Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Đổ bệnh
Phong Duật Thần tỉnh lại sau một "giấc mộng" dài, anh thẫn thờ nhìn lên trần nhà quen thuộc trước mặt, đầu hơi đau một chút. Anh giơ tay lên xoa xoa mi tâm, tiện thể nhìn lên đồng hồ. Anh không biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu nữa, nhưng khoảng thời gian đó nhất định không phải ngắn ngủi gì.
Nhưng...vì sao anh lại tỉnh lại vào lúc này chứ?
Phong Duật Thần cũng không rõ nữa, anh xuống khỏi giường để vệ sinh cá nhân rồi bước vào căn phòng bí mật của mình. Căn phòng này chứa rất nhiều chuyện mà không có thêm một người nào khác có thể biết được. Anh trầm ngâm im lặng rất lâu, cuối cùng cũng coi như hiểu ra được một số chuyện.
Thật cảm ơn người đó trong suốt thời gian qua đã luôn ghi chép cẩn thận. Lần này quay trở về, anh nhất định sẽ không phụ lòng hắn.
Anh cầm điện thoại bên bấm bấm một dãy số quen thuộc, giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Tống Ôn, tình hình mọi chuyện thế nào rồi?
Lần này Phong thị quả thực đã xảy ra chuyện lớn, nội bộ công ty lục đục, nhân viên thì đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau. Tất cả bắt đầu từ việc sản phẩm bị lỗi vào nửa năm trước. Phong thị vốn là một tập đoàn lớn kinh doanh nhiều lĩnh vực, không thể không kể đến đó chính là mỹ phẩm cao cấp của Phong thị. Trước giờ các sản phẩm của Phong thị chưa bao giờ để xảy ra sai sót nào, quy trình sản xuất nghiêm ngặt vô cùng. Nhưng nhân viên kiểm tra lúc đó đã lỡ làm sai quy trình, khiến cho hàng loạt sản phẩm mỹ phẩm của tập đoàn bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Sau khi được bán ra thị trường, rất nhiều khách hàng đã phàn nàn về chất lượng của sản phẩm.
Mọi chuyện lúc đầu cũng không đến nỗi tồi tệ như vậy, nhưng lúc đó Phong Duật Thần không có ở đây, phó giám đốc là Tư Mã Thiên phụ trách xử lí đã làm việc một cách hời hợp, đàn áp hết những người khiếu nại sản phẩm. Cuối cùng mới xảy ra hậu quả nghiêm trọng như ngày hôm nay.
Đây chính là lí do Phong Duật Thần phải tức tốc bay về Mỹ để đích thân xử lí vụ việc này. Nhưng lần này Tư Mã Thiên đã chọc phải một số người không nên đụng tới, tình hình phức tạp vô cùng.
Tống Ôn mỗi ngày vẫn phải báo cáo lại tình hình mọi chuyện cho Phong Duật Thần nghe, cho nên việc Phong Duật Thần gọi điện hỏi là chuyện bình thường. Nhưng không hiểu sao hôm nay anh ta đột nhiên cảm thấy Phong Duật Thần là lạ.
- Dạ vẫn như vậy, không khá hơn là mấy...
- Tôi biết rồi, trong vòng 1 tháng tôi nhất định sẽ giải quyết xong mọi chuyện. Tạm thời trấn áp tinh thần các nhân viên trước đã.
Vì chuyện này mà rất nhiều nhân viên trở nên hoang mang, rồi lại đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau. Ngay cả nội bộ công ty cũng có vấn đề thì làm sao công ty có thể phát triển lớn mạnh được chứ?
Tống Ôn chợt ngẩn người ra một vài giây, sau đó lập tức mừng rỡ kêu lên:
- Trời ạ, cuối cùng tinh thần của anh đã trở về rồi. Phong tổng, tôi lúc nào cũng nhớ đến cái phong cách làm việc quyết đoán này của anh...
Tống Ôn cảm thấy dạo gần đây Phong Duật Thần vì chuyện yêu đương nên lơ là công việc quá, nhưng lại không dám nhiều chuyện. Cũng không phải Tống Ôn trách cứ Phương Hân ảnh hưởng tới Phong Duật Thần, chỉ là Phương Hân và Phong Duật Thần thực sự không hợp nhau cho lắm. May mà cuối cùng Phong Duật Thần cũng đã trở lại rồi, nỗi bất an lo lắng của Tống Ôn đã tan biến.
Yêu đương thì yêu đương, nhưng vẫn phải tập trung vào công việc chứ. Cái kiểu lơ là công việc thật không giống với phong cách làm việc của Phong Duật Thần một chút nào.
Phong Duật Thần chỉ nhếch môi cười nhàn nhạt mà không nói gì thêm, sau đó thẳng thừng tắt máy. Thời gian này Phong thị thực sự đã gặp rắc rối lớn thật rồi, nhưng có Phong Duật Thần anh ở đây, tất cả sẽ được giải quyết một cách ổn thoả thôi.
Phong Duật Thần chính là một "chiến thần bất bại", trước giờ chưa có việc gì mà anh không thể giải quyết, cũng không có chuyện gì mà anh không đàm phán được. Chuyện lần này của Phong thị cũng không ngoại lệ.
...
Thời gian 1 tháng trôi qua cũng không quá nhanh hay quá chậm, nhưng đối với Phương Hân lại giống như cả một năm trời trôi qua vậy. Không một ngày nào mà cô không nhớ tới Phong Duật Thần cả, rất muốn gọi điện hỏi thăm anh nhưng lại sợ làm phiền tới anh. Do chênh lệch múi giờ nên lúc cô đi làm lại là lúc anh ngủ, mà lúc anh đi làm thì cô cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi rồi. Cho nên chưa cô cũng chưa có dịp gọi điện cho anh một lần nữa.
Vào cuối năm nên ai cũng bận bịu tối mặt, Phương Hân với tư cách là thư kí được Phong Duật Thần tín nhiệm, biết bao việc phải đến tay cô giải quyết, ngay cả phó giám đốc cũng phải hỏi ý kiến của cô trong các cuộc họp. Đến khi tan làm cô phải tới bệnh viện thăm bố, tới tận nửa đêm bố ngủ rồi cô mới yên tâm rời đi.
Cho nên mỗi khi về tới nhà cô thường mệt quá ngủ thiếp đi, cũng không có thời gian gọi điện cho Phong Duật Thần. Mà giờ này ở Mỹ đang là ban ngày, nhỡ anh cũng đang bận rộn gì đó thì sao? Cô cũng đang phải trải qua những tháng ngày bận rộn nên cô hiểu rõ cảm giác bị người khác làm phiền sẽ phiền phức thế nào.
Cho tới ngày hôm nay, Phương Hân thực sự kiệt sức rồi. Cô đổ bệnh, may mà còn có Lương Thành giúp đỡ cô một tay nên cô mới có thể yên tâm ngủ thiếp đi. Tới chiều tỉnh dậy, cô càng sốt cao hơn. Lương Thành tan làm sớm để tới chăm sóc cho cô, dù sao đó cũng là nghĩa vụ của anh.
- Phương tiểu thư, cô ăn chút gì đó đi ạ, còn uống thuốc hạ sốt nữa.
Phương Hân gắng gượng nhìn Lương Thành, cố chấp nói:
- Tôi thật sự rất muốn gặp Phong Duật Thần, anh có liên lạc với anh ấy đúng chứ?
Chuyện này khiến cho Lương Thành khó xử vô cùng. Quả thực là Lương Thành vẫn luôn liên lạc về bên Mỹ, nhưng chỉ là thông qua Tống Ôn. Nghe nói tình hình của Phong Duật Thần bên kia cũng rất phức tạp, bây giờ làm phiền anh có vẻ không ổn cho lắm.
Tống Ôn còn bảo là Lương Thành mau mau giải quyết nốt công việc để còn về trụ sở chính.
- Phương tiểu thư, cô cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đã. Nếu cô muốn gặp Phong tổng, lúc đó tôi sẽ đưa cô về Mỹ.
Suy nghĩ một lát, Lương Thành đã to gan đưa ra quyết định sẽ đưa theo cả Phương Hân về Mỹ. Anh tin rằng Phong Duật Thần cũng nhớ cô như vậy, để cho hai người đoàn tụ cũng tốt mà.
Phương Hân thở dài, thất vọng nhắm mắt lại đi ngủ. Lương Thành không hề phủ nhận, chứng tỏ rằng anh ta vẫn thường xuyên liên lạc với Phong Duật Thần. Vậy là chỉ có mình cô vẫn ngốc nghếch không biết gì thôi đúng không?
