Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Là Một Tên Nghiện Vợ - Chương 22:Chap 22 : chụp ảnh kỉ niệm.
Thấy Lục Đông Quân kể về tuổi thơ của hắn, cô lại càng thương hắn hơn. Lúc đó, cô chỉ muốn bù đắp hiện tại và tương lai cho hắn, cô muốn sinh con cho hắn. Thanh Di rưng rưng nước mắt nhìn hắn:
\- Em sẽ cùng anh làm những điều thiếu sót đó. Được không anh ?
\- Anh không cần những điều đó nữa. Anh muốn sau này chúng ta sẽ không để con bất hạnh giống anh. Như thế là đủ rồi.
Thanh Di ôm lấy tấm lưng rộng của Lục Đông Quân :
\- Ừm. Chúng ta sẽ là cha mẹ tốt nhất thế giới.
Hắn nhấc cô ngồi lên lan can ban công :
\- Thế chúng ta sinh bảo bối thôi.!!!
\- Hôm nay em không được khỏe...mai đi.
\- Được.
Nói xong hắn nhấc bổng cô mang lên giường, kéo tấm chăn lên rồi nhẹ nhàng ôm eo cô. Cả hai ngủ tới trưa mới dậy. Có hoạt động gì đâu mà ngủ dữ vậy.? Sau khi cả hai sửa soạn xong thì đi ăn trưa, Thanh Di cười nói vui vẻ làm Lục Đông Quân cũng vui vẻ theo :
\- À ! Chiều nay thợ chụp ảnh sẽ đến. Chúng ta sửa soạn hoàng hôn buông xuống chúng ta sẽ chụp.
\- Được, em hiểu rồi.
\- Ăn xong chúng ta sẽ đi lựa đồ cưới.
\- Đi trung tâm thương mại. Hôm nay chúng ta chụp ảnh cưới đơn giản thôi. Nha ông xã.!!!
\- Ừm. Nghe em hết.
Cả hai tung tăng trong khu mua sắm. Thanh Di lựa được bộ váy ren kiểu cách đơn giản và thuần khiết. Còn Lục Đông Quân thì được chọn một bộ đồ giản dị: quần thể thao dài tới mắt cá chân và chiếc áo thun dài tay màu trắng.
Hoàng hôn gần xuống, cả hai đã chuẩn bị xong xuôi. Họ đúng là trai tài gái sắc, Thanh Di đeo chiếc vòng hoa trên đầu làm hắn thấy lạ nhưng cô rất hợp với hình tượng bánh bèo, dễ thương. Đoàn chụp ảnh đơ người, vì họ đẹp xuất sắc quá mà ! Những kiểu dáng nhẹ nhàng, trong trẻo làm cả hai toát lên vẻ trẻ trung như thời còn đi học.
Cũng đã chụp cả buổi tối, Lục Đông Quân mệt chết được, chụp hết cảnh này đến cảnh kia. Hắn than thở với vợ:
\- Đúng là mệt chết đi được ! Anh thấy mình chỉ hợp làm doanh nhân và làm chồng em thôi. Không hợp với chụp ảnh đâu..
Thấy hắn gục đầu vào vai cô, Thanh Di thấy thương hắn :
\- Làm chồng em thì phải chụp ảnh. Đó là nghĩa vụ của chồng đó.
\- Làm gì có nghĩa vụ nào như thế ? Nghĩa vụ của chồng là tạo ra bảo bảo cùng vợ.
\- Anh... Sao anh có thể nói như vậy ở nơi đông người hả ?
\- Ai dám nghe lén anh nói chuyện là anh thiến.\_ vừa nói hắn vừa đưa tay xẹt qua cổ hắn.
\- Đúng là Lục tổng bá đạo nha !
\- Nhưng lại gục dưới tay phu nhân tổng tài.\_ Lục Đông Quân nói với giọng chiều chuộng.
\- Em sẽ cùng anh làm những điều thiếu sót đó. Được không anh ?
\- Anh không cần những điều đó nữa. Anh muốn sau này chúng ta sẽ không để con bất hạnh giống anh. Như thế là đủ rồi.
Thanh Di ôm lấy tấm lưng rộng của Lục Đông Quân :
\- Ừm. Chúng ta sẽ là cha mẹ tốt nhất thế giới.
Hắn nhấc cô ngồi lên lan can ban công :
\- Thế chúng ta sinh bảo bối thôi.!!!
\- Hôm nay em không được khỏe...mai đi.
\- Được.
Nói xong hắn nhấc bổng cô mang lên giường, kéo tấm chăn lên rồi nhẹ nhàng ôm eo cô. Cả hai ngủ tới trưa mới dậy. Có hoạt động gì đâu mà ngủ dữ vậy.? Sau khi cả hai sửa soạn xong thì đi ăn trưa, Thanh Di cười nói vui vẻ làm Lục Đông Quân cũng vui vẻ theo :
\- À ! Chiều nay thợ chụp ảnh sẽ đến. Chúng ta sửa soạn hoàng hôn buông xuống chúng ta sẽ chụp.
\- Được, em hiểu rồi.
\- Ăn xong chúng ta sẽ đi lựa đồ cưới.
\- Đi trung tâm thương mại. Hôm nay chúng ta chụp ảnh cưới đơn giản thôi. Nha ông xã.!!!
\- Ừm. Nghe em hết.
Cả hai tung tăng trong khu mua sắm. Thanh Di lựa được bộ váy ren kiểu cách đơn giản và thuần khiết. Còn Lục Đông Quân thì được chọn một bộ đồ giản dị: quần thể thao dài tới mắt cá chân và chiếc áo thun dài tay màu trắng.
Hoàng hôn gần xuống, cả hai đã chuẩn bị xong xuôi. Họ đúng là trai tài gái sắc, Thanh Di đeo chiếc vòng hoa trên đầu làm hắn thấy lạ nhưng cô rất hợp với hình tượng bánh bèo, dễ thương. Đoàn chụp ảnh đơ người, vì họ đẹp xuất sắc quá mà ! Những kiểu dáng nhẹ nhàng, trong trẻo làm cả hai toát lên vẻ trẻ trung như thời còn đi học.
Cũng đã chụp cả buổi tối, Lục Đông Quân mệt chết được, chụp hết cảnh này đến cảnh kia. Hắn than thở với vợ:
\- Đúng là mệt chết đi được ! Anh thấy mình chỉ hợp làm doanh nhân và làm chồng em thôi. Không hợp với chụp ảnh đâu..
Thấy hắn gục đầu vào vai cô, Thanh Di thấy thương hắn :
\- Làm chồng em thì phải chụp ảnh. Đó là nghĩa vụ của chồng đó.
\- Làm gì có nghĩa vụ nào như thế ? Nghĩa vụ của chồng là tạo ra bảo bảo cùng vợ.
\- Anh... Sao anh có thể nói như vậy ở nơi đông người hả ?
\- Ai dám nghe lén anh nói chuyện là anh thiến.\_ vừa nói hắn vừa đưa tay xẹt qua cổ hắn.
\- Đúng là Lục tổng bá đạo nha !
\- Nhưng lại gục dưới tay phu nhân tổng tài.\_ Lục Đông Quân nói với giọng chiều chuộng.
Bình luận facebook