Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-531
Chương 531
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 531 Đơn ly hôn (10)
Dùng một chút, cô ấy nhìn vê phía tôi, bát quái
nói: “Mình cảm thấy Phó Thắng Nam chuyển đến
đây để đánh trận lâu dài với cậu. Nói chứ, mình
thực sự yêu thích phong cách hành sự của người
đàn ông này.”
Tôi không nói gì, cũng không nói tiếp.
Ngồi một lúc, nhìn trời cũng sắp tối, cô ấy
chuẩn bị chạy lấy người, khi tôi tiễn cô ấy xuống
lầu thì thấy Phó Thắng Nam và Mục Dĩ Thâm
đang ở dưới lâu tán gẫu cái gì đó.
Nhìn thấy Âu Dương Noãn chuẩn bị rời đi,
Mục Dĩ Thâm đứng lên nói: “Tôi tiễn cô!”
“Không cần đâu, tôi lái xe đến!” Âu Dương
Noãn có vẻ buôn bực.
Không biết vừa rồi hai người đã nói gì với
nhau.
Không cần biết Âu Dương Noãn có đồng ý
hay không, Mục Dĩ Thâm đi cùng cô ấy ra khỏi
phòng khách.
Tôi định đi theo, nhưng bị Phó Thắng Nam
ngăn lại: “Em đi ra ngoài làm gì?”
Tôi sửng sốt, mở miệng nói: “Đương nhiên là
tiễn Âu Dương Noãn rồi!”
“Sẽ có người tiễn!” Nói xong thân hình thon
dài của anh đứng chắn trước mặt tôi, bình tĩnh
nhìn tôi.
Đột nhiên anh nói: “Còn đau bụng không?”
Tôi lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Vừa rôi cảm ơn
anh, bây giờ em đỡ nhiều rôi”
Vốn nghĩ sắc trời cũng không còn sớm nữa
nên định bảo anh đi về, nhưng anh đột ngột nói:
“Mùa thu rồi, sau này nếu có ra ngoài thì nên mặc
nhiều quân áo một chút”
Tôi gật đầu: “Ừ”
Cổ tay bị anh nắm chặt, tôi nghĩ muốn thu tay
lại, nhưng lại bị anh giữ lại: “Thuốc mỡ đâu?”
Nhận thấy anh đang nhìn vào chỗ bị bỏng lúc
trưa, tôi mím môi nói: “Tốt hơn rồi, không sao đâu!”
Anh cau mày, trực tiếp mở túi xách của tôi ra,
lấy thuốc mỡ rồi bôi thuốc cho tôi.
Một đôi mắt đen láy nhìn tôi, sâu như biển:
“Liệu Mục Dĩ Thâm vẽ đẹp hơn tôi sao?”
Tôi sững sờ, có chút bất đắc dĩ, không khỏi
nói: “Thời gian không còn sớm nữa, anh...
“Đuổi anh đi?”
Tôi thở dài, gật đầu nói: “Ừm, chẳng lẽ anh
định ở đây?”
“Không được?” Vẻ mặt anh vô hại.
Tôi có chút không nói nên lời: “Tùy anh!”
Sau khi bôi thuốc xong, anh vẫn ở trong biệt
thự, tôi mặc kệ anh đi thẳng vào phòng ngủ.
Dù sao thì sau khi tiễn Âu Dương Noãn về,
Mục Dĩ Thâm cũng sẽ trở lại, nếu Phó Thắng Nam
thích đứng ở chỗ này thì đứng đi!
Sau khi tắm rửa xong, tôi đã hoàn toàn quên
mất chuyện Phó Thắng Nam vẫn còn ở trong biệt
thự, nhìn thời gian thì cũng đã hơn mười giờ, tôi
đơn giản lau khô tóc, đọc sách xong liên đi ngủ.
Trời tháng tám, mưa thu lặng lẽ đến, ban đêm
mưa rơi tí tách tí tách, gió lạnh lùa vào phòng ngủ
làm tôi bị lạnh mà tỉnh.
Tôi đứng dậy, bước xuống giường rôi đóng
cửa sổ.
“Âm đùng!” Tiếng sấm đột ngột nổ lớn, tia sét
sáng chói đánh vào phòng làm tôi sợ hãi toát mồ
hôi hột.
Lúc nãy cô vội vàng lao tới cửa sổ đóng nó
lại, nhưng vì quá nhanh nên đã va vào góc của
ghế quý phi cạnh giường.
Đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Cơn đau từ phần sụn truyền đến khiến tôi hít
thở không thông, nhịn không được hít một ngụm
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 531 Đơn ly hôn (10)
Dùng một chút, cô ấy nhìn vê phía tôi, bát quái
nói: “Mình cảm thấy Phó Thắng Nam chuyển đến
đây để đánh trận lâu dài với cậu. Nói chứ, mình
thực sự yêu thích phong cách hành sự của người
đàn ông này.”
Tôi không nói gì, cũng không nói tiếp.
Ngồi một lúc, nhìn trời cũng sắp tối, cô ấy
chuẩn bị chạy lấy người, khi tôi tiễn cô ấy xuống
lầu thì thấy Phó Thắng Nam và Mục Dĩ Thâm
đang ở dưới lâu tán gẫu cái gì đó.
Nhìn thấy Âu Dương Noãn chuẩn bị rời đi,
Mục Dĩ Thâm đứng lên nói: “Tôi tiễn cô!”
“Không cần đâu, tôi lái xe đến!” Âu Dương
Noãn có vẻ buôn bực.
Không biết vừa rồi hai người đã nói gì với
nhau.
Không cần biết Âu Dương Noãn có đồng ý
hay không, Mục Dĩ Thâm đi cùng cô ấy ra khỏi
phòng khách.
Tôi định đi theo, nhưng bị Phó Thắng Nam
ngăn lại: “Em đi ra ngoài làm gì?”
Tôi sửng sốt, mở miệng nói: “Đương nhiên là
tiễn Âu Dương Noãn rồi!”
“Sẽ có người tiễn!” Nói xong thân hình thon
dài của anh đứng chắn trước mặt tôi, bình tĩnh
nhìn tôi.
Đột nhiên anh nói: “Còn đau bụng không?”
Tôi lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Vừa rôi cảm ơn
anh, bây giờ em đỡ nhiều rôi”
Vốn nghĩ sắc trời cũng không còn sớm nữa
nên định bảo anh đi về, nhưng anh đột ngột nói:
“Mùa thu rồi, sau này nếu có ra ngoài thì nên mặc
nhiều quân áo một chút”
Tôi gật đầu: “Ừ”
Cổ tay bị anh nắm chặt, tôi nghĩ muốn thu tay
lại, nhưng lại bị anh giữ lại: “Thuốc mỡ đâu?”
Nhận thấy anh đang nhìn vào chỗ bị bỏng lúc
trưa, tôi mím môi nói: “Tốt hơn rồi, không sao đâu!”
Anh cau mày, trực tiếp mở túi xách của tôi ra,
lấy thuốc mỡ rồi bôi thuốc cho tôi.
Một đôi mắt đen láy nhìn tôi, sâu như biển:
“Liệu Mục Dĩ Thâm vẽ đẹp hơn tôi sao?”
Tôi sững sờ, có chút bất đắc dĩ, không khỏi
nói: “Thời gian không còn sớm nữa, anh...
“Đuổi anh đi?”
Tôi thở dài, gật đầu nói: “Ừm, chẳng lẽ anh
định ở đây?”
“Không được?” Vẻ mặt anh vô hại.
Tôi có chút không nói nên lời: “Tùy anh!”
Sau khi bôi thuốc xong, anh vẫn ở trong biệt
thự, tôi mặc kệ anh đi thẳng vào phòng ngủ.
Dù sao thì sau khi tiễn Âu Dương Noãn về,
Mục Dĩ Thâm cũng sẽ trở lại, nếu Phó Thắng Nam
thích đứng ở chỗ này thì đứng đi!
Sau khi tắm rửa xong, tôi đã hoàn toàn quên
mất chuyện Phó Thắng Nam vẫn còn ở trong biệt
thự, nhìn thời gian thì cũng đã hơn mười giờ, tôi
đơn giản lau khô tóc, đọc sách xong liên đi ngủ.
Trời tháng tám, mưa thu lặng lẽ đến, ban đêm
mưa rơi tí tách tí tách, gió lạnh lùa vào phòng ngủ
làm tôi bị lạnh mà tỉnh.
Tôi đứng dậy, bước xuống giường rôi đóng
cửa sổ.
“Âm đùng!” Tiếng sấm đột ngột nổ lớn, tia sét
sáng chói đánh vào phòng làm tôi sợ hãi toát mồ
hôi hột.
Lúc nãy cô vội vàng lao tới cửa sổ đóng nó
lại, nhưng vì quá nhanh nên đã va vào góc của
ghế quý phi cạnh giường.
Đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Cơn đau từ phần sụn truyền đến khiến tôi hít
thở không thông, nhịn không được hít một ngụm
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Bình luận facebook