-
Chương 84
Khắp nơi ở Trung Quốc đã bắt đầu chuẩn bị cho đêm giao thừa. Ngoài đường, không khí vô cùng náo nhiệt. Tiêu Tiểu Diệp cũng muốn tự tay chuẩn bị giao thừa nên đã mua đồ về nhà để làm các món ăn truyền thống.
" Anh à, nhân há cảo làm bé thôi." Tiêu Tiểu Diệp nhìn Bạch Niên Vũ đang loay hoay với bánh há cảo, mặt khẽ cười.
Nhìn xem, một người tung hoành ở cả hai giới hắc - bạch bây giờ đang xắn tay áo làm nhân bánh, thật sự rất là thú vị.
" Nhân bé ư? Ăn đủ không vậy?" Bạch Niên Vũ dừng tay, ngạc nhiên hỏi.
" Đủ." Tiêu Tiểu Diệp gật đầu.
" Anh là lần đầu làm há cảo đấy." Bạch Niên Vũ vừa làm bánh, vừa kể.
Tiêu Tiểu Diệp ngừng tay lại, " Thế trước giờ anh không chuẩn bị hì cho Tết sao?"
" Về ăn bám Tôn tỉ tỉ. Đi theo Tôn tỉ tỉ có cơm ăn." Bạch Niên Vũ hoàn thành chiếc bánh đầu tiên.
" Thật là, anh đã 34 rồi đấy." Tiêu Tiểu Diệp mỉm cười, sao cứ như trẻ con vậy.
" Chịu sao được, tại tâm hồn anh nó không hề lớn dần theo năm tháng." Bạch Niên Vũ tiếp tục làm.
Tiêu Tiểu Diệp cạn ngôn, thật không thể nói lí với Bạch Niên Vũ.
" Em nói xem, ta có nên chuẩn bị nhiều phần nữa không? Tặng cho mấy cái người kia." Bạch Niên Vũ đếm bánh, tự hào.
" Xin anh đừng, chúng ta có thể bị bệnh nhưng không nên gieo rắc cho người khác." Tiêu Tiểu Diệp phẩy tay.
Bạch Niên Vũ cứng mặt, đồ ăn anh làm không đảm bảo thế sao?
" Bạch Niên Sẹo ơi!" Tiếng kêu chẳng đúng đắn của ai đó vang lên từ phòng khách, vọng ra sau phòng ăn.
Bạch Niên Vũ mặt co lại, cái thằng rảnh rỗi kia tới đây làm gì cơ chứ?
" Bạch Ngạn Lâm, cấm chú kêu gia như vậy!" Bạch Niên Vũ gằn giọng.
" Ừ, Vũ sẹo." Bạch Ngạn Lâm ngồi vào bàn, cười tươi.
Răng rắc...
" Chị dâu, đang làm gì đấy?" Bạch Ngạn Lâm chuyển chủ đề.
" Làm gà." Tiêu Tiểu Diệp nói.
" Xem với." Bạch Ngạn Lâm đi tới chỗ Tiêu Tiểu Diệp, mặt tái xanh.
Chắc chắn là đang làm gà chứ?
Dao mổ, dao phẫu thuật, kéo, kìm, kẹp... sao mấy cái dụng cụ phẫu thuật này lại xếp ngay ngắn vậy. Chưa kể con gà kia còn đang trong trạng thái " giải phẫu".
" Chị có biết làm gà không vậy?" Bạch Ngạn Lâm gãi đầu e ngại.
Tiêu Tiểu Diệp mặt tỉnh bơ, làm gà, chính là mổ bụng gà, mổ bụng gà chẳng phải giải phẫu sao?
" Tôi thấy thương cảm cho bọn nhỏ." Bạch Ngạn Lâm ngao ngán.
Nói rồi, anh gỡ toàn bộ mấy cái kìm, kẹp trên người gà ra, bắt đầu quy trình " làm gà chính hiệu".
Tiêu Tiểu Diệp đứng một bên chăm chú nhìn, " Cậu chặt gà như vậy, các khớp xương sẽ..."
