• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tổng Tài, Ly Hôn Đi! (3 Viewers)

  • Chương 280

Anh ở trên tầng cao nhất, vô cùng yên tĩnh. Lúc này, đã không còn ai qua lại.



Cô dè dặt gõ cửa, bên trong không có người trả lời, khiến không dám tiếp tục gõ thêm. Ngó đầu vào bên trong, nhìn vào, cả phòng chỉ có ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn đầu giường.



Hiển nhiên, ban ngày người tới thăm rất đông. Bên trong phòng bệnh của anh, đều xếp đầy những bó hóa tươi.



Anh nằm trên chiếc giường bệnh đó, đầu cuốn băng gạc.



Dưới ánh sáng mờ mịt, anh nhắm mắt ngủ chập chờn. Trong không gian, nghe rõ tiếng anh thở đều đặn.



Vừa rồi cô đã ở ngoài xác nhận tới ba lần với y tá, anh chỉ bị thương ngoài da, trong lòng cũng yên tâm được phần nào, nhưng, nhìn trán anh cuốn băng gạc từng lớp từng lớp, vẫn lo lắng, đau lòng.



Cô thậm chí không biết từ lúc nào, tâm trí của bản thân, đã bị anh chiếm trọn.



Hiện tại, vẫn không dám nghĩ lại, giây phút anh từ trên lầu rơi xuống...



Nghĩ lại mà sợ.



Đi vào trong, cẩn thận ngồi xuống bên giường bệnh của anh.



Dùng ánh đèn, muốn xem kĩ một chút vết thương trên trán anh. Vừa tiến lại gần, đột nhiên một cánh tay chìa ra, ôm chặt lấy cô.



Cô giật mình.



Người đứng không vững, cả người ngã xuống bộ ngực vạm vỡ đó.



“Anh mau buông tay ra”! Dương Nguyệt sợ đè lên anh, vội vàng chống hai tay xuống giường, không dám đè người lên cơ thể anh.



Mặc dù cô rất nhẹ, nhưng, cơ thể anh ngộ nhỡ có vết thương thì biết làm sao?



“Không buông”. Lý Vũ Sâm quyết không buông, không những thế còn ôm chặt hơn, ghì người cô xuống.



Tóc cô xòa ra, quết qua mặt anh.



Anh mở mắt, chằm chằm nhìn cô, ngưng đọng lại khuôn mặt khiến anh không thể ngừng lại, ngóc đầu cắn nhẹ môi cô một phát.



Vấn vương, quyến luyến.



Trong đôi mắt tình tứ.



Dương Nguyệt trong lòng lay đông, mềm lòng, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi, “Anh làm sao thế? Bị thương ở đâu?”



“Nằm xuống đây”. Lỹ Vũ Sâm dang một cánh tay ra, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.



Cô lắc đầu, thức tỉnh anh, “Đây là bệnh viện”.



“Không có ai vào đây đâu. Nằm xuống, nằm xuống rồi nói chuyện tiếp”. Anh lại mời lại lần nữa, giọng nói đầy dịu dàng.



Trong đêm nghe thật lay động lòng người.



Dương Nguyệt phát hiện cơ thể vốn dĩ không chống lại nổi cám dỗ.



Tâm trạng lo sợ, trước đấy chưa từng đối mặt với Bùi Cẩm Xuyên bao giờ.



Kì lạ...



Muốn dựa vào anh thật gần, gần hơn chút, gần hơn chút...



Khi trở về với thực tại, đã nằm xuống bên cạnh anh. Anh rất hài lòng, kéo chăn đắp kín người cô.



Cánh tay rắn chắc luồn qua gáy cô, để cô gối lên tay mình.



Cảm nhận được hơi ấm của anh, cô nghiêng người, lưu luyến ôm eo anh.



Nghe nhịp tim của anh, lúc này giống như mới cuối cùng cũng an tâm được.



