Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-6
Chương 6: Nhân vật nữ chính là Lâm Thủy Tiên.
Căn phòng thơm mùi hoa và trái cây.Trước mặt là cả bàn thức ăn, nhưng Lâm Thủy Tiên một miếng cũng ăn không vô.
“Thân thể không thoải mái?”
Phạm Minh Tuấn quan tâm nhìn cô ta, lúc nãy cô ta vừa mới đi toilet, nhưng khi trở về thì có hơi thất thần.
“Không, không có! Có thể là do chênh lệch thời gian nên bây giờ không có khẩu vị gì.”
“Vậy cũng phải ăn một chút gì đó chứ, anh thấy mấy ngày gần đây em gầy lắm.” Phạm Minh Tuấn gắp cho cô một đũa thức ăn, vẻ mặt quan tâm:”Cho dù làm nghệ thuật cần giữ dáng, nhưng cũng không thể không ăn cơm được! Em đúng là quá hiếu thắng, làm chuyện gì cũng muốn đứng đầu. Lúc ở trong tiệc vui đùa một chút là được rồi, em lại không thiếu vài đồng tiền này.”
“Người ta muốn khiến cho mặt mũi của anh vẻ vang mà!” Lâm Thủy Tiên ôm cánh tay Phạm Minh Tuấn làm nũng:”Muốn cho mọi người đều biết bạn gái của anh Tuấn cũng rất ưu tú đấy.”
“Em đó! Thật là không biện pháp với em mà!”
Lâm Thủy Tiên dựa vào ngực của Phạm Minh Tuấn cười ngọt ngào, suy nghĩ lại tiếp tục bay xa.Vừa rồi, lúc cô ta đi vào phòng vệ sinh đụng phải một người phụ nữ, một người phụ nữ dáng vẻ rất giống Lâm Ngọc Vân!
Giống tới mức nào?
Ngũ quan và giọng nói thật sự giống như đúc, nhưng khí chất và dáng người lại khác biệt như ngày và đêm. Ba năm trước, Lâm Ngọc Vân là người không biết trang điểm, cho tới bây giờ đều theo mẫu nhạt nhẽo vô vị như súp trong. Nhưng mới vừa rồi, người phụ nữ mà cô ta đụng phải trong hành lang kia có dáng người nóng bỏng, lúc híp nửa mắt lại vừa quyến rũ vừa xinh đẹp!
Nhất định là cô ta nhìn lầm rồi. Không thể nào là cô ấy được!Người phụ nữ Lâm Ngọc Vân kia ba năm trước đây đã bị mẹ của cô ta ném vào biển lớn. Bây giờ là ba năm sau rồi, xương cốt mẩu vụn đáng lẽ cũng bị cá rỉa ra ăn sạch sẽ.
Thật sự là gặp quỷ mà.Sao lại liên tưởng đến Lâm Ngọc Vân được chứ!
…
Ăn cơm xong, trời đã hoàn toàn tối đen.Nguyễn Đăng Khoa chở hai mẹ con Lâm Ngọc Vân đi thuê phòng ở. Ba năm trôi qua, thành phố Đông Hà đã phát triển tới thay đổi hoàn toàn, Lâm Ngọc Vân đã không còn chút cảm giác quen thuộc nào.
“Mommy, đây là thành phố mà mẹ sinh sống hai mươi năm sao?”
“Ừ!”
Lâm Ngọc Vân ôm cậu bé lên, nhìn đèn neon hiện lên vút qua ngoài cửa sổ, cúi đầu hỏi Lâm Bảo: “Bé cưng thích nơi đây sao?”
“Thích!”
“Ừ?”
“Bởi vì đây là nơi mommy lớn lên.”
Lâm Ngọc Vân ôm lấy cậu bé hôn mạnh vài cái.
Eo ôi!
Tại sao con trai của cô có thể đáng yêu như thế, ấm áp như vậy chứ!
…
Sau nửa tiếng.
Xe dừng lại ở một khu chung cư có giá cao, Nguyễn Đăng Khoa quẹt thẻ, lái xe thẳng vào khu chung cư.Nguyễn Đăng Khoa làm việc quả nhiên là đáng tin cậy, phòng ở của khu chung cư rất mới, có thang máy cao tầng, xe lái vào khu chung cư, có thể nhìn thấy bảo vệ tuần tra trong khu chung cư.Lâm Ngọc Vân đối với cách bảo vệ này cực kỳ hài lòng.
Ba ngày sau, cô sẽ phải đến đoàn phim để thử vai, nếu như thử vai thành công, thì kế tiếp cô sẽ tham gia vào đoàn quay phim, có thể sẽ vô cùng bận rộn. Đến lúc đó Bảo Bảo ở nhà một mình, cô cũng có thể yên tâm một chút.Xuống xe, Nguyễn Đăng Khoa giúp xách hành lý, dẫn Lâm Ngọc Vân và Lâm Bảo vào thang máy.
“Chỗ này giao thông rất thuận tiện, ngay trước khu chung cư có trạm xe buýt, sinh hoạt cũng khá dễ dàng, khoảng cách đến các cửa hàng, siêu thị và bệnh viện cũng tương đối gần.”
Đang lúc nói chuyện, thang máy đã dừng ở lầu 16, cửa thang máy mở ra.Nguyễn Đăng Khoa dẫn hai người tới một cửa phòng trong đó, anh lấy chìa khoá ra mở cửa phòng, mở đèn trong phòng.Nhìn thấy căn phòng, Lâm Ngọc Vân càng thêm hài lòng.
Căn phòng vô cùng đơn giản, có hai phòng ở phòng khách, phong cách lắp đặt thiết bị cũng khá đơn giản lại ấm áp, bức tường giấy màu vàng nhạt, đèn treo cũng tỏa ra tia sáng màu vàng giống vậy, ghế sô pha có vải màu xám nghệ thuật.
Trong phòng khách xếp đặt một bộ bàn ăn làm bằng gỗ thuần màu trắng. Lúc này, trên mặt bàn đang đặt mấy túi mua sắm to lớn, mọi thứ trong túi đều là đồ dùng sinh hoạt của Nguyễn Đăng Khoa mua. Bên trong có các thứ như: nồi, bát, muỗng, chậu, dầu, muối, tương, dấm chua… Đầy đủ mọi thứ, và cũng các loại đồ dùng sinh hoạt.
Lâm Ngọc Vân ôm Lâm Bảo bước qua cửa ra vào, đi vào.Ngay cửa ra vào, trên kệ giày xếp vài đôi dép lê mới tinh chỉnh tề.
“Thích không?”
“Thích, rất thích luôn!”
Lâm Ngọc Vân đã bị cảm động đến nói năng lộn xộn: “Nguyễn Đăng Khoa… Tại sao anh có thể cẩn thận mà ấm áp như vậy chứ, hu hu hu, làm sao bây giờ, em lại muốn gả cho anh rồi!”
“Ngọc Vân!”
“Hả?”
“Nếu như nét mặt của em có chút chân thành, thì sẽ có độ tin cậy cao hơn đấy.”
Lâm Ngọc Vân lập tức nở một nụ cười:”Chân thành không?”
Vẻ mặt Nguyễn Đăng Khoa không nỡ nhìn thẳng:”Em hỏi Bảo Bảo đi.”
Lâm Bảo ngồi ở trên ghế sa lon, nghe vậy ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Sau đó đánh giá không chút lưu tình nào: “Mommy, mẹ cười rất giả.”
Lâm Ngọc Vân:”…”
Thay đổi dép lê xong liền đi vào phòng khách. Lúc mang dép lê vào, Lâm Ngọc Vân càng thêm cảm động.
Oa oa oa.
Ngay cả size dép lê cũng đúng nữa.
“Anh đã đi mua cho hai mẹ con em một ít đồ ăn và thức uống trái cây, đã đặt trong tủ lạnh rồi, cùng với đồ dùng sinh hoạt cũng mua một bộ. Em xem thử có đủ chưa, nếu còn thiếu sót thì anh sẽ chở hai mẹ con đi mua tiếp.”
“Không có không có, đã rất đầy đủ rồi.”Lâm Ngọc Vân đặt mông ngồi xuống ghế sofa, ghế sofa rất mềm mại, ngồi xuống cứ như là không còn xương cốt, cô tiện tay ôm lấy một cái gối, vẻ mặt hạnh phúc híp mắt cảm thán: “Có tiền thật tốt.”
“Vì vậy, em mau mau kiếm tiền đưa anh nhé!”
Nguyễn Đăng Khoa tựa vào cạnh cửa, tiện tay ném cho Lâm Ngọc Vân một quyển sách, Lâm Ngọc Vân tay mắt lanh lẹ bắt được: “Cái gì đây?”
“Tiểu thuyết‘Sóng gió hậu cung’, em chưa phải diễn viên của đoàn phim, tạm thời không lấy được kịch bản, theo thông tin bên trong nói, thì bộ phim truyền hình sẽ khá tôn trọng nguyên tác. Vì vậy tỷ lệ cải biến tương đối nhỏ, em xem tiểu thuyết này như kịch bản coi trước đi, làm quen vai diễn của nhân vật mà em diễn, phỏng đoán một chút về tâm lý của nhân vật… Làm thế này mới có thể hỗ trợ cho lần thử vai ba ngày sau.”
Nhắc tới đóng phim, vẻ mặt Lâm Ngọc Vân nghiêm chỉnh lại ngay lập tức.Những năm nay, đóng phim đã không chỉ là yêu thích của cô nữa, mà nó lại càng là thu nhập mưu sinh mà cô dựa vào. Ở nước Mỹ nếu như không nhờ có tiền đóng vai phụ, thì cô đã không thể nuôi sống bản thân và Bảo Bảo.
Lâm Ngọc Vân đã từng tìm kiếm tác phẩm gốc ‘Sóng gió hậu cung’ trên mạng đọc sơ lượt một lần. Nhân vật cô muốn thử vai là nữ ba trong phim, là một nhân vật phản diện, hiện diện giống như là yêu phi họa quốc, dung mạo tuyệt mỹ, dáng người xinh đẹp. Lúc vào cung, dùng một điệu ‘Múa Khổng Tước’ xinh đẹp, gây kinh ngạc sợ hãi bốn chỗ ngồi quanh đó, lọt vào mắt hoàng đế, từ đó về sau thịnh sủng mỗi ngày.
Không thể không nói, đặc điểm bên ngoài của nhân vật này, và hình tượng của cô có lẽ khá phù hợp.Lâm Ngọc Vân lật xem từ đầu, càng xem càng mê mẩn.
“Mommy? Mommy!”
“Hả?”
Vẻ mặt cậu bé không biết làm sao: “Bố nuôi gọi mẹ nhiều lần rồi.”
“A, thật xin lỗi, quyển sách này viết hay quá.”
Nguyễn Đăng Khoa thở dài ngồi vào chính giữa Lâm Ngọc Vân và cậu bé, anh vươn tay vỗ bả vai nhỏ của Lâm Bảo: “Thời gian không còn sớm nữa, con nhanh đi tắm rửa đi, trong tủ treo quần áo phòng thứ hai có chuẩn bị áo ngủ cho con đấy.”
Cậu bé nhìn Lâm Ngọc Vân, lại nhìn Nguyễn Đăng Khoa, ngoan ngoãn đi tìm quần áo tắm rửa.
“Có chuyện gì muốn nói với em à?”
Nguyễn Đăng Khoa gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngọc Vân, em hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhân vật nữ chính của bộ phim này đã được định ra rồi.”
“Ồ!”
Định ra đến thì định ra chứ, cô cũng không phải thử vai nữ chính.
“Nữ chính bộ phim này… Là Lâm Thủy Tiên!”
Nụ cười trên mặt Lâm Ngọc Vân cứng lại trong nháy mắt!’
Căn phòng thơm mùi hoa và trái cây.Trước mặt là cả bàn thức ăn, nhưng Lâm Thủy Tiên một miếng cũng ăn không vô.
“Thân thể không thoải mái?”
Phạm Minh Tuấn quan tâm nhìn cô ta, lúc nãy cô ta vừa mới đi toilet, nhưng khi trở về thì có hơi thất thần.
“Không, không có! Có thể là do chênh lệch thời gian nên bây giờ không có khẩu vị gì.”
“Vậy cũng phải ăn một chút gì đó chứ, anh thấy mấy ngày gần đây em gầy lắm.” Phạm Minh Tuấn gắp cho cô một đũa thức ăn, vẻ mặt quan tâm:”Cho dù làm nghệ thuật cần giữ dáng, nhưng cũng không thể không ăn cơm được! Em đúng là quá hiếu thắng, làm chuyện gì cũng muốn đứng đầu. Lúc ở trong tiệc vui đùa một chút là được rồi, em lại không thiếu vài đồng tiền này.”
“Người ta muốn khiến cho mặt mũi của anh vẻ vang mà!” Lâm Thủy Tiên ôm cánh tay Phạm Minh Tuấn làm nũng:”Muốn cho mọi người đều biết bạn gái của anh Tuấn cũng rất ưu tú đấy.”
“Em đó! Thật là không biện pháp với em mà!”
Lâm Thủy Tiên dựa vào ngực của Phạm Minh Tuấn cười ngọt ngào, suy nghĩ lại tiếp tục bay xa.Vừa rồi, lúc cô ta đi vào phòng vệ sinh đụng phải một người phụ nữ, một người phụ nữ dáng vẻ rất giống Lâm Ngọc Vân!
Giống tới mức nào?
Ngũ quan và giọng nói thật sự giống như đúc, nhưng khí chất và dáng người lại khác biệt như ngày và đêm. Ba năm trước, Lâm Ngọc Vân là người không biết trang điểm, cho tới bây giờ đều theo mẫu nhạt nhẽo vô vị như súp trong. Nhưng mới vừa rồi, người phụ nữ mà cô ta đụng phải trong hành lang kia có dáng người nóng bỏng, lúc híp nửa mắt lại vừa quyến rũ vừa xinh đẹp!
Nhất định là cô ta nhìn lầm rồi. Không thể nào là cô ấy được!Người phụ nữ Lâm Ngọc Vân kia ba năm trước đây đã bị mẹ của cô ta ném vào biển lớn. Bây giờ là ba năm sau rồi, xương cốt mẩu vụn đáng lẽ cũng bị cá rỉa ra ăn sạch sẽ.
Thật sự là gặp quỷ mà.Sao lại liên tưởng đến Lâm Ngọc Vân được chứ!
…
Ăn cơm xong, trời đã hoàn toàn tối đen.Nguyễn Đăng Khoa chở hai mẹ con Lâm Ngọc Vân đi thuê phòng ở. Ba năm trôi qua, thành phố Đông Hà đã phát triển tới thay đổi hoàn toàn, Lâm Ngọc Vân đã không còn chút cảm giác quen thuộc nào.
“Mommy, đây là thành phố mà mẹ sinh sống hai mươi năm sao?”
“Ừ!”
Lâm Ngọc Vân ôm cậu bé lên, nhìn đèn neon hiện lên vút qua ngoài cửa sổ, cúi đầu hỏi Lâm Bảo: “Bé cưng thích nơi đây sao?”
“Thích!”
“Ừ?”
“Bởi vì đây là nơi mommy lớn lên.”
Lâm Ngọc Vân ôm lấy cậu bé hôn mạnh vài cái.
Eo ôi!
Tại sao con trai của cô có thể đáng yêu như thế, ấm áp như vậy chứ!
…
Sau nửa tiếng.