Bạch Ngạn Lâm tặng cho Tiêu Tiểu Diệp ánh mắt không thể đẹp đẽ hơn, " Bà cô, đây là gà, là gà đấy!"
" Tôi biết mà." Tiêu Tiểu Diệp nói.
Dập đầu...
" Chị cứ im lặng đi. Chỗ này phải là thiên tài." Bạch Ngạn Lâm mặt xám xịt.
Tiêu Tiểu Diệp lắc đầu, đi về phía chỗ Bạch Niên Vũ, nhìn một dãy bánh đặt trước mặt, ngạc nhiên, mấy cái đầu thì béo ú, sau đó lại nhỏ xíu, dần dần thì đều tăm tắp. Bạch Niên Vũ anh quá trâu bò!
" Em phải hiểu một điều rằng, thiên tài chính là thiên tài. Học một phút, biết cả đời." Bạch Niên Vũ không lạnh không nhạt, giọng điệu thì tràn đầy tự hào.
Dập đầu...
Tiêu Tiểu Diệp im lặng, tốt nhất hãy để anh em nhà thiên tài này làm việc.
" Anh Tiểu Vũ, Diệp tỉ ơi!" Lại là một giọng nói nữa. Lần này thì nghe dịu hơn.
Lâm Hiểu Khê bước vào, bên cạnh là Lâm Thiên Dương với một đống đồ xách trên tay.
" Ối, Ngạn Lâm cũng ở đây sao?" Lâm Hiểu Khê ngạc nhiên.
" Tôi phải tới đây để cứu rỗi nhà này." Bạch Ngạn Lâm thở dài.
Lâm Thiên Dương đặt đống đồ xuống, " Bà bảo đưa cái này đến cho hai người, phòng trường hợp nhà bếp bị tàn phá thì cũng có đồ cho giao thừa."
Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp đen mặt nhìn nhau, " Chúng ta không có niềm tin vậy sao?"
Cả thế giới gật đầu, " Đúng vậy."
Lâm Thiên Dương và Lâm Hiểu Khê ngồi xuống, lấy đồ ra.
Bạch Ngạn Lâm cũng đã xong xuôi, đưa tác phẩm của mình lại.
Tiêu Tiểu Diệp tràn đầy ngưỡng mộ.
" Mứt này, hoa quả sấy, há cảo sống..." Lâm Thiên Dương liệt kê ra một đống đồ.
" Hoá ra là tất cả đều ở đây." Hứa Luật Khôi cũng tới, đem theo một hộp gỗ lớn.
" Chú đến cho gì sao?" Bạch Ngạn Lâm mỉm cười hỏi.
" Lần trước, Tôn tỉ tỉ nói với mẹ tôi rằng lo sợ đôi vợ chồng trẻ này không chuẩn bị được đồ Tết nên mẹ tôi làm đồ ăn sang phụ giúp, bánh hoa quế cung đình." Hứa Luật Khôi mở hộp gỗ ra, những chiếc bánh hoa quê xinh xinh nằm gọn ghẽ.
Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp lại nhìn nhau, " Chúng ta vẫn bị mất niềm tin vậy sao?"
Gật đầu...
" Xời, sao đông đủ vậy?" Chấn Tưởng Dạ và Chấn Tưởng Niên lại thình lình xuất hiện.
" Chúng tôi tự làm được." Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp đen mặt đồng thanh nói.
" Làm gì cơ? Bọn tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, đến đây ăn ké." Hai tên họ Chấn kia mặt không đổi.
Thở phào, may mắn quá! Không phải mang đồ tiếp tế tới.
" Nhiều đồ ăn vậy! Chúng ta không sợ đói." Chấn Tưởng Niên đi vào bàn, nhìn một chuỗi sơn hào hải vị.
Một bầy ngây ngốc, " Ai bỏ đói cậu sao?"
" Ừ." Chấn Tưởng Niên gật đầu.
Thế là nhờ vào một hội cứu tế quốc dân nên giao thừa nhà Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp cũng đầy đủ món.
