• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-78

CHƯƠNG 78 :ANH EM TRỞ MẶT




CHƯƠNG 78 :ANH EM TRỞ MẶT
Hứa Thịnh cười nhạt một tiếng, nói: “Đi làm buồn chán, Tiên Lầu nói muốn lái máy bay tới đây đón mọi người, tôi cũng tới góp vui, dù sao thì cũng không có việc gì làm cả.”
Cả lý do hắn cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Mạc Tiên Lầu đang cầm lái ở phía trước bĩu môi phản bác: “Anh đi làm mà không có gì để làm à? Không thể thế được, bây giờ cái bệnh viện tư mà anh mở ấy chắc sắp chiếm sạch bệnh nhân của các bệnh viện khác trong thành phố rồi. Nghe nói mỗi ngày, người khám bệnh đều xếp hàng dài đến tận cổng bệnh viện, giường của khu nội trú còn phải đặt trước hai tháng mới có. Người như anh mà nói đi làm chán, ai tin... úi...”
Mạc Tiên Lầu còn chưa nói xong, Hứa Thịnh đã vươn tay táng vào đầu của cậu tức giận nói: “Cần cậu quan tâm sao, bệnh viện là do tôi mở, tôi muốn đi làm thì làm, không muốn đi làm thì nghỉ, từ khi nào thì cậu đã lắm miệng giống hệt như các bà thím vậy.”
“Này, anh nói ai là bà thím? Hứa Thịnh, anh được lắm, dám nhân cơ hội này mà đánh tôi à, có gan thì đáp máy bay xuống rồi chúng ta cùng đánh!”
Mạc Tiên Lầu đang nghiêm túc lái máy bay bộng nhiên bị Hứa Thịnh nện cho một cú mà lảo đảo cả người, máy bay cũng theo đó mà chấn động, lập tức nói:
“Anh Tường Hùng, anh cũng không thể ngồi nhìn như vậy chứ, hôm nay anh không giúp em đánh tên Hứa Thịnh này một cái thì em sẽ không lái máy bay nữa.”
Sở Tường Hùng cười vang, vươn tay đẩy Hứa Thịnh một cái, nói:
“Hứa Thịnh, chú cũng đừng bắt nạt Tiên Lầu nữa, cho dù muốn bắt nạt thì cũng để sau khi máy bay hạ cánh đi, bây giờ chúng ta đang ngồi trong máy bay của người ta, mạng sống cũng ở trong tay người ta rồi, không nghe thấy người ta bắt đầu dọa chúng ta rồi sao, chú không sợ chết nhưng tôi sợ!”
Mạc Tiên Lầu nghe được những lời này, nghe thì có vẻ là đang giúp cậu ta nhưng rõ ràng là cũng hùa vào với Hứa Thịnh chèn ép cậu. Mạc Tiên Lầu nghe vậy thì bực mình gào toáng lên, chuyển hướng tới Lâm Phiên Phiên:
“Chị dâu, đại ca bắt nạt em chị cũng không mắng anh ấy, phụ nữ ấy, không thể để đàn ông bắt nạt, phải biết bắt nạt lại đàn ông, nếu không sau này sẽ chịu thiệt nhiều lắm, em nói với chị này...A....”
Lần này Mạc Tiên Lầu không nói gì thêm được nữa, một cái vỗ vang dội đã đập xuống gáy của cậu rồi, đương nhiên lần này người ra tay không phải là Hứa Thịnh mà đổi lại là Sở Tường Hùng.
“Thằng nhãi này, cậu cứ ngoan ngoãn lái trực thăng của cậu đi, cậu không lên tiếng cũng chẳng ai nói cậu câm đâu.”
Sở Tường Hùng tức giận mắng, nếu cậu ta dạy hư bảo bối của anh, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cậu ta, anh duỗi cánh tay ra kéo Lâm Phiên Phiên vào lòng, cưng chiều cười nói:
“Đừng nghe tên nhóc này, lời trong miệng nó nói ra không có câu nào hay cả, tất cả đều là vô nghĩa.”
Lâm Phiên Phiên dựa vào lòng Sở Tường Hùng, chỉ cười mà không nói, nhìn bên cạnh Sở Tường Hùng có hai người anh em tốt như vậy, trong lòng cô cũng vui thay cho anh, hơn nữa Mạc Tiên Lầu vừa gọi cô một tiếng “chị dâu”, trong lòng cô lúc này chỉ toàn là ngọt ngào mà thôi!
Vốn dĩ Hứa Thịnh còn đang tươi cười đột nhiên nhìn thấy cảnh Sở Tường Hùng thân mật ôm lấy Lâm Phiên Phiên, có biết bao nhiêu ngọt ngào và cả ái muội, nụ cười trên mặt hắn lập tức dập tắt, Hứa Thịnh quay đầu lại nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ máy bay, mím môi không nói chuyện nữa.
Mà những biến đổi nhỏ nhặt này đúng lúc lại bị Mạc Tiên Lầu nhìn thấy rõ ràng qua kính chiếu hậu.
Trong lòng Mạc Tiên Lầu rối rắm, một suy nghĩ bỗng chợt lóe lên trong đầu óc của cậu, nét tươi cười trên gương mặt của cậu lập tức biến mất, trong con ngươi bắt đầu hiện lên vẻ lạnh lùng.
Nhưng mà Sở Tường Hùng đang cúi đầu nhìn Lâm Phiên Phiên trong lòng mình, trong mắt chỉ nhìn thấy bảo bối của anh, nào chú ý đến hai người anh em bên cạnh đã lặng lẽ trở mặt.
Sau khi trực thăng bay về đến thành phố B, Sở Tường Hùng liền dẫn Lâm Phiên Phiên đi đến phố Duy Linh. Bởi lẽ Lâm Phiên Phiên đã đồng ý với Sở Tường Hùng rằng từ hôm nay trở đi sẽ dọn sang biệt thự ở cùng anh, nhưng mà Lâm Phiên Phiên thực sự không dám trở về lấy quần áo và vật dụng trước đây nữa, thế nên đành phải sắm lại tất cả.
Nhìn hai người ngọt ngào ôm nhau, bóng lưng dần dần đi xa, Hứa Thịnh híp hai mắt, ánh mặt trời chiếu xuống chiếc kính đang đặt ở trên mũi của hắn khiến cho ánh mắt hắn càng thêm mê ly, mịt mờ không rõ.
Mạc Tiên Lầu nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Hứa Thịnh, nhìn lâu đến mức Hứa Thịnh có hơi phát sợ trong lòng. Anh ta giơ tay đẩy Mạc Tiên Lầu một cái, cười nói: “Cậu nhìn tôi làm cái gì, không lẽ thấy anh đây quá đẹp trai, bắt đầu say mê anh rồi sao?”
Mạc Tiên Lầu nghiêm túc lắc đầu.
Mạc Tiên Lầu lại lắc đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
Trước kia, lúc anh em trêu đùa nhau, Mạc Tiên Lầu luôn luôn là người sôi nổi nhất, thế nhưng lần này, cậu lại không cười nổi. Như thể đấu tranh tâm lý xong, cuối cùng Mạc Tiên Lầu cũng lên tiếng hỏi:
“Hứa Thịnh, có phải anh thích Lâm Phiên Phiên hay không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom