Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6 : Cùng Nhau Đi Chơi
Tại một quán bar lớn nhất thành phố A cả ba người Đông Phương Thiên Nhật , Nhiếp Tư Lãnh và Dương Thần cùng nhau uống rượu . Đông Phương Thiên Nhật cứ trầm ngâm xoay xoay ly rượu trên tay của mình
" Cậu sao vậy Thiên Nhật? " Nhiếp Tư Lãnh thấy anh lạ nên hỏi
" Hử ? tôi cũng không biết "
" Hừ ....thích cô nào rồi sao? " Dương Thần trêu trọc
" Chắc có lẽ là vậy " Anh nhếch môi cười
" HẢ ?" cả hai cùng nhìn qua anh
" Gì mà ngạc nhiên vậy? tôi cũng là đàn ông mà "
" Cậu thích tiểu thư nhà nào ? nói cho anh em biết còn né nữa " Dương Thần tiến lại gần câu vai anh
" Tôi thích một người mẹ đơn thân "
" Cậu đùa sao Thiên Nhật " Nhiếp Tư Lãnh nghiêm túc nói với anh
" Không đùa , tôi cũng không biết vì sao hình dáng của cô ấy cứ hiện lên trong đầu tôi " Anh trút thẳng ly rượu vào cổ họng
" Người ta là mẹ đơn thân đã có quá nhiều đau khổ , nếu cậu yêu thật lòng muốn chăm sóc bảo vệ thì hãy tiến tới, còn cậu chỉ say nắng tức thời thì hãy buông tha cho người ta "
" Đúng đó , người ta đã khổ cậu đừng làm khổ hơn " Dương Thần gật đồng ý với lời nói của Nhiếp Tư Lãnh
" Thiên Nhật có phải cậu yêu Tăng Khả Tuệ không? " Nhiếp Tư Lãnh nói
" Phải , là cô ấy "
" Tăng Khả Tuệ không phải là một cô gái tầm thường đâu , cô ta rất mạnh mẽ và thông minh "
" Nhưng bên trong lại yếu đuối , cô ấy đã cố gồng mình lên để đối đầu với cuộc sống khắc nghiệt này "
" Cậu nghĩ đi , cô ta phải thế nào mới có được địa vị như vậy ?" Dương Thần nói
" Tôi không quan tâm , mặc kệ cô ấy như thế nào trong quá khứ ,tôi chỉ biết hiện tại tôi muốn bên cạnh chăm sóc cho cô ấy và đứa con của cô ấy "
" Cậu yêu quá bị điên rồi , lúc trước cậu đâu có như vậy , cậu kinh tởm phụ nữ nói họ rất phiền phức mà "
....
Tiểu Nam đã xuất viện về nhà và đi học bình thường trở lại , Tăng Khả Tuệ thì vùi mình vào công việc.
Hôm nay là chủ nhật Tăng Khả Tuệ đang trong bếp nấu ăn còn tiểu Nam thì ngồi ngoài sofa chơi đồ chơi của mình .
* king kong *
Tăng Khả Tuệ nghe được tiếng chuông cửa thì rữa tay đi ra .
" Chủ tịch "
" Ừ "
Tăng Khả Tuệ đứng yên nhìn Đông Phương Thiên Nhật
" Cô là luật sư nhưng không biết lịch sự sao? "
" Sao? " Cô nhíu mày
" Khách tới nhà không mời vào sao? "
" À , chủ tịch mời vào "
" Tiểu Nam "
Đông Phương Thiên Nhật bước vào hai bước đã nhìn thấy tiểu Nam ngồi ở sofa
" Chú mới tới ạ "
" Chú có mua đồ chơi cho con này "
" Chủ tịch , anh đừng mua đồ chơi cho tiểu Nam nữa , thằng bé đã có rất nhiều " Tăng Khả Tuệ khó chịu
" Luật sư Tăng hôm nay cô rảnh chứ ?"
" Có việc gì sao chủ tịch? "
" Tôi đã hứa sẽ chở tiểu Nam đi chơi công viên khi thằng bé hết bệnh , tôi không muốn làm người thất hứa "
" Không được , như vậy không tiện đâu "
" Có gì là không tiện ?"
" Anh là chủ tịch tập đoàn lớn đi như vậy lỡ gặp báo chí phóng viên người ta sẽ hiểu lầm đăng tin bậy bạ "
" Tôi không sợ , cả hai chúng ta đều độc thân dù có gì với nhau không phải là không được " Đông Phương Thiên Nhật nhếch môi cười
" Chủ tịch anh ...."
" Mẹ đi công viên đi mà , mẹ đã hứa với con hết bệnh sẽ dẫn con đi chơi mà " tiểu Nam mè nheo
" Không được tiểu Nam , con không được lì"
" Luật sư Tăng chúng ta chỉ đi công viên chơi thì có gì là không được , chẳng lẽ bạn bè cũng không được đi chơi luôn sao? "
" Mẹ , đi một chút rồi về , một chút thôi "
Tiểu Nam rất cương quyết đòi đi vì cậu bé muốn thử cảm giác được ba dẫn đi chơi dù cậu biết Đông Phương Thiên Nhật không phải là ba của mình .
Tăng Khả Tuệ làm sao không nhìn ra tâm tình của tiểu Nam , cô quay ngược ra sau để giấu nỗi đau vào lòng
" Được rồi , nhưng chỉ được một chút rồi về liền "
" Dạ " Tiểu Nam vui mừng nhảy cẫng lên
Đông Phương Thiên Nhật cong môi cười bế tiểu Nam đưa lên cao .
" Vui đến vậy sao? "
" Woa chú khỏe thật đó "
Đông Phương Thiên Nhật bật cười thành tiếng vì sự đáng yêu của tiểu Nam .
Tăng Khả Tuệ đi vào phòng thay đồ kín mít , đội cả mũ và đeo kính đen . Anh hôm nay không gọi tài xế chở đi mà muốn tự mình láy .
Ra tới công viên Tăng Khả Tuệ kiếm góc khuất ngồi xuống để quan sát tiểu Nam , cô không dám đứng lại gần Đông Phương Thiên Nhật vì bị sợ mọi người chụp ảnh đăng lên .
" Con xem mẹ con kìa " Đông Phương Thiên Nhật chỉ tay về hướng cô cho tiểu Nam thấy
" Nhìn mẹ cứ như đi ăn trộm " tiểu Nam cười khanh khách
Đông Phương Thiên Nhật càng tiếp xúc với Tăng Khả Tuệ lại càng thấy thú vị , mọi suy nghĩ ban đầu của anh về cô đều được xóa bỏ .
" Hai ba con anh giống nhau thật đấy , nhóc con nhà tôi thì lại giống mẹ nhìu hơn " Một người đàn ông nói với Đông Phương Thiên Nhật
" Dạ không ....."
" Tôi cũng thấy vậy " Đông Phương Thiên Nhật cười nói
" Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi , nhìn anh rất quen "
Đông Phương Thiên Nhật lắc đầu cười , anh nỗi tiếng trên báo kinh tế như vậy sao không quen cho được
Tăng Khả Tuệ thấy tình hình không ổn liền lấy điện thoại gọi cho Đông Phương Thiên Nhật
(" Alo" ) anh nghe điện thoại nhưng mắt hướng về cô
" Chúng ta có thể đi về rồi , thằng bé vẫn chưa ăn gì hết "
(" Được ")
Tăng Khả Tuệ cúp máy nhìn Đông Phương Thiên Nhật đang nói gì đó với tiểu Nam mà thằng bé lại rất vui mừng mà câu cổ anh . Cô đi ra xe trước chờ anh cho người ta đừng chú ý tới .
Lên xe Đông Phương Thiên Nhật không đưa cô về chung cư mà láy sang hướng khác .
" Chủ tịch , anh có phải đi nhầm đường rồi không?"
" Không có "
" Nhưng đường này ....."
" Không phải khi nãy cô nói tiểu Nam vẫn chưa ăn gì sao ? tôi chở hai mẹ con đi ăn . Tôi cũng chưa ăn gì "
" Không được "
" Yên tâm là nhà hàng của tôi , sẽ không ai nhìn thấy đâu " Anh hơi khó chịu nói
Tăng Khả Tuệ nhìn xuống tiểu Nam thấy cậu bé cúi mặt không dám nhìn cô .Tăng Khả Tuệ quay sang nhìn đường phố , chẳng hiểu tại sao tiểu Nam ngày trước không cho bất cứ người đàn ông lạ nào đựng chạm vào người và không cho lại gần cô ,nhưng từ khi Đông Phương Thiên Nhật xuất hiện thằng bé cứ như người khác luôn bám lấy anh .