“Sợ lắm hả?” Lý Vũ Sâm nhẹ nhàng hỏi.



Cô dựa trên ngực anh gật đầu, “sợ hai xảy ra chuyện gì”.



Anh mân mê nghịch tóc cô, “lo cho Hướng Nam, hay lo cho anh hơn?”



Dương Nguyệt nhìn thẳng vào anh.



Lông mi cong dài, từng sợi từng sợi, dày rậm tuyệt đẹp.



Lý Vũ Sâm nghĩ rằng câu hỏi này của bản thân, thật ấu trĩ, cũng không con là thanh niên mới yêu nữa.



Gác lại trước đây, nếu như nghe thấy câu hỏi này của người bên cạnh, nhất định sẽ cười đối phương ủy mị, không giống đàn ông.



Vâng, từ lúc gặp được cô bé này, anh không ngừng biến chất.



“Lo lắng hai người...” Cô mở miệng, đột nhiên mở rộng hai cánh tay, ôm chặt lấy eo anh.



Lại nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Lo cho anh hơn”.



Lời bộc bạch của cô, khiến Lý Vũ Sâm cảm thấy vô cùng thỏa mãn.



Cúi đầu, vuốt má cô, nhìn. Cười. Nhẹ nhàng hôn cô.



Đối với hôn, cô vẫn chưa thành thạo. Chỉ có thể nhắm mắt, để anh điều khiển.



Hôn đến khi hơi thở anh nặng nề, cô biết tình hình ra sao, sợ rồi, lùi lại.



Vùng ra đôi môi bị anh hôn đến sưng tấy lên, trừng mắt nhìn anh.



Đã đến mức vào viện nằm, mà anh vẫn còn manh động!



Lý Vũ Sâm cười, băng gạc ở đầu vướng víu, quệt xuống cổ cô, động tình, “cô bé, anh nhớ em...”



Cô đỏ mặt.



“Anh ngã từ trên lầu cao như vậy, sao lại có thể không sao như vậy?”



“Tàn nhẫn, chê anh ngã vẫn chưa đủ phải không.” Lý Vũ Sâm không hài lòng véo má cô, nhưng không dám dùng lực.



Làn da cô trắng hồng mềm mại, rất nhạy cảm, trở nên đỏ rực.



“Đương nhiên không phải, em...” Tầng năm cũng may có giá đỡ điều hòa, móc áo anh lại. Người ở tầng năm, kéo anh lên”.



Anh nói nhẹ như gió nhẹ mây bay, nhưng, Dương Nguyệt nghe vẫn thấy thật nguy hiểm, không dám nghĩ.



“Được rồi, sợ thì đừng nghĩ nữa. Giờ không sao rồi, vô cùng may mắn”. Lý Vũ Sâm vỗ vỗ lưng cô, vỗ về.



Cô gật đầu.



Lý Vũ Sâm nghĩ ra gì đó, giọng có chút nặng nề, “Cẩm Xuyên tìm em chưa?”



“... Rồi” Giọng cô, trầm lắng đôi chút. “Em và anh ta đã nói rõ ràng, chỉ là... Anh ấy bị kích động rất lớn. Anh ấy nói. Em luôn luôn là người anh sùng bái”.



Nhắc tới Bùi Cẩm Xuyên, trong lòng cô có chút khó chịu.



“Chuyện anh ta và Hướng Nam, em thấy sao?”



: Em không ngờ.” Cô nói, “nhưng, xem ra, Hướng Nam thật sự yêu anh ấy”.



“Ừ”. Lý Vũ Sâm gật đầu, nhấc đầu cô tựa trên vai anh, đột nhiên xuất hiện một câu hỏi có phần chân thật, “Nguyệt Nguyệt, hôm nào về nhà cùng anh một chuyến”.



“Hả?” Cô sững sờ, mở to mắt, nhìn anh.



“Đây là ánh mắt gì vậy?” Lý Vũ Sâm cau mày.



