Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-310
Chương 310
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 310: Quãng thời gian yên bình tại Hoàng An (3)
Anh gật đầu, đại khái cũng biết được tôi muốn
làm gì, sau đó liên ra khỏi khách sạn.
May mà sau khi anh đi, tôi đã cho Tuệ Minh
uống sữa, cô bé cũng trở nên ngoan ngoãn hơn.
Khi Thẩm Minh Thành bước vào, anh đã bảo
người khác chuyển một máy nước nóng lạnh và
một thùng nước vào, anh còn mang thêm một cái
chậu nhỏ mới vào
“Lát nữa nếu em định tắm cho Tuệ Minh thì
hãy dùng nước khoáng nhé, da của cô bé còn
non.."” Nói xong, anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt ngập
tràn sự ân cần.
Tôi gật đầu, sau đó rót nước lau mặt cho Tuệ
Minh, đứa bé này đã ngủ đủ giấc, ăn cũng đã no,
tỉnh thân cũng rất tốt.
Tôi đã bận rộn cả một ngày, nên có chút mệt
mỏi, sau khi Thẩm Minh Thành bế Tuệ Minh, tôi
cũng không biết mình đã tựa vào sô pha ngủ thiếp
đi từ lúc nào.
Khi tôi tỉnh lại thì trời đã tối, thấy Tuệ Minh
không có ở bên cạnh, tôi hoảng hốt ngồi dậy từ
trên sô pha.
Tấm chăn đắp trên người tôi rơi xuống dưới
đất, tôi vô thức quan sát căn phòng một lượt,
nhưng không thấy Tuệ Minh đâu.
Tôi cũng xem như là khá bình tính, tôi rút điện
thoại ra gọi cho Thẩm Minh Thành.
Tôi còn chưa kịp bấm gọi, thì cánh cửa đã
được mở ra.
Thẩm Minh Thành đẩy xe đẩy trẻ em bước
vào, Tuệ Minh đã ngủ say ở trong xe đẩy.
Nhìn thấy tôi sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh,
Thẩm Minh Thành sửng sốt một lát, rôi mở miệng
nói: “Anh thấy em tới thủ đô cũng không mang
theo đồ đạc gì nên đã sai người đi mua chút quần
áo và đồ sinh hoạt hàng ngày cho em. Thủ đô
lạnh hơn thành phố Giang Ninh, em phải thường
xuyên giặt giũ thay đồ, như vậy cũng thuận tiện hơn!”
Tôi gật đầu rôi quay sang nhìn Tuệ Minh, thở
phào nhẹ nhõm, tôi quay lại sô pha ngôi rôi nhìn
anh nói: “Cảm ơn anh, giờ không còn sớm nữa,
anh hãy về đi”
Anh nhìn tôi, ngập ngừng một lát rồi nói:
“Thẩm Xuân Hinh, anh biết trong lòng em oán
trách anh, em muốn đánh anh hay mắng anh
cũng được, nhưng anh là anh trai em, em không
thể đẩy anh ra xa như vậy được, cả em và Tuệ
Minh đều cần có người chăm sóc”
Tôi mím môi, ánh mắt hơi trâm xuống và nói:
“Không cần đâu, em có thể chăm sóc tốt cho cô
bé, anh mau về đi!”
Anh nhíu mày lại, có chút bất lực: “Sao em lại
cố chấp như vậy chứ, sự tình đã thành ra như vậy
rồi, chúng ta có vùng vẫy cũng vô ích, em đẩy tất
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 310: Quãng thời gian yên bình tại Hoàng An (3)
Anh gật đầu, đại khái cũng biết được tôi muốn
làm gì, sau đó liên ra khỏi khách sạn.
May mà sau khi anh đi, tôi đã cho Tuệ Minh
uống sữa, cô bé cũng trở nên ngoan ngoãn hơn.
Khi Thẩm Minh Thành bước vào, anh đã bảo
người khác chuyển một máy nước nóng lạnh và
một thùng nước vào, anh còn mang thêm một cái
chậu nhỏ mới vào
“Lát nữa nếu em định tắm cho Tuệ Minh thì
hãy dùng nước khoáng nhé, da của cô bé còn
non.."” Nói xong, anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt ngập
tràn sự ân cần.
Tôi gật đầu, sau đó rót nước lau mặt cho Tuệ
Minh, đứa bé này đã ngủ đủ giấc, ăn cũng đã no,
tỉnh thân cũng rất tốt.
Tôi đã bận rộn cả một ngày, nên có chút mệt
mỏi, sau khi Thẩm Minh Thành bế Tuệ Minh, tôi
cũng không biết mình đã tựa vào sô pha ngủ thiếp
đi từ lúc nào.
Khi tôi tỉnh lại thì trời đã tối, thấy Tuệ Minh
không có ở bên cạnh, tôi hoảng hốt ngồi dậy từ
trên sô pha.
Tấm chăn đắp trên người tôi rơi xuống dưới
đất, tôi vô thức quan sát căn phòng một lượt,
nhưng không thấy Tuệ Minh đâu.
Tôi cũng xem như là khá bình tính, tôi rút điện
thoại ra gọi cho Thẩm Minh Thành.
Tôi còn chưa kịp bấm gọi, thì cánh cửa đã
được mở ra.
Thẩm Minh Thành đẩy xe đẩy trẻ em bước
vào, Tuệ Minh đã ngủ say ở trong xe đẩy.
Nhìn thấy tôi sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh,
Thẩm Minh Thành sửng sốt một lát, rôi mở miệng
nói: “Anh thấy em tới thủ đô cũng không mang
theo đồ đạc gì nên đã sai người đi mua chút quần
áo và đồ sinh hoạt hàng ngày cho em. Thủ đô
lạnh hơn thành phố Giang Ninh, em phải thường
xuyên giặt giũ thay đồ, như vậy cũng thuận tiện hơn!”
Tôi gật đầu rôi quay sang nhìn Tuệ Minh, thở
phào nhẹ nhõm, tôi quay lại sô pha ngôi rôi nhìn
anh nói: “Cảm ơn anh, giờ không còn sớm nữa,
anh hãy về đi”
Anh nhìn tôi, ngập ngừng một lát rồi nói:
“Thẩm Xuân Hinh, anh biết trong lòng em oán
trách anh, em muốn đánh anh hay mắng anh
cũng được, nhưng anh là anh trai em, em không
thể đẩy anh ra xa như vậy được, cả em và Tuệ
Minh đều cần có người chăm sóc”
Tôi mím môi, ánh mắt hơi trâm xuống và nói:
“Không cần đâu, em có thể chăm sóc tốt cho cô
bé, anh mau về đi!”
Anh nhíu mày lại, có chút bất lực: “Sao em lại
cố chấp như vậy chứ, sự tình đã thành ra như vậy
rồi, chúng ta có vùng vẫy cũng vô ích, em đẩy tất
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
Bình luận facebook