Có phải...Phong Duật Thần đã chán cô rồi không?
Nhưng...vì sao anh lại tỉnh lại vào lúc này chứ?
Phong Duật Thần cũng không rõ nữa, anh xuống khỏi giường để vệ sinh cá nhân rồi bước vào căn phòng bí mật của mình. Căn phòng này chứa rất nhiều chuyện mà không có thêm một người nào khác có thể biết được. Anh trầm ngâm im lặng rất lâu, cuối cùng cũng coi như hiểu ra được một số chuyện.
Thật cảm ơn người đó trong suốt thời gian qua đã luôn ghi chép cẩn thận. Lần này quay trở về, anh nhất định sẽ không phụ lòng hắn.
Anh cầm điện thoại bên bấm bấm một dãy số quen thuộc, giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Tống Ôn, tình hình mọi chuyện thế nào rồi?
Lần này Phong thị quả thực đã xảy ra chuyện lớn, nội bộ công ty lục đục, nhân viên thì đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau. Tất cả bắt đầu từ việc sản phẩm bị lỗi vào nửa năm trước. Phong thị vốn là một tập đoàn lớn kinh doanh nhiều lĩnh vực, không thể không kể đến đó chính là mỹ phẩm cao cấp của Phong thị. Trước giờ các sản phẩm của Phong thị chưa bao giờ để xảy ra sai sót nào, quy trình sản xuất nghiêm ngặt vô cùng. Nhưng nhân viên kiểm tra lúc đó đã lỡ làm sai quy trình, khiến cho hàng loạt sản phẩm mỹ phẩm của tập đoàn bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Sau khi được bán ra thị trường, rất nhiều khách hàng đã phàn nàn về chất lượng của sản phẩm.
Mọi chuyện lúc đầu cũng không đến nỗi tồi tệ như vậy, nhưng lúc đó Phong Duật Thần không có ở đây, phó giám đốc là Tư Mã Thiên phụ trách xử lí đã làm việc một cách hời hợp, đàn áp hết những người khiếu nại sản phẩm. Cuối cùng mới xảy ra hậu quả nghiêm trọng như ngày hôm nay.
Đây chính là lí do Phong Duật Thần phải tức tốc bay về Mỹ để đích thân xử lí vụ việc này. Nhưng lần này Tư Mã Thiên đã chọc phải một số người không nên đụng tới, tình hình phức tạp vô cùng.
Tống Ôn mỗi ngày vẫn phải báo cáo lại tình hình mọi chuyện cho Phong Duật Thần nghe, cho nên việc Phong Duật Thần gọi điện hỏi là chuyện bình thường. Nhưng không hiểu sao hôm nay anh ta đột nhiên cảm thấy Phong Duật Thần là lạ.
- Dạ vẫn như vậy, không khá hơn là mấy...
- Tôi biết rồi, trong vòng 1 tháng tôi nhất định sẽ giải quyết xong mọi chuyện. Tạm thời trấn áp tinh thần các nhân viên trước đã.
Vì chuyện này mà rất nhiều nhân viên trở nên hoang mang, rồi lại đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau. Ngay cả nội bộ công ty cũng có vấn đề thì làm sao công ty có thể phát triển lớn mạnh được chứ?
Tống Ôn chợt ngẩn người ra một vài giây, sau đó lập tức mừng rỡ kêu lên:
- Trời ạ, cuối cùng tinh thần của anh đã trở về rồi. Phong tổng, tôi lúc nào cũng nhớ đến cái phong cách làm việc quyết đoán này của anh...
Tống Ôn cảm thấy dạo gần đây Phong Duật Thần vì chuyện yêu đương nên lơ là công việc quá, nhưng lại không dám nhiều chuyện. Cũng không phải Tống Ôn trách cứ Phương Hân ảnh hưởng tới Phong Duật Thần, chỉ là Phương Hân và Phong Duật Thần thực sự không hợp nhau cho lắm. May mà cuối cùng Phong Duật Thần cũng đã trở lại rồi, nỗi bất an lo lắng của Tống Ôn đã tan biến.
