• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-57

CHƯƠNG 57: CẮN RĂNG CHỊU ĐỰNG




CHƯƠNG 57: CẮN RĂNG CHỊU ĐỰNG
Thật ra hắn không muốn để Hàn Phiêu thoải mái, mày đã thích cõng đứa con gái đấy thế thì kệ xác mày, tốt nhất là chết mệt luôn đi, Triệu Dân Thường rủa thầm trong lòng.
Lúc này thôn trưởng Lưu Đà Hàn cũng dẫn theo mười anh thanh niên cường tráng đến, trong đó gồm cả Hắc Tiêu, tất cả đều mang theo cung tên và dao bầu bảo vệ xung quanh Triệu Dân Thường, bởi trong rừng thì có rất nhiều thú hoang nên bốn bảo tiêu vẫn là quá ít.
Trong mắt Lưu Đà Hàn bây giờ. Triệu Dân Thường không chỉ là ông chủ của mình, mà còn là con rể tương lai, là cây rụng tiền giúp ông hưởng thụ giàu sang, ông đương nhiên không thể để Triệu Dân Thường bị chút thương tổn nào rồi.
Nghe thấy Triệu Dân Thường gọi mình, Lâm Sương Sương giật mình ngẩng đầu, sau liền lại gần Triệu Dân Thường, hỏi một cách hờ hững: “Tổng tài, có chuyện gì sao?”
Triệu Dân Thường hơi nheo mắt, vốn trước giờ Lâm Sương Sương rất ít dùng giọng điệu lạnh nhạt như thế nói chuyện với hắn, nhất là tối qua hắn với Lưu Từ Nhi cố tình làm chuyện đó rất lớn tiếng, đáng lý hôm nay Lâm Sương Sương phải rất tức giận mới đúng, chứ sao lại có thể bình tĩnh thản nhiên thế này?
Triệu Dân Thường hắn luôn tự tin bản thân hiểu rõ lòng dạ phụ nữ, thế nhưng lúc này, hắn lại không tài nào hiều được suy nghĩ trong lòng Lâm Sương Sương, chẳng lẽ hắn quá đáng quá nên phản tác dụng hay sao?
Có câu tức nước vỡ bờ, có lẽ chính do nguyên nhân này.
Triệu Dân Thường thầm nghĩ trong lòng, nghĩ thế, liền hất tay bảo bảo tiêu đặt cái ghế hắn đang nằm xuống, rồi chẳng nói chẳng rằng, đưa tay ôm eo Lâm Sương Sương kéo cô vào người mình, Lâm Sương Sương không kịp phản ứng liền ngã ngồi xuống đùi hắn.
“Anh làm cái gì vậy?”
Lâm Sương Sương giật bắn mình, vội giãy dụa đứng lên.
“Ngồi yên.”
Triệu Dân Thường ôm chặt Lâm Sương Sương, khẽ hà hơi bên tai Lâm Sương Sương bảo: “Đường núi khó đi, em không thương cái chân mình, nhưng mà anh thì thương lắm, ngồi đây với anh.”
Nói đoạn hắn hơi phất tay, hai bao tiêu hiểu ý vội khiêng ghế lên.
Dù Lâm Sương Sương chỉ là một cô gái mà còn là một cô gái thon thả, thế nhưng vì cô khá cao, nên dù không béo mà chỉ hơi gầy thì vẫn nặng gần 50 kg, đột nhiên nặng hơn 50 kg khiến hai bảo tiêu có chút không chịu nổi, thế nhưng cả hai đều được huấn luyện kĩ càng nên đều có thể khiêng tiếp.
Trước sự dịu dàng đột nhiên này của Triệu Dân Thường, Lâm Sương Sương cảm thấy trái tim đau nhói từng cơn, cô ngước mắt nhìn khuôn mặt điển trai của Triệu Dân Thường, nỗi lòng của Lâm Sương Sương bây giờ vô cùng rối bời.
Vì sao, vì sao mà sau khi cô quyết định không yêu người đàn ông này nữa thì anh ta lại dịu dàng tình cảm với cô đến thế.
Anh ta rốt cuộc muốn thế nào?
Rõ đã không yêu cô thì sao lại không chịu buông tay, cô đến cùng phải quyết định thế nào đây?
Lâm Sương Sương hơi cụp mắt, im lặng mà ngồi trên người Triệu Dân Thường, đắm chìm trong thế giới nội tâm đầy đau khổ của mình.
Hắc Tiêu vốn đi đằng sau thôn trưởng, từ lúc Lâm Sương Sương ngồi vào lòng Triệu Dân Thường, thì khuôn mặt cậu đã trở nên trắng bệch, những ngón tay xiết chặt vào thân cung làm từng đường gân tay nổi bần bật trên mu bàn tay mình.
Giờ phút này, cậu vô cùng muốn đoạt lại Lâm Sương Sương từ trong lòng Triệu Dân Thường, thế nhưng…cuối cùng cậu lại gắng chịu đựng mà không hề làm thế, không phải cậu không dám, chỉ là…Lâm Sương Sương không cho phép cậu làm điều ấy.
Đêm qua, sau cơn vui sướng nơi cơ thể quấn quít lấy nhau ấy thì lúc về nhà, Lâm Sương Sương nói với cậu về mối quan hệ của cô với Triệu Dân Thường, mà còn yêu cầu cậu không được nói việc đêm qua cho bất kì ai, mà sau này dù cho đôi bên gặp gỡ cũng phải xem như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.
Nói tóm lại thì cô không cần cậu chịu trách nhiệm, cũng không muốn có mối quan hệ nào với cậu, cậu cũng không được can thiệp vào cuộc sống riêng của cô, chuyện đã làm đã vui sướng, thì cũng quên đi.
Nhìn cô im lặng ngồi trên người Triệu Dân Thường, ngoài việc nhẫn nại thì Hắc Tiêu cũng chỉ đành nhẫn nại, cậu là người biết giữ chữ tín, nếu đêm qua cậu đã đồng ý với Lâm Sương Sương thì cậu nhất định sẽ làm được, và vì đây là sự lựa chọn của Lâm Sương Sương nên cậu sẽ luôn tôn trọng điều đó.
Thế nhưng…trái tim cậu thật sự đau đớn vô cùng, Hắc Tiêu chỉ đành đau đớn mà nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn đôi nam nữ đang ngồi trên ghế kia.
Bên phía Lâm Phiên Phiên cũng không chú ý đến Hắc Tiêu, nàng chỉ có chút lo lắng nhìn Lâm Sương Sương lại một lần nữa bị Triệu Dân Thường đùa giỡn, khẽ thở dài bảo: “Sương Sương thật là vừa ngốc vừa cố chấp, nhiều chuyện như thế rồi, sao chị ấy còn không hiểu được chứ?”
Hàn Phiêu vừa cõng Lâm Phiên Phiên vững vàng đi vào rừng vừa lắc đàu cảm thán: “Hỏi thế gian tình là chi, mà khiến người chết cũng không đổi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom