Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-572
Chương 572
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 572: Mắt thấy tình yêu, hạnh phúc ngập tràn (1)
Hỏi câu thực sự giống hệt Âu Dương Noãn!
Tôi cười nói: “Bỏ qua đi, chẳng lẽ anh tiễn tôi
xuống chỉ để nói chuyện này sao?”
Anh mỉm cười: “Tất nhiên là không. Phó
Thắng Nam có nói gì với em vê hướng xử lý vụ
làng Hòa An không?”
Tôi sửng sốt trong vài giây, cùng làm dự án
lâu như vậy mà vẫn không hiểu ý của anh ấy.
Dự án làng Hòa An được gia đình Mục Dĩ
Thâm lấy ý tưởng từ nhiêu đối thủ cạnh tranh, lẽ
ra là không được có sai sót gì.
Nhưng từ khi dự án bắt đầu, liên tiếp xảy ra
nhiều vụ tai nạn.
Và dự án đến bây giờ vẫn chưa khởi động, lúc
này Phó Thắng Nam có đủ lý do để tìm đối tác
mới để giảm lỗ.
Điêu mà Mục Dĩ Thâm muốn hỏi tôi là suy
nghĩ hiện tại của Phó Thắng Nam.
Sau một lúc im lặng, tôi nói, “Anh Mục Dĩ
Thâm, tôi sẽ tìm cách lấy thông tin từ Phó Thắng
Nam về vấn đề này!”
Anh gật đầu, “Cảm ơn vì đã làm việc chăm
chỉ”
Tôi gật đầu, bắt taxi về thẳng biệt thự. Vì tôi
đã ở lại bệnh viện rất lâu, khi trở vê biệt thự đã tối
muộn.
Vốn dĩ còn tưởng rằng Phó Thắng Nam đã trở
về, nhưng khi trở lại biệt thự, tôi thấy trong nhà tối
om, đèn chưa bật, hình như anh ấy vẫn chưa trở
vê.
Có lẽ Thắng Nam có việc riêng, tôi quay trở lại
phòng ngủ, dọn dẹp một lúc, rồi đi vào phòng tắm.
Có lẽ mọi thứ quá yên tĩnh, tôi không thể
không nghĩ đến dự án làng Hòa An. Tôi luôn cảm
thấy mọi thứ quá xa vời, vậy nên tôi không thể tập
trung vào vấn đề cụ thể nào.
Thời gian trôi qua, vấn đề càng khó giải quyết.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ngồi trước bàn trang
điểm thoa mỹ phẩm dưỡng da. Bởi vì suy nghĩ quá
nhiều, tôi không để ý Phó Thắng Nam nhẹ nhàng
bước vào phòng ngủ từ bao giờ.
Cho đến khi anh ấy bế tôi lên, tôi mới chợt tỉnh
táo lại và kêu lên: “Anh làm gì vậy? Anh về khi nào
vậy? Tại sao lại không có một chút tiếng động?”
“Anh vào được một lúc, em ngồi trước gương
còn không thấy anh. Vậy mà còn trách anh sao?”
Phó Thắng Nam ngôi xuống, kéo tôi vào lòng, giơ
tay vuốt tóc tôi, “Em đang nghĩ gì thế? Sao suy tư
quá vậy?”
Tôi tựa đầu vào vai anh, khẽ thở dài: “Những
việc xảy ra tại làng Hòa An. Em chịu trách nhiệm
về dự án này. Anh nói xem em có không muốn
quan tâm có được không?”
Anh cười, “Tất cả đều là sự việc không thể
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 572: Mắt thấy tình yêu, hạnh phúc ngập tràn (1)
Hỏi câu thực sự giống hệt Âu Dương Noãn!
Tôi cười nói: “Bỏ qua đi, chẳng lẽ anh tiễn tôi
xuống chỉ để nói chuyện này sao?”
Anh mỉm cười: “Tất nhiên là không. Phó
Thắng Nam có nói gì với em vê hướng xử lý vụ
làng Hòa An không?”
Tôi sửng sốt trong vài giây, cùng làm dự án
lâu như vậy mà vẫn không hiểu ý của anh ấy.
Dự án làng Hòa An được gia đình Mục Dĩ
Thâm lấy ý tưởng từ nhiêu đối thủ cạnh tranh, lẽ
ra là không được có sai sót gì.
Nhưng từ khi dự án bắt đầu, liên tiếp xảy ra
nhiều vụ tai nạn.
Và dự án đến bây giờ vẫn chưa khởi động, lúc
này Phó Thắng Nam có đủ lý do để tìm đối tác
mới để giảm lỗ.
Điêu mà Mục Dĩ Thâm muốn hỏi tôi là suy
nghĩ hiện tại của Phó Thắng Nam.
Sau một lúc im lặng, tôi nói, “Anh Mục Dĩ
Thâm, tôi sẽ tìm cách lấy thông tin từ Phó Thắng
Nam về vấn đề này!”
Anh gật đầu, “Cảm ơn vì đã làm việc chăm
chỉ”
Tôi gật đầu, bắt taxi về thẳng biệt thự. Vì tôi
đã ở lại bệnh viện rất lâu, khi trở vê biệt thự đã tối
muộn.
Vốn dĩ còn tưởng rằng Phó Thắng Nam đã trở
về, nhưng khi trở lại biệt thự, tôi thấy trong nhà tối
om, đèn chưa bật, hình như anh ấy vẫn chưa trở
vê.
Có lẽ Thắng Nam có việc riêng, tôi quay trở lại
phòng ngủ, dọn dẹp một lúc, rồi đi vào phòng tắm.
Có lẽ mọi thứ quá yên tĩnh, tôi không thể
không nghĩ đến dự án làng Hòa An. Tôi luôn cảm
thấy mọi thứ quá xa vời, vậy nên tôi không thể tập
trung vào vấn đề cụ thể nào.
Thời gian trôi qua, vấn đề càng khó giải quyết.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ngồi trước bàn trang
điểm thoa mỹ phẩm dưỡng da. Bởi vì suy nghĩ quá
nhiều, tôi không để ý Phó Thắng Nam nhẹ nhàng
bước vào phòng ngủ từ bao giờ.
Cho đến khi anh ấy bế tôi lên, tôi mới chợt tỉnh
táo lại và kêu lên: “Anh làm gì vậy? Anh về khi nào
vậy? Tại sao lại không có một chút tiếng động?”
“Anh vào được một lúc, em ngồi trước gương
còn không thấy anh. Vậy mà còn trách anh sao?”
Phó Thắng Nam ngôi xuống, kéo tôi vào lòng, giơ
tay vuốt tóc tôi, “Em đang nghĩ gì thế? Sao suy tư
quá vậy?”
Tôi tựa đầu vào vai anh, khẽ thở dài: “Những
việc xảy ra tại làng Hòa An. Em chịu trách nhiệm
về dự án này. Anh nói xem em có không muốn
quan tâm có được không?”
Anh cười, “Tất cả đều là sự việc không thể
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Bình luận facebook