Yêu đương thì yêu đương, nhưng vẫn phải tập trung vào công việc chứ. Cái kiểu lơ là công việc thật không giống với phong cách làm việc của Phong Duật Thần một chút nào.
Phong Duật Thần chỉ nhếch môi cười nhàn nhạt mà không nói gì thêm, sau đó thẳng thừng tắt máy. Thời gian này Phong thị thực sự đã gặp rắc rối lớn thật rồi, nhưng có Phong Duật Thần anh ở đây, tất cả sẽ được giải quyết một cách ổn thoả thôi.
Phong Duật Thần chính là một "chiến thần bất bại", trước giờ chưa có việc gì mà anh không thể giải quyết, cũng không có chuyện gì mà anh không đàm phán được. Chuyện lần này của Phong thị cũng không ngoại lệ.
...
Thời gian 1 tháng trôi qua cũng không quá nhanh hay quá chậm, nhưng đối với Phương Hân lại giống như cả một năm trời trôi qua vậy. Không một ngày nào mà cô không nhớ tới Phong Duật Thần cả, rất muốn gọi điện hỏi thăm anh nhưng lại sợ làm phiền tới anh. Do chênh lệch múi giờ nên lúc cô đi làm lại là lúc anh ngủ, mà lúc anh đi làm thì cô cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi rồi. Cho nên chưa cô cũng chưa có dịp gọi điện cho anh một lần nữa.
Vào cuối năm nên ai cũng bận bịu tối mặt, Phương Hân với tư cách là thư kí được Phong Duật Thần tín nhiệm, biết bao việc phải đến tay cô giải quyết, ngay cả phó giám đốc cũng phải hỏi ý kiến của cô trong các cuộc họp. Đến khi tan làm cô phải tới bệnh viện thăm bố, tới tận nửa đêm bố ngủ rồi cô mới yên tâm rời đi.
Cho nên mỗi khi về tới nhà cô thường mệt quá ngủ thiếp đi, cũng không có thời gian gọi điện cho Phong Duật Thần. Mà giờ này ở Mỹ đang là ban ngày, nhỡ anh cũng đang bận rộn gì đó thì sao? Cô cũng đang phải trải qua những tháng ngày bận rộn nên cô hiểu rõ cảm giác bị người khác làm phiền sẽ phiền phức thế nào.
Cho tới ngày hôm nay, Phương Hân thực sự kiệt sức rồi. Cô đổ bệnh, may mà còn có Lương Thành giúp đỡ cô một tay nên cô mới có thể yên tâm ngủ thiếp đi. Tới chiều tỉnh dậy, cô càng sốt cao hơn. Lương Thành tan làm sớm để tới chăm sóc cho cô, dù sao đó cũng là nghĩa vụ của anh.
- Phương tiểu thư, cô ăn chút gì đó đi ạ, còn uống thuốc hạ sốt nữa.
Phương Hân gắng gượng nhìn Lương Thành, cố chấp nói:
- Tôi thật sự rất muốn gặp Phong Duật Thần, anh có liên lạc với anh ấy đúng chứ?
Chuyện này khiến cho Lương Thành khó xử vô cùng. Quả thực là Lương Thành vẫn luôn liên lạc về bên Mỹ, nhưng chỉ là thông qua Tống Ôn. Nghe nói tình hình của Phong Duật Thần bên kia cũng rất phức tạp, bây giờ làm phiền anh có vẻ không ổn cho lắm.
Tống Ôn còn bảo là Lương Thành mau mau giải quyết nốt công việc để còn về trụ sở chính.
- Phương tiểu thư, cô cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đã. Nếu cô muốn gặp Phong tổng, lúc đó tôi sẽ đưa cô về Mỹ.
Suy nghĩ một lát, Lương Thành đã to gan đưa ra quyết định sẽ đưa theo cả Phương Hân về Mỹ. Anh tin rằng Phong Duật Thần cũng nhớ cô như vậy, để cho hai người đoàn tụ cũng tốt mà.
Phương Hân thở dài, thất vọng nhắm mắt lại đi ngủ. Lương Thành không hề phủ nhận, chứng tỏ rằng anh ta vẫn thường xuyên liên lạc với Phong Duật Thần. Vậy là chỉ có mình cô vẫn ngốc nghếch không biết gì thôi đúng không?
Có phải...Phong Duật Thần đã chán cô rồi không?
Bình luận facebook