Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-582
Chương 582
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 582: Tai họa bất ngờ (1)
Tôi nói nhẹ, “Cháu là cô nhi được bà ấy nhận
nuôi.”
Ông gật đầu, nhìn tôi và Phó Thắng Nam một
lúc, trầm ngâm, “Không có gì lạ nếu ông Phó
muốn cháu kế hôn với Thắng Nam”
“Ông nội, ông có gì cứ nói, đừng vòng vo như
thế này!” Âu Dương Noãn thiếu kiên nhẫn, thúc
giục Âu Dương Cơ mà nói.
Ngập ngừng một lúc, ông lão nói: “Ông không
biết nhiêu vê người phụ nữ tên Lâm Phong ấy.
Ông biết bà ấy là nhờ ông Phó. Ông chỉ biết bà ấy
đến từ Hà Nội,ông thực sự không biết nhiều về bà
ấy”
“Bà ấy có họ hàng thân thích gì không?” Sau
nhiều năm như vậy, bà nội chưa từng nhắc tới
chuyện này với tôi.
Âu Dương Cơ suy nghĩ một lúc, mới nói: “Chắc
là phải có. Bà ấy đến từ thủ đô, có lẽ họ hàng thân
thích ở thủ đô, chỉ là nhiêu năm như vậy, ông e
rằng họ đã không còn”
Tôi không tiếp tục hỏi, có lẽ Âu Dương Cơ
không biết nhiều, và tôi cũng không thể hỏi qua
sâu nên quyết định không hỏi nữa.
Hơn nữa, những chuyện này cũng đã qua, bà
nội không kể với tôi về những chuyện này, có lẽ bà
thực sự không muốn người khác biết.
Đêm ở thôn Hòa An tĩnh lặng, tháng chín mùa
thu không lạnh mà dịu mát.
Ông cụ sức khỏe yếu, phải đi ngủ sớm, bà vú
dìu ông lên lầu.
Âu Dương Noãn năm lấy tay tôi, nhìn Phó
Thắng Nam nói: “Tổng giám đốc Phó, chúng ta
phải rõ ràng thế này, buổi tối Thẩm Xu ngủ với tôi,
anh ngủ ở phòng riêng!”
Phó Thắng Nam nheo mắt lại, ánh mắt rơi
trên người tôi, không lên tiếng, nhưng ẩn ý rất rõ
ràng.
Tôi ôm trán, không khỏi nhìn Âu Dương Noãn,
“Được rồi, trời không còn sớm, bọn mình đi ngủ
sớm đi!”
Sau đó tôi đứng dậy, bảo mẫu dọn dẹp phòng
và dẫn chúng tôi lên tâng 2
Âu Dương Noãn mím miệng nói: “Thẩm Xuân
Hinh, cậu trọng tình yêu hơn tình bạn, ở bên đàn
ông mà quên mất chị em thì còn gọi gì là tình
nghĩa, chẳng lẽ tối nay cậu không thể ở bên mình
một lúc được sao?”
Nhìn vẻ đáng thương của cô ấy, tôi không khỏi
nhìn Phó Thắng Nam, có tí động lòng thương,
cảm thấy Âu Dương Noãn nói có ý đúng.
Tôi khó khăn mở miệng, “Thắng Nam...”
“Lạ nhà, tôi không ngủ được một mình!” Phó
Thăng Nam nói, không đợi tôi hết câu.
Lại nhìn sang Âu Dương Noãn, “Cô gọi cho
Mục Dĩ Thâm đến đi!”
Âu Dương Noãn nhìn tôi chằm chằm, “Phó
Thắng Nam, sao anh keo kiệt quá vậy? Làm như
sợ tôi làm gì vợ anh ấy”
“Tôi ngủ không thể thiếu cô ấy được!” Phó
Thắng Nam nói, mặt không biểu cảm.
Âu Dương Noãn không nói lên lời, quay về
phòng, tôi nhìn Phó Thắng Nam, không khỏi nói:
“Phó Thắng Nam, cô ấy có thể cân người nói
chuyện!”
Người ngoài nhìn cô có vẻ đoảng tính, nghịch
ngợm nhưng thật ra là người rất cô đơn.
Phó Thắng Nam gật đầu, hôn lên mặt tôi một
cái, nói: “Vậy đi đi, đừng nói chuyện muộn mà
thức khuya, nhớ đi ngủ sớm!”
Tôi gật đầu, khóe miệng khẽ cười, nói: “Phó
Thắng Nam, anh thật là tốt!”
“Bà Phó còn tốt hơn!” Anh mỉm cười, ra hiệu
cho tôi vào phòng Âu Dương Noãn.
