến Cư Hàn Quân để bọn trẻ ở lại.



Anh ta muốn họ có nhiều cảm tình hơn với bọn trẻ, sau đó sẽ có thêm một công cụ kiềm chế họ. Đây chính là Cư Hàn Quân, không coi tình cảm ra gì, lúc cần thiết, thậm chí có thể biến nó thành vũ khí!



Tần Lệ Phong chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra, trước khi nó xảy ra, anh sẽ ra tay trước!



Chuông di động lại vang lên, là Ôn Mỹ Kỳ gọi tới.



Tần Lệ Phong đốt điếu thuốc, bắt máy, lại không biết phải nói gì. Cũng không phải là muốn trốn tránh, mà là thứ cô ta mong muốn thì hiện tại anh không cho cô ta được.



Đầu bên kia, Ôn Mỹ Kỳ nhẹ nhàng hỏi: “Lệ Phong, bây giờ anh có rảnh không? Em muốn nói chuyện với anh một chút về đứa bé.”



Tần Lệ Phong rít một hơi thuốc, nhả khói, qua hai giây, anh nói: “Vừa lúc, anh cũng muốn nói chuyện với em một chút.”



“Anh… Anh muốn nói chuyện gì?” Thái độ của anh đột nhiên khiến Ôn Mỹ Kỳ cảm thấy sợ hãi và chột dạ, lập tức vòng vo: “Ái chà, đạo diễn gọi rồi, em phải đi ngay. Chuyện chúng ta, mấy ngày nữa rồi hãy nói.”



Không nói lời nào, cô ta cúp điện thoại.



Tần Lệ Phong nhíu mày, anh không phải là một người thích những chuyện ướt át bẩn thỉu, nhất là sau khi quyết định muốn mang hạnh phúc tới cho một người phụ nữ và con mình.



Anh lại gọi đi, thật lâu, bên kia mới nhấc máy: “Lệ Phong, không phải đã nói em phải đi diễn nên đợi em diễn xong rồi…”



“Anh biết.” Anh quyết đoán nói: “Giờ em ở đâu, anh đến đó chờ em.”



“Em…” Ôn Mỹ Kỳ ấp úng.



“Em cũng biết, để có được tung tích của em rất đơn giản.”



Một lúc lâu, Ôn Mỹ Kỳ nhỏ giọng nói: “Anh…Anh tới quán cà phê trước đây anh và em thường gặp nhau chờ em đi.”



“Được.”



Tần Lệ Phong lập tức cúp điện thoại.



Gọi cho Trần Chính Cường sắp xếp xong lịch trình, anh lái xe tới quán cà phê gần một trường đại học.



Nơi này khung cảnh ưu nhã, học sinh ở gần đây đều thích tới, lúc Tần Lệ Phong tới nơi, cũng không có nhiều người. Anh theo thói quen nhìn về phía trong góc, anh và Ôn Mỹ Kỳ trước đây thường ngồi ở chỗ đó.



Quả nhiên, Ôn Mỹ Kỳ đã ngồi ở đó.



Cô ta đưa lưng về phía cửa, đội mũ, đeo kính mắt, khuấy ly cà phê trong tay.



Tần Lệ Phong ngồi vào vị trí đối diện cô ta, thấy anh, Ôn Mỹ Kỳ chậm rãi tháo kính xuống, vành mắt đỏ lên như muốn khóc.



Tần Lệ Phong nhìn ra chỗ khác, gọi nhân viên phục vụ tới, yêu cầu một ly trà chanh.



“Lệ Phong, em đã liên lạc rồi, anh có thể lập tức đưa đứa bé đi xét nghiệm ADN. Anh tìm bệnh viện nào, bác sĩ nào cũng được…” Cô ta hạ giọng nói, hai bàn tay phía dưới khẩn trương nắm chặt cùng một chỗ.



Đây là Cư Hàn Quân dạy cô ta, anh ta nói, chỉ cần cô ta nói như thế với Tần Lệ Phong, đem tất cả quyền chủ động đều giao cho anh ta là được! Ôn Mỹ Kỳ không chắc chắn, nhưng lúc này không đường để đi, chỉ có thể nói như Cư Hàn Quân đã dạy.



Tần Lệ Phong nhìn cô ta, một lúc lâu mới nói: “Không cần.”



