Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-318
Chương 318
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 318: Lâu ngày gặp lại không quen biết nhau (5)
Tôi cười nhạt: “Tới lúc đó chú không thể ghét
bỏ nữa đâu!”
Ông ấy nhíu mày: “Nhóc con nhà con nói gì
đấy hả? Nói sao thì con cũng là con gái cưng mà
nhà họ Thẩm tôi ghi tên vào gia phả, từ khi nào
mà lại trở nên xa lạ như vậy rồi?”
Tôi khẽ mỉm cười, dẫn ông ấy vê nhà.
Bởi vì đã nhắc trước cho Chương Nam, kêu
anh ấy đi đón Tuệ Minh, vậy nên khi tôi và Thẩm
Quang đi vào trong sân, bọn họ đã đến đó từ lâu
rồi.
Tuệ Minh nhìn Thẩm Quang, con bé dường
như biết được điều gì đó, con bé ngẩng đầu nhìn
Thẩm Quang rồi nói: “Ông ơi, cháu đã từng nhìn
thấy ông trong điện thoại của mẹ cháu”
Tôi ngây người một lúc, Thẩm Quang cũng
sững sờ, ông hoài nghỉ: “Ừ, nói như vậy thì cháu
biết ông sao?”
Tuệ Minh gật đầu: “Vâng, chuyên môn của
cháu là đi bắt người xấu”
Tôi chợt nhận ra được mọi chuyện đang xảy
ra. Có lẽ con bé đã xem thời sự vậy nên mới nói
như vậy, có những lúc tôi sẽ xem thời sự buổi tối,
vậy nên sẽ để ý tới chuyện trong thành phố,
đương nhiên cũng sẽ biết vài chuyện được báo
đài đăng tin của Thẩm Quang.
Tuệ Minh có trí nhớ rất tốt, con bé có thể nhớ
được những điều này là rất bình thường.
Tôi kéo Tuệ Minh, lên tiếng nói: “Tuệ Minh,
con không thể bất lịch sự như vậy được, đây là
ông ngoại đấy”
Tuệ Minh ngẩng đầu nhìn Thẩm Quang, tỉnh
nghịch nói: “Ông ngoại có thể giúp con bắt người
xấu không?”
Thẩm Quang hơi cong lưng xuống, nhìn con
bé, nhẹ nhàng nói: “Tuệ Minh muốn ông ngoại bắt ai?”
Sau khi nghĩ một hồi rồi nói: “Người xấu trong
quán rượu khách sạn của chú Nam, cô ta lúc nào
cũng mắng mẹ, còn nói con là con ngoài giá thú nữa.”
Trẻ con tâm tư đơn giản, trước đó tôi đưa Tuệ
Minh vào trong khách sạn dọn dẹp vệ sinh. Bởi vì
nếu để con bé ở nhà một mình thì tôi không yên
tâm lắm, thế nên tôi thường dẫn con bé theo,
thỉnh thoảng sẽ gặp phải Trương Hân Hân. Người
phụ nữ này lúc nào cũng khinh thường người
khác, thế nên cô ta luôn nói lời độc địa với một
đứa trẻ.
Tôi vốn cho rằng Tuệ Minh sẽ không nhớ
chuyện này, không ngờ con bé sẽ nói ra hết như
vậy.
Tôi kéo con bé, cười nhạt: “Tuệ Minh, hôm nay
ông ngoại tới nhà chúng ta ăn cơm, không phải tới
để làm việc, chuyện bắt người xấu để sau này nói
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 318: Lâu ngày gặp lại không quen biết nhau (5)
Tôi cười nhạt: “Tới lúc đó chú không thể ghét
bỏ nữa đâu!”
Ông ấy nhíu mày: “Nhóc con nhà con nói gì
đấy hả? Nói sao thì con cũng là con gái cưng mà
nhà họ Thẩm tôi ghi tên vào gia phả, từ khi nào
mà lại trở nên xa lạ như vậy rồi?”
Tôi khẽ mỉm cười, dẫn ông ấy vê nhà.
Bởi vì đã nhắc trước cho Chương Nam, kêu
anh ấy đi đón Tuệ Minh, vậy nên khi tôi và Thẩm
Quang đi vào trong sân, bọn họ đã đến đó từ lâu
rồi.
Tuệ Minh nhìn Thẩm Quang, con bé dường
như biết được điều gì đó, con bé ngẩng đầu nhìn
Thẩm Quang rồi nói: “Ông ơi, cháu đã từng nhìn
thấy ông trong điện thoại của mẹ cháu”
Tôi ngây người một lúc, Thẩm Quang cũng
sững sờ, ông hoài nghỉ: “Ừ, nói như vậy thì cháu
biết ông sao?”
Tuệ Minh gật đầu: “Vâng, chuyên môn của
cháu là đi bắt người xấu”
Tôi chợt nhận ra được mọi chuyện đang xảy
ra. Có lẽ con bé đã xem thời sự vậy nên mới nói
như vậy, có những lúc tôi sẽ xem thời sự buổi tối,
vậy nên sẽ để ý tới chuyện trong thành phố,
đương nhiên cũng sẽ biết vài chuyện được báo
đài đăng tin của Thẩm Quang.
Tuệ Minh có trí nhớ rất tốt, con bé có thể nhớ
được những điều này là rất bình thường.
Tôi kéo Tuệ Minh, lên tiếng nói: “Tuệ Minh,
con không thể bất lịch sự như vậy được, đây là
ông ngoại đấy”
Tuệ Minh ngẩng đầu nhìn Thẩm Quang, tỉnh
nghịch nói: “Ông ngoại có thể giúp con bắt người
xấu không?”
Thẩm Quang hơi cong lưng xuống, nhìn con
bé, nhẹ nhàng nói: “Tuệ Minh muốn ông ngoại bắt ai?”
Sau khi nghĩ một hồi rồi nói: “Người xấu trong
quán rượu khách sạn của chú Nam, cô ta lúc nào
cũng mắng mẹ, còn nói con là con ngoài giá thú nữa.”
Trẻ con tâm tư đơn giản, trước đó tôi đưa Tuệ
Minh vào trong khách sạn dọn dẹp vệ sinh. Bởi vì
nếu để con bé ở nhà một mình thì tôi không yên
tâm lắm, thế nên tôi thường dẫn con bé theo,
thỉnh thoảng sẽ gặp phải Trương Hân Hân. Người
phụ nữ này lúc nào cũng khinh thường người
khác, thế nên cô ta luôn nói lời độc địa với một
đứa trẻ.
Tôi vốn cho rằng Tuệ Minh sẽ không nhớ
chuyện này, không ngờ con bé sẽ nói ra hết như
vậy.
Tôi kéo con bé, cười nhạt: “Tuệ Minh, hôm nay
ông ngoại tới nhà chúng ta ăn cơm, không phải tới
để làm việc, chuyện bắt người xấu để sau này nói
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
Bình luận facebook