Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-13
Chương 13: Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm
“Nguyễn Đăng Khoa, cậu bé này là con trai cô Vân?”
Không thể trách Phạm Cường thấy ngạc nhiên.
Thật sự nhìn Lâm Ngọc Vân cũng chỉ mới hai mươi thôi, nếu như cậu bé này là con của cô, vậy cô bao nhiêu tuổi đã sinh con?
Quan trọng hơn là – anh trai của anh là cây sắt mới nở hoa, nếu như Lâm Ngọc Vân có con, vậy đóa hoa của anh ấy không phải bị bóp chết từ trong nôi sao!
Đột nhiên!
Trong đầu Phạm Cường xuất hiện suy nghĩ đáng sợ hơn.
Ngón tay cậu run rẩy chỉ vào Nguyễn Đăng Khoa: “Đứa bé này…. Không phải là con của anh với cô Vân đấy chứ?”
“Nói bậy bạ gì đó!” Nguyễn Đăng Khoa trừng Phạm Cường: “Tôi có thể sinh đứa nhỏ lớn như vậy sao!”
“Cũng đúng nhỉ, thằng bé này nhìn qua cũng ba bốn tuổi rồi, anh đi Mỹ mới ba năm!”
Nguyễn Đăng Khoa liếc nhìn hai mẹ con: “Đừng nói bậy, chuyện của Bảo Bảo để lát nữa tôi nói với hai người.”
….
Người lớn nói chuyện, hai đứa nhỏ cũng đang nói chuyện.
“Oa! Em trai, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi, em hạnh phúc thật, có thể làm con của dì xinh đẹp, vừa rồi chị nghe cô ấy gọi em là cục cưng, tên của em là cục cưng sao? Thật trùng hợp, nhũ danh của chị cũng là cục cưng đó.”
Lâm Bảo quan sát Phạm Minh Tâm: “Tôi là anh!”
Minh Tâm nghiêng đầu: “Hửm, em lớn hơn chị sao, chị vừa mới qua sinh nhật ba tuổi đó, ngày sinh âm lịch của chị là mùng bảy tháng bảy, là ngày lễ tình nhân đó, chú hai nói Minh Tâm là món quà tốt nhất cho ba vào lễ tình nhân. Em sinh ngày nào vậy?”
Lâm Bảo kinh ngạc: “Tôi cũng vậy, cũng mùng bảy tháng bảy.”
Cô bé lập tức phấn khởi nhảy lên: “Oa! Trùng hợp quá! Chúng ta lại sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm sao! Nhũ danh giống nhau, sinh nhật cũng vậy! Sau này dì xinh đẹp làm mẹ của Minh Tâm, chúng ta có thể tổ chức sinh nhật chung với nhau!”
Lâm Bảo lập tức cảnh giác!
Làm mẹ của cậu ta?!
Cậu bé nắm chặt tay Lâm Ngọc Vân: “Mẹ là của tôi, của mình tôi!”
“Ai da, đừng nhỏ nhen như vậy, cùng lắm thì tôi nhận cậu là anh trai, thứ tốt phải cùng nhau chia sẻ chứ!”
Lâm Bảo nhíu mày: “Mẹ tôi không phải đồ vật.”
Lâm Ngọc Vân dở khóc dở cười: “…”
Sao lời này nghe cứ kỳ cục thế nào!
….
Nguyễn Đăng Khoa tới Lâm Ngọc Vân cũng thở phào.
Có Nguyễn Đăng Khoa giúp đỡ xã giao, Lâm Ngọc Vân chỉ cần nghỉ ngơi, đầu cô còn hơi choáng, nên cần nằm xuống giường ngủ.
Thấy thế, Nguyễn Đăng Khoa lại dẫn hai người kia ra ngoài nói chuyện.
Họ vừa đi, Minh Tâm lập tức nằm úp sấp bên mép giường, mắt tỏa sáng nhìn Lâm Ngọc Vân: “Dì ơi! Vừa rồi bố con cầu hôn dì cô đó! Dì biết không, ông bà nội ép bố con kết hôn bao nhiêu năm rồi, nhưng bố con chưa từng có động tĩnh gì, vừa rồi bố lại cầu hôn với dì! Dì ơi, con nói với dì nè, dì đừng thấy bố con ngày nào mặt mày cũng lạnh lùng, thật ra ba con rất thương người đó!”
Cô bé bẻ ngón tay nói với Lâm Ngọc Vân ưu điểm của Phạm Hoàng Sang: “Dáng dấp bố con đẹp trai, có thể kiếm tiền, quan trọng hơn là bố rất đáng tin, không giống như chú hai, suốt ngày đổi bạn gái, dì ơi, nếu dì ở bên bố con, bố con chắc chắn sẽ một lòng một dạ với dì.”
Khóe miệng Lâm Ngọc Vân giật liên tục.
Cô bé này sao vẫn chưa hết hi vọng vậy.
Thở dài, vừa muốn nói, Lâm Bảo đã mở miệng: “Cậu dẹp ý nghĩ này đi, mẹ tôi không thích bố cậu đâu!”
“Hả!” Vẻ mặt cô bé xoắn xuýt: “Tại sao vậy?”
“Mẹ tôi chỉ thích tôi thôi!”
Cô bé nghiêng đầu, giọng trẻ con nói: “Nhưng sau này cậu sẽ lớn lên nha! Chú hai nói với Minh Tâm rằng, sau này Minh Tâm lớn lên sẽ có nhà riêng của mình, đến lúc đó phải rời khỏi bố. Cho nên không thể gây chuyện khi bố đang hẹn hò, nếu không sau này Minh Tâm đi rồi, bố sẽ không có ai ở bên, sẽ rất đáng thương. Sau này cậu cũng sẽ lớn lên, cũng phải rời xa dì xinh đẹp, đến lúc cậu đi rồi, dì xinh đẹp sẽ không có ai bên cạnh, cũng sẽ rất đáng thương.”
Không biết nghĩ tới điều gì, gương mặt nhỏ của Lâm Bảo lập tức xụ xuống.
“Cậu làm sao vậy?”
“Không sao.”
“Gạt người! Rõ ràng cậu không vui!” Cô bé bĩu môi, hừ một tiếng: “