***
Sau khi hiệp hội cứu tế kia về, Tiêu Tiểu Diệp và Bạch Niên Vũ mới yên ổn hơn chút.
" Nhất định sau này chúng ta phải lấy lại lòng kiêu hãnh của mình." Tiêu Tiểu Diệp nói.
" Kệ đi. Ăn ké vẫn là ngon hơn." Bạch Niên Vũ với chủ nghĩa " ăn ké" nói.
Dập đầu...
Tiêu Tiểu Diệp đen mặt.
" Gia, pháo hoa đã chuyển tới rồi." Thần Tự đi vào thông báo.
" Pháo hoa?" Tiêu Tiểu Diệp nghi hoặc.
" Bí mật." Bạch Niên Vũ cười.
Một bí mật đẹp đẽ trước bão giông...
***
" Em có cảm giác rằng mình sẽ không thể thức tới 12 giờ đêm để đón giao thừa. Cả ngày theo làm đồ ăn, bây giờ mệt quá!" Tiểu Diệp buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài.
" Vậy thì em ngủ đi." Bạch Niên Vũ cười, ôm cô vào ngực.
Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Tiểu Diệp áp mặt vào vòm ngực ấm của anh, " Anh nhớ gọi em dậy nhé!"
Bạch Niên Vũ hôn nhẹ lên trán cô, " Nhất định."
Giấc ngủ say trong lòng tình nhân...
Bạch Niên Vũ bế cô lên phòng, cẩn thận đắp chăn cho cô, rồi mới rời khỏi phòng.
" Thiếu gia, pháo hoa đã được đặt đúng vị trí rồi." Thần Tự mặt mày tủm tỉm nói.
" Đúng chưa?" Bạch Niên Vũ xác nhận.
" Gia phải tin tưởng chứ!" Thần Dực nói.
" Mặt chú gian quá." Bạch Niên Vũ cười.
Thần Tự: Có một vị boss chẳng ra gì.
Bạch Niêm Vũ xem đồng hồ, bây giờ làm mười giờ, khoảng hai tiếng nữa thôi là bí mật ngọt ngào sẽ được bật mí.
***
" Tiểu Diệp, nhìn anh này, chạy đi!" Bạch Niên Vũ một người đầy máu nhìn cô, giọng anh hớt hải.
Tiêu Tiểu Diệp nước mắt giàn dụa, nắm chặt lấy tay anh, " Vũ, nói cho em biết có chuyện gì đang xảy ra đi."
Bạch Niên Vũ ôm cô vào lòng, cô có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên người anh, " Anh không sao cả. Nghe anh, đi khỏi chỗ này."
Nói rồi anh buông cô, dứt khoát ném cô xa khỏi anh.
" Vũ...." Tiêu Tiểu Diệp hét lên, mồ hôi lạnh ướt cả mặt.
Hoá ra, chỉ là một giấc mơ...
Cô bật dậy, chạy ra khỏi phòng, vội vã xuống phòng khách.
" Bạch Niên Vũ..." Cô gọi lớn.
Vẫn không có.
" Bạch Niên..." Tiêu Tiểu Diệp lúc này nước mắt không kìm được.
" Có chuyện gì vậy?" Bạch Niên Vũ từ ngoài sân chạy vào, lo lắng nhìn cô.
Tiêu Tiểu Diệp thấy anh, nhào tới ôm chặt, " Thật sự là mơ rồi." Giọng cô nghẹn ngào, may quá.
Bạch Niên Vũ hơi kinh ngạc, nhìn xuống, thấy cô nước mắt chảy đầm đìa, anh vuốt mặt cô, gạt đi giọt lệ, " Có anh đây rồi. Gặp ác mộng sao?"
Tiêu Tiểu Diệp gật đầu, " Em thấy anh rời bỏ em."
" Ngốc, anh chẳng bao giờ bỏ em, chỉ có em bỏ anh thôi." Bạch Niên Vũ khẽ cười.
Ting...Ting...
Đồng hồ báo thức vừa vặn kêu, điểm đúng mười hai giờ.
" Đi thôi, năm mới tới rồi." Bạch Niên Vũ cầm tay cô ra ngoài sân.
