Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 281
Ôm cô bé ấm áp ngủ một đêm, Lý Vũ Sâm cảm thấy thật mãn nguyện.
Vết thương trên đầu, cũng không còn đau.
Dương Nguyệt đâu?
Có anh ôm chặt, cũng an tâm nhiều rồi. Cuối cùng cũng không còn bị nằm mơ, một đêm ngon giấc tới sáng.
Cho đến lúc...
Ánh sáng mặt trời, chiếu vào phòng.
Một giọng phụ nữ trung niên đột nhiên vang lên, “chị, mau vào đây! Có biến rồi!”
Nhấn giọng vào cấu cuối, nhưng, vẫn là để đánh thức người nào đó dậy.
Cửa phòng bệnh, bị bị người ở ngoài rầm rầm mở ra. Vội vàng, hai người phụ nữ trung niên cùng bước vào.
Dương Nguyệt tỉnh rồi.
Từ giường ngồi dậy, nhìn thấy hai phu nhân đang trợn mắt nhìn mình.
Hai người, đều điều dưỡng rất tốt, tuy đã ngoài năm mươi, nhưng, xem ra vẫn rất trẻ trung thướt tha, khí chất xuất chúng.
Nhìn cái là biết quý phu nhân.
Dương Nguyệt bỗng nhiên tỉnh lại, phát hiện ra điều gì, sợ đến toát mồ hôi, liền vội vàng kéo chăn ra, bước xuống khỏi giường.
Nhưng...
Người bên cạnh ôm cô đến chặt, cô không thể thoát ra được.
Mặt, đỏ lên, “Lý Vũ Sâm...”
Cô đẩy anh.
“Ừ?” Anh lười nhắc đáp một tiếng, không thèm mở mắt. Ngược lại còn quyến luyến cọ vào cô, “để anh ôm em thêm một lúc, cô bé”.
Cái sự sủng ái đó như không tự giác bộc lộ ra, người khác nghe đều hiểu rõ ràng.
Hai người phụ nữ trung niên đối diện, trong lòng đã sáng tỏ bảy tám phần.
Những người phụ nữ bên cạnh Lý Vũ Sâm trước này đều không ít, nhưng, đâu có lúc nào nhìn thấy bộ dạng như vậy của anh?
Dương Nguyệt hận không thể đào một cái lỗ, để bản thân tự chui xuống.
Quẫn bách không được.
Thật không dễ dàng kéo được bàn tay ma quái của anh, xuống khỏi giường. Hoang mang với mái tóc rối bù, rồi ngượng ngùng chào hỏi.
“Xin chào. Thật xin lỗi, cháu...”
Cô muốn giải thích về tình cảnh lúc đó, nhưng, giải thích sao đây?
Giải thích ra sao cũng đều là mượn cớ.
Hơn nữa, nhìn qua đã biết hai người này là trưởng bối của Lý Vũ Sâm, thậm chí, trong đó có một người là mẹ anh.
Hôm qua cô vừa mới từ chối đề nghị của anh đưa cô về nhà gặp người lớn, kết quả...
Giờ lại gặp mặt trong tình huống này, trưởng bối sẽ nghĩ sao về cô?
Cô lo lắng.
“Không sao, cháu không cần lo lắng”. Trong lúc cô nghĩ ngợi lo lắng, Lý phu nhân cưới nói.
“Mọi người đều là người lớn cả rồi, chúng ta có thể hiểu được”. Một vị phu nhân khác nói.
Nói thì nói như vậy, nhưng, Dương Nguyệt vẫn phiền muộn, không dứt.
“Đúng rồi, lần đầu gặp mặt, ta xin tự giới thiệu”. Lý phu nhân hướng cằm về phía người nằm trên giường bệnh, mỉm cười, “Vũ Sâm là con trai ta. Cháu là bạn gái của Vũ Sâm phải không? Gọi ta là bác gái là được”.
Lý phu nhân vừa nói, ánh mắt liền nhìn cô do dự, quan sát từ trên xuống dưới.
Dường như đang đo lường gì đó.
Dương Nguyệt khẽ cúi đầu, khe khẽ gọi một tiếng, “bác gái, cháu là Dương Nguyệt”.
“Thì ra là tiểu thư Dương Nguyệt”. Vị phu nhân còn lại nói, cũng quan sát như Lý phu nhân, mỉm cười giới thiệu: “Ta là mợ của Vũ Sâm”.
Mợ của Lý Vũ Sâm?
Vậy không phải là... Mẹ của Bùi Cẩm Xuyên?
❊đọc truyện ở http://truyencuatui.neT/
Dương Nguyệt lo lắng. Khó trách cảm thấy bác ấy quen quen, Cẩm Xuyên và bác ấy thật có vài phần giống nhau.
“Dương tiểu thư sao tại nhìn ta như vậy?” Bùi phu nhân cảm nhận đc ánh nhìn của cô, hỏi cô.
Cô phát hiện mình vừa mới thất lễ, vội vàng chuyển ánh nhìn, cúi đầu xin lỗi, “cháu xin lỗi”.
Lý phu nhân ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Dương Nguyệt.
Rõ ràng là bà ngồi, còn Dương Nguyệt đứng, nhưng, khí thế đó đầy áp lực. Đó là do thời gian đã tôi luyện cũng như kinh nghiệm của tuổi tác, đem đến cho phu nhân khí chất.
“Dương tiểu thư xem ra tuổi còn nhỏ”.
“Dạ. Cháu... Vừa tròn 18 tuổi”.
“18 tuổi, nhỏ tuổi vậy sao?” Bùi phu nhân vô cùng kinh ngạc, “so với Cẩm Xuyên nhà ta vẫn nhỏ hơn”.
“Người trưởng thành là được rồi”. Lý phu nhân nói tiếp: “Hiện giờ vẫn đang đi học hả? Học ở trưởng nào? Chuyên ngành gì?”
Dương Nguyệt trả lời từng câu. Tên trường nổi tiếng trong nước nói ra, Lý phu nhân tỏ ra hài lòng.
“Ừ, cũng được. Vậy... Mạo muội hỏi chút, bố mẹ của Dương tiểu thư làm kinh doanh hay làm chính trị? Nói không chừng, bố mẹ cháu và Lý gia ta có quen biết!”
“Thật sự được như thế, thì đúng là duyên phận rồi”. Bùi phu nhân nói.
Dương Nguyệt tay bấu chặt gấu áo.
“Cháu xin lỗi, bác gái. Bố mẹ cháu không làm kinh doanh, cũng không làm chính trị”.
“À, vậy là quân nhân”. Lý phu nhân nghĩ chắc đương nhiên như vậy nói, “Không biết là ở quân khu nào? Ông nội Vũ Sâm, cũng là...”
“Cũng không phải là quân nhân ạ”. Dương Nguyệt ngắt lời Lý phu nhân.
Nhìn về phía cô
Chỉ thấy, Lý phu nhân đã có chút nhíu mày, bên cạnh, sắc mặt mợ của Lý Vũ Sâm cũng biến sắc rồi.
“Đã đều không phải, vậy, xin hỏi chức vụ của bố mẹ Dương tiểu thư là...” Mở miệng hỏi, ngữ khí của Lý phu nhân đã trở nên lãnh đạm rất nhiều.
Nụ cười trên khuôn mặt, đã biến mất.
Dương Nguyệt không giấu được ngượng ngùng. Tự tôn, có chút khó khăn.
Nhưng...
Cô mỉm cười, lịch sự trả lời: “Bố cháu là giáo viên trung học. Mẹ cháu vốn dĩ là giáo viên âm nhạc trung học, nhưng, vài năm trước đã thôi việc ở nhà rồi ạ”.
“Chỉ là giáo viên trung học?”
Hai vị phu nhân có cùng biểu cảm, cảm thấy gia cảnh của cô quá kém cỏi.
Với gia thế như vậy, hoàn toàn không môn đăng hộ đối với Vũ Sâm. Sao có thể ở bên nhau?
“Đúng ạ, chỉ là giáo viên trung học”. Dương Nguyệt trả lời lại lần nữa, ngữ khí khẳng định.
“Không chuẩn mực!” Lý phu nhân quát lên một tiếng.
“Me, mẹ nói nghe xem, không chuẩn mực như thế nào?” Một âm thanh lười nhắc vang lên, người trên giường đã bị đánh thức.
Cau mày, sắc mặt không thoải mái.
Hơn nữa nhìn một cái đã thấy cô dâu bé nhỏ đang cúi đầu đứng bên đó, khuôn mặt ấm ức, càng không vui.
Với tay một cái, kéo Dương Nguyệt qua, để cô ngồi trên giường bệnh.
Dương Nguyệt không nghe, muốn gỡ tay anh ra. Anh dùng chút lực, giữ cô lại.
“Ngoan ngoãn ngồi đây” Anh nhẹ nhàng nói.
“Để cô ta đi!” Lý phu nhân lạnh lùng nói, nhìn về phía con trai, bộ dạng tức giận, “con ơi là con! Con đúng là ngày càng thụt lùi! Diêu Vi không cần, chọn một nữ minh tinh lung tung. Nữ minh tinh chơi bời thì thôi, ta mắt nhắm mắt mở, nhưng con nhìn xem con hiện giờ... Lại có thể chơi bời với cả sinh viên, giống cái loại gì!”
Dương Nguyệt bặm môi cắn chặt, nhẫn nhịn, không lên tiếng.
Lý Vũ Sâm nhìn cô một cái, đau lòng.
Nắm tay cô, thật chặt, “Mẹ, lần này con nghiêm túc. Chỉ cần cô ấy đồng ý gả cho conm con nguyện lập tức đưa cô ấy tới cục chính dân”.
“Con... Con điên rồi sao?! Con biết cô ta có thân thế ra sao không?”
“Vừa rồi không phải mẹ đã nghe rõ rồi sao? Thân thế minh bạch, rõ ràng. Giáo viên trung học thì làm sao? Con trai mẹ là một kẻ vô dụng, đến giáo viên trung học còn không bằng! Cô gái bé nhỏ này, đồng ý gả cho con, nguyện làm con dâu mẹ, chấp nhận kẻ ăn chơi lêu lổng của nhà này, mẹ phải thấy vui chứ. Nếu không thì, mẹ chỉ có nước nhìn con đơn độc cả đời này”.
“Con nói như vậy là muốn nói gì?!” Lý phu nhân bị làm cho tức giận, chỉ vào anh nói, “con... Con tự xem con xem, đây còn chưa kết hôn, đã dám thách thức ta, nếu mà đã kết hôn rồi, thì còn gì nữa đây!”
“Thật là. Vũ Sâm, cháu đừng nói những lời hồ đồ như thế chọc giận mẹ, gì mà kết hôn với không kết hôn, người ta mới là cô gái 18 tuổi. Bố mẹ đều là giáo viên trung học, chắc chắn hiểu lễ nghĩa, sao có thể con gái vừa mới 18 tuổi đem gả cho cháu chứ? Nếu có thật như thế, vậy cũng lag bán con cầu vinh rồi”. Bùi phu nhân nói thêm vào.
Câu nói này là nói với Lý Vũ Sâm, nhưng rõ ràng là nói cho Dương Nguyệt nghe.
Bản thân bị nói hai câu, cô đau lòng, có thể nhịn. Nhưng, bố mẹ một đời trung thực bị hủy hoại, trong lòng khó tránh khỏi bất bình.
“Hai vị yên tâm, cháu tạm thời chưa nghĩ tới kết hôn, cũng khong thể kết hôn”. Cô lạnh lùng đáp, “cho dù Bùi phu nhân nói như vây, bố mẹ cháu cũng không nỡ gả cháu đi. Hơn nữa... Gia đình trong tương lai mà cháu muốn được gả, chí ít cũng biết tôn trọng mọi người, tôn trọng gia đình bố mẹ cháu. Cháu nghĩ, tôn trọng người khác, đây mới là lễ phép căn bản mọi người nên hiểu!”.
Lời của Dương Nguyệt, nói ra, khiến sắc mặt hai vị phu nhân trắng bệch ra.
Lý Vũ Sâm lấy làm ngạc nhiên. Không thể ngờ lúc cô bé tức giận lại giống một chú nhím. Chỉ là...
Anh chắc là đã trúng tà rồi.
