Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99
Chương 99:
Thím Vân ngồi xuống bên mép giường cô, ý nặng tình thâm nói: “Cô Du, tôi đại khái cũng biết rằng cô muốn nhanh chóng rời khỏi biệt thự này càng sớm càng tốt. Nhưng mà quan hệ giữa cô và cậu chủ bây giờ cũng giống như là lấy trứng chọi đá vậy đấy. Nếu cô có thể nhẫn nhịn cho qua thì có thể đường ai nấy đi, còn nếu cô không thể chịu đựng được mà muốn chọn cách đối đầu thì…”
Thím Vân không tiếp tục nói nữa, chỉ để bát cháo lên tủ trong suốt ngay cạnh đầu giường, nhẹ nhàng nói: “Khi nào cô muốn ăn thì cứ ăn một chút nhé.
Cái bát này có thể giữ nhiệt được, một tiếng sau tôi sẽ quay lại xem cô.”
Diệp Ánh Du nghiến răng nghiến lợi.
Trứng gà, cục đá! Lấy trứng chọi đá!
Thật là một sự ẩn dụ hay!
Thế nếu cô kiên quyết không chịu cúi đầu thì kết quả sẽ chỉ có một đó là trứng bị đánh vỡ nát hay sao hả?
Trong căn phòng ngủ to lớn, thoáng chốc liền rơi vào yên tĩnh.
Trong lòng Diệp Ánh Du vô cùng phức tạp. Trong một phút ngắn ngủi cô đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ nhiêu đến mức khiến não cô cũng đau, nhưng mạch suy nghĩ của cô vẫn không thể dừng lại được.
Có lẽ cô đã hôn mê được một lúc, khi mở mắt ra lần nữa thì đôi mắt sáng ngời như ngọc kia lại vô cùng bình tĩnh, giống như một cái giếng cạn không có nước, không có sóng hay dấu vết nào để lại cả.
Dường như có thể nhìn sâu vào tận đáy mắt, cũng dường như là bị bóng tối bao trùm từ bề ngoài đến tận đáy vực.
Trời gần trưa cô mới đứng dậy đi vào bếp, bình tĩnh mà nấu nướng, toàn bộ đều là món mà Nam Cung Hàn thích ăn.
Trong bữa ăn, cô nói thẳng: “Cuối tuần này tôi cần về nhà ba ngày.”
Đôi mắt đen như mực của Nam Cung Hàn quét về phía cô, những người hầu xung quanh đều run lẩy bẩy, anh lạnh lùng nói: “Được.”
Diệp Ánh Du nhận được một câu trả lời đồng ý liền bình tĩnh né sang một bên. Điều này tưởng chừng như dễ dàng nhưng cũng không hề dễ dàng, kết quả mà cô xin lại được dường như chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.
Một nụ cười xấu xa xuất hiện trên khóe môi Nam Cung Hàn, trong mắt xuất hiện một tia hứng thú. Anh thực sự không nghĩ răng Diệp Ánh Du sẽ có phản ứng như thế này.
Sau bữa ăn, anh ngoắc ngón tay, khi Diệp Ánh Du ngoan ngoấn nghe lời đi tới, giọng nói lạnh lùng và độc đoán của anh phát ra một sự mê hoặc: “Buổi tối cùng tôi đi tham gia sự kiện khiêu vũ.”
Cái gì? Anh ấy muốn đi tham dự buổi lễ khiêu vũ của trường cùng với cô sao?
Sau khi Diệp Ánh Du nghe xong thì hơi sửng sốt, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Cô dùng giọng điệu phẳng lặng không có độ cao thấp nói: “Tôi cần phải đến trường một chuyến.”
Nam Cung Hàn nhướng mày: “Đi gặp Hàn Thiên Triết sao?”
Diệp Ánh Du lắc đầu, giọng điệu không thay đổi: ‘Đi gặp Cảnh Minh.”
Nam Cung Hàn nhớ lại thông tin tài liệu mình từng xem, Cảnh Minh là bạn học của cô, sau đó búng tay một cái: “OK, đến lúc đó gặp ở cổng trường.”
Diệp Ánh Du yên lặng lắng nghe, cứ như thể việc tối nay tham gia bữa tiệc khiêu vũ giao lưu với Nam Cung Hàn sẽ gây ra những chủ đề bàn tán và sự chế giễu cũng như coi thường hoàn toàn không liên quan đến cô vậy.
Thím Vân ngồi xuống bên mép giường cô, ý nặng tình thâm nói: “Cô Du, tôi đại khái cũng biết rằng cô muốn nhanh chóng rời khỏi biệt thự này càng sớm càng tốt. Nhưng mà quan hệ giữa cô và cậu chủ bây giờ cũng giống như là lấy trứng chọi đá vậy đấy. Nếu cô có thể nhẫn nhịn cho qua thì có thể đường ai nấy đi, còn nếu cô không thể chịu đựng được mà muốn chọn cách đối đầu thì…”
Thím Vân không tiếp tục nói nữa, chỉ để bát cháo lên tủ trong suốt ngay cạnh đầu giường, nhẹ nhàng nói: “Khi nào cô muốn ăn thì cứ ăn một chút nhé.
Cái bát này có thể giữ nhiệt được, một tiếng sau tôi sẽ quay lại xem cô.”
Diệp Ánh Du nghiến răng nghiến lợi.
Trứng gà, cục đá! Lấy trứng chọi đá!
Thật là một sự ẩn dụ hay!
Thế nếu cô kiên quyết không chịu cúi đầu thì kết quả sẽ chỉ có một đó là trứng bị đánh vỡ nát hay sao hả?
Trong căn phòng ngủ to lớn, thoáng chốc liền rơi vào yên tĩnh.
Trong lòng Diệp Ánh Du vô cùng phức tạp. Trong một phút ngắn ngủi cô đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ nhiêu đến mức khiến não cô cũng đau, nhưng mạch suy nghĩ của cô vẫn không thể dừng lại được.
Có lẽ cô đã hôn mê được một lúc, khi mở mắt ra lần nữa thì đôi mắt sáng ngời như ngọc kia lại vô cùng bình tĩnh, giống như một cái giếng cạn không có nước, không có sóng hay dấu vết nào để lại cả.
Dường như có thể nhìn sâu vào tận đáy mắt, cũng dường như là bị bóng tối bao trùm từ bề ngoài đến tận đáy vực.
Trời gần trưa cô mới đứng dậy đi vào bếp, bình tĩnh mà nấu nướng, toàn bộ đều là món mà Nam Cung Hàn thích ăn.
Trong bữa ăn, cô nói thẳng: “Cuối tuần này tôi cần về nhà ba ngày.”
Đôi mắt đen như mực của Nam Cung Hàn quét về phía cô, những người hầu xung quanh đều run lẩy bẩy, anh lạnh lùng nói: “Được.”
Diệp Ánh Du nhận được một câu trả lời đồng ý liền bình tĩnh né sang một bên. Điều này tưởng chừng như dễ dàng nhưng cũng không hề dễ dàng, kết quả mà cô xin lại được dường như chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.
Một nụ cười xấu xa xuất hiện trên khóe môi Nam Cung Hàn, trong mắt xuất hiện một tia hứng thú. Anh thực sự không nghĩ răng Diệp Ánh Du sẽ có phản ứng như thế này.
Sau bữa ăn, anh ngoắc ngón tay, khi Diệp Ánh Du ngoan ngoấn nghe lời đi tới, giọng nói lạnh lùng và độc đoán của anh phát ra một sự mê hoặc: “Buổi tối cùng tôi đi tham gia sự kiện khiêu vũ.”
Cái gì? Anh ấy muốn đi tham dự buổi lễ khiêu vũ của trường cùng với cô sao?
Sau khi Diệp Ánh Du nghe xong thì hơi sửng sốt, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Cô dùng giọng điệu phẳng lặng không có độ cao thấp nói: “Tôi cần phải đến trường một chuyến.”
Nam Cung Hàn nhướng mày: “Đi gặp Hàn Thiên Triết sao?”
Diệp Ánh Du lắc đầu, giọng điệu không thay đổi: ‘Đi gặp Cảnh Minh.”
Nam Cung Hàn nhớ lại thông tin tài liệu mình từng xem, Cảnh Minh là bạn học của cô, sau đó búng tay một cái: “OK, đến lúc đó gặp ở cổng trường.”
Diệp Ánh Du yên lặng lắng nghe, cứ như thể việc tối nay tham gia bữa tiệc khiêu vũ giao lưu với Nam Cung Hàn sẽ gây ra những chủ đề bàn tán và sự chế giễu cũng như coi thường hoàn toàn không liên quan đến cô vậy.