Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 309
Bùi Cẩm Xuyên nghi ngại một lúc rồi cuối cùng cũng gật đầu. “Ừm, chỉ tiếc là... Em đến muộn một chút, cuối cùng chỉ nhìn thấy lưng cô ấy.”
Bóng lưng...
Ít nhất, cậu ta còn có thể nhìn thấy lưng, còn mình thì sao?
Lý Vũ Sâm cứng đờ người đứng ở đó, chỉ cảm thấy đau nhói.
Khi anh vui mừng vì mình lại có được cô như lúc đầu, chẳng qua là bị cô đẩy đi càng xa.
Khi anh cảm thấy cô không còn trong lòng bàn tay anh nữa, cô đã dang cánh bay cao mà không nói câu gì.
Tất cả mọi người đều biết cô tránh xa anh, đến Cẩm Xuyên cũng biết, nhưng chỉ có anh...
Chỉ có anh ngốc nghếch mơ hồ ở trong khung cũi.
Cô, tại sao lại có thể nhẫn tâm như thế chứ?
Lý Vũ Sâm không biết mình làm thế nào đi khỏi sân bay được, lái xe, lao lên cao tốc.
Không có phương hướng, không có mục đích...
Tiếng phanh đó, phảng phất như mất đi tình cảm, cũng mất đi trái tim của mình...
Chính lúc này, đột nhiên, một chiếc xe chở hàng trọng lượng lớn ở phía trước đột nhiên đổi làn. Anh lập tức định thần lại, nhưng, đã không dậm phanh xe kịp, chỉ nghe thấy ‘rầm’ --- một tiếng động lớn vang lên, chiếc Porsche đó đâm mạnh vào đuôi chiếc xe chở hàng.
Lực va chạm mạnh, túi khí bị bung ra, tiếp theo đó, cả chiếc xe bay lên, trong không trung lộn mấy vòng, rồi lại rơi xuống nặng nề.
Trong xe...
Người đàn ông hôn mê lịm đi, toàn thân đều là máu đỏ.
Nhìn thấy mà phát hoảng...
Trong khoảnh khắc, anh lờ mờ nhìn thấy cô đang vẫy tay với anh. Sau đó, dứt khoát quay người rời đi...
Bóng dáng nhỏ bé đó, trước mắt anh, càng lúc càng nhỏ, nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng... Nhỏ đến nỗi cũng không nhìn thấy được nữa...
Tiếp đó, biến thành một hạt cứng, đâm mạnh vào tim anh.
Quên không được, cũng không nhổ ra được, khiến anh tắc nghẹn đến khó thở.
Không biết chiếc điện thoại rơi ở góc nào, hồi chuông ngắn ngủi vang lên, nhưng cũng không có động tĩnh gì nữa. Tại đó, báo hỏng.
...
Ở chỗ khác.
Trong tiếng nhắc nhở của tiếp viên hàng không “Các vị hành khách, xin hãy tắt hết tất cả các thiết bị điện tử...”, Dương Nguyệt lập tức cảm thấy lồng ngực co thắt rất mạnh.
“Bạn học, cô không sao chứ?” Khi nữ tiếp viên hàng không đi qua, nhìn thấy sắc mặt cô không bình thường, vội hỏi một câu.
Dương Nguyệt không biết mình làm sao, nước mắt, đột nhiên không thể kiềm chế được.
Không trả lời lại tiếp viên hàng không, cô lại lấy điện thoại ra, nhanh chóng bật máy.
Tiếp viên hàng không vội vàng nói: “Xin lỗi, bạn học, phiền cô cất điện thoại đi.”
“Tôi chỉ gửi một tin nhắn, xin nhờ chị, gửi tin nhắn xong tôi lập tức tắt máy.”
Giọng nói cô gần như là cầu cứu, giọng nói mang theo tiếng nức nở.
Bộ dạng này, ai có thể từ chối. Tiếp viên hàng không nghĩ một lát, gật đầu nói: “Cô mau chút, máy bay sắp cất cánh rồi.”
Trước mắt, màn hình đã nhòe đi. Dương Nguyệt nhanh chóng soạn một tin nhắn, ấn số điện thoại quen thuộc, gửi tin nhắn đi...
Nội dung là:
Lý Vũ Sâm, em yêu anh!
Nếu như có thể, xin anh, đợi em về!
Tin nhắn, gửi đi, chỉ đáng tiếc, lần này, cô cũng không đợi được bất cứ hồi âm nào nữa.
...
Trong icu.
Yên tĩnh đến nỗi tiếng chiếc kim cũng có thể nghe thấy, chỉ có tiếng máy đo sinh mạng đìu hiu mà cô quạnh.
Người đàn ông nằm trên giường, hơi thở thoi thóp, giống như một giây sau đó cũng có thể biến mất.
Ngoài cửa, Lý phu nhân khóc trên vai chồng. Mộ Dạ Bạch, Cố Đình Xuyên và Lam Tiêu đều ở bên cạnh an ủi xoa dịu.
“Bác gái, bác đừng khóc nữa, giữ gìn sức khỏe của mình.” Diệu Vi nghe tin cũng lập tức đến, vội vàng khuyên nhủ.
Bà Lý nói: “Sức khỏe bác còn quan trọng gì chứ! Bác sĩ đã nói, nếu như không qua được cửa ải này, Vũ Sâm của chúng ta...”
Nói đến đây, bà nghẹn ngào, không thể tiếp tục nói được nữa.
“Cháu tin, Vũ Sâm sẽ qua được cửa ải này.” Người mở miệng là Mộ Dạ Bạch.
Lý phu nhân nói: “Nếu như nó có thể mạnh mẽ như cháu được thì tốt.”
“Nhất định có thể được.”
“Chỉ đáng tiếc... Dù cho là tỉnh lại, một chân gần như sẽ không còn cảm giác... Vi Vi, Vũ Sâm của chúng ta và con thật sự không có duyên rồi, bác cũng không dám làm mất thời gian của con.”
“Không, bác gái, bác đừng nói như thế, cháu sẽ ở bên cùng bác chăm sóc anh ấy!” Diệu Vi lập tức nói: “Dù cho tương lai anh ấy sẽ thế nào, con sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy! Bác gái, chẳng sợ bác cười, con thật sự rất yêu anh ấy, yêu đến nỗi dù cho anh ấy biến thành người thế nào, con cũng hy vọng đứng ở bên cạnh anh ấy, ở bên anh ấy!”
Lúc này, lời nói của Diệu Vi, đã đánh động tất cả mọi người ở đó.
Ông Lý, bà Lý, bao gồm cả Mộ Dạ Bạch ba người.
Bà Lý trong lòng thanh thản, “May mà có con ở đây. Con yêu tâm, đợi Vũ Sâm tỉnh lại, bác nhận định bắt nó có trách nhiệm với con, tuyệt đối sẽ không để nó phụ lòng con.”
Mộ Dạ Bạch ba người từ trong bệnh viện đi ra, Lam Tiêu ngồi vào ghế phụ lắc đầu nói: “Không ngờ, cậu ấy lại ngã trong tay tiểu nha đầu đó. Đừng nói, trước đây làm giáo viên cho Lam Thiên, không nhìn ra nha đầu đó còn có thể nhẫn tâm như thế.”
Cố Đình Xuyên lái xe, “Lão Lý tình nguyện để cho người ta chà đạp. Tôi nhìn ra rồi, yêu một người yêu đến xương tủy, đến cuối cùng cũng biến thành thảm hại. Đúng là dâng hiến trái tim, tặng lên, để mặc người chà đạp sỉ nhục. Khi cô ta tâm trạng tốt, chơi đùa, khi tâm trạng không tốt, lấy ra đâm chọc, coi như nơi trút bực.”
Mộ Dạ Bạch ngồi ở ghế sau, từ gương chiếu hậu liếc nhìn anh, “Cậu đúng là có kinh nghiệm. Gần đây nha đầu đó lại đem cậu ra đâm mấy lần rồi?”
Cố Đình Xuyên cười, khóe miệng nhếch lên nụ cười cô đơn, “Sắp vỡ rồi. Chỉ không biết, khi thật sự vỡ còn có thể gắn lại được không.”
“Tôi sẽ nhắc nhở cô ấy, để cô ấy nắm chặt lực dao, trước khi đâm vỡ còn cho cậu một chỗ để gắn lại, bảo đảm không vỡ hết đâu.”
“Có mỗi cậu bây giờ tu thành chính quả thôi!” Cố Đình Xuyên chẳng khách sáo. Thằng cha này, rõ ràng là cười trên nỗi đau khổ của người khác mà.
Tim mà vỡ, còn có thể liền lại được sao?
Đến hôm nay trái tim này của Lão Lý, chỉ sợ cũng khó mà liền lại được!
...
Cuộc sống du học, đơn điệu mà cô đơn.
Mặc dù lưu học sinh ở đây cũng được coi là nhiều, nhưng, vẫn là tha hương nơi xứ người, không thể nào bằng quê hương được.
Ngủ dậy cảm giác trống rỗng và tối tăm, mấy lần như muốn lôi cô vào trong sâu thẳm.
Thẻ điện thoại trong nước đã không thể dùng được nữa, khi cô vừa xuống máy bay đã làm một chiếc thẻ mới, cuộc gọi đầu tiên không phải gọi cho bố mẹ, mà là gọi cho Lý Vũ Sâm.
Cô sợ anh tức giận.
Nhưng...
Kết quả, điện thoại không thể liên lạc được.
Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, vẫn không thể liên lạc được.
Cho đến sau năm ngày, điện thoại cuối cùng cũng thông, cô vui mừng suýt phát khóc, nhưng, giọng nữ ở đầu dây bên đó chuyển đến khiến cả người cô như rơi vào trong địa ngục băng giá.
Là Diệu Vi.
Dương Nguyện bặm môi, không dám hít thở, chỉ sở để lộ ra là mình.
Muốn tắt điện thoại, Diệu Vi ở bên đó đã gọi cô.
“Dương Nguyệt, tôi biết là cô. Cô đã không muốn nói chuyện, thế thì nghe tôi nói là được. Cô có thể chủ động rời khổi Vũ Sâm, điểm này tôi nhất định phải nói lời cảm ơn với cô. Bây giờ, tôi và anh ấy chính thức ở bên nhau. Cũng chính là nói--- tôi đã là bạn gái của anh ấy. Nếu như không có gì thay đổi, trước khi cô về nước, tôi có thể đã kết hôn với anh ấy rồi.”
“...”
“Tôi không thích bạn trai tôi và bạn gái cũ có bất cứ dây dưa gì, cho nên, nếu như có thể, xin cô đừng liên lạc với anh ấy nữa. Đương nhiên, anh ấy cũng sẽ không chủ động liên lạc với cô! Cô nghe rõ chưa?”
Giọng nói của cô ta, hùng hồn mạnh mẽ, không giống như bạn gái, mà giống như là vợ của anh vậy.
Dương Nguyệt cắn chặt môi, mới không để tiếng khóc bật ra.
Cho đến khi, đầu dây bên kia Diệu Vi tắt điện thoại, cô mới ôm mình run rẩy, gào khóc nức nở.
Không có cách nào kiềm nén được.
Cô cho rằng mình nước mắt mình chảy nhiều nhất cũng hai tiếng là dừng, nhưng, cuối cùng cô đúng là xem thường mạch nước mắt của mình rồi.
Đêm hôm đó, dường như để nước mắt của cả đời chảy hết.
Cô đờ đẫn ngồi trên sofa, khóc cả một đêm. Sáu tiếng đồng hồ.
Định thần lại, trên nền đất đều là khăn giấy bị cô thấm nước mắt nước mũi.
Vương vãi ra đầy nền đất.
Cô như mất hồn dọn dẹp, rửa mặt, tiếp tục lên lớp, tiếp tục cuộc sống.