Bởi vì, anh cho rằng thật là đáng yêu!
Vết thương trên đầu, cũng không còn đau.
Dương Nguyệt đâu?
Có anh ôm chặt, cũng an tâm nhiều rồi. Cuối cùng cũng không còn bị nằm mơ, một đêm ngon giấc tới sáng.
Cho đến lúc...
Ánh sáng mặt trời, chiếu vào phòng.
Một giọng phụ nữ trung niên đột nhiên vang lên, “chị, mau vào đây! Có biến rồi!”
Nhấn giọng vào cấu cuối, nhưng, vẫn là để đánh thức người nào đó dậy.
Cửa phòng bệnh, bị bị người ở ngoài rầm rầm mở ra. Vội vàng, hai người phụ nữ trung niên cùng bước vào.
Dương Nguyệt tỉnh rồi.
Từ giường ngồi dậy, nhìn thấy hai phu nhân đang trợn mắt nhìn mình.
Hai người, đều điều dưỡng rất tốt, tuy đã ngoài năm mươi, nhưng, xem ra vẫn rất trẻ trung thướt tha, khí chất xuất chúng.
Nhìn cái là biết quý phu nhân.
Dương Nguyệt bỗng nhiên tỉnh lại, phát hiện ra điều gì, sợ đến toát mồ hôi, liền vội vàng kéo chăn ra, bước xuống khỏi giường.
Nhưng...
Người bên cạnh ôm cô đến chặt, cô không thể thoát ra được.
Mặt, đỏ lên, “Lý Vũ Sâm...”
Cô đẩy anh.
“Ừ?” Anh lười nhắc đáp một tiếng, không thèm mở mắt. Ngược lại còn quyến luyến cọ vào cô, “để anh ôm em thêm một lúc, cô bé”.
Cái sự sủng ái đó như không tự giác bộc lộ ra, người khác nghe đều hiểu rõ ràng.
Hai người phụ nữ trung niên đối diện, trong lòng đã sáng tỏ bảy tám phần.
Những người phụ nữ bên cạnh Lý Vũ Sâm trước này đều không ít, nhưng, đâu có lúc nào nhìn thấy bộ dạng như vậy của anh?
Dương Nguyệt hận không thể đào một cái lỗ, để bản thân tự chui xuống.
Quẫn bách không được.
Thật không dễ dàng kéo được bàn tay ma quái của anh, xuống khỏi giường. Hoang mang với mái tóc rối bù, rồi ngượng ngùng chào hỏi.
“Xin chào. Thật xin lỗi, cháu...”
Cô muốn giải thích về tình cảnh lúc đó, nhưng, giải thích sao đây?
Giải thích ra sao cũng đều là mượn cớ.
Hơn nữa, nhìn qua đã biết hai người này là trưởng bối của Lý Vũ Sâm, thậm chí, trong đó có một người là mẹ anh.
Hôm qua cô vừa mới từ chối đề nghị của anh đưa cô về nhà gặp người lớn, kết quả...
Giờ lại gặp mặt trong tình huống này, trưởng bối sẽ nghĩ sao về cô?
Cô lo lắng.
“Không sao, cháu không cần lo lắng”. Trong lúc cô nghĩ ngợi lo lắng, Lý phu nhân cưới nói.
“Mọi người đều là người lớn cả rồi, chúng ta có thể hiểu được”. Một vị phu nhân khác nói.
Nói thì nói như vậy, nhưng, Dương Nguyệt vẫn phiền muộn, không dứt.
“Đúng rồi, lần đầu gặp mặt, ta xin tự giới thiệu”. Lý phu nhân hướng cằm về phía người nằm trên giường bệnh, mỉm cười, “Vũ Sâm là con trai ta. Cháu là bạn gái của Vũ Sâm phải không? Gọi ta là bác gái là được”.
Lý phu nhân vừa nói, ánh mắt liền nhìn cô do dự, quan sát từ trên xuống dưới.
Dường như đang đo lường gì đó.
Dương Nguyệt khẽ cúi đầu, khe khẽ gọi một tiếng, “bác gái, cháu là Dương Nguyệt”.