Đoàng...đoàng...đoàng...
Pháo hoa đẹp đẽ đồng loạt phát sáng, xếp thành khuôn chữ mộng mơ,
" Chúc mừng năm mới, tình yêu của anh!"
Tiêu Tiểu Diệp nhìn, ánh mắt đẫm lệ, nụ cười rạng rỡ, " Thật sự rất... đẹp!"
Bạch Niêm Vũ cười.
Pháo hoa chưa dừng hẳn, lại tiếp tục.
" Xin lỗi vì những lỗi lầm lúc trước."
Pháo hoa đẹp rực rỡ, lấp lánh giữa trời đêm.
" Anh yêu em."
Tiêu Tiểu Diệp ôm chặt lấy anh, kéo đầu anh xuống, hôn anh. Nụ hôn ấm áp, dịu dàng.
" Cảm ơn anh, em cũng yêu anh."
Trong ánh sao đêm, dưới pháo hoa rực rỡ, đôi tình nhân quấn quýt bên nhau.
Cao trào xong thì phải làm gì, đương nhiên là cảnh Hai người im lặng nhìn lên bầu trời, ngắm pháo hoa.
Tuy nhiên...
Reng...reng...reng...
Bạch Niên Vũ nhận được điện thoại, nghe máy.
" Vũ, cảm ơn món quà của anh, em thực sự rất cảm động. Em cũng yêu anh." Tiếng nói đầy " kinh tởm" của Chấn Tưởng Niên khiến cho Bạch Niên Vũ rợn tóc gáy.
" Nhầm số rồi." Bạch Niên Vũ nói.
" Đùa đấy, chúc mừng năm mới!" Chấn Tưởng Niên cười khanh khách.
" Vẫn nhầm số." Bạch Niên Vũ phũ phàng.
" Cả Chấn gia nhà tôi chúc mừng năm mới." Chấn Tưởng Dạ từ đâu cũng nói với qua điện thoại.
" Ừ, chúc mừng năm mới!" Bạch Niên Vũ nói.
Thế là điện thoại cứ rầm rập kéo tới.
" Chúc mừng năm mới!"
" Ừ."
" Phát tài phát lộc."
" Anh à, nhân há cảo làm bé thôi." Tiêu Tiểu Diệp nhìn Bạch Niên Vũ đang loay hoay với bánh há cảo, mặt khẽ cười.
Nhìn xem, một người tung hoành ở cả hai giới hắc - bạch bây giờ đang xắn tay áo làm nhân bánh, thật sự rất là thú vị.
" Nhân bé ư? Ăn đủ không vậy?" Bạch Niên Vũ dừng tay, ngạc nhiên hỏi.
" Đủ." Tiêu Tiểu Diệp gật đầu.
" Anh là lần đầu làm há cảo đấy." Bạch Niên Vũ vừa làm bánh, vừa kể.
Tiêu Tiểu Diệp ngừng tay lại, " Thế trước giờ anh không chuẩn bị hì cho Tết sao?"
" Về ăn bám Tôn tỉ tỉ. Đi theo Tôn tỉ tỉ có cơm ăn." Bạch Niên Vũ hoàn thành chiếc bánh đầu tiên.
" Thật là, anh đã 34 rồi đấy." Tiêu Tiểu Diệp mỉm cười, sao cứ như trẻ con vậy.
" Chịu sao được, tại tâm hồn anh nó không hề lớn dần theo năm tháng." Bạch Niên Vũ tiếp tục làm.
Tiêu Tiểu Diệp cạn ngôn, thật không thể nói lí với Bạch Niên Vũ.
" Em nói xem, ta có nên chuẩn bị nhiều phần nữa không? Tặng cho mấy cái người kia." Bạch Niên Vũ đếm bánh, tự hào.
" Xin anh đừng, chúng ta có thể bị bệnh nhưng không nên gieo rắc cho người khác." Tiêu Tiểu Diệp phẩy tay.
Bạch Niên Vũ cứng mặt, đồ ăn anh làm không đảm bảo thế sao?
