Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-330
Chương 330
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 330: Trở về thủ đô (5)
“Em sẽ nói với anh ấy"
Anh im lặng một lúc, gật đầu và ký tên.
“Dự định trong tương lai của em là
gì?” Anh nói, vẻ mặt có chút cô đơn.
“Em còn chưa biết!” Thẩm Minh
Thành và Phó Thắng Nam lần lượt xuất
hiện, tôi tiếp tục ở trong khách sạn, có lẽ
vẫn không thoát khỏi những lời đàm tiếu.
Anh gật đầu: "Sau này vẫn sẽ giữ
liên lạc.”
Tôi mỉm cười yếu ớt: “Cây trong sân
vườn vẫn cần anh chăm sóc. Em không
định bán nhà ở Hoàng An, sau khi Tuệ
Minh lên đại học và có cuộc sống riêng,
có lẽ em vẫn muốn quay lại Hoàng An,
đây là nơi em lớn lên, cũng là chỗ cuối
cùng em đặt chân đến”
Anh gật gật đầu, mỉm cười, nói: "Có
thời gian thì cùng nhau ăn cơm. Mặc
Bạch vẫn chưa biết tụi em chuyển đi.
Tình cảm của bọn nhỏ tốt lắm. Ít nhất
cũng phải để bọn chúng tạm biệt nhau
đàng hoàng chứ.
Sau khi đồng ý, tôi trở về, đã là cuối
tháng 8 rồi, trái cây hoặc rau trồng ở sân
sau đã chín. Vốn dĩ, vào thời điểm này,
nên gieo nhiều hạt hơn.
Nhưng bây giờ tôi muốn rời khỏi đây,
nên tôi không thể trông nữa.
Tôi không lấy quần áo và hành lý của
Tuệ Minh, cũng không lấy của tôi. Tôi chỉ
lấy theo một vài thứ để thay.
Hẹn khoảng cuối tuần cùng nhau ăn
cơm, tôi đã nói trước với Tuệ Minh về
việc chuyển đi nên con bé đã có chuẩn
bị, nhưng vẫn không thoải mái.
Con bé vốn rất ầmĩ, đột nhiên bắt
đầu hiểu chuyện, kín đáo đưa cho Mặc
Bạch tiên mừng năm mới và những thứ
yêu thích, nhẹ giọng nói: “Mẹ nói chúng
tớ không mang những thứ này theo
được, cậu giữ giúp tớ nhé, đợi sau này tớ
quay về tìm cậu lấy lại”
Mặc Bạch trước nay luôn trầm mặc,
bây giờ lại càng im lặng, ngẩng đầu nhìn
tôi nói: 'Cô Hinh ơi, khi nào thì cô và Tuệ
Minh quay lại ạ?"
Tôi không thể trả lời câu hỏi này
ngay, suy nghĩ một chút, nói: "Tết đi,
thỉnh thoảng cô và Tuệ Minh sẽ về”
Thằng bé nghe nói chúng tôi sẽ trở
lại, trên môi nở một nụ cười hiếm thấy:
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 330: Trở về thủ đô (5)
“Em sẽ nói với anh ấy"
Anh im lặng một lúc, gật đầu và ký tên.
“Dự định trong tương lai của em là
gì?” Anh nói, vẻ mặt có chút cô đơn.
“Em còn chưa biết!” Thẩm Minh
Thành và Phó Thắng Nam lần lượt xuất
hiện, tôi tiếp tục ở trong khách sạn, có lẽ
vẫn không thoát khỏi những lời đàm tiếu.
Anh gật đầu: "Sau này vẫn sẽ giữ
liên lạc.”
Tôi mỉm cười yếu ớt: “Cây trong sân
vườn vẫn cần anh chăm sóc. Em không
định bán nhà ở Hoàng An, sau khi Tuệ
Minh lên đại học và có cuộc sống riêng,
có lẽ em vẫn muốn quay lại Hoàng An,
đây là nơi em lớn lên, cũng là chỗ cuối
cùng em đặt chân đến”
Anh gật gật đầu, mỉm cười, nói: "Có
thời gian thì cùng nhau ăn cơm. Mặc
Bạch vẫn chưa biết tụi em chuyển đi.
Tình cảm của bọn nhỏ tốt lắm. Ít nhất
cũng phải để bọn chúng tạm biệt nhau
đàng hoàng chứ.
Sau khi đồng ý, tôi trở về, đã là cuối
tháng 8 rồi, trái cây hoặc rau trồng ở sân
sau đã chín. Vốn dĩ, vào thời điểm này,
nên gieo nhiều hạt hơn.
Nhưng bây giờ tôi muốn rời khỏi đây,
nên tôi không thể trông nữa.
Tôi không lấy quần áo và hành lý của
Tuệ Minh, cũng không lấy của tôi. Tôi chỉ
lấy theo một vài thứ để thay.
Hẹn khoảng cuối tuần cùng nhau ăn
cơm, tôi đã nói trước với Tuệ Minh về
việc chuyển đi nên con bé đã có chuẩn
bị, nhưng vẫn không thoải mái.
Con bé vốn rất ầmĩ, đột nhiên bắt
đầu hiểu chuyện, kín đáo đưa cho Mặc
Bạch tiên mừng năm mới và những thứ
yêu thích, nhẹ giọng nói: “Mẹ nói chúng
tớ không mang những thứ này theo
được, cậu giữ giúp tớ nhé, đợi sau này tớ
quay về tìm cậu lấy lại”
Mặc Bạch trước nay luôn trầm mặc,
bây giờ lại càng im lặng, ngẩng đầu nhìn
tôi nói: 'Cô Hinh ơi, khi nào thì cô và Tuệ
Minh quay lại ạ?"
Tôi không thể trả lời câu hỏi này
ngay, suy nghĩ một chút, nói: "Tết đi,
thỉnh thoảng cô và Tuệ Minh sẽ về”
Thằng bé nghe nói chúng tôi sẽ trở
lại, trên môi nở một nụ cười hiếm thấy:
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
Bình luận facebook