Mọi người nhớ Like , Theo Dõi và Vote cho em nhá có chỗ nào không hay mọi người cứ góp ý mình sẽ cố gắng học học và viết hay hơn trong những tiểu thuyết sau
" Cậu sao vậy Thiên Nhật? " Nhiếp Tư Lãnh thấy anh lạ nên hỏi
" Hử ? tôi cũng không biết "
" Hừ ....thích cô nào rồi sao? " Dương Thần trêu trọc
" Chắc có lẽ là vậy " Anh nhếch môi cười
" HẢ ?" cả hai cùng nhìn qua anh
" Gì mà ngạc nhiên vậy? tôi cũng là đàn ông mà "
" Cậu thích tiểu thư nhà nào ? nói cho anh em biết còn né nữa " Dương Thần tiến lại gần câu vai anh
" Tôi thích một người mẹ đơn thân "
" Cậu đùa sao Thiên Nhật " Nhiếp Tư Lãnh nghiêm túc nói với anh
" Không đùa , tôi cũng không biết vì sao hình dáng của cô ấy cứ hiện lên trong đầu tôi " Anh trút thẳng ly rượu vào cổ họng
" Người ta là mẹ đơn thân đã có quá nhiều đau khổ , nếu cậu yêu thật lòng muốn chăm sóc bảo vệ thì hãy tiến tới, còn cậu chỉ say nắng tức thời thì hãy buông tha cho người ta "
" Đúng đó , người ta đã khổ cậu đừng làm khổ hơn " Dương Thần gật đồng ý với lời nói của Nhiếp Tư Lãnh
" Thiên Nhật có phải cậu yêu Tăng Khả Tuệ không? " Nhiếp Tư Lãnh nói
" Phải , là cô ấy "
" Tăng Khả Tuệ không phải là một cô gái tầm thường đâu , cô ta rất mạnh mẽ và thông minh "
" Nhưng bên trong lại yếu đuối , cô ấy đã cố gồng mình lên để đối đầu với cuộc sống khắc nghiệt này "
" Cậu nghĩ đi , cô ta phải thế nào mới có được địa vị như vậy ?" Dương Thần nói
" Tôi không quan tâm , mặc kệ cô ấy như thế nào trong quá khứ ,tôi chỉ biết hiện tại tôi muốn bên cạnh chăm sóc cho cô ấy và đứa con của cô ấy "
" Cậu yêu quá bị điên rồi , lúc trước cậu đâu có như vậy , cậu kinh tởm phụ nữ nói họ rất phiền phức mà "
....
Tiểu Nam đã xuất viện về nhà và đi học bình thường trở lại , Tăng Khả Tuệ thì vùi mình vào công việc.
Hôm nay là chủ nhật Tăng Khả Tuệ đang trong bếp nấu ăn còn tiểu Nam thì ngồi ngoài sofa chơi đồ chơi của mình .
* king kong *
Tăng Khả Tuệ nghe được tiếng chuông cửa thì rữa tay đi ra .
" Chủ tịch "
" Ừ "
Tăng Khả Tuệ đứng yên nhìn Đông Phương Thiên Nhật
" Cô là luật sư nhưng không biết lịch sự sao? "
" Sao? " Cô nhíu mày
" Khách tới nhà không mời vào sao? "
" À , chủ tịch mời vào "
" Tiểu Nam "
Đông Phương Thiên Nhật bước vào hai bước đã nhìn thấy tiểu Nam ngồi ở sofa
" Chú mới tới ạ "
" Chú có mua đồ chơi cho con này "
" Chủ tịch , anh đừng mua đồ chơi cho tiểu Nam nữa , thằng bé đã có rất nhiều " Tăng Khả Tuệ khó chịu
" Luật sư Tăng hôm nay cô rảnh chứ ?"
" Có việc gì sao chủ tịch? "
" Tôi đã hứa sẽ chở tiểu Nam đi chơi công viên khi thằng bé hết bệnh , tôi không muốn làm người thất hứa "
" Không được , như vậy không tiện đâu "
" Có gì là không tiện ?"
" Anh là chủ tịch tập đoàn lớn đi như vậy lỡ gặp báo chí phóng viên người ta sẽ hiểu lầm đăng tin bậy bạ "
" Tôi không sợ , cả hai chúng ta đều độc thân dù có gì với nhau không phải là không được " Đông Phương Thiên Nhật nhếch môi cười
" Chủ tịch anh ...."
" Mẹ đi công viên đi mà , mẹ đã hứa với con hết bệnh sẽ dẫn con đi chơi mà " tiểu Nam mè nheo
" Không được tiểu Nam , con không được lì"
" Luật sư Tăng chúng ta chỉ đi công viên chơi thì có gì là không được , chẳng lẽ bạn bè cũng không được đi chơi luôn sao? "
" Mẹ , đi một chút rồi về , một chút thôi "
Tiểu Nam rất cương quyết đòi đi vì cậu bé muốn thử cảm giác được ba dẫn đi chơi dù cậu biết Đông Phương Thiên Nhật không phải là ba của mình .
Tăng Khả Tuệ làm sao không nhìn ra tâm tình của tiểu Nam , cô quay ngược ra sau để giấu nỗi đau vào lòng
" Được rồi , nhưng chỉ được một chút rồi về liền "
" Dạ " Tiểu Nam vui mừng nhảy cẫng lên
Đông Phương Thiên Nhật cong môi cười bế tiểu Nam đưa lên cao .
" Vui đến vậy sao? "
" Woa chú khỏe thật đó "
Đông Phương Thiên Nhật bật cười thành tiếng vì sự đáng yêu của tiểu Nam .
Tăng Khả Tuệ đi vào phòng thay đồ kín mít , đội cả mũ và đeo kính đen . Anh hôm nay không gọi tài xế chở đi mà muốn tự mình láy .
Ra tới công viên Tăng Khả Tuệ kiếm góc khuất ngồi xuống để quan sát tiểu Nam , cô không dám đứng lại gần Đông Phương Thiên Nhật vì bị sợ mọi người chụp ảnh đăng lên .
" Con xem mẹ con kìa " Đông Phương Thiên Nhật chỉ tay về hướng cô cho tiểu Nam thấy
" Nhìn mẹ cứ như đi ăn trộm " tiểu Nam cười khanh khách
Đông Phương Thiên Nhật càng tiếp xúc với Tăng Khả Tuệ lại càng thấy thú vị , mọi suy nghĩ ban đầu của anh về cô đều được xóa bỏ .
" Hai ba con anh giống nhau thật đấy , nhóc con nhà tôi thì lại giống mẹ nhìu hơn " Một người đàn ông nói với Đông Phương Thiên Nhật
" Dạ không ....."
" Tôi cũng thấy vậy " Đông Phương Thiên Nhật cười nói
" Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi , nhìn anh rất quen "
Đông Phương Thiên Nhật lắc đầu cười , anh nỗi tiếng trên báo kinh tế như vậy sao không quen cho được
Tăng Khả Tuệ thấy tình hình không ổn liền lấy điện thoại gọi cho Đông Phương Thiên Nhật
(" Alo" ) anh nghe điện thoại nhưng mắt hướng về cô
" Chúng ta có thể đi về rồi , thằng bé vẫn chưa ăn gì hết "
(" Được ")
Tăng Khả Tuệ cúp máy nhìn Đông Phương Thiên Nhật đang nói gì đó với tiểu Nam mà thằng bé lại rất vui mừng mà câu cổ anh . Cô đi ra xe trước chờ anh cho người ta đừng chú ý tới .
Lên xe Đông Phương Thiên Nhật không đưa cô về chung cư mà láy sang hướng khác .
" Chủ tịch , anh có phải đi nhầm đường rồi không?"
" Không có "
" Nhưng đường này ....."
" Không phải khi nãy cô nói tiểu Nam vẫn chưa ăn gì sao ? tôi chở hai mẹ con đi ăn . Tôi cũng chưa ăn gì "
" Không được "
" Yên tâm là nhà hàng của tôi , sẽ không ai nhìn thấy đâu " Anh hơi khó chịu nói
Tăng Khả Tuệ nhìn xuống tiểu Nam thấy cậu bé cúi mặt không dám nhìn cô .Tăng Khả Tuệ quay sang nhìn đường phố , chẳng hiểu tại sao tiểu Nam ngày trước không cho bất cứ người đàn ông lạ nào đựng chạm vào người và không cho lại gần cô ,nhưng từ khi Đông Phương Thiên Nhật xuất hiện thằng bé cứ như người khác luôn bám lấy anh .
Mọi người nhớ Like , Theo Dõi và Vote cho em nhá có chỗ nào không hay mọi người cứ góp ý mình sẽ cố gắng học học và viết hay hơn trong những tiểu thuyết sau
Bình luận facebook