• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tổng tài nguy hiểm, anh thật hư hỏng (2 Viewers)

  • Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 507: Đừng để em rời đi có được không?

Mấy ngày tiếp theo, cũng không biết có phải vì Hứa Thanh Khê sắp phải rời đi nên đối với Quân Nhật Đình ngày càng dính người.



Chỉ cần Quân Nhật Đình đi làm về, cô sẽ luôn theo bên người Quân Nhật Đình, giống y như cái đuôi nhỏ vậy.



Hơn nữa cách cư xử, hành động của Hứa Thanh Khê mấy ngày này lớn mật nhiệt tình hơn so với trước đây.



Quân Nhật Đình vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ, đồng thời có chút nghi ngờ.



Mấy ngày này Hứa Thanh Khê quá khác thường, khiến Quân Nhật Đình cảm thấy có chút không thích hợp.



Nhưng anh lại không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề, chỉ có thể đem những nghi ngờ này chôn ở trong lòng.



Lại hai ngày trôi qua, Hứa Thanh Khê mắt thấy thời gian chỉ còn không tới hai ngày, trong tim ngày càng cảm thấy hoảng hốt khó chịu.



Cô luyến tiếc Quân Nhật Đình, luyến tiếc sự ôn nhu của Quân Nhật Đình, thậm chí ngay cả tư cách nói lời tạm biệt với Quân Nhật Đình cô cũng không có.



Bởi vì từ đầu tới cuối Quân Nhật Đình đều nghĩ cô là Hứa Thanh Tuệ, căn bản không hề biết đến sự tồn tại của Hứa Thanh Khê.



Nghĩ đến đây, cô cười, nụ cười bi thương, nước mắt ở khóe mắt rơi xuống.



Cũng vào lúc này, điện thoại trên bàn vàng lên.



“Ting ting.”



Hứa Thanh Khê đưa tay lau nước mắt, cầm lấy điện thoại, là Hứa Hải Minh gọi điện thoại đến.



“Mẹ của mày đã được chuyển ra nước ngoài rồi, hai ngày cuối này, mày giải quyết xong chuyện bên Nhà họ Quân thì về đây, đừng để người khác nghi ngờ.”



Hứa Hải Minh gọi điện thoại lần này không chỉ có ý thông báo về tin tức của mẹ cô, mà còn có ý nhắc nhở Hứa Thanh Khê.



Tâm Hứa Thanh Khê hiểu rõ:



“Tôi biết rồi, hai ngày sau tôi sẽ rời đi.”



Nói xong, cô lạnh lùng cúp điện thoại, tâm tình vô cùng tồi tệ.



Cô đặt điện thoại xuống, nhìn căn phòng đầy kỉ niệm của cô cùng Quân Nhật Đình, trong ngực tựa như nhét đầy bông mềm, lấp kín sự khó chịu.



Hứa Thanh Khê không muốn ở trong phòng, cô đứng dậy ra ngoài, trực tiếp đi tới quầy rượu dưới lầu.



Lúc này có lẽ chỉ có rượu mới có thể làm giảm bớt nỗi đau của cô.



Mặt trời lặn, lấp lánh ánh đỏ say mê của rượu vang, từng ly từng ly biến mất vào trong đôi môi đỏ mọng của Hứa Thanh Khê.



Không lâu sau, Hứa Thanh Khê đã say.



Gương mặt cô đỏ ửng, nằm trên quầy rượu hai mắt mơ màng, cũng không biết cô nghĩ về chuyện gì, như khóc như cười ngắm nhìn ly rượu rỗng, nước mắt theo khóe mắt cô chảy xuống.



Mạc Ly đứng ở phòng khách không xa, cô ấy cau mày nhìn sự khác thường của Hứa Thanh Khê.



Mấy ngày tiếp theo, cũng không biết có phải vì Hứa Thanh Khê sắp phải rời đi nên đối với Quân Nhật Đình ngày càng dính người.



Chỉ cần Quân Nhật Đình đi làm về, cô sẽ luôn theo bên người Quân Nhật Đình, giống y như cái đuôi nhỏ vậy.



Hơn nữa cách cư xử, hành động của Hứa Thanh Khê mấy ngày này lớn mật nhiệt tình hơn so với trước đây.



Quân Nhật Đình vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ, đồng thời có chút nghi ngờ.



Mấy ngày này Hứa Thanh Khê quá khác thường, khiến Quân Nhật Đình cảm thấy có chút không thích hợp.



Nhưng anh lại không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề, chỉ có thể đem những nghi ngờ này chôn ở trong lòng.



Lại hai ngày trôi qua, Hứa Thanh Khê mắt thấy thời gian chỉ còn không tới hai ngày, trong tim ngày càng cảm thấy hoảng hốt khó chịu.



Cô luyến tiếc Quân Nhật Đình, luyến tiếc sự ôn nhu của Quân Nhật Đình, thậm chí ngay cả tư cách nói lời tạm biệt với Quân Nhật Đình cô cũng không có.



Bởi vì từ đầu tới cuối Quân Nhật Đình đều nghĩ cô là Hứa Thanh Tuệ, căn bản không hề biết đến sự tồn tại của Hứa Thanh Khê.



Nghĩ đến đây, cô cười, nụ cười bi thương, nước mắt ở khóe mắt rơi xuống.



Cũng vào lúc này, điện thoại trên bàn vàng lên.



“Ting ting.”



Hứa Thanh Khê đưa tay lau nước mắt, cầm lấy điện thoại, là Hứa Hải Minh gọi điện thoại đến.



“Mẹ của mày đã được chuyển ra nước ngoài rồi, hai ngày cuối này, mày giải quyết xong chuyện bên Nhà họ Quân thì về đây, đừng để người khác nghi ngờ.”



Hứa Hải Minh gọi điện thoại lần này không chỉ có ý thông báo về tin tức của mẹ cô, mà còn có ý nhắc nhở Hứa Thanh Khê.



Tâm Hứa Thanh Khê hiểu rõ:



“Tôi biết rồi, hai ngày sau tôi sẽ rời đi.”



Nói xong, cô lạnh lùng cúp điện thoại, tâm tình vô cùng tồi tệ.



Cô đặt điện thoại xuống, nhìn căn phòng đầy kỉ niệm của cô cùng Quân Nhật Đình, trong ngực tựa như nhét đầy bông mềm, lấp kín sự khó chịu.



Hứa Thanh Khê không muốn ở trong phòng, cô đứng dậy ra ngoài, trực tiếp đi tới quầy rượu dưới lầu.



Lúc này có lẽ chỉ có rượu mới có thể làm giảm bớt nỗi đau của cô.



Mặt trời lặn, lấp lánh ánh đỏ say mê của rượu vang, từng ly từng ly biến mất vào trong đôi môi đỏ mọng của Hứa Thanh Khê.



Không lâu sau, Hứa Thanh Khê đã say.



Gương mặt cô đỏ ửng, nằm trên quầy rượu hai mắt mơ màng, cũng không biết cô nghĩ về chuyện gì, như khóc như cười ngắm nhìn ly rượu rỗng, nước mắt theo khóe mắt cô chảy xuống.



Mạc Ly đứng ở phòng khách không xa, cô ấy cau mày nhìn sự khác thường của Hứa Thanh Khê.



“Ngày cuối cùng rồi...”



Cô rủ đầu xuống, thì thầm tự nói, trong giọng nói chứa đầy sự không muốn.



Cũng vào lúc này, cửa phòng bị mở ra.



“Em tỉnh rồi.”



Quân Nhật Đình mặc đồ ở nhà, tay bưng canh giải rượu bước vào.



Hứa Thanh Khê kinh ngạc ngẩng đầu, sững sờ nhìn nam nhân phía trước đang không ngừng đến gần:



“Hôm nay anh không đến công ty sao?”



“Tình hình em như vậy, em cảm thấy anh có thể an tâm làm việc sao?”



Quân Nhật Đình nhăn mày, anh cầm canh giải rượu trong tay đưa qua:



“Đang còn nóng em uống đi, có thể giúp đầu bớt đau một chút.”



Hứa Thanh Khê không từ chối, tiếp nhận chén canh ngẩng đầu một hơi uống cạn.



Quân Nhật Đình nhìn cô uống xong, lúc này cầm chén không tiện tay đặt ở đầu giường:



“Em nói đi, hôm qua đã có chuyện gì xảy ra?”



Hứa Thanh Khê có chút ngơ, cô khó hiểu nhìn Quân Nhật Đình:



“Có chuyện gì xảy ra sao?”



Quân Nhật Đình khẽ cười một tiếng, nhìn cô như vậy liền biết chuyện tối qua cô một chút cũng không nhớ.



“Tối qua có ai đó uống say, một mực cầm lấy áo anh nói không muốn rời đi.”



Quân Nhật Đình nói, hai mắt mang theo ý tứ dò xét nhìn Hứa Thanh Khê:



“Anh cảm thấy kì lạ, tại sao em lại nói như vậy.”



“Ngày cuối cùng rồi...”



Cô rủ đầu xuống, thì thầm tự nói, trong giọng nói chứa đầy sự không muốn.



Cũng vào lúc này, cửa phòng bị mở ra.



“Em tỉnh rồi.”



Quân Nhật Đình mặc đồ ở nhà, tay bưng canh giải rượu bước vào.



Hứa Thanh Khê kinh ngạc ngẩng đầu, sững sờ nhìn nam nhân phía trước đang không ngừng đến gần:



“Hôm nay anh không đến công ty sao?”



“Tình hình em như vậy, em cảm thấy anh có thể an tâm làm việc sao?”



Quân Nhật Đình nhăn mày, anh cầm canh giải rượu trong tay đưa qua:



“Đang còn nóng em uống đi, có thể giúp đầu bớt đau một chút.”



Hứa Thanh Khê không từ chối, tiếp nhận chén canh ngẩng đầu một hơi uống cạn.



Quân Nhật Đình nhìn cô uống xong, lúc này cầm chén không tiện tay đặt ở đầu giường:



“Em nói đi, hôm qua đã có chuyện gì xảy ra?”



Hứa Thanh Khê có chút ngơ, cô khó hiểu nhìn Quân Nhật Đình:



“Có chuyện gì xảy ra sao?”



Quân Nhật Đình khẽ cười một tiếng, nhìn cô như vậy liền biết chuyện tối qua cô một chút cũng không nhớ.



“Tối qua có ai đó uống say, một mực cầm lấy áo anh nói không muốn rời đi.”



Quân Nhật Đình nói, hai mắt mang theo ý tứ dò xét nhìn Hứa Thanh Khê:



“Anh cảm thấy kì lạ, tại sao em lại nói như vậy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom