Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Chương 94:
Sau khi tan học, cô sẽ mời cô ta đi ăn ở nhà hàng bên cạnh trường.
Cả buổi sáng hôm đó cô đều có tiết học, cũng không có gì đặc biệt xảy ra, ngoại trừ một số lời bàn tán và đàm tiếu sau lưng vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Những loại chuyện như thế này, chỉ cần cô cố xem nhẹ chúng và không để tâm đến chúng thì cô mới có được lợi thế. Ít nhất vì thái độ bình tĩnh của Diệp Ánh Du trong hai ngày qua, mà những lời bàn tán của mọi người cũng vì thế mà ít dần đi.
Sau khi tan học, Diệp Ánh Du và Cảnh Minh một trước một sau đến nhà hàng, hai người gọi một vài món ăn đơn giản. Sau khi trò chuyện một lúc và ăn cũng kha khá no rồi, Diệp Ánh Du mới hỏi: ‘Cảnh Minh, những vật dụng giảng dạy bên học viện của cậu, ví dụ như máy ảnh này kia, có phải mình được phép mượn ra ngoài hay không?”
Cô nhớ rằng năm ngoái khi đang làm dự án cho một bộ môn, tổ biên tập cũng từng kêu mọi người quay lại một đoạn phim ngắn, rồi sau đó tự đem đi edit lại. Lúc đó Cảnh Minh còn giành được giải nhì bộ môn này. Cũng vì thế mà quan hệ của cô ta và giáo viên bộ môn này rất là tốt.
Chuyện này Diệp Ánh Du cũng không biết nhiều, chỉ biết đại khái là dụng cụ mà bọn họ dùng là của nhà trường, nếu thật sự vẫn không được thì hình như vẫn còn chỗ để cho thuê. Cho dù thế nào thì cũng tốt hơn việc cô mở miệng mượn tiền Nam Cung Hàn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cô suy nghĩ cả đêm, ngủ không ngon giấc thậm chí còn phát sốt.
“Cậu mượn nó để làm gì hả?” Cảnh Minh hỏi và lại nói thêm một câu: “Cậu đừng hiểu lầm, chí ít thì tớ cũng phải biết được mục đích của cậu mượn nó để làm gì.”
Diệp Ánh Du sờ mũi, hơi ngượng ngùng nói: “Công ty của bố tớ bán máy móc, tính chụp một số ảnh máy móc để đưa lên mạng bán. Dì Mai yêu cầu tớ phải dùng máy ảnh tốt một chút để chụp ảnh.”
“Công ty của nhà cậu tiếp tục hoạt động lại rồi sao?” Cảnh Minh gấp lên một hạt đậu hà lan, vờ như không mấy ngạc nhiên hỏi, nhưng ngón tay cầm đũa của cô ta đã sớm bị năm đến trắng bệch.
Diệp Ánh Du mím môi đáp: “Có thể xem như là vậy.”
“Vậy cậu muốn loại máy ảnh như thế nào? Có mục tiêu chưa hả? Để tớ còn tiện đi xin phép nhà trường.” Ý tứ của câu này là đã chấp nhận giúp đỡ cô mượn rồi.
Tâm trạng vốn không mấy tốt của Diệp Ánh Du cũng vì thế mà khá hơn một chút, cô nói lời cảm ơn trước: ‘Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.”
Cảnh Minh lắc đầu: “Đừng nói như vậy, trước mắt mượn được hay không còn chưa chắc chắn đâu.”
“Ừm, tớ biết, nhưng cậu chịu giúp tới hỏi một tiếng cũng đã quá tốt rồi.” Diệp Ánh Du dừng lại một lúc rồi hỏi: “Máy ảnh đời mới nhất của Leica không biết có không?”
Sắc mặt Cảnh Minh kỳ quái trong chốc lát nhưng rất nhanh liền bị cô ta khống chế xuống: “Cậu muốn mượn cái này?”
“Loại này khó mượn lắm hả? Hay là cậu giới thiệu cho tớ một loại nào có thể dễ mượn hơn đi. Mượn ba ngày là đủ rồi. Máy móc trong công ty ba tớ cũng không nhiều lắm.” Diệp Ánh Du dứt khoát từ bỏ ý định mượn Leica. Nhìn ý tứ dì Mai nói, máy ảnh Leica này chắc chắn cũng không rẻ. Cho dù bên nhà trường có đi chăng nữa, thì chắc chắn cũng kiểm soát rất chặt chẽ.
Cô không thể đòi hỏi Cảnh Minh quá cao, khiến người ta phải khó xử. Điều này, Diệp Ánh Du biết rất rõ điều này.
“Mượn thì có thể mượn. Chỉ là máy ảnh Leica đời mới nhất cũng chỉ vừa mới đến trường, chưa dùng quá hai lần, giá tiền cũng khá đắt, khi sử dụng cậu phải hết sức cẩn thận.” Cảnh Minh cười nói: “Hay là cậu đi thương lượng lại với dì mình một lần nữa xem như thế nào?”
Diệp Ánh Du suy nghĩ một chút, quyết định nói: “Vậy thì cứ lấy cái đó đi, tới lúc đó cậu dạy tớ cách dùng một chút, còn lại thì tớ sẽ tự giải quyết.”
