Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Là Một Tên Nghiện Vợ - Chương 30:Chap 30
Sáng sớm hôm sau, trên chiếc giường Kingsize, hai thân thể đang ôm nhau mà ngủ say sưa thì tiếng điện thoại của Lục Đông Quân reo lên, là Vương Khải Trạch gọi :
\- Sáng sớm mà cậu gọi cái gì ?\_Lục Đông Quân nhíu mày khó chịu
\- Cậu nhanh tới căn hộ phía Bắc đi. Tiểu Tuyết muốn gặp cậu.
\- Tôi chẳng có gì muốn nói với cô ta cả. Cậu xử lí cô ta đi.
\- Tôi muốn thả cô ấy ra...Dù gì cô ấy cũng là bạn từ thuở nhỏ của chúng ta.\_ Khải Trạch khẽ nói.
\- Thả ? Để cô ta lại tiếp tục làm hại Thanh Di sao ?
\- Tôi đảm bảo sẽ không có chuyện đó lặp lại.
Nghe thấy hắn nói chuyện điện thoại, Thanh Di cũng đã tỉnh. Cô biết con người Lục Đông Quân sắt đá, lạnh lùng nên cô đành lên tiếng :
\- Ông xã à ! Chúng ta đừng truy cứu chuyện này nữa. Em có bị sao đâu. Anh nhìn đi.
Thấy Thanh Di nói vậy Khải Trạch cũng nhẹ nhõm hơn, Lục Đông Quân đã quyết định là không rồi cơ mà !! Tại sao khi cô nói vậy hắn lại không kìm được lòng mà tha thứ cho San Tuyết.?
Lục Đông Quân vươn tay ôm cô vào lòng, hắn hưởng thụ gục trên vai cô, hít lấy hít để mùi hương bạc hà nhè nhẹ trên cơ thể cô, hắn nhẹ nhàng nói với Thanh Di:
\- Tại sao bà xã lại có thể lương thiện như vậy chứ ? Người ta đã hại em đó !!
\- Em không muốn anh vì em mà phải làm việc xấu. Em chỉ cần anh bên cạnh em những lúc em yếu đuối, mệt mỏi thôi.
\- Được, anh hứa sẽ bên em mãi mãi.
Trời vẫn còn sớm nên hai thân thể lại một lần nữa cuốn lấy nhau mà ngủ thêm một lát. Trời đã vào xuân nhưng trời vẫn se se lạnh, những cơn gió thổi vào mặt làm cơ mặt cứng đờ, Trần San Tuyết đứng dưới biệt thự của Lục Đông Quân nhìn vào căn phòng ấy. Cô ta rơi những giọt nước mắt đau thương, giọng nói yếu ớt, tuyệt vọng thốt lên :
\- Em sẽ buông bỏ anh, anh sẽ không bao giờ biết được rằng em yêu anh nhiều như thế nào!!! Hy vọng anh sẽ hạnh phúc bên Thanh Di. Tạm biệt.
Nói rồi cô ta quay người kéo vali đi đến sân bay. Một lúc sau, Thanh Di tỉnh dậy thì đã không thấy hắn đâu, trên bàn có tờ giấy được viết sơ sài :
" Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Tối nay anh sẽ về sớm, chúng ta sẽ đi ăn. Em chọn nhà hàng đi nhé !"
Trong lòng Thanh Di lúc này hạnh phúc vô bờ bến. Cô chạy xuống nhà ăn sáng sau khi đã vệ sinh cá nhân xong. Quản gia khẽ nhắc nhở khi cô đang ăn sáng :
\- Thiếu phu nhân! Hôm nay là sinh nhật của thiếu gia. Cô muốn tổ chức thế nào ?
\- A , cháu quên mất. Nhưng anh ấy không thiếu thốn thứ gì cả. Cháu biết phải tặng gì đây.
\- Ta biết một món quà mà chắc chắn cậu chủ sẽ thích....
ad: Quà gì dzậy ta ?
\- Sáng sớm mà cậu gọi cái gì ?\_Lục Đông Quân nhíu mày khó chịu
\- Cậu nhanh tới căn hộ phía Bắc đi. Tiểu Tuyết muốn gặp cậu.
\- Tôi chẳng có gì muốn nói với cô ta cả. Cậu xử lí cô ta đi.
\- Tôi muốn thả cô ấy ra...Dù gì cô ấy cũng là bạn từ thuở nhỏ của chúng ta.\_ Khải Trạch khẽ nói.
\- Thả ? Để cô ta lại tiếp tục làm hại Thanh Di sao ?
\- Tôi đảm bảo sẽ không có chuyện đó lặp lại.
Nghe thấy hắn nói chuyện điện thoại, Thanh Di cũng đã tỉnh. Cô biết con người Lục Đông Quân sắt đá, lạnh lùng nên cô đành lên tiếng :
\- Ông xã à ! Chúng ta đừng truy cứu chuyện này nữa. Em có bị sao đâu. Anh nhìn đi.
Thấy Thanh Di nói vậy Khải Trạch cũng nhẹ nhõm hơn, Lục Đông Quân đã quyết định là không rồi cơ mà !! Tại sao khi cô nói vậy hắn lại không kìm được lòng mà tha thứ cho San Tuyết.?
Lục Đông Quân vươn tay ôm cô vào lòng, hắn hưởng thụ gục trên vai cô, hít lấy hít để mùi hương bạc hà nhè nhẹ trên cơ thể cô, hắn nhẹ nhàng nói với Thanh Di:
\- Tại sao bà xã lại có thể lương thiện như vậy chứ ? Người ta đã hại em đó !!
\- Em không muốn anh vì em mà phải làm việc xấu. Em chỉ cần anh bên cạnh em những lúc em yếu đuối, mệt mỏi thôi.
\- Được, anh hứa sẽ bên em mãi mãi.
Trời vẫn còn sớm nên hai thân thể lại một lần nữa cuốn lấy nhau mà ngủ thêm một lát. Trời đã vào xuân nhưng trời vẫn se se lạnh, những cơn gió thổi vào mặt làm cơ mặt cứng đờ, Trần San Tuyết đứng dưới biệt thự của Lục Đông Quân nhìn vào căn phòng ấy. Cô ta rơi những giọt nước mắt đau thương, giọng nói yếu ớt, tuyệt vọng thốt lên :
\- Em sẽ buông bỏ anh, anh sẽ không bao giờ biết được rằng em yêu anh nhiều như thế nào!!! Hy vọng anh sẽ hạnh phúc bên Thanh Di. Tạm biệt.
Nói rồi cô ta quay người kéo vali đi đến sân bay. Một lúc sau, Thanh Di tỉnh dậy thì đã không thấy hắn đâu, trên bàn có tờ giấy được viết sơ sài :
" Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Tối nay anh sẽ về sớm, chúng ta sẽ đi ăn. Em chọn nhà hàng đi nhé !"
Trong lòng Thanh Di lúc này hạnh phúc vô bờ bến. Cô chạy xuống nhà ăn sáng sau khi đã vệ sinh cá nhân xong. Quản gia khẽ nhắc nhở khi cô đang ăn sáng :
\- Thiếu phu nhân! Hôm nay là sinh nhật của thiếu gia. Cô muốn tổ chức thế nào ?
\- A , cháu quên mất. Nhưng anh ấy không thiếu thốn thứ gì cả. Cháu biết phải tặng gì đây.
\- Ta biết một món quà mà chắc chắn cậu chủ sẽ thích....
ad: Quà gì dzậy ta ?
Bình luận facebook