Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-346
Chương 346
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 346: Người muốn bảo vệ nhất trên đời (2)
Tôi ôm Tuệ Minh ngồi trong taxi rồi
gọi cho Cố Diệc Hàn.
Anh ta rốt cuộc cũng bắt máy, trông
có vẻ bận rộn lắm, tôi có thể nghe được
tiếng lật hô sơ thông qua điện thoại, thế
nhưng giọng nói của anh ta vẫn dịu
dàng:: "Em đã ăn gì chưa?”
"Chúng ta gặp nhau đi!" Tôi nói,
chiếc xe đã hướng đến tập đoàn Cố
Nghĩa.
Đâu dây bên kia im lặng, anh ta nói:
"Được rồi!"
Xe đậu trước cửa công ty, Tuệ Minh
qục đầu vào vai tôi ngủ sau khi đã khóc
xong.
Khu vực tiếp khách ở sảnh dưới của
tập đoàn Cố Nghĩa khá rộng lớn, còn có
tận hai nhân viên lễ tân đứng chăm sóc
và hướng dẫn khách hàng.
Tôi không tiến lên hỏi bọn họ làm gì,
dựa vào sự hiểu biết của tôi vê Cố Diệc
Hàn thì anh ta sẽ tự mình đi xuống.
Khoảng năm phút, anh ta bước đến
trước mặt tôi.
Cố Diệc Hàn nhìn thấy Tuệ Minh đã
ngủ say thì anh ta cau mày, sau đó đưa
tay ra định bế con bé nhưng lại bị tôi né
tránh: "Tìm chỗ nào đó đi, hay anh muốn
nói chuyện ở đây?"
Việc anh ta xuất hiện đã thu hút sự
chú ý của mọi người trong và ngoài
công ty.
Anh ta nhíu mày: "Đến phòng làm
việc của anh đi, trong đó có phòng nghị,
để con bé nằm trên giường ngủ cho
thoải mái"
Tôi gật đầu rồi không tình nguyện
mà đưa Tuệ Minh cho anh ta bồng, sau
đó đi theo anh ta lên lâu bằng thang
máy dành cho khách V.I.P
Bốn năm không gặp, tập đoàn Cố
Nghĩa đã lớn gấp đôi so với trước đây,
ngay cả phòng làm việc của Tổng giám
đốc cũng trở nên sang trọng hẳn.
Sau đi đặt Tuệ Minh lên giường thì
tôi cũng ngồi vào phòng khách, anh ta
để thư ký của mình rót trà cho tôi. Bởi vì
đây là lân đầu tôi đến đây nên không thể
không ngắm nhìn mọi thứ xung quanh,
trông tôi giống như một con cừu non vậy.
"Lát nữa muốn ăn gì?" Cố Diệc Hàn
dường như không quan tâm tại sao tôi
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
Xem ảnh 9
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 346: Người muốn bảo vệ nhất trên đời (2)
Tôi ôm Tuệ Minh ngồi trong taxi rồi
gọi cho Cố Diệc Hàn.
Anh ta rốt cuộc cũng bắt máy, trông
có vẻ bận rộn lắm, tôi có thể nghe được
tiếng lật hô sơ thông qua điện thoại, thế
nhưng giọng nói của anh ta vẫn dịu
dàng:: "Em đã ăn gì chưa?”
"Chúng ta gặp nhau đi!" Tôi nói,
chiếc xe đã hướng đến tập đoàn Cố
Nghĩa.
Đâu dây bên kia im lặng, anh ta nói:
"Được rồi!"
Xe đậu trước cửa công ty, Tuệ Minh
qục đầu vào vai tôi ngủ sau khi đã khóc
xong.
Khu vực tiếp khách ở sảnh dưới của
tập đoàn Cố Nghĩa khá rộng lớn, còn có
tận hai nhân viên lễ tân đứng chăm sóc
và hướng dẫn khách hàng.
Tôi không tiến lên hỏi bọn họ làm gì,
dựa vào sự hiểu biết của tôi vê Cố Diệc
Hàn thì anh ta sẽ tự mình đi xuống.
Khoảng năm phút, anh ta bước đến
trước mặt tôi.
Cố Diệc Hàn nhìn thấy Tuệ Minh đã
ngủ say thì anh ta cau mày, sau đó đưa
tay ra định bế con bé nhưng lại bị tôi né
tránh: "Tìm chỗ nào đó đi, hay anh muốn
nói chuyện ở đây?"
Việc anh ta xuất hiện đã thu hút sự
chú ý của mọi người trong và ngoài
công ty.
Anh ta nhíu mày: "Đến phòng làm
việc của anh đi, trong đó có phòng nghị,
để con bé nằm trên giường ngủ cho
thoải mái"
Tôi gật đầu rồi không tình nguyện
mà đưa Tuệ Minh cho anh ta bồng, sau
đó đi theo anh ta lên lâu bằng thang
máy dành cho khách V.I.P
Bốn năm không gặp, tập đoàn Cố
Nghĩa đã lớn gấp đôi so với trước đây,
ngay cả phòng làm việc của Tổng giám
đốc cũng trở nên sang trọng hẳn.
Sau đi đặt Tuệ Minh lên giường thì
tôi cũng ngồi vào phòng khách, anh ta
để thư ký của mình rót trà cho tôi. Bởi vì
đây là lân đầu tôi đến đây nên không thể
không ngắm nhìn mọi thứ xung quanh,
trông tôi giống như một con cừu non vậy.
"Lát nữa muốn ăn gì?" Cố Diệc Hàn
dường như không quan tâm tại sao tôi
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
Xem ảnh 9
Bình luận facebook