Xe dừng lại ở một khu chung cư có giá cao, Nguyễn Đăng Khoa quẹt thẻ, lái xe thẳng vào khu chung cư.Nguyễn Đăng Khoa làm việc quả nhiên là đáng tin cậy, phòng ở của khu chung cư rất mới, có thang máy cao tầng, xe lái vào khu chung cư, có thể nhìn thấy bảo vệ tuần tra trong khu chung cư.Lâm Ngọc Vân đối với cách bảo vệ này cực kỳ hài lòng.
Ba ngày sau, cô sẽ phải đến đoàn phim để thử vai, nếu như thử vai thành công, thì kế tiếp cô sẽ tham gia vào đoàn quay phim, có thể sẽ vô cùng bận rộn. Đến lúc đó Bảo Bảo ở nhà một mình, cô cũng có thể yên tâm một chút.Xuống xe, Nguyễn Đăng Khoa giúp xách hành lý, dẫn Lâm Ngọc Vân và Lâm Bảo vào thang máy.
“Chỗ này giao thông rất thuận tiện, ngay trước khu chung cư có trạm xe buýt, sinh hoạt cũng khá dễ dàng, khoảng cách đến các cửa hàng, siêu thị và bệnh viện cũng tương đối gần.”
Đang lúc nói chuyện, thang máy đã dừng ở lầu 16, cửa thang máy mở ra.Nguyễn Đăng Khoa dẫn hai người tới một cửa phòng trong đó, anh lấy chìa khoá ra mở cửa phòng, mở đèn trong phòng.Nhìn thấy căn phòng, Lâm Ngọc Vân càng thêm hài lòng.
Căn phòng vô cùng đơn giản, có hai phòng ở phòng khách, phong cách lắp đặt thiết bị cũng khá đơn giản lại ấm áp, bức tường giấy màu vàng nhạt, đèn treo cũng tỏa ra tia sáng màu vàng giống vậy, ghế sô pha có vải màu xám nghệ thuật.
Trong phòng khách xếp đặt một bộ bàn ăn làm bằng gỗ thuần màu trắng. Lúc này, trên mặt bàn đang đặt mấy túi mua sắm to lớn, mọi thứ trong túi đều là đồ dùng sinh hoạt của Nguyễn Đăng Khoa mua. Bên trong có các thứ như: nồi, bát, muỗng, chậu, dầu, muối, tương, dấm chua… Đầy đủ mọi thứ, và cũng các loại đồ dùng sinh hoạt.
Lâm Ngọc Vân ôm Lâm Bảo bước qua cửa ra vào, đi vào.Ngay cửa ra vào, trên kệ giày xếp vài đôi dép lê mới tinh chỉnh tề.
“Thích không?”
“Thích, rất thích luôn!”
Lâm Ngọc Vân đã bị cảm động đến nói năng lộn xộn: “Nguyễn Đăng Khoa… Tại sao anh có thể cẩn thận mà ấm áp như vậy chứ, hu hu hu, làm sao bây giờ, em lại muốn gả cho anh rồi!”
“Ngọc Vân!”
“Hả?”
“Nếu như nét mặt của em có chút chân thành, thì sẽ có độ tin cậy cao hơn đấy.”
Lâm Ngọc Vân lập tức nở một nụ cười:”Chân thành không?”
Vẻ mặt Nguyễn Đăng Khoa không nỡ nhìn thẳng:”Em hỏi Bảo Bảo đi.”
Lâm Bảo ngồi ở trên ghế sa lon, nghe vậy ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Sau đó đánh giá không chút lưu tình nào: “Mommy, mẹ cười rất giả.”
Lâm Ngọc Vân:”…”
Thay đổi dép lê xong liền đi vào phòng khách. Lúc mang dép lê vào, Lâm Ngọc Vân càng thêm cảm động.
Oa oa oa.
Ngay cả size dép lê cũng đúng nữa.
“Anh đã đi mua cho hai mẹ con em một ít đồ ăn và thức uống trái cây, đã đặt trong tủ lạnh rồi, cùng với đồ dùng sinh hoạt cũng mua một bộ. Em xem thử có đủ chưa, nếu còn thiếu sót thì anh sẽ chở hai mẹ con đi mua tiếp.”
“Không có không có, đã rất đầy đủ rồi.”Lâm Ngọc Vân đặt mông ngồi xuống ghế sofa, ghế sofa rất mềm mại, ngồi xuống cứ như là không còn xương cốt, cô tiện tay ôm lấy một cái gối, vẻ mặt hạnh phúc híp mắt cảm thán: “Có tiền thật tốt.”
“Vì vậy, em mau mau kiếm tiền đưa anh nhé!”
Nguyễn Đăng Khoa tựa vào cạnh cửa, tiện tay ném cho Lâm Ngọc Vân một quyển sách, Lâm Ngọc Vân tay mắt lanh lẹ bắt được: “Cái gì đây?”
“Tiểu thuyết‘Sóng gió hậu cung’, em chưa phải diễn viên của đoàn phim, tạm thời không lấy được kịch bản, theo thông tin bên trong nói, thì bộ phim truyền hình sẽ khá tôn trọng nguyên tác. Vì vậy tỷ lệ cải biến tương đối nhỏ, em xem tiểu thuyết này như kịch bản coi trước đi, làm quen vai diễn của nhân vật mà em diễn, phỏng đoán một chút về tâm lý của nhân vật… Làm thế này mới có thể hỗ trợ cho lần thử vai ba ngày sau.”
Nhắc tới đóng phim, vẻ mặt Lâm Ngọc Vân nghiêm chỉnh lại ngay lập tức.Những năm nay, đóng phim đã không chỉ là yêu thích của cô nữa, mà nó lại càng là thu nhập mưu sinh mà cô dựa vào. Ở nước Mỹ nếu như không nhờ có tiền đóng vai phụ, thì cô đã không thể nuôi sống bản thân và Bảo Bảo.
Lâm Ngọc Vân đã từng tìm kiếm tác phẩm gốc ‘Sóng gió hậu cung’ trên mạng đọc sơ lượt một lần. Nhân vật cô muốn thử vai là nữ ba trong phim, là một nhân vật phản diện, hiện diện giống như là yêu phi họa quốc, dung mạo tuyệt mỹ, dáng người xinh đẹp. Lúc vào cung, dùng một điệu ‘Múa Khổng Tước’ xinh đẹp, gây kinh ngạc sợ hãi bốn chỗ ngồi quanh đó, lọt vào mắt hoàng đế, từ đó về sau thịnh sủng mỗi ngày.
Không thể không nói, đặc điểm bên ngoài của nhân vật này, và hình tượng của cô có lẽ khá phù hợp.Lâm Ngọc Vân lật xem từ đầu, càng xem càng mê mẩn.
“Mommy? Mommy!”
“Hả?”
Vẻ mặt cậu bé không biết làm sao: “Bố nuôi gọi mẹ nhiều lần rồi.”
“A, thật xin lỗi, quyển sách này viết hay quá.”
Nguyễn Đăng Khoa thở dài ngồi vào chính giữa Lâm Ngọc Vân và cậu bé, anh vươn tay vỗ bả vai nhỏ của Lâm Bảo: “Thời gian không còn sớm nữa, con nhanh đi tắm rửa đi, trong tủ treo quần áo phòng thứ hai có chuẩn bị áo ngủ cho con đấy.”
Cậu bé nhìn Lâm Ngọc Vân, lại nhìn Nguyễn Đăng Khoa, ngoan ngoãn đi tìm quần áo tắm rửa.
“Có chuyện gì muốn nói với em à?”
Nguyễn Đăng Khoa gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngọc Vân, em hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhân vật nữ chính của bộ phim này đã được định ra rồi.”
“Ồ!”
Định ra đến thì định ra chứ, cô cũng không phải thử vai nữ chính.
“Nữ chính bộ phim này… Là Lâm Thủy Tiên!”
Nụ cười trên mặt Lâm Ngọc Vân cứng lại trong nháy mắt!’