“Thì ra là tiểu thư Dương Nguyệt”. Vị phu nhân còn lại nói, cũng quan sát như Lý phu nhân, mỉm cười giới thiệu: “Ta là mợ của Vũ Sâm”.
Mợ của Lý Vũ Sâm?
Vậy không phải là... Mẹ của Bùi Cẩm Xuyên?
❊đọc truyện ở http://truyencuatui.neT/
Dương Nguyệt lo lắng. Khó trách cảm thấy bác ấy quen quen, Cẩm Xuyên và bác ấy thật có vài phần giống nhau.
“Dương tiểu thư sao tại nhìn ta như vậy?” Bùi phu nhân cảm nhận đc ánh nhìn của cô, hỏi cô.
Cô phát hiện mình vừa mới thất lễ, vội vàng chuyển ánh nhìn, cúi đầu xin lỗi, “cháu xin lỗi”.
Lý phu nhân ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Dương Nguyệt.
Rõ ràng là bà ngồi, còn Dương Nguyệt đứng, nhưng, khí thế đó đầy áp lực. Đó là do thời gian đã tôi luyện cũng như kinh nghiệm của tuổi tác, đem đến cho phu nhân khí chất.
“Dương tiểu thư xem ra tuổi còn nhỏ”.
“Dạ. Cháu... Vừa tròn 18 tuổi”.
“18 tuổi, nhỏ tuổi vậy sao?” Bùi phu nhân vô cùng kinh ngạc, “so với Cẩm Xuyên nhà ta vẫn nhỏ hơn”.
“Người trưởng thành là được rồi”. Lý phu nhân nói tiếp: “Hiện giờ vẫn đang đi học hả? Học ở trưởng nào? Chuyên ngành gì?”
Dương Nguyệt trả lời từng câu. Tên trường nổi tiếng trong nước nói ra, Lý phu nhân tỏ ra hài lòng.
“Ừ, cũng được. Vậy... Mạo muội hỏi chút, bố mẹ của Dương tiểu thư làm kinh doanh hay làm chính trị? Nói không chừng, bố mẹ cháu và Lý gia ta có quen biết!”
“Thật sự được như thế, thì đúng là duyên phận rồi”. Bùi phu nhân nói.
Dương Nguyệt tay bấu chặt gấu áo.
“Cháu xin lỗi, bác gái. Bố mẹ cháu không làm kinh doanh, cũng không làm chính trị”.
“À, vậy là quân nhân”. Lý phu nhân nghĩ chắc đương nhiên như vậy nói, “Không biết là ở quân khu nào? Ông nội Vũ Sâm, cũng là...”
“Cũng không phải là quân nhân ạ”. Dương Nguyệt ngắt lời Lý phu nhân.
Nhìn về phía cô
Chỉ thấy, Lý phu nhân đã có chút nhíu mày, bên cạnh, sắc mặt mợ của Lý Vũ Sâm cũng biến sắc rồi.
“Đã đều không phải, vậy, xin hỏi chức vụ của bố mẹ Dương tiểu thư là...” Mở miệng hỏi, ngữ khí của Lý phu nhân đã trở nên lãnh đạm rất nhiều.
Nụ cười trên khuôn mặt, đã biến mất.
Dương Nguyệt không giấu được ngượng ngùng. Tự tôn, có chút khó khăn.
Nhưng...
Cô mỉm cười, lịch sự trả lời: “Bố cháu là giáo viên trung học. Mẹ cháu vốn dĩ là giáo viên âm nhạc trung học, nhưng, vài năm trước đã thôi việc ở nhà rồi ạ”.
“Chỉ là giáo viên trung học?”
Hai vị phu nhân có cùng biểu cảm, cảm thấy gia cảnh của cô quá kém cỏi.
Với gia thế như vậy, hoàn toàn không môn đăng hộ đối với Vũ Sâm. Sao có thể ở bên nhau?
“Đúng ạ, chỉ là giáo viên trung học”. Dương Nguyệt trả lời lại lần nữa, ngữ khí khẳng định.
“Không chuẩn mực!” Lý phu nhân quát lên một tiếng.
“Me, mẹ nói nghe xem, không chuẩn mực như thế nào?” Một âm thanh lười nhắc vang lên, người trên giường đã bị đánh thức.