" Bạch Niên Sẹo ơi!" Tiếng kêu chẳng đúng đắn của ai đó vang lên từ phòng khách, vọng ra sau phòng ăn.
Bạch Niên Vũ mặt co lại, cái thằng rảnh rỗi kia tới đây làm gì cơ chứ?
" Bạch Ngạn Lâm, cấm chú kêu gia như vậy!" Bạch Niên Vũ gằn giọng.
" Ừ, Vũ sẹo." Bạch Ngạn Lâm ngồi vào bàn, cười tươi.
Răng rắc...
" Chị dâu, đang làm gì đấy?" Bạch Ngạn Lâm chuyển chủ đề.
" Làm gà." Tiêu Tiểu Diệp nói.
" Xem với." Bạch Ngạn Lâm đi tới chỗ Tiêu Tiểu Diệp, mặt tái xanh.
Chắc chắn là đang làm gà chứ?
Dao mổ, dao phẫu thuật, kéo, kìm, kẹp... sao mấy cái dụng cụ phẫu thuật này lại xếp ngay ngắn vậy. Chưa kể con gà kia còn đang trong trạng thái " giải phẫu".
" Chị có biết làm gà không vậy?" Bạch Ngạn Lâm gãi đầu e ngại.
Tiêu Tiểu Diệp mặt tỉnh bơ, làm gà, chính là mổ bụng gà, mổ bụng gà chẳng phải giải phẫu sao?
" Tôi thấy thương cảm cho bọn nhỏ." Bạch Ngạn Lâm ngao ngán.
Nói rồi, anh gỡ toàn bộ mấy cái kìm, kẹp trên người gà ra, bắt đầu quy trình " làm gà chính hiệu".
Tiêu Tiểu Diệp đứng một bên chăm chú nhìn, " Cậu chặt gà như vậy, các khớp xương sẽ..."
Bạch Ngạn Lâm tặng cho Tiêu Tiểu Diệp ánh mắt không thể đẹp đẽ hơn, " Bà cô, đây là gà, là gà đấy!"
" Tôi biết mà." Tiêu Tiểu Diệp nói.
Dập đầu...
" Chị cứ im lặng đi. Chỗ này phải là thiên tài." Bạch Ngạn Lâm mặt xám xịt.
Tiêu Tiểu Diệp lắc đầu, đi về phía chỗ Bạch Niên Vũ, nhìn một dãy bánh đặt trước mặt, ngạc nhiên, mấy cái đầu thì béo ú, sau đó lại nhỏ xíu, dần dần thì đều tăm tắp. Bạch Niên Vũ anh quá trâu bò!
" Em phải hiểu một điều rằng, thiên tài chính là thiên tài. Học một phút, biết cả đời." Bạch Niên Vũ không lạnh không nhạt, giọng điệu thì tràn đầy tự hào.
Dập đầu...
Tiêu Tiểu Diệp im lặng, tốt nhất hãy để anh em nhà thiên tài này làm việc.
" Anh Tiểu Vũ, Diệp tỉ ơi!" Lại là một giọng nói nữa. Lần này thì nghe dịu hơn.
Lâm Hiểu Khê bước vào, bên cạnh là Lâm Thiên Dương với một đống đồ xách trên tay.
" Ối, Ngạn Lâm cũng ở đây sao?" Lâm Hiểu Khê ngạc nhiên.
" Tôi phải tới đây để cứu rỗi nhà này." Bạch Ngạn Lâm thở dài.
Lâm Thiên Dương đặt đống đồ xuống, " Bà bảo đưa cái này đến cho hai người, phòng trường hợp nhà bếp bị tàn phá thì cũng có đồ cho giao thừa."
Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp đen mặt nhìn nhau, " Chúng ta không có niềm tin vậy sao?"
Cả thế giới gật đầu, " Đúng vậy."
Lâm Thiên Dương và Lâm Hiểu Khê ngồi xuống, lấy đồ ra.
Bạch Ngạn Lâm cũng đã xong xuôi, đưa tác phẩm của mình lại.
Tiêu Tiểu Diệp tràn đầy ngưỡng mộ.
