Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-487
Chương 487
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 487: Thủ đoạn đẫm máu (8)
Anh ta gật đầu, một nụ cười thoảng qua trên
khuôn mặt lạnh lùng sau đó mở miệng nói: “Cô có
muốn uống nước không?”
Tôi gật đầu: “Cổ họng tôi đau quá”
Anh ta dịch chuyển vị trí và ngôi xuống mép
giường rồi sau đó đỡ tôi dậy dựa nửa người vào
anh ta.
Tôi nhíu chặt mày và muốn từ chối theo bản
năng nhưng anh ta đột nhiên lên tiếng với giọng
nói lãnh đạm: “Bây giờ cô đang ốm đừng có suy
nghĩ nhiều!”
Tôi hơi ngây người và không biết phải phản
ứng như thế nào nên chỉ đành làm theo động tác
của anh ta, anh ta đưa cốc nước đặt bên miệng
tôi rồi ra hiệu cho tôi uống.
Sau khi nhấp vài ngụm tôi lên tiếng nói: “Được
rồi cảm ơn anh!” Cổ họng đã trở nên thoải mái
hơn một chút.
Anh ta đặt cốc nước xuống rồi nhẹ nhàng đỡ
tôi nằm xuống giường.
Ánh mắt rơi trên người tôi và nói: “Có muốn
ăn gì không?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không đói!”
Anh ta nhướng mày rồi yên lặng ngôi một bên
và không hê lên tiếng.
Trong lòng tôi có rất nhiều câu hỏi, bỗng chốc
không kìm được mở miệng nói: “Anh Dĩ Thâm sao
anh sẽ ở đây? Anh quen biết với anh Bảo sao?”
Anh ta ngước mắt lên nhìn tôi, vẻ mặt bình
tĩnh và thơ ơ nói: “Ừ, đây là bệnh viện tư nhân nhà
họ Mục”
“Nhà họ Mục?” Trong chốc lát tôi có chút
không rõ nên cất tiếng hỏi: “Có phải là nhà họ
Mục ở thủ đô không? Hay là?”
Anh ta nhướng mày và nói: “Là nhà họ Mục đã
cứu cô”
Tôi sửng sốt và nhìn anh ta càng thêm nghi
ngờ hơn: “Vì sao lại cứu tôi vậy?”
“Không vì sao hết!” Anh ta nói với ánh mắt
trong trẻo và lạnh lùng: “Hơn nữa tôi không hề
cứu cô chỉ là tiện tay mà thôi!”
Tôi cau mày lại: “Các anh đã tìm được tôi ở
Mong Hsat nên cũng coi như đã cứu tôi.”
Anh ta cười nhạt người đàn ông điển trai nên
khi cười lên sẽ đặc biệt chói mắt: “Cô đã quên
từng hứa gì với tôi ở thành phố Tân Châu rồi à?”
Tôi không khỏi ngây người đúng thật là đã
quên.
Nhìn thấy tôi như vậy anh ta nói: “Tôi người
này không có sở thích gì chính là thích người khác
giữ lời hứa, nếu như cô đã đồng ý với tôi thì không
có lý do gì mà tôi không đến đây cả”
Lý do như vậy cũng quá miễn cưỡng đi.
“Tay của tôi?” Tôi mở miệng nói và không tiếp
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 487: Thủ đoạn đẫm máu (8)
Anh ta gật đầu, một nụ cười thoảng qua trên
khuôn mặt lạnh lùng sau đó mở miệng nói: “Cô có
muốn uống nước không?”
Tôi gật đầu: “Cổ họng tôi đau quá”
Anh ta dịch chuyển vị trí và ngôi xuống mép
giường rồi sau đó đỡ tôi dậy dựa nửa người vào
anh ta.
Tôi nhíu chặt mày và muốn từ chối theo bản
năng nhưng anh ta đột nhiên lên tiếng với giọng
nói lãnh đạm: “Bây giờ cô đang ốm đừng có suy
nghĩ nhiều!”
Tôi hơi ngây người và không biết phải phản
ứng như thế nào nên chỉ đành làm theo động tác
của anh ta, anh ta đưa cốc nước đặt bên miệng
tôi rồi ra hiệu cho tôi uống.
Sau khi nhấp vài ngụm tôi lên tiếng nói: “Được
rồi cảm ơn anh!” Cổ họng đã trở nên thoải mái
hơn một chút.
Anh ta đặt cốc nước xuống rồi nhẹ nhàng đỡ
tôi nằm xuống giường.
Ánh mắt rơi trên người tôi và nói: “Có muốn
ăn gì không?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không đói!”
Anh ta nhướng mày rồi yên lặng ngôi một bên
và không hê lên tiếng.
Trong lòng tôi có rất nhiều câu hỏi, bỗng chốc
không kìm được mở miệng nói: “Anh Dĩ Thâm sao
anh sẽ ở đây? Anh quen biết với anh Bảo sao?”
Anh ta ngước mắt lên nhìn tôi, vẻ mặt bình
tĩnh và thơ ơ nói: “Ừ, đây là bệnh viện tư nhân nhà
họ Mục”
“Nhà họ Mục?” Trong chốc lát tôi có chút
không rõ nên cất tiếng hỏi: “Có phải là nhà họ
Mục ở thủ đô không? Hay là?”
Anh ta nhướng mày và nói: “Là nhà họ Mục đã
cứu cô”
Tôi sửng sốt và nhìn anh ta càng thêm nghi
ngờ hơn: “Vì sao lại cứu tôi vậy?”
“Không vì sao hết!” Anh ta nói với ánh mắt
trong trẻo và lạnh lùng: “Hơn nữa tôi không hề
cứu cô chỉ là tiện tay mà thôi!”
Tôi cau mày lại: “Các anh đã tìm được tôi ở
Mong Hsat nên cũng coi như đã cứu tôi.”
Anh ta cười nhạt người đàn ông điển trai nên
khi cười lên sẽ đặc biệt chói mắt: “Cô đã quên
từng hứa gì với tôi ở thành phố Tân Châu rồi à?”
Tôi không khỏi ngây người đúng thật là đã
quên.
Nhìn thấy tôi như vậy anh ta nói: “Tôi người
này không có sở thích gì chính là thích người khác
giữ lời hứa, nếu như cô đã đồng ý với tôi thì không
có lý do gì mà tôi không đến đây cả”
Lý do như vậy cũng quá miễn cưỡng đi.
“Tay của tôi?” Tôi mở miệng nói và không tiếp
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
Bình luận facebook