Lần này...
Không bận lòng nữa, mà thật sự, giống như xác chết di động...
Bóng lưng...
Ít nhất, cậu ta còn có thể nhìn thấy lưng, còn mình thì sao?
Lý Vũ Sâm cứng đờ người đứng ở đó, chỉ cảm thấy đau nhói.
Khi anh vui mừng vì mình lại có được cô như lúc đầu, chẳng qua là bị cô đẩy đi càng xa.
Khi anh cảm thấy cô không còn trong lòng bàn tay anh nữa, cô đã dang cánh bay cao mà không nói câu gì.
Tất cả mọi người đều biết cô tránh xa anh, đến Cẩm Xuyên cũng biết, nhưng chỉ có anh...
Chỉ có anh ngốc nghếch mơ hồ ở trong khung cũi.
Cô, tại sao lại có thể nhẫn tâm như thế chứ?
Lý Vũ Sâm không biết mình làm thế nào đi khỏi sân bay được, lái xe, lao lên cao tốc.
Không có phương hướng, không có mục đích...
Tiếng phanh đó, phảng phất như mất đi tình cảm, cũng mất đi trái tim của mình...
Chính lúc này, đột nhiên, một chiếc xe chở hàng trọng lượng lớn ở phía trước đột nhiên đổi làn. Anh lập tức định thần lại, nhưng, đã không dậm phanh xe kịp, chỉ nghe thấy ‘rầm’ --- một tiếng động lớn vang lên, chiếc Porsche đó đâm mạnh vào đuôi chiếc xe chở hàng.
Lực va chạm mạnh, túi khí bị bung ra, tiếp theo đó, cả chiếc xe bay lên, trong không trung lộn mấy vòng, rồi lại rơi xuống nặng nề.
Trong xe...
Người đàn ông hôn mê lịm đi, toàn thân đều là máu đỏ.
Nhìn thấy mà phát hoảng...
Trong khoảnh khắc, anh lờ mờ nhìn thấy cô đang vẫy tay với anh. Sau đó, dứt khoát quay người rời đi...
Bóng dáng nhỏ bé đó, trước mắt anh, càng lúc càng nhỏ, nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng... Nhỏ đến nỗi cũng không nhìn thấy được nữa...
Tiếp đó, biến thành một hạt cứng, đâm mạnh vào tim anh.
Quên không được, cũng không nhổ ra được, khiến anh tắc nghẹn đến khó thở.
Không biết chiếc điện thoại rơi ở góc nào, hồi chuông ngắn ngủi vang lên, nhưng cũng không có động tĩnh gì nữa. Tại đó, báo hỏng.
...
Ở chỗ khác.
Trong tiếng nhắc nhở của tiếp viên hàng không “Các vị hành khách, xin hãy tắt hết tất cả các thiết bị điện tử...”, Dương Nguyệt lập tức cảm thấy lồng ngực co thắt rất mạnh.
“Bạn học, cô không sao chứ?” Khi nữ tiếp viên hàng không đi qua, nhìn thấy sắc mặt cô không bình thường, vội hỏi một câu.
Dương Nguyệt không biết mình làm sao, nước mắt, đột nhiên không thể kiềm chế được.
Không trả lời lại tiếp viên hàng không, cô lại lấy điện thoại ra, nhanh chóng bật máy.
Tiếp viên hàng không vội vàng nói: “Xin lỗi, bạn học, phiền cô cất điện thoại đi.”
“Tôi chỉ gửi một tin nhắn, xin nhờ chị, gửi tin nhắn xong tôi lập tức tắt máy.”
Giọng nói cô gần như là cầu cứu, giọng nói mang theo tiếng nức nở.
Bộ dạng này, ai có thể từ chối. Tiếp viên hàng không nghĩ một lát, gật đầu nói: “Cô mau chút, máy bay sắp cất cánh rồi.”
Trước mắt, màn hình đã nhòe đi. Dương Nguyệt nhanh chóng soạn một tin nhắn, ấn số điện thoại quen thuộc, gửi tin nhắn đi...