" Mứt này, hoa quả sấy, há cảo sống..." Lâm Thiên Dương liệt kê ra một đống đồ.
" Hoá ra là tất cả đều ở đây." Hứa Luật Khôi cũng tới, đem theo một hộp gỗ lớn.
" Chú đến cho gì sao?" Bạch Ngạn Lâm mỉm cười hỏi.
" Lần trước, Tôn tỉ tỉ nói với mẹ tôi rằng lo sợ đôi vợ chồng trẻ này không chuẩn bị được đồ Tết nên mẹ tôi làm đồ ăn sang phụ giúp, bánh hoa quế cung đình." Hứa Luật Khôi mở hộp gỗ ra, những chiếc bánh hoa quê xinh xinh nằm gọn ghẽ.
Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp lại nhìn nhau, " Chúng ta vẫn bị mất niềm tin vậy sao?"
Gật đầu...
" Xời, sao đông đủ vậy?" Chấn Tưởng Dạ và Chấn Tưởng Niên lại thình lình xuất hiện.
" Chúng tôi tự làm được." Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp đen mặt đồng thanh nói.
" Làm gì cơ? Bọn tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, đến đây ăn ké." Hai tên họ Chấn kia mặt không đổi.
Thở phào, may mắn quá! Không phải mang đồ tiếp tế tới.
" Nhiều đồ ăn vậy! Chúng ta không sợ đói." Chấn Tưởng Niên đi vào bàn, nhìn một chuỗi sơn hào hải vị.
Một bầy ngây ngốc, " Ai bỏ đói cậu sao?"
" Ừ." Chấn Tưởng Niên gật đầu.
Thế là nhờ vào một hội cứu tế quốc dân nên giao thừa nhà Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp cũng đầy đủ món.
***
Sau khi hiệp hội cứu tế kia về, Tiêu Tiểu Diệp và Bạch Niên Vũ mới yên ổn hơn chút.
" Nhất định sau này chúng ta phải lấy lại lòng kiêu hãnh của mình." Tiêu Tiểu Diệp nói.
" Kệ đi. Ăn ké vẫn là ngon hơn." Bạch Niên Vũ với chủ nghĩa " ăn ké" nói.
Dập đầu...
Tiêu Tiểu Diệp đen mặt.
" Gia, pháo hoa đã chuyển tới rồi." Thần Tự đi vào thông báo.
" Pháo hoa?" Tiêu Tiểu Diệp nghi hoặc.
" Bí mật." Bạch Niên Vũ cười.
Một bí mật đẹp đẽ trước bão giông...
***
" Em có cảm giác rằng mình sẽ không thể thức tới 12 giờ đêm để đón giao thừa. Cả ngày theo làm đồ ăn, bây giờ mệt quá!" Tiểu Diệp buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài.
" Vậy thì em ngủ đi." Bạch Niên Vũ cười, ôm cô vào ngực.
Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Tiểu Diệp áp mặt vào vòm ngực ấm của anh, " Anh nhớ gọi em dậy nhé!"
Bạch Niên Vũ hôn nhẹ lên trán cô, " Nhất định."
Giấc ngủ say trong lòng tình nhân...
Bạch Niên Vũ bế cô lên phòng, cẩn thận đắp chăn cho cô, rồi mới rời khỏi phòng.
" Thiếu gia, pháo hoa đã được đặt đúng vị trí rồi." Thần Tự mặt mày tủm tỉm nói.
" Đúng chưa?" Bạch Niên Vũ xác nhận.
" Gia phải tin tưởng chứ!" Thần Dực nói.
" Mặt chú gian quá." Bạch Niên Vũ cười.
Thần Tự: Có một vị boss chẳng ra gì.
Bạch Niêm Vũ xem đồng hồ, bây giờ làm mười giờ, khoảng hai tiếng nữa thôi là bí mật ngọt ngào sẽ được bật mí.
***
" Tiểu Diệp, nhìn anh này, chạy đi!" Bạch Niên Vũ một người đầy máu nhìn cô, giọng anh hớt hải.
Tiêu Tiểu Diệp nước mắt giàn dụa, nắm chặt lấy tay anh, " Vũ, nói cho em biết có chuyện gì đang xảy ra đi."
Bạch Niên Vũ ôm cô vào lòng, cô có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên người anh, " Anh không sao cả. Nghe anh, đi khỏi chỗ này."
Nói rồi anh buông cô, dứt khoát ném cô xa khỏi anh.
" Vũ...." Tiêu Tiểu Diệp hét lên, mồ hôi lạnh ướt cả mặt.
Hoá ra, chỉ là một giấc mơ...
Cô bật dậy, chạy ra khỏi phòng, vội vã xuống phòng khách.
" Bạch Niên Vũ..." Cô gọi lớn.
Vẫn không có.
" Bạch Niên..." Tiêu Tiểu Diệp lúc này nước mắt không kìm được.
" Có chuyện gì vậy?" Bạch Niên Vũ từ ngoài sân chạy vào, lo lắng nhìn cô.
Tiêu Tiểu Diệp thấy anh, nhào tới ôm chặt, " Thật sự là mơ rồi." Giọng cô nghẹn ngào, may quá.
Bạch Niên Vũ hơi kinh ngạc, nhìn xuống, thấy cô nước mắt chảy đầm đìa, anh vuốt mặt cô, gạt đi giọt lệ, " Có anh đây rồi. Gặp ác mộng sao?"
Tiêu Tiểu Diệp gật đầu, " Em thấy anh rời bỏ em."
" Ngốc, anh chẳng bao giờ bỏ em, chỉ có em bỏ anh thôi." Bạch Niên Vũ khẽ cười.
Ting...Ting...
Đồng hồ báo thức vừa vặn kêu, điểm đúng mười hai giờ.
" Đi thôi, năm mới tới rồi." Bạch Niên Vũ cầm tay cô ra ngoài sân.
Đoàng...đoàng...đoàng...
Pháo hoa đẹp đẽ đồng loạt phát sáng, xếp thành khuôn chữ mộng mơ,
" Chúc mừng năm mới, tình yêu của anh!"
Tiêu Tiểu Diệp nhìn, ánh mắt đẫm lệ, nụ cười rạng rỡ, " Thật sự rất... đẹp!"
Bạch Niêm Vũ cười.
Pháo hoa chưa dừng hẳn, lại tiếp tục.
" Xin lỗi vì những lỗi lầm lúc trước."
Pháo hoa đẹp rực rỡ, lấp lánh giữa trời đêm.
" Anh yêu em."
Tiêu Tiểu Diệp ôm chặt lấy anh, kéo đầu anh xuống, hôn anh. Nụ hôn ấm áp, dịu dàng.
" Cảm ơn anh, em cũng yêu anh."
Trong ánh sao đêm, dưới pháo hoa rực rỡ, đôi tình nhân quấn quýt bên nhau.
Cao trào xong thì phải làm gì, đương nhiên là cảnh Hai người im lặng nhìn lên bầu trời, ngắm pháo hoa.
Tuy nhiên...
Reng...reng...reng...
Bạch Niên Vũ nhận được điện thoại, nghe máy.
" Vũ, cảm ơn món quà của anh, em thực sự rất cảm động. Em cũng yêu anh." Tiếng nói đầy " kinh tởm" của Chấn Tưởng Niên khiến cho Bạch Niên Vũ rợn tóc gáy.
" Nhầm số rồi." Bạch Niên Vũ nói.
" Đùa đấy, chúc mừng năm mới!" Chấn Tưởng Niên cười khanh khách.
" Vẫn nhầm số." Bạch Niên Vũ phũ phàng.
" Cả Chấn gia nhà tôi chúc mừng năm mới." Chấn Tưởng Dạ từ đâu cũng nói với qua điện thoại.
" Ừ, chúc mừng năm mới!" Bạch Niên Vũ nói.
Thế là điện thoại cứ rầm rập kéo tới.
" Chúc mừng năm mới!"
" Ừ."
" Phát tài phát lộc."
Bình luận facebook