Cau mày, sắc mặt không thoải mái.
Hơn nữa nhìn một cái đã thấy cô dâu bé nhỏ đang cúi đầu đứng bên đó, khuôn mặt ấm ức, càng không vui.
Với tay một cái, kéo Dương Nguyệt qua, để cô ngồi trên giường bệnh.
Dương Nguyệt không nghe, muốn gỡ tay anh ra. Anh dùng chút lực, giữ cô lại.
“Ngoan ngoãn ngồi đây” Anh nhẹ nhàng nói.
“Để cô ta đi!” Lý phu nhân lạnh lùng nói, nhìn về phía con trai, bộ dạng tức giận, “con ơi là con! Con đúng là ngày càng thụt lùi! Diêu Vi không cần, chọn một nữ minh tinh lung tung. Nữ minh tinh chơi bời thì thôi, ta mắt nhắm mắt mở, nhưng con nhìn xem con hiện giờ... Lại có thể chơi bời với cả sinh viên, giống cái loại gì!”
Dương Nguyệt bặm môi cắn chặt, nhẫn nhịn, không lên tiếng.
Lý Vũ Sâm nhìn cô một cái, đau lòng.
Nắm tay cô, thật chặt, “Mẹ, lần này con nghiêm túc. Chỉ cần cô ấy đồng ý gả cho conm con nguyện lập tức đưa cô ấy tới cục chính dân”.
“Con... Con điên rồi sao?! Con biết cô ta có thân thế ra sao không?”
“Vừa rồi không phải mẹ đã nghe rõ rồi sao? Thân thế minh bạch, rõ ràng. Giáo viên trung học thì làm sao? Con trai mẹ là một kẻ vô dụng, đến giáo viên trung học còn không bằng! Cô gái bé nhỏ này, đồng ý gả cho con, nguyện làm con dâu mẹ, chấp nhận kẻ ăn chơi lêu lổng của nhà này, mẹ phải thấy vui chứ. Nếu không thì, mẹ chỉ có nước nhìn con đơn độc cả đời này”.
“Con nói như vậy là muốn nói gì?!” Lý phu nhân bị làm cho tức giận, chỉ vào anh nói, “con... Con tự xem con xem, đây còn chưa kết hôn, đã dám thách thức ta, nếu mà đã kết hôn rồi, thì còn gì nữa đây!”
“Thật là. Vũ Sâm, cháu đừng nói những lời hồ đồ như thế chọc giận mẹ, gì mà kết hôn với không kết hôn, người ta mới là cô gái 18 tuổi. Bố mẹ đều là giáo viên trung học, chắc chắn hiểu lễ nghĩa, sao có thể con gái vừa mới 18 tuổi đem gả cho cháu chứ? Nếu có thật như thế, vậy cũng lag bán con cầu vinh rồi”. Bùi phu nhân nói thêm vào.
Câu nói này là nói với Lý Vũ Sâm, nhưng rõ ràng là nói cho Dương Nguyệt nghe.
Bản thân bị nói hai câu, cô đau lòng, có thể nhịn. Nhưng, bố mẹ một đời trung thực bị hủy hoại, trong lòng khó tránh khỏi bất bình.
“Hai vị yên tâm, cháu tạm thời chưa nghĩ tới kết hôn, cũng khong thể kết hôn”. Cô lạnh lùng đáp, “cho dù Bùi phu nhân nói như vây, bố mẹ cháu cũng không nỡ gả cháu đi. Hơn nữa... Gia đình trong tương lai mà cháu muốn được gả, chí ít cũng biết tôn trọng mọi người, tôn trọng gia đình bố mẹ cháu. Cháu nghĩ, tôn trọng người khác, đây mới là lễ phép căn bản mọi người nên hiểu!”.
Lời của Dương Nguyệt, nói ra, khiến sắc mặt hai vị phu nhân trắng bệch ra.
Lý Vũ Sâm lấy làm ngạc nhiên. Không thể ngờ lúc cô bé tức giận lại giống một chú nhím. Chỉ là...
Anh chắc là đã trúng tà rồi.
Bởi vì, anh cho rằng thật là đáng yêu!