“Về nhà anh làm gì?”



“Gặp bố mẹ”. Anh thẳng thắn trả lời cô.



Cô nghĩ ngợi một chút, lắc đầu như trống lắc



“Không đồng ý?” Anh, không phải không thất vọng.



“Em... Vẫn chưa nghĩ nhiều đến thế”. Ánh nhìn chán nản của anh, làm cô có chút không kiềm được.



Nhưng, phải làm sao gặp gia đình anh?



Đến lúc này, nhất định sẽ gặp Cẩm Xuyên và bố mẹ của Cẩm Xuyên. Nghĩ thôi, đã thấy thật khó xử.



“Giờ nghĩ vẫn chưa muộn”. Lỹ Vũ Sâm nhón tay cô, “Sinh viên đại học các em không phải giờ là lúc để kết hôn sinh con sao?”



Kết hôn sinh con?



Cô xị lại.



Anh nghĩ thật xa xôi.



“Em vẫn chưa đến tuổi thích hợp để kết hôn, hơn nữa...”



“Hơn nữa gì?” Anh hỏi tiếp, câu cô ngập ngừng.



“Em quen anh chưa được bao lâu, không hiểu anh dù một chút, sao có thể kết hôn với anh, sinh con với anh? Anh cũng không hiểu em”.



Lý Vũ Sâm quay người, ép cô trên người mình.



“Anh không hiểu em chỗ nào? Hả?” Anh khóa chặt cô một cách ấm áp, ánh mắt sâu như nước xoáy, khiến cô hồi hộp, “nên tìm hiểu, không nên tìm hiểu, chúng ta đều tìm hiểu qua rồi. Nếu em nghĩ chưa đủ, đêm nay chúng ta có thể tiếp tục tìm hiểu”.



“... Anh là đồ lừa đảo!” Cô mặt đỏ tía tai quát anh, có chút cảm giác như bị lên tàu cướp biển.



“Sao lại lừa em?”



“Sáng hôm đó, chính em đã nói, sau này chúng ta còn cơ hội từ từ tìm hiểu. Nhưng bây giờ...” Anh vốn dĩ la bức hôn.



Anh cười, “kết hôn, cũng có thể từ từ tìm hiểu”.



Lần đầu tiên, có người khiến anh muốn kết hôn mãnh liệt đến vậy.



Anh rất coi trọng cảm giác này.



Dương Nguyệt mếu máo, nhìn anh, nắm lấy cổ áo anh, nghiêm túc nói: “Lý Vũ Sâm, em sợ”.



“Sợ cái gì?”



“Mặc dù tuổi em chưa lớn, nhưng, em cũng biết đối với phụ nữ mà nói kết hôn là chuyện cả đời, em... Không dám tùy tiện kết hôn như vậy”



Lý Vũ Sâm đương nhiên hiểu trong lòng cô có phần bất an.



Không có cô gái nào, có thể thản nhiên lấy một người đàn ông mới chỉ quen biết vài tháng.



Anh biết cô do dự, “Anh không ép em, cho em thời gian hai năm, đợi em đến tuổi thích hợp kết hôn. Nhưng, hai năm này, em không được để bị lừa bởi sự dụ dỗ của bất kì người đàn ông nào lần nữa!”



“Lần nữa?” Cô cười, “Em mắc bẫy của anh, đúng không?”



Lý Vũ Sâm hôn một cái thật sâu lên trán cô, vẻ mặt sung sướng, “tin anh, anh sẽ làm cho em không bao giờ hối hận khi mắc cái bẫy này”.



Lời của anh, chân thành, thâm tình.



Trái tim cô ấm áp, đến mặt cũng có chút cay cay.



Động lòng, ôm chặt anh.



Cô muốn...



Người đàn ông này, cô thật sự yêu rồi. Hơn nữa, không hối hận khi yêu anh...



Vĩnh viễn, không hối hận...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom