Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-446
Chương 446
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 446: Yêu nhau lắm cắn nhau đau (14)
Sở dĩ Phó Nam Oanh muốn tự sát là vì bị
người ta cưỡng hiếp... Đã thế còn bị người ta làm
hỏng mặt.
Bảo sao Trịnh Tuấn Anh lại nghĩ đến việc
dùng axit sunfuric để tạt tôi, anh ta khinh thường
việc dùng một cách tương tự để làm hại tôi mà
chỉ muốn tôi chết mà thôi.
“Nhưng mà, những người kia không thù không
oán gì với các anh, tại sao lại phải tàn nhẫn như
vậy?” Kể cả có thì nỗi oán hận đấy phải lớn đễn
cỡ nào thì mới có thể ra tay nặng như thế?
Anh ta lắc đầu, khế thở dài: “Năm đó thủ đô
loạn lắm, có rất nhiều cô gái vô tội giống Nam
Oanh, thế lực của Mạc Đình Sinh rất lớn, ông ta
còn vội vàng muốn tẩy trắng lại, nên cuối cùng đã
đá rất nhiều đàn em thuộc các lĩnh vực khác nhau
ra ngoài. Mấy người đó muốn trả thù nhà họ Mạc,
còn biết được rằng cô con gái của Mạc Đình Sinh
đã bị thất lạc lâu năm cũng mới mười mấy tuổi,
vậy là họ cứ thế nhắm vào các cô gái trẻ đi một
mình để ra tay, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn”
Tôi cảm thấy chuyện như vậy thật sự không
thể hiểu nổi, nổi giận: “Sao họ lại có thể làm vậy
chứ?”
“Chính vì chuyện năm đó nên sau này Mạc
Đình Sinh đã đi tìm con gái trong âm thâm, chỉ
nghe ngóng chỗ này chỗ kia chứ không công khai
việc tìm người nữa.”
Tôi cũng hiểu được đại khái, vậy là Trịnh Tuấn
Anh đã quy hết mọi trách nhiệm về việc này lên
đầu Phó Thắng Nam, vì anh không nghe điện
thoại nên mới không đến cứu Phó Nam Oanh kịp
thời.
Những cô gái bình thường gặp phải chuyện
như vậy, dù có may mắn sống sót thì cũng chẳng
còn dũng cảm mà sống tiếp được nữa, huống chỉ
mặt cô ấy còn bị phá hỏng nữa.
Cũng chính vì thế mà cuối cùng Phó Nam
Oanh đã chọn cách tự sát, đối với cô ấy mà nói thì
đó cũng chính là sự giải thoát.
Nhưng đối với Trịnh Tuấn Anh và Phó Thắng
Nam thì đó lại là một ác mộng mà cả đời hai
người sẽ chẳng bao giờ quên nổi.
Dọc đường đi vê bệnh viện chúng tôi đều im
lặng, bên phía bệnh viện kiểm tra cho Phó Thắng
Nam, không có vấn đề gì.
Mạc Đình Sinh dứt khoát đặt vé bay về thủ đô,
chắc vì sắp được vê nên Lâm Uyên cực kỳ vui vẻ,
bà ấy đã nấu rất nhiều đồ ăn ngon mang đến.
Mấy ngày qua Mạc Đình Sinh và Lâm Uyên
hầu như toàn ở lại bệnh viện ăn với tôi.
Lâm Uyên thường nói là nhiều người ăn với
nhau mới vui.
Có lẽ vì mấy ngày vừa rồi tôi ăn nhiêu hơn
bình thường nên cứ có cảm giác mình béo lên rồi
thì phải.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 446: Yêu nhau lắm cắn nhau đau (14)
Sở dĩ Phó Nam Oanh muốn tự sát là vì bị
người ta cưỡng hiếp... Đã thế còn bị người ta làm
hỏng mặt.
Bảo sao Trịnh Tuấn Anh lại nghĩ đến việc
dùng axit sunfuric để tạt tôi, anh ta khinh thường
việc dùng một cách tương tự để làm hại tôi mà
chỉ muốn tôi chết mà thôi.
“Nhưng mà, những người kia không thù không
oán gì với các anh, tại sao lại phải tàn nhẫn như
vậy?” Kể cả có thì nỗi oán hận đấy phải lớn đễn
cỡ nào thì mới có thể ra tay nặng như thế?
Anh ta lắc đầu, khế thở dài: “Năm đó thủ đô
loạn lắm, có rất nhiều cô gái vô tội giống Nam
Oanh, thế lực của Mạc Đình Sinh rất lớn, ông ta
còn vội vàng muốn tẩy trắng lại, nên cuối cùng đã
đá rất nhiều đàn em thuộc các lĩnh vực khác nhau
ra ngoài. Mấy người đó muốn trả thù nhà họ Mạc,
còn biết được rằng cô con gái của Mạc Đình Sinh
đã bị thất lạc lâu năm cũng mới mười mấy tuổi,
vậy là họ cứ thế nhắm vào các cô gái trẻ đi một
mình để ra tay, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn”
Tôi cảm thấy chuyện như vậy thật sự không
thể hiểu nổi, nổi giận: “Sao họ lại có thể làm vậy
chứ?”
“Chính vì chuyện năm đó nên sau này Mạc
Đình Sinh đã đi tìm con gái trong âm thâm, chỉ
nghe ngóng chỗ này chỗ kia chứ không công khai
việc tìm người nữa.”
Tôi cũng hiểu được đại khái, vậy là Trịnh Tuấn
Anh đã quy hết mọi trách nhiệm về việc này lên
đầu Phó Thắng Nam, vì anh không nghe điện
thoại nên mới không đến cứu Phó Nam Oanh kịp
thời.
Những cô gái bình thường gặp phải chuyện
như vậy, dù có may mắn sống sót thì cũng chẳng
còn dũng cảm mà sống tiếp được nữa, huống chỉ
mặt cô ấy còn bị phá hỏng nữa.
Cũng chính vì thế mà cuối cùng Phó Nam
Oanh đã chọn cách tự sát, đối với cô ấy mà nói thì
đó cũng chính là sự giải thoát.
Nhưng đối với Trịnh Tuấn Anh và Phó Thắng
Nam thì đó lại là một ác mộng mà cả đời hai
người sẽ chẳng bao giờ quên nổi.
Dọc đường đi vê bệnh viện chúng tôi đều im
lặng, bên phía bệnh viện kiểm tra cho Phó Thắng
Nam, không có vấn đề gì.
Mạc Đình Sinh dứt khoát đặt vé bay về thủ đô,
chắc vì sắp được vê nên Lâm Uyên cực kỳ vui vẻ,
bà ấy đã nấu rất nhiều đồ ăn ngon mang đến.
Mấy ngày qua Mạc Đình Sinh và Lâm Uyên
hầu như toàn ở lại bệnh viện ăn với tôi.
Lâm Uyên thường nói là nhiều người ăn với
nhau mới vui.
Có lẽ vì mấy ngày vừa rồi tôi ăn nhiêu hơn
bình thường nên cứ có cảm giác mình béo lên rồi
thì phải.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Bình luận facebook