Cửa phòng Âu Dương Noãn không khóa, tôi
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 582: Tai họa bất ngờ (1)
Tôi nói nhẹ, “Cháu là cô nhi được bà ấy nhận
nuôi.”
Ông gật đầu, nhìn tôi và Phó Thắng Nam một
lúc, trầm ngâm, “Không có gì lạ nếu ông Phó
muốn cháu kế hôn với Thắng Nam”
“Ông nội, ông có gì cứ nói, đừng vòng vo như
thế này!” Âu Dương Noãn thiếu kiên nhẫn, thúc
giục Âu Dương Cơ mà nói.
Ngập ngừng một lúc, ông lão nói: “Ông không
biết nhiêu vê người phụ nữ tên Lâm Phong ấy.
Ông biết bà ấy là nhờ ông Phó. Ông chỉ biết bà ấy
đến từ Hà Nội,ông thực sự không biết nhiều về bà
ấy”
“Bà ấy có họ hàng thân thích gì không?” Sau
nhiều năm như vậy, bà nội chưa từng nhắc tới
chuyện này với tôi.
Âu Dương Cơ suy nghĩ một lúc, mới nói: “Chắc
là phải có. Bà ấy đến từ thủ đô, có lẽ họ hàng thân
thích ở thủ đô, chỉ là nhiêu năm như vậy, ông e
rằng họ đã không còn”
Tôi không tiếp tục hỏi, có lẽ Âu Dương Cơ
không biết nhiều, và tôi cũng không thể hỏi qua
sâu nên quyết định không hỏi nữa.
Hơn nữa, những chuyện này cũng đã qua, bà
nội không kể với tôi về những chuyện này, có lẽ bà
thực sự không muốn người khác biết.
Đêm ở thôn Hòa An tĩnh lặng, tháng chín mùa
thu không lạnh mà dịu mát.
Ông cụ sức khỏe yếu, phải đi ngủ sớm, bà vú
dìu ông lên lầu.
Âu Dương Noãn năm lấy tay tôi, nhìn Phó
Thắng Nam nói: “Tổng giám đốc Phó, chúng ta
phải rõ ràng thế này, buổi tối Thẩm Xu ngủ với tôi,
anh ngủ ở phòng riêng!”
Phó Thắng Nam nheo mắt lại, ánh mắt rơi
trên người tôi, không lên tiếng, nhưng ẩn ý rất rõ
ràng.
Tôi ôm trán, không khỏi nhìn Âu Dương Noãn,
“Được rồi, trời không còn sớm, bọn mình đi ngủ
sớm đi!”
Sau đó tôi đứng dậy, bảo mẫu dọn dẹp phòng
và dẫn chúng tôi lên tâng 2
Âu Dương Noãn mím miệng nói: “Thẩm Xuân
Hinh, cậu trọng tình yêu hơn tình bạn, ở bên đàn
ông mà quên mất chị em thì còn gọi gì là tình
nghĩa, chẳng lẽ tối nay cậu không thể ở bên mình
một lúc được sao?”
Nhìn vẻ đáng thương của cô ấy, tôi không khỏi
nhìn Phó Thắng Nam, có tí động lòng thương,
cảm thấy Âu Dương Noãn nói có ý đúng.
Tôi khó khăn mở miệng, “Thắng Nam...”
“Lạ nhà, tôi không ngủ được một mình!” Phó
Thăng Nam nói, không đợi tôi hết câu.
Lại nhìn sang Âu Dương Noãn, “Cô gọi cho
Mục Dĩ Thâm đến đi!”
Âu Dương Noãn nhìn tôi chằm chằm, “Phó
Thắng Nam, sao anh keo kiệt quá vậy? Làm như
sợ tôi làm gì vợ anh ấy”
“Tôi ngủ không thể thiếu cô ấy được!” Phó
Thắng Nam nói, mặt không biểu cảm.
Âu Dương Noãn không nói lên lời, quay về
phòng, tôi nhìn Phó Thắng Nam, không khỏi nói:
“Phó Thắng Nam, cô ấy có thể cân người nói
chuyện!”
Người ngoài nhìn cô có vẻ đoảng tính, nghịch
ngợm nhưng thật ra là người rất cô đơn.
Phó Thắng Nam gật đầu, hôn lên mặt tôi một
cái, nói: “Vậy đi đi, đừng nói chuyện muộn mà
thức khuya, nhớ đi ngủ sớm!”
Tôi gật đầu, khóe miệng khẽ cười, nói: “Phó
Thắng Nam, anh thật là tốt!”
“Bà Phó còn tốt hơn!” Anh mỉm cười, ra hiệu
cho tôi vào phòng Âu Dương Noãn.
Cửa phòng Âu Dương Noãn không khóa, tôi
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Bình luận facebook