Sau khi tan học, cô sẽ mời cô ta đi ăn ở nhà hàng bên cạnh trường.
Cả buổi sáng hôm đó cô đều có tiết học, cũng không có gì đặc biệt xảy ra, ngoại trừ một số lời bàn tán và đàm tiếu sau lưng vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Những loại chuyện như thế này, chỉ cần cô cố xem nhẹ chúng và không để tâm đến chúng thì cô mới có được lợi thế. Ít nhất vì thái độ bình tĩnh của Diệp Ánh Du trong hai ngày qua, mà những lời bàn tán của mọi người cũng vì thế mà ít dần đi.
Sau khi tan học, Diệp Ánh Du và Cảnh Minh một trước một sau đến nhà hàng, hai người gọi một vài món ăn đơn giản. Sau khi trò chuyện một lúc và ăn cũng kha khá no rồi, Diệp Ánh Du mới hỏi: ‘Cảnh Minh, những vật dụng giảng dạy bên học viện của cậu, ví dụ như máy ảnh này kia, có phải mình được phép mượn ra ngoài hay không?”
Cô nhớ rằng năm ngoái khi đang làm dự án cho một bộ môn, tổ biên tập cũng từng kêu mọi người quay lại một đoạn phim ngắn, rồi sau đó tự đem đi edit lại. Lúc đó Cảnh Minh còn giành được giải nhì bộ môn này. Cũng vì thế mà quan hệ của cô ta và giáo viên bộ môn này rất là tốt.
Chuyện này Diệp Ánh Du cũng không biết nhiều, chỉ biết đại khái là dụng cụ mà bọn họ dùng là của nhà trường, nếu thật sự vẫn không được thì hình như vẫn còn chỗ để cho thuê. Cho dù thế nào thì cũng tốt hơn việc cô mở miệng mượn tiền Nam Cung Hàn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cô suy nghĩ cả đêm, ngủ không ngon giấc thậm chí còn phát sốt.
“Cậu mượn nó để làm gì hả?” Cảnh Minh hỏi và lại nói thêm một câu: “Cậu đừng hiểu lầm, chí ít thì tớ cũng phải biết được mục đích của cậu mượn nó để làm gì.”
Diệp Ánh Du sờ mũi, hơi ngượng ngùng nói: “Công ty của bố tớ bán máy móc, tính chụp một số ảnh máy móc để đưa lên mạng bán. Dì Mai yêu cầu tớ phải dùng máy ảnh tốt một chút để chụp ảnh.”
“Công ty của nhà cậu tiếp tục hoạt động lại rồi sao?” Cảnh Minh gấp lên một hạt đậu hà lan, vờ như không mấy ngạc nhiên hỏi, nhưng ngón tay cầm đũa của cô ta đã sớm bị năm đến trắng bệch.
Diệp Ánh Du mím môi đáp: “Có thể xem như là vậy.”
“Vậy cậu muốn loại máy ảnh như thế nào? Có mục tiêu chưa hả? Để tớ còn tiện đi xin phép nhà trường.” Ý tứ của câu này là đã chấp nhận giúp đỡ cô mượn rồi.
Tâm trạng vốn không mấy tốt của Diệp Ánh Du cũng vì thế mà khá hơn một chút, cô nói lời cảm ơn trước: ‘Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.”
Cảnh Minh lắc đầu: “Đừng nói như vậy, trước mắt mượn được hay không còn chưa chắc chắn đâu.”
“Ừm, tớ biết, nhưng cậu chịu giúp tới hỏi một tiếng cũng đã quá tốt rồi.” Diệp Ánh Du dừng lại một lúc rồi hỏi: “Máy ảnh đời mới nhất của Leica không biết có không?”
Sắc mặt Cảnh Minh kỳ quái trong chốc lát nhưng rất nhanh liền bị cô ta khống chế xuống: “Cậu muốn mượn cái này?”
“Loại này khó mượn lắm hả? Hay là cậu giới thiệu cho tớ một loại nào có thể dễ mượn hơn đi. Mượn ba ngày là đủ rồi. Máy móc trong công ty ba tớ cũng không nhiều lắm.” Diệp Ánh Du dứt khoát từ bỏ ý định mượn Leica. Nhìn ý tứ dì Mai nói, máy ảnh Leica này chắc chắn cũng không rẻ. Cho dù bên nhà trường có đi chăng nữa, thì chắc chắn cũng kiểm soát rất chặt chẽ.
Cô không thể đòi hỏi Cảnh Minh quá cao, khiến người ta phải khó xử. Điều này, Diệp Ánh Du biết rất rõ điều này.
“Mượn thì có thể mượn. Chỉ là máy ảnh Leica đời mới nhất cũng chỉ vừa mới đến trường, chưa dùng quá hai lần, giá tiền cũng khá đắt, khi sử dụng cậu phải hết sức cẩn thận.” Cảnh Minh cười nói: “Hay là cậu đi thương lượng lại với dì mình một lần nữa xem như thế nào?”
Diệp Ánh Du suy nghĩ một chút, quyết định nói: “Vậy thì cứ lấy cái đó đi, tới lúc đó cậu dạy tớ cách dùng một chút, còn lại thì tớ sẽ tự giải quyết.”
Bình luận facebook