Nội dung là:
Lý Vũ Sâm, em yêu anh!
Nếu như có thể, xin anh, đợi em về!
Tin nhắn, gửi đi, chỉ đáng tiếc, lần này, cô cũng không đợi được bất cứ hồi âm nào nữa.
...
Trong icu.
Yên tĩnh đến nỗi tiếng chiếc kim cũng có thể nghe thấy, chỉ có tiếng máy đo sinh mạng đìu hiu mà cô quạnh.
Người đàn ông nằm trên giường, hơi thở thoi thóp, giống như một giây sau đó cũng có thể biến mất.
Ngoài cửa, Lý phu nhân khóc trên vai chồng. Mộ Dạ Bạch, Cố Đình Xuyên và Lam Tiêu đều ở bên cạnh an ủi xoa dịu.
“Bác gái, bác đừng khóc nữa, giữ gìn sức khỏe của mình.” Diệu Vi nghe tin cũng lập tức đến, vội vàng khuyên nhủ.
Bà Lý nói: “Sức khỏe bác còn quan trọng gì chứ! Bác sĩ đã nói, nếu như không qua được cửa ải này, Vũ Sâm của chúng ta...”
Nói đến đây, bà nghẹn ngào, không thể tiếp tục nói được nữa.
“Cháu tin, Vũ Sâm sẽ qua được cửa ải này.” Người mở miệng là Mộ Dạ Bạch.
Lý phu nhân nói: “Nếu như nó có thể mạnh mẽ như cháu được thì tốt.”
“Nhất định có thể được.”
“Chỉ đáng tiếc... Dù cho là tỉnh lại, một chân gần như sẽ không còn cảm giác... Vi Vi, Vũ Sâm của chúng ta và con thật sự không có duyên rồi, bác cũng không dám làm mất thời gian của con.”
“Không, bác gái, bác đừng nói như thế, cháu sẽ ở bên cùng bác chăm sóc anh ấy!” Diệu Vi lập tức nói: “Dù cho tương lai anh ấy sẽ thế nào, con sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy! Bác gái, chẳng sợ bác cười, con thật sự rất yêu anh ấy, yêu đến nỗi dù cho anh ấy biến thành người thế nào, con cũng hy vọng đứng ở bên cạnh anh ấy, ở bên anh ấy!”
Lúc này, lời nói của Diệu Vi, đã đánh động tất cả mọi người ở đó.
Ông Lý, bà Lý, bao gồm cả Mộ Dạ Bạch ba người.
Bà Lý trong lòng thanh thản, “May mà có con ở đây. Con yêu tâm, đợi Vũ Sâm tỉnh lại, bác nhận định bắt nó có trách nhiệm với con, tuyệt đối sẽ không để nó phụ lòng con.”
Mộ Dạ Bạch ba người từ trong bệnh viện đi ra, Lam Tiêu ngồi vào ghế phụ lắc đầu nói: “Không ngờ, cậu ấy lại ngã trong tay tiểu nha đầu đó. Đừng nói, trước đây làm giáo viên cho Lam Thiên, không nhìn ra nha đầu đó còn có thể nhẫn tâm như thế.”
Cố Đình Xuyên lái xe, “Lão Lý tình nguyện để cho người ta chà đạp. Tôi nhìn ra rồi, yêu một người yêu đến xương tủy, đến cuối cùng cũng biến thành thảm hại. Đúng là dâng hiến trái tim, tặng lên, để mặc người chà đạp sỉ nhục. Khi cô ta tâm trạng tốt, chơi đùa, khi tâm trạng không tốt, lấy ra đâm chọc, coi như nơi trút bực.”
Mộ Dạ Bạch ngồi ở ghế sau, từ gương chiếu hậu liếc nhìn anh, “Cậu đúng là có kinh nghiệm. Gần đây nha đầu đó lại đem cậu ra đâm mấy lần rồi?”
Cố Đình Xuyên cười, khóe miệng nhếch lên nụ cười cô đơn, “Sắp vỡ rồi. Chỉ không biết, khi thật sự vỡ còn có thể gắn lại được không.”
“Tôi sẽ nhắc nhở cô ấy, để cô ấy nắm chặt lực dao, trước khi đâm vỡ còn cho cậu một chỗ để gắn lại, bảo đảm không vỡ hết đâu.”
“Có mỗi cậu bây giờ tu thành chính quả thôi!” Cố Đình Xuyên chẳng khách sáo. Thằng cha này, rõ ràng là cười trên nỗi đau khổ của người khác mà.
Tim mà vỡ, còn có thể liền lại được sao?
Đến hôm nay trái tim này của Lão Lý, chỉ sợ cũng khó mà liền lại được!
...
Cuộc sống du học, đơn điệu mà cô đơn.
Mặc dù lưu học sinh ở đây cũng được coi là nhiều, nhưng, vẫn là tha hương nơi xứ người, không thể nào bằng quê hương được.
Ngủ dậy cảm giác trống rỗng và tối tăm, mấy lần như muốn lôi cô vào trong sâu thẳm.
Thẻ điện thoại trong nước đã không thể dùng được nữa, khi cô vừa xuống máy bay đã làm một chiếc thẻ mới, cuộc gọi đầu tiên không phải gọi cho bố mẹ, mà là gọi cho Lý Vũ Sâm.
Cô sợ anh tức giận.
Nhưng...
Kết quả, điện thoại không thể liên lạc được.
Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, vẫn không thể liên lạc được.
Cho đến sau năm ngày, điện thoại cuối cùng cũng thông, cô vui mừng suýt phát khóc, nhưng, giọng nữ ở đầu dây bên đó chuyển đến khiến cả người cô như rơi vào trong địa ngục băng giá.
Là Diệu Vi.
Dương Nguyện bặm môi, không dám hít thở, chỉ sở để lộ ra là mình.
Muốn tắt điện thoại, Diệu Vi ở bên đó đã gọi cô.
“Dương Nguyệt, tôi biết là cô. Cô đã không muốn nói chuyện, thế thì nghe tôi nói là được. Cô có thể chủ động rời khổi Vũ Sâm, điểm này tôi nhất định phải nói lời cảm ơn với cô. Bây giờ, tôi và anh ấy chính thức ở bên nhau. Cũng chính là nói--- tôi đã là bạn gái của anh ấy. Nếu như không có gì thay đổi, trước khi cô về nước, tôi có thể đã kết hôn với anh ấy rồi.”
“...”
“Tôi không thích bạn trai tôi và bạn gái cũ có bất cứ dây dưa gì, cho nên, nếu như có thể, xin cô đừng liên lạc với anh ấy nữa. Đương nhiên, anh ấy cũng sẽ không chủ động liên lạc với cô! Cô nghe rõ chưa?”
Giọng nói của cô ta, hùng hồn mạnh mẽ, không giống như bạn gái, mà giống như là vợ của anh vậy.
Dương Nguyệt cắn chặt môi, mới không để tiếng khóc bật ra.
Cho đến khi, đầu dây bên kia Diệu Vi tắt điện thoại, cô mới ôm mình run rẩy, gào khóc nức nở.
Không có cách nào kiềm nén được.
Cô cho rằng mình nước mắt mình chảy nhiều nhất cũng hai tiếng là dừng, nhưng, cuối cùng cô đúng là xem thường mạch nước mắt của mình rồi.
Đêm hôm đó, dường như để nước mắt của cả đời chảy hết.
Cô đờ đẫn ngồi trên sofa, khóc cả một đêm. Sáu tiếng đồng hồ.
Định thần lại, trên nền đất đều là khăn giấy bị cô thấm nước mắt nước mũi.
Vương vãi ra đầy nền đất.
Cô như mất hồn dọn dẹp, rửa mặt, tiếp tục lên lớp, tiếp tục cuộc sống.
Lần này...
Không bận lòng nữa, mà thật sự, giống như xác chết di động...
Bình luận facebook