Ôn Mỹ Kỳ nhịn không được, vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới anh lại thật sự tin!



“Năm đó, em hy sinh gì cho anh, anh đều nhớ kỹ. Anh là đàn ông, cần chịu trách nhiệm, anh nhất định sẽ không trốn tránh, cho nên, dù đứa con này có phải là của anh hay không, anh đều sẽ nhận.”



Ôn Mỹ Kỳ ngơ ngẩn, nửa ngày nói không được một câu, cô ta nắm thật chặt cái chén, thân mình run lập cập, cật lực kiềm chế.



Anh nói vậy là có ý gì? Đã nhìn thấu cô ta sao? Hay để cô ta hết hy vọng? Lẽ nào, dùng đứa con cũng không níu kéo được anh sao?



“Anh không tin em sao?”



Tần Lệ Phong lắc đầu: “Anh đã nói rất rõ rồi, anh chỉ là muốn bù đắp cho những gì em đã hy sinh vì anh năm đó.”



Ôn Mỹ Kỳ cắn răng: “Em chỉ muốn anh…”



“Xin lỗi, duy nhất chuyện này anh không làm được.”



Ôn Mỹ Kỳ cứng đờ dựa vào lưng ghế, kinh ngạc nhìn anh: “Vì anh không còn yêu em, đúng không?”



Tần Lệ Phong rũ mắt, nói: “Anh chính xác từng yêu em, nhưng khi đó hai ta đều quá trẻ, bị quá nhiều chuyện hao tổn tinh thần. Vậy nên anh không rõ anh yêu em nhiều đến đâu. Nhưng, hiện giờ anh có thể khẳng định mình sẽ không vì chuyện quá khứ mà buông bỏ hạnh phúc trước mắt.”



Anh nở một nụ cười với Ôn Mỹ Kỳ: “Anh cái gì cũng có thể buông bỏ, trừ cô gái kia.”



Lời của anh chính là phán quyết tử hình, giờ này phút này, tất cả chờ mong tại đáy lòng Ôn Mỹ Kỳ đều rơi vào khoảng không. Như linh hồn bị kéo ra khỏi thân thể, cô ta kinh ngạc ngồi ở đó, nửa ngày không phản ứng lại.



Tần Lệ Phong ngưng lại nhìn ánh mắt cô ta trở nên phức tạp: “Anh biết hiện tại dù nói cảm ơn hay xin lỗi, đều không có ích gì. Nhưng Ôn Mỹ Kỳ à, chúng ta không còn trẻ nữa, nên biết chịu trách nhiệm với tình cảm.”



Đứng dậy, anh đi tới quầy thanh toán, rồi rời đi không hề quay đầu lại.



Trong lòng không phải là không chút xúc động, nhưng nếu đã quyết định, cũng không cần để cô ta có bất kỳ hy vọng nào nữa. Như thế, anh có gì nhân từ hơn so với Cư Hàn Quân chứ?



Ôn Mỹ Kỳ vẫn ngồi đó, chuông điện thoại cứ vang lên từng hồi, cho đến khi nhân viên phục vụ cũng không nghe nổi, đi qua nhắc nhở, cô ta đành phải bắt máy.



“Alo, chào anh, tôi là Ôn Mỹ Kỳ.”



Đầu bên kia là phóng viên đang ân cần mời phỏng vấn, cô ta mặt không đổi sắc nói: “Thật ngại quá, gần đây tôi không rảnh. Vị hôn phu đã cầu hôn tôi rồi, tôi phải vội chuẩn bị hôn lễ. Cảm ơn, chúng tôi rất hạnh phúc.”



Cúp máy, trên mặt cô ta là vẻ mãn nguyện điên cuồng sau khi trả thù.



Năm đó cô ta vì yêu mà quên mình, bị người khác chơi đùa một năm! Kết quả đổi lấy là bị vứt bỏ sao?



Tần Lệ Phong, anh muốn cứ như vậy vạch rõ ranh giới tới em sao?



Không dễ dàng thế đâu!







Bữa sáng thiếu Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh làm cho căn nhà trở nên càng quạnh quẽ.



Cư Trọng Hùng và Cư Hàn Quân phần ai nấy ăn bữa sáng, xem báo, một câu trò chuyện cũng không có.



Đột nhiên, Cư Trọng Hùng nhíu mày, buông báo, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh: “Chuyện này có liên quan tới anh sao?”



Cư Hàn Quân hoài nghi nhíu mày, liếc sang tờ báo, tiêu đề rất lớn, vừa xem liền hiểu ngay.



“Tần Lệ Phong cầu hôn Ôn Mỹ Kỳ?” Anh ta nhướng mày, nghĩ là biết đây là Ôn Mỹ Kỳ bị ép.



Thu lại ánh mắt, anh ta thờ ơ lên tiếng: “Tôi còn chưa rảnh rỗi đến mức đi để ý đến nợ đào hoa của người khác.”



Cư Trọng Hùng xì một tiếng: “Người phụ nữ kia nhìn đã biết là loại không ra gì, giờ lại chạy đi bám lấy Lệ Phong! Tôi cảnh cáo anh, không cho phép anh tiếp xúc với cô ta! Họ nhà chúng ta tuyệt đối không thể dính líu quan hệ với loại phụ nữ này!”



Cư Hàn Quân ngoảnh mặt làm ngơ, đặt dĩa xuống, cầm áo khoác lên rồi lập tức đi.



Ra cửa, anh ta liền gọi cho Ôn Mỹ Kỳ.



Sau khi bên kia bắt máy, anh ta lên tiếng chế nhạo: “Tôi có nên chúc mừng mộng đẹp của cô trở thành sự thật không? Hay nên nói cô ngu đến mức không có thuốc nào cứu được nhỉ? Nếu Tần Lệ Phong là người dễ bị uy hiếp như thế, thì còn cần gì giở nhiều chiêu trò như vậy chứ.”



Quả nhiên, tiếng lời là một giọng nói lạnh như băng: “Cư Hàn Quân, đừng nghĩ tôi không biết, anh giúp tôi cũng chỉ là lợi dụng tôi thôi. Lợi dụng tôi để có được Tô Phương Dung, lợi dụng tôi đưa con trai anh vào nhà họ Tần, rồi đoạt gia nghiệp nhà họ! Ha ha, bàn cờ thật lớn đấy! Không hổ là tên đàn ông máu lạnh vô tình.”



Ánh mắt Cư Hàn Quân dần lạnh lẽo: “Hả? Nói như vậy là không cần tôi hả? Cô xác định một mình cô có thể giải quyết Tần Lệ Phong sao?”



“Không sao hết, dù sao, tôi cũng đã đánh cược cả danh tiếng và tiền đồ, anh ấy không quan tâm tôi chẳng khác nào tự tay giết chết tôi. Ha ha, tôi sẽ để anh ấy được như ý nguyện.”



Bên kia đột nhiên cúp máy.



Cư Hàn Quân nhíu chặt mày, khẽ mím đôi môi mỏng.



Người phụ nữ này xem ra là muốn cá chết lưới rách rồi, dù anh ta nghĩ đây cũng là một cách, thế nhưng, kết quả như vậy ắt sẽ đẩy Cư Hàn Lâm ra ánh sáng, tiếp đó, chuyện năm xưa cũng sẽ lộ ra…



Anh ta nheo mắt, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn, trước khi có được tài sản của ông già, anh ta nhất định không thể để tình huống mất khống chế.







Vì tối qua quá chuyên tâm vào chuyện tạo thêm em gái cho Gia Bảo nên “cày bừa” quá muộn, lúc Tần Lệ Phong thức dậy, hai đứa nhóc Gia Bảo và Cư Hàn Lâm đã tự mình chạy sang chỗ bà Dương ăn điểm tâm, được ông Dương đưa tới nhà trẻ.



Anh qua xem Nhan Ninh, cô bé vẫn đang ngủ, anh lại về phòng, chui vào trong chăn, áp sát cô gái vẫn đang ngủ say, vuốt ve thân thể mượt mà của cô, hai tay bắt đầu không yên phận.



Tô Phương Dung vặn người hai cái, cọ cọ khiến anh vô cùng thoải mái, hừ một tiếng, sau đó trực tiếp kéo cao chân cô lên.



“Tần Lệ Phong!” Tô Phương Dung lúc này mới biết, quay đầu trừng mắt gã đàn ông không biết thỏa mãn này: “Anh làm còn chưa đủ à?”



Mặc dù động tác không ngừng trong chăn, nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời: “Không đủ, mỗi giờ mỗi phút đều phải tiến vào đây.”



“…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom