Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Giải cứu
Hàn Bách vừa đến đã thấy 1 cô bé ngồi tại bàn trợ lý, thấy cô đến liền đứng lên chào: "Hàn tổng, chào chị em là trợ lý của chị em tên Lộ Khiết" Lộ Khiết đứng nhìn Hàn Bách với ánh mắt sáng choang, chị ấy đẹp quá.
"Ừm, được rồi vào đây" Hàn Bách đẩy cửa bước vào theo sau là Lộ Khiết. Cô đưa một chút tài liệu ra rồi nói: "Em đi thông báo và phát tài liệu cho mọi người, chuẩn bị lát nữa có cuộc họp"
"Vâng Hàn tổng" Lộ Khiết nói rồi cầm lấy tài liệu chuẩn bị đi ra ngoài thì Hàn Bách bất ngờ gọi lại.
"Khoan đã, lần sau không cần gọi chị là Hàn tổng đâu, cứ gọi tên chị là được rồi" Hàn Bách cảm thấy không quen với cách gọi này, dù sao trợ lý này cũng thân thuộc nên gọi cho thoải mãi một chút.
"Vậy...em có thể gọi chị là đại tỷ không?" Chị ấy thật sự rất xinh đẹp, lại còn rất dịu dàng, nghĩ đến sau này được làm việc chung cảm thấy khá thoải mái. Cứ nghĩ sẽ là một ông già nhưng không ngờ lại trẻ như vậy.
"...?Ừm được" Haa...đại tỷ??? Cái tên không tồi...
"Vâng, vậy em xin phép" Lộ Khiết vui vẻ đi ra ngoài. Hàn Bách không nói chỉ gật đầu qua.
Sau cuộc họp, từ ý kiến thu thập của bên quản lý sản phẩm và cá nhân cô, Hàn Bách sẽ mở hai chi nhánh tư vấn các mẫu nội thất tại phía Đông và phía Nam của thành phố A. Bắt đầu đưa các bản thiết kế của Tạ Nghiên Dương vào khuôn sản xuất. Không lâu sẽ đưa ra thị trường.
Ngồi lại bàn bạc với Diệp Tử Kì và Tạ Nghiên Dương một lúc rồi Hàn Bách trở về, bây giờ đã hơn 11 giờ, vốn định mời họ đi ăn nhưng họ lại có việc mất. Trên đường về trong lúc đang dừng đèn đỏ, Hàn Bách vô tình lướt qua nhìn thấy Hàn Tiểu Dương bị mấy người đàn ông bao vây dồn vào con hẻm gần đó, vốn định mặc kệ nhưng không hiểu sao lại đỗ xe bên đường rồi lặng lẽ theo vào.
Vào gần hơn cô núp ở chiếc thùng sắt gần đầu con hẻm, cô nghe thấy tiếng kháng cự: "Những gì các người muốn tôi đã đưa hết rồi, trên người tôi bây giờ không có bất cứ tài sản nào nữa...các người còn muốn gì?"
"Chúng ta đã có công đi cướp tài thì đương nhiên sắc cũng phải cướp chứ" Mấy tên đàn ông nhìn nhau cười lớn lại thấy nói: "Ngoan ngoãn chiều các anh đây thì may ra anh đây còn tha"
"Cút! Đừng lại gần tôi" Hàn Tiểu Dương muốn quay đầu chạy nhưng phát hiện đây là con hẻm cụt nên chỉ có thể bất lực lùi về sau tránh càng xa bọn chúng càng tốt.
Mấy tên đó dường như nghe thấy tiếng đuổi của cô lại càng kích thích hơn,tên cầm đầu vứt cái túi của Hàn Tiểu Dương xuống rồi ra hiệu cho anh em giữ chặt cô ta lại, tiến lên sờ soạng muốn xé chiếc váy của cô ra.
Hàn Bách vội lên mạng down tiếng còi báo động của cảnh sát về rồi mở âm lượng to hết cỡ để trong thùng sắt rồi đi ra ngoài. Mấy tên côn đồ nghe thấy nhanh chóng cầm túi và đồ rồi chạy mất. Đợi bọn chúng đi thật rồi Hàn Bách liền chạy vào con hẻm, đỡ Hàn Tiểu Dương đang gục dưới đất dậy chỉnh sửa lại váy cho cô ta một chút rồi hỏi: "Không sao chứ?"
Hàn Tiểu Dương không nói được câu nào, chỉ lắc đầu nhẹ, thân thể cô ta run lẩy bẩy cảm giác bị mấy tên cặn bã kia đụng vào người liền thấy ghê tởm, cảm giác uất ức liền bao phủ lấy Hàn Tiểu Dương, cô ta đột nhiên ôm lấy Hàn Bách khóc thê lương. Hàn Bách nhíu mày rồi khẽ vỗ lưng cô ta nói: "Không sao rồi, tôi đưa cô về" Nói xong muốn dìu cô ta đứng dậy nhưng Hàn Tiểu Dương ra sức lắc đầu, cô ta không muốn ai nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình nhất là Từ Noãn Khang.
Phải mất một lúc để an ủi cô ta thì Hàn Tiểu Dương cũng chịu theo cô lên xe, lái xe một lúc thì Hàn Tiểu Dương đã thiếp đi. Hàn Bách mở máy ra gọi đến là của Từ Noãn Khang đã bị cô đưa từ danh sách đen ra, rất nhanh đã có người bắt máy, giọng nói từ đầu bên kia truyền đến: "Tiểu Bách?"
"Là tôi, Hàn Tiểu Dương gặp chuyện đang ở chỗ tôi, anh mau đến đón cô ta, định vị tôi đã gửi" Hàn Bách nói xong không đợi bên kia nói gì đã trực tiếp cup máy.
"Xảy ra...." Từ Noãn Khang còn chưa nói xong đã bị đầu bên kia cup, anh ta nhanh chóng cầm chìa khóa lái đến chỗ Hàn Bách.
Khoảng 10 phút sau, xe của Từ Noãn Khang đã đỗ ngay đầu xe Hàn Bách, anh lao xuống xe nói với Hàn Bách đang đứng tựa lưng vào cửa xe: "Tiểu Dương đâu?"
"Trong xe" Hàn Bách nhàn nhạt nói chỉ vào trong xe.
"Cô ấy bị làm sao?" Liếc nhìn khuân mặt đã tái đi ở ghế lái phụ, trên tay còn có không ít vết bầm và xước, trên má còn hơi rát đỏ do bị đánh thì đau lòng không thôi, ánh mắt loé lên tia tức giận.
"Bị một đám người dồn lại, cướp tài sản chuẩn bị làm...khụ... nhưng yên tâm cô ta không bị đụng vào chỗ đặc biệt, tốt nhất anh nên đưa cô ta về đi" Hàn Bách thản nhiên nói.
"Mẹ nó" Từ Noãn Khang khẽ rít lên một tiếng rồi ôm Hàn Tiểu Dương lên quay đầu nói với Hàn Bách: "Cảm ơn"
"Ừ, tiện đường" Cô nói rồi lên xe đi thẳng về Bạch Liên Vạn Thự, mặc dù cô hận bọn họ nhưng không thể thấy chết mà không cứu, haizz phải nhanh chóng về thôi đã muộn lắm rồi cô còn chưa ăn gì hiện tại rất đói.
"Ừm, được rồi vào đây" Hàn Bách đẩy cửa bước vào theo sau là Lộ Khiết. Cô đưa một chút tài liệu ra rồi nói: "Em đi thông báo và phát tài liệu cho mọi người, chuẩn bị lát nữa có cuộc họp"
"Vâng Hàn tổng" Lộ Khiết nói rồi cầm lấy tài liệu chuẩn bị đi ra ngoài thì Hàn Bách bất ngờ gọi lại.
"Khoan đã, lần sau không cần gọi chị là Hàn tổng đâu, cứ gọi tên chị là được rồi" Hàn Bách cảm thấy không quen với cách gọi này, dù sao trợ lý này cũng thân thuộc nên gọi cho thoải mãi một chút.
"Vậy...em có thể gọi chị là đại tỷ không?" Chị ấy thật sự rất xinh đẹp, lại còn rất dịu dàng, nghĩ đến sau này được làm việc chung cảm thấy khá thoải mái. Cứ nghĩ sẽ là một ông già nhưng không ngờ lại trẻ như vậy.
"...?Ừm được" Haa...đại tỷ??? Cái tên không tồi...
"Vâng, vậy em xin phép" Lộ Khiết vui vẻ đi ra ngoài. Hàn Bách không nói chỉ gật đầu qua.
Sau cuộc họp, từ ý kiến thu thập của bên quản lý sản phẩm và cá nhân cô, Hàn Bách sẽ mở hai chi nhánh tư vấn các mẫu nội thất tại phía Đông và phía Nam của thành phố A. Bắt đầu đưa các bản thiết kế của Tạ Nghiên Dương vào khuôn sản xuất. Không lâu sẽ đưa ra thị trường.
Ngồi lại bàn bạc với Diệp Tử Kì và Tạ Nghiên Dương một lúc rồi Hàn Bách trở về, bây giờ đã hơn 11 giờ, vốn định mời họ đi ăn nhưng họ lại có việc mất. Trên đường về trong lúc đang dừng đèn đỏ, Hàn Bách vô tình lướt qua nhìn thấy Hàn Tiểu Dương bị mấy người đàn ông bao vây dồn vào con hẻm gần đó, vốn định mặc kệ nhưng không hiểu sao lại đỗ xe bên đường rồi lặng lẽ theo vào.
