Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-14
Chương 14: Minh Tâm tuyệt thực rồi.
Lâm Ngọc Vân ở lại bênh viện ba ngày.
Ba ngày trước cô gọi điện thoại cho đạo diễn Lý Tâm, xin nghỉ ba ngày, vốn dĩ đạo diễn Lý Tâm có chút không vui, nhưng sau khi biết được Lâm Ngọc Vân cứu đứa bé trong phim trường, lập tức luôn miệng bảo cô nghỉ ngơi nhiều lên.
Hóa ra, con ngựa mất khống chế hôm đó chạy ra từ đoàn làm phim <Sóng Gió Hậu Cung>, con ngựa suýt chút nữa thì giẫm chết đứa bé, trong thời gian quay phim để xảy ra chyện này không có lợi cho đoàn phim chút nào, đặc biệt là đạo diễn Lý Tâm sau này biết được, cô bé xảy ra chuyện ngày hôm đó lại chính là con gái của tổng tại tập đoàn quốc tế Phạm Thị thì mồ hôi lạnh toát ra không ngừng.
Công chúa nhỏ của nhà họ Phạm đó!
Trong giới này ai mà không biết công chúa nhỏ này chính là bảo bối của ông Phạm, đừng nói đến việc bị thương mất mạng, chỉ cần con bé mất một sợi tóc ở chỗ của ông thôi, ông lão nhà họ Phạm đã tức giận san bằng cả giới điện ảnh rồi!
Lâm Ngọc Vân là người cứu cả đoàn làm phim đó!
Vậy làLý Tâm vẫy tay, cho Lâm Ngọc Vân nghỉ luôn bảy ngày, để cô có thể ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, hơn nữa còn cho cô thêm một bao lì xì lớn, để cô mua đồ bổ dưỡng bồi bổ cho cơ thể.
Trong ba ngày này Phạm Hoàng Sang và Phạm Minh Tâm cũng không xuất hiện nữa.
Lâm Ngọc Vân quả thực thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lâm Bảo lại ngược lại, dáng vẻ có chút thất vọng, Lâm Ngọc Vân nhìn được ra, mỗi lần cửa phòng bệnh có tiếng động, tên nhóc đó lại lập tức ngẩng đầu lên nhìn, nhưng sau khi nhìn thấy là bác sĩ hoặc là y tá, nó lại lặp tức cụp mắt xuống.
Thằng bé không nói cô cũng biết, thằng nhóc này đang đợi Phạm Minh Tâm.
Lâm Bảo là một đứa trẻ yên tĩnh ít nói, cậu bé có thói quen ở một mình, cũng không thích kết bạn, không ngờ cậu bé lại thích cô nhóc kia.
….
Cùng lúc đó!
Cẩm Lan!
Cẩm Lan là một biệt thự được khai thác dưới quyền của tập đoàn quốc tế Phạm Thị, đồng thời cũng là khu biệt thự sang trọng nhất của thành phố Đông Hà, nơi rộng lớn này có tổng cộng mười tám ngôi biệt thự, ở nơi được gọi là tấc đất tấc vàng này, mỗi ngôi biệt thự đều có giá trên trời.
Mà nơi ở của Phạm Hoàng Sang lại là ngôi biệt thự số một tôn quý nhất trong đó.
Lúc này, trong biệt thự lại đang náo loạn.
Phạm Minh Tâm đang đứng ở đầu cầu thang tầng hai, ném hết những đồ vật có thể ném được ở hành lang, trong đó không ít là những đồ gốm sứ cổ, những mảnh vỡ rải đầy trên đất.
Tất cả người làm đều cực kỳ hoảng sợ, “Cô cả à, cô cẩn thận giẫm vào mảnh vỡ đó.”
“Không được lên đây, mọi người không ai được phép lên đây!”
Tất cả người làm đều đứng ở dưới tầng, lo lắng đến toát hết mồ hôi lạnh, nhưng lại không ai dám lên lầu.
“Minh Tâm, con xuống đây trước đã được không?”
“Không!”
“Hay là con ăn chút gì đó trước được không? Chú hai bảo nhà bếp làm cho con món thịt kho tàu con thích ăn nhất, sườn kho nữa, còn có cả sò biển cực ngon mà con thích nữa, đúng rồi đúng rồi, còn hầm thêm cả cháo yến mà con thích ăn nhất nữa.”
Bụng Minh Tâm “ục ục” kêu lên, nhưng vẫn kiên quyết giữ vững lập trường, kiên quyết nói, “Con không ăn.”
“Vậy sao được, con đã cả ngày không ăn cơm rồi!”
“Không ăn, không ăn là không ăn.”
Phạm Cường cũng hết cách, nhanh chóng gọi điện thoại cho Phạm Hoàng Sang đang ở công ty, “Anh trai của em ơi, anh mau chóng về nhà đi, em thật sự hết cách rồi! Từ sau khi anh đi khỏi, Minh Tâm liền tức giận, lần này không giống với lần trước, nó tuyệt đối không phải chỉ là đùa giỡn đâu, đồ đạc trong nhà sắp bị nó đập vỡ hết rồi, anh mau về nhà đi!”
Khi Phạm Hoàng Sang về đến liền nhìn thấy trên lầu dưới lầu đều là một đống lộn xộn.
Lông mày anh cau lại,”Phạm Minh Tâm!”
Minh Tâm còn lâu mới sợ anh, nhìn thấy Phạm Hoàng Sang, cô bé lại càng khóc to hơn, chỉ vào anh tố cáo,”Bạo quân! Bố là một bạo quân! Minh Tâm đã hứa với dì xinh đẹp là sẽ đến bệnh viện thăm dì rồi, cũng đã hứa với Lâm Bảo sẽ đến bệnh viện chơi với cậu ấy, ai bảo bố không cho con ra ngoài chứ!”
Cô bé càng nói càng đau lòng, Minh Tâm lấy tay lau nước mắt, “Bố sao lại độc tài như thế chứ. Chẳng bù lúc trước con còn nói tốt cho bố ở trước mặt của dì xinh đẹp, huhu, con cũng phải có quyền lợi của con chứ, cho dù bố là người giám hộ của con, cũng không có quyền giam cầm tự do của con!”
Khí lạnh trên người Phạm Hoàng Sang ngày càng nhiều.
Phạm Cường thấy vậy, nhanh chóng đi đến trước mặt anh,”Anh! Minh Tâm hôm nay đã cả ngày không ăn gì rồi, anh đừng la con bé nữa.”
Phạm Cường đau lòng không thôi.
Minh Tâm nhà anh bình thường là một đứa bé rất vui vẻ, vô lo vô nghĩ, thậm chí rất thích đồ ăn ngon, nói theo lời của con bé, thì là phiền phức gì cũng được giải quyết bằng một bữa cơm, một bữa không được thì hai bữa.
Nhưng bây giờ, con bé lại đã hai bữa không ăn cơm rồi.
Có thể thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc thế nào.
Phạm Cường cũng thực sự không nghĩ đến, Minh Tâm lại có thể thích Lâm Ngọc Vân và Lâm Bảo đến vậy, anh cũng là lần đầu tiên thấy Minh Tâm ngoài đối với đồ ăn ra, lại cố chấp với một thứ như vậy.
“Lấy đồ ăn ra đây!”
Người làm lập tức bê cơm trưa của Phạm Minh Tâm đến.
Phạm Hoàng Sang bê đĩa đồ ăn lên lầu, anh đi giày da, giẫm lên những mảnh vỡ của bình sứ, từng bước đi đến trước mặt của Phạm Minh Tâm.
“Ăn hết!”
“Không ăn!” Minh Tâm quay đầu đi chỗ khác,” Bố không cho con đến thăm dì xinh đẹp, con sẽ không ăn!”
Phạm Hoàng Sang cười lạnh,”Tuyệt thực?Con tưởng rằng cách làm ấu trĩ này có thể có tác dụng với bố?”
Hai bố con trở nên căng thẳng.
Một giờ sau.
Phạm Hoàng Sang buồn bực nới lỏng cà vạt, anh quay đầu dặn dò Phạm Cường,”Gọi điện thoại cho Tống Minh Trung, hỏi xem Lâm Ngọc Vân đã xuất viện hay chưa?”
Phạm Cường nhanh chóng gọi điện thoại, một phút sau trả lời lại,”Bọn họ vừa xuất viện.”
“Gửi địa chỉ hiện tại của Lâm Ngọc Vân cho anh!”
“Ồ!”
Phạm Cường nhanh chóng gửi địa chỉ cho Phạm Hoàng Sang.
Cho nên, tuyệt thực hay gì đó, vẫn khá có tác dụng.
Phạm Hoàng Sang cầm chìa khóa xe ra cửa, lần này không cần anh nói, Phạm Minh Tâm lập tức chạy chậm theo.
Phạm Hoàng Sang nhìn mảnh vỡ trên sàn, bất đắc dĩ cúi người bế cô bé lên.
….
Lâm Ngọc Vân xuất viện rồi!
Nguyễn Đăng Khoa đi đón cô và Lâm Bảo, xe dừng ở bãi đỗ xe của khu chung cư, vừa xuống xe, Nguyễn Đăng Khoa liền lấy hai túi thức ăn từ cốp sau ra.
“Những đồ này để làm gì?”
Nguyễn Đăng Khoa cầm đồ lên, cười nói,” Em ở bệnh viện cũng hai, ba ngày rồi, không dễ gì mới được ra viện, đương nhiên phải chúc mừng chứ, hôm nay ăn lẩu ở nhà em!”
“Tốt quá rồi, mấy ngày hôm nay em ăn cơm bệnh viện, mồm miệng nhạt nhẽo chết mất, cuối cùng cũng được ăn một bữa ngon rồi!”
Ba người vui vẻ đi thang máy lên lầu.
Vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đứng như hai pho tượng trước cửa nhà cô.
Phạm Hoàng Sang vẫn như cũ mặc vest đen, ôm một đứa bé và một bó hoa màu sắc sặc sỡ ở trong lòng, tổ hợp kì dị này, Lâm Hà Thu vừa nhìn thấy liền sững sờ!
Đây là chuyện gì vậy?
Cô còn tưởng rằng cô và hai bố con nhà này sau này không thể có cơ hội gặp mặt nữa chứ.
“Minh Tâm làm ầm lên đòi đến tìm cô.”
“Ồ!”
“Dì ơi!” Minh Tâmgiãy dụa nhảy từ trong lòng Phạm Hoàng Sang xuống đất, ôm bó hoa chạy đến tặng cho Lâm Ngọc Vân ở trước mặt, ngẩng đầu đôi mắt sáng rực nhìn cô,” Dì xinh đẹp, chúc mừng dì được xuất viện! Minh Tâm nhớ dì lắm, dì có nhớ Minh Tâm hay không?”
Lâm Ngọc Vân nhận lấy bó hoa tươi, xoa xoa đầu cô bé,” Nhớ chứ.”
Minh Tâm lập tức cười vui vẻ.
Theo lương tâm mà nói, Lâm Ngọc Vân vẫn rất yêu thích cô bé Phạm Minh Tâm này.
Cô cầm chìa khóa mở cửa, mấy người thay giày bước vào phòng.
Đã là giờ cơm tối rồi.
Lâm Ngọc Vânbưng đồ ăn lên, cô thấy không tiện đuổi người nên cũng lịch sự hỏi, “Hai người ăn bữa tối chưa, chúng tôi đang chuẩn bị nấu lẩu, hay là…ăn một chút?”
Phạm Hoàng Sang, “Được!”
Lâm Ngọc Vân,”…”
Cô chỉ là mời khách sáo thôi mà, không phải là thật lòng muốn giữ người ở lại, Phạm Hoàng Sang này không nghe ra sao?