Vào gần hơn cô núp ở chiếc thùng sắt gần đầu con hẻm, cô nghe thấy tiếng kháng cự: "Những gì các người muốn tôi đã đưa hết rồi, trên người tôi bây giờ không có bất cứ tài sản nào nữa...các người còn muốn gì?"
"Chúng ta đã có công đi cướp tài thì đương nhiên sắc cũng phải cướp chứ" Mấy tên đàn ông nhìn nhau cười lớn lại thấy nói: "Ngoan ngoãn chiều các anh đây thì may ra anh đây còn tha"
"Cút! Đừng lại gần tôi" Hàn Tiểu Dương muốn quay đầu chạy nhưng phát hiện đây là con hẻm cụt nên chỉ có thể bất lực lùi về sau tránh càng xa bọn chúng càng tốt.
Mấy tên đó dường như nghe thấy tiếng đuổi của cô lại càng kích thích hơn,tên cầm đầu vứt cái túi của Hàn Tiểu Dương xuống rồi ra hiệu cho anh em giữ chặt cô ta lại, tiến lên sờ soạng muốn xé chiếc váy của cô ra.
Hàn Bách vội lên mạng down tiếng còi báo động của cảnh sát về rồi mở âm lượng to hết cỡ để trong thùng sắt rồi đi ra ngoài. Mấy tên côn đồ nghe thấy nhanh chóng cầm túi và đồ rồi chạy mất. Đợi bọn chúng đi thật rồi Hàn Bách liền chạy vào con hẻm, đỡ Hàn Tiểu Dương đang gục dưới đất dậy chỉnh sửa lại váy cho cô ta một chút rồi hỏi: "Không sao chứ?"
Hàn Tiểu Dương không nói được câu nào, chỉ lắc đầu nhẹ, thân thể cô ta run lẩy bẩy cảm giác bị mấy tên cặn bã kia đụng vào người liền thấy ghê tởm, cảm giác uất ức liền bao phủ lấy Hàn Tiểu Dương, cô ta đột nhiên ôm lấy Hàn Bách khóc thê lương. Hàn Bách nhíu mày rồi khẽ vỗ lưng cô ta nói: "Không sao rồi, tôi đưa cô về" Nói xong muốn dìu cô ta đứng dậy nhưng Hàn Tiểu Dương ra sức lắc đầu, cô ta không muốn ai nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình nhất là Từ Noãn Khang.
Phải mất một lúc để an ủi cô ta thì Hàn Tiểu Dương cũng chịu theo cô lên xe, lái xe một lúc thì Hàn Tiểu Dương đã thiếp đi. Hàn Bách mở máy ra gọi đến là của Từ Noãn Khang đã bị cô đưa từ danh sách đen ra, rất nhanh đã có người bắt máy, giọng nói từ đầu bên kia truyền đến: "Tiểu Bách?"
"Là tôi, Hàn Tiểu Dương gặp chuyện đang ở chỗ tôi, anh mau đến đón cô ta, định vị tôi đã gửi" Hàn Bách nói xong không đợi bên kia nói gì đã trực tiếp cup máy.
"Xảy ra...." Từ Noãn Khang còn chưa nói xong đã bị đầu bên kia cup, anh ta nhanh chóng cầm chìa khóa lái đến chỗ Hàn Bách.
Khoảng 10 phút sau, xe của Từ Noãn Khang đã đỗ ngay đầu xe Hàn Bách, anh lao xuống xe nói với Hàn Bách đang đứng tựa lưng vào cửa xe: "Tiểu Dương đâu?"
"Trong xe" Hàn Bách nhàn nhạt nói chỉ vào trong xe.
"Cô ấy bị làm sao?" Liếc nhìn khuân mặt đã tái đi ở ghế lái phụ, trên tay còn có không ít vết bầm và xước, trên má còn hơi rát đỏ do bị đánh thì đau lòng không thôi, ánh mắt loé lên tia tức giận.
"Bị một đám người dồn lại, cướp tài sản chuẩn bị làm...khụ... nhưng yên tâm cô ta không bị đụng vào chỗ đặc biệt, tốt nhất anh nên đưa cô ta về đi" Hàn Bách thản nhiên nói.
"Mẹ nó" Từ Noãn Khang khẽ rít lên một tiếng rồi ôm Hàn Tiểu Dương lên quay đầu nói với Hàn Bách: "Cảm ơn"
"Ừ, tiện đường" Cô nói rồi lên xe đi thẳng về Bạch Liên Vạn Thự, mặc dù cô hận bọn họ nhưng không thể thấy chết mà không cứu, haizz phải nhanh chóng về thôi đã muộn lắm rồi cô còn chưa ăn gì hiện tại rất đói.
Bình luận facebook