Lâm Ngọc Vân khóc không ra nước mắt.’
Lâm Ngọc Vân ở lại bênh viện ba ngày.
Ba ngày trước cô gọi điện thoại cho đạo diễn Lý Tâm, xin nghỉ ba ngày, vốn dĩ đạo diễn Lý Tâm có chút không vui, nhưng sau khi biết được Lâm Ngọc Vân cứu đứa bé trong phim trường, lập tức luôn miệng bảo cô nghỉ ngơi nhiều lên.
Hóa ra, con ngựa mất khống chế hôm đó chạy ra từ đoàn làm phim <Sóng Gió Hậu Cung>, con ngựa suýt chút nữa thì giẫm chết đứa bé, trong thời gian quay phim để xảy ra chyện này không có lợi cho đoàn phim chút nào, đặc biệt là đạo diễn Lý Tâm sau này biết được, cô bé xảy ra chuyện ngày hôm đó lại chính là con gái của tổng tại tập đoàn quốc tế Phạm Thị thì mồ hôi lạnh toát ra không ngừng.
Công chúa nhỏ của nhà họ Phạm đó!
Trong giới này ai mà không biết công chúa nhỏ này chính là bảo bối của ông Phạm, đừng nói đến việc bị thương mất mạng, chỉ cần con bé mất một sợi tóc ở chỗ của ông thôi, ông lão nhà họ Phạm đã tức giận san bằng cả giới điện ảnh rồi!
Lâm Ngọc Vân là người cứu cả đoàn làm phim đó!
Vậy làLý Tâm vẫy tay, cho Lâm Ngọc Vân nghỉ luôn bảy ngày, để cô có thể ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, hơn nữa còn cho cô thêm một bao lì xì lớn, để cô mua đồ bổ dưỡng bồi bổ cho cơ thể.
Trong ba ngày này Phạm Hoàng Sang và Phạm Minh Tâm cũng không xuất hiện nữa.
Lâm Ngọc Vân quả thực thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lâm Bảo lại ngược lại, dáng vẻ có chút thất vọng, Lâm Ngọc Vân nhìn được ra, mỗi lần cửa phòng bệnh có tiếng động, tên nhóc đó lại lập tức ngẩng đầu lên nhìn, nhưng sau khi nhìn thấy là bác sĩ hoặc là y tá, nó lại lặp tức cụp mắt xuống.
Thằng bé không nói cô cũng biết, thằng nhóc này đang đợi Phạm Minh Tâm.
Lâm Bảo là một đứa trẻ yên tĩnh ít nói, cậu bé có thói quen ở một mình, cũng không thích kết bạn, không ngờ cậu bé lại thích cô nhóc kia.
….
Cùng lúc đó!
Cẩm Lan!
Cẩm Lan là một biệt thự được khai thác dưới quyền của tập đoàn quốc tế Phạm Thị, đồng thời cũng là khu biệt thự sang trọng nhất của thành phố Đông Hà, nơi rộng lớn này có tổng cộng mười tám ngôi biệt thự, ở nơi được gọi là tấc đất tấc vàng này, mỗi ngôi biệt thự đều có giá trên trời.
Mà nơi ở của Phạm Hoàng Sang lại là ngôi biệt thự số một tôn quý nhất trong đó.
Lúc này, trong biệt thự lại đang náo loạn.
Phạm Minh Tâm đang đứng ở đầu cầu thang tầng hai, ném hết những đồ vật có thể ném được ở hành lang, trong đó không ít là những đồ gốm sứ cổ, những mảnh vỡ rải đầy trên đất.
Tất cả người làm đều cực kỳ hoảng sợ, “Cô cả à, cô cẩn thận giẫm vào mảnh vỡ đó.”
“Không được lên đây, mọi người không ai được phép lên đây!”
Tất cả người làm đều đứng ở dưới tầng, lo lắng đến toát hết mồ hôi lạnh, nhưng lại không ai dám lên lầu.
“Minh Tâm, con xuống đây trước đã được không?”
“Không!”
“Hay là con ăn chút gì đó trước được không? Chú hai bảo nhà bếp làm cho con món thịt kho tàu con thích ăn nhất, sườn kho nữa, còn có cả sò biển cực ngon mà con thích nữa, đúng rồi đúng rồi, còn hầm thêm cả cháo yến mà con thích ăn nhất nữa.”
Bụng Minh Tâm “ục ục” kêu lên, nhưng vẫn kiên quyết giữ vững lập trường, kiên quyết nói, “Con không ăn.”
“Vậy sao được, con đã cả ngày không ăn cơm rồi!”
“Không ăn, không ăn là không ăn.”
Phạm Cường cũng hết cách, nhanh chóng gọi điện thoại cho Phạm Hoàng Sang đang ở công ty, “Anh trai của em ơi, anh mau chóng về nhà đi, em thật sự hết cách rồi! Từ sau khi anh đi khỏi, Minh Tâm liền tức giận, lần này không giống với lần trước, nó tuyệt đối không phải chỉ là đùa giỡn đâu, đồ đạc trong nhà sắp bị nó đập vỡ hết rồi, anh mau về nhà đi!”
Khi Phạm Hoàng Sang về đến liền nhìn thấy trên lầu dưới lầu đều là một đống lộn xộn.
Lông mày anh cau lại,”Phạm Minh Tâm!”
Minh Tâm còn lâu mới sợ anh, nhìn thấy Phạm Hoàng Sang, cô bé lại càng khóc to hơn, chỉ vào anh tố cáo,”Bạo quân! Bố là một bạo quân! Minh Tâm đã hứa với dì xinh đẹp là sẽ đến bệnh viện thăm dì rồi, cũng đã hứa với Lâm Bảo sẽ đến bệnh viện chơi với cậu ấy, ai bảo bố không cho con ra ngoài chứ!”
Cô bé càng nói càng đau lòng, Minh Tâm lấy tay lau nước mắt, “Bố sao lại độc tài như thế chứ. Chẳng bù lúc trước con còn nói tốt cho bố ở trước mặt của dì xinh đẹp, huhu, con cũng phải có quyền lợi của con chứ, cho dù bố là người giám hộ của con, cũng không có quyền giam cầm tự do của con!”
Khí lạnh trên người Phạm Hoàng Sang ngày càng nhiều.
Phạm Cường thấy vậy, nhanh chóng đi đến trước mặt anh,”Anh! Minh Tâm hôm nay đã cả ngày không ăn gì rồi, anh đừng la con bé nữa.”
Phạm Cường đau lòng không thôi.
Minh Tâm nhà anh bình thường là một đứa bé rất vui vẻ, vô lo vô nghĩ, thậm chí rất thích đồ ăn ngon, nói theo lời của con bé, thì là phiền phức gì cũng được giải quyết bằng một bữa cơm, một bữa không được thì hai bữa.
Nhưng bây giờ, con bé lại đã hai bữa không ăn cơm rồi.
Có thể thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc thế nào.
Phạm Cường cũng thực sự không nghĩ đến, Minh Tâm lại có thể thích Lâm Ngọc Vân và Lâm Bảo đến vậy, anh cũng là lần đầu tiên thấy Minh Tâm ngoài đối với đồ ăn ra, lại cố chấp với một thứ như vậy.
“Lấy đồ ăn ra đây!”
Người làm lập tức bê cơm trưa của Phạm Minh Tâm đến.
Phạm Hoàng Sang bê đĩa đồ ăn lên lầu, anh đi giày da, giẫm lên những mảnh vỡ của bình sứ, từng bước đi đến trước mặt của Phạm Minh Tâm.
“Ăn hết!”
“Không ăn!” Minh Tâm quay đầu đi chỗ khác,” Bố không cho con đến thăm dì xinh đẹp, con sẽ không ăn!”
Phạm Hoàng Sang cười lạnh,”Tuyệt thực?Con tưởng rằng cách làm ấu trĩ này có thể có tác dụng với bố?”
Hai bố con trở nên căng thẳng.
Một giờ sau.
Phạm Hoàng Sang buồn bực nới lỏng cà vạt, anh quay đầu dặn dò Phạm Cường,”Gọi điện thoại cho Tống Minh Trung, hỏi xem Lâm Ngọc Vân đã xuất viện hay chưa?”
Phạm Cường nhanh chóng gọi điện thoại, một phút sau trả lời lại,”Bọn họ vừa xuất viện.”
“Gửi địa chỉ hiện tại của Lâm Ngọc Vân cho anh!”
“Ồ!”
Phạm Cường nhanh chóng gửi địa chỉ cho Phạm Hoàng Sang.
Cho nên, tuyệt thực hay gì đó, vẫn khá có tác dụng.
Phạm Hoàng Sang cầm chìa khóa xe ra cửa, lần này không cần anh nói, Phạm Minh Tâm lập tức chạy chậm theo.
Phạm Hoàng Sang nhìn mảnh vỡ trên sàn, bất đắc dĩ cúi người bế cô bé lên.
….
Lâm Ngọc Vân xuất viện rồi!
Nguyễn Đăng Khoa đi đón cô và Lâm Bảo, xe dừng ở bãi đỗ xe của khu chung cư, vừa xuống xe, Nguyễn Đăng Khoa liền lấy hai túi thức ăn từ cốp sau ra.
“Những đồ này để làm gì?”
Nguyễn Đăng Khoa cầm đồ lên, cười nói,” Em ở bệnh viện cũng hai, ba ngày rồi, không dễ gì mới được ra viện, đương nhiên phải chúc mừng chứ, hôm nay ăn lẩu ở nhà em!”
“Tốt quá rồi, mấy ngày hôm nay em ăn cơm bệnh viện, mồm miệng nhạt nhẽo chết mất, cuối cùng cũng được ăn một bữa ngon rồi!”
Ba người vui vẻ đi thang máy lên lầu.
Vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đứng như hai pho tượng trước cửa nhà cô.
Phạm Hoàng Sang vẫn như cũ mặc vest đen, ôm một đứa bé và một bó hoa màu sắc sặc sỡ ở trong lòng, tổ hợp kì dị này, Lâm Hà Thu vừa nhìn thấy liền sững sờ!
Đây là chuyện gì vậy?
Cô còn tưởng rằng cô và hai bố con nhà này sau này không thể có cơ hội gặp mặt nữa chứ.
“Minh Tâm làm ầm lên đòi đến tìm cô.”
“Ồ!”
“Dì ơi!” Minh Tâmgiãy dụa nhảy từ trong lòng Phạm Hoàng Sang xuống đất, ôm bó hoa chạy đến tặng cho Lâm Ngọc Vân ở trước mặt, ngẩng đầu đôi mắt sáng rực nhìn cô,” Dì xinh đẹp, chúc mừng dì được xuất viện! Minh Tâm nhớ dì lắm, dì có nhớ Minh Tâm hay không?”
Lâm Ngọc Vân nhận lấy bó hoa tươi, xoa xoa đầu cô bé,” Nhớ chứ.”
Minh Tâm lập tức cười vui vẻ.
Theo lương tâm mà nói, Lâm Ngọc Vân vẫn rất yêu thích cô bé Phạm Minh Tâm này.
Cô cầm chìa khóa mở cửa, mấy người thay giày bước vào phòng.
Đã là giờ cơm tối rồi.
Lâm Ngọc Vânbưng đồ ăn lên, cô thấy không tiện đuổi người nên cũng lịch sự hỏi, “Hai người ăn bữa tối chưa, chúng tôi đang chuẩn bị nấu lẩu, hay là…ăn một chút?”
Phạm Hoàng Sang, “Được!”
Lâm Ngọc Vân,”…”
Cô chỉ là mời khách sáo thôi mà, không phải là thật lòng muốn giữ người ở lại, Phạm Hoàng Sang này không nghe ra sao?
Lâm Ngọc Vân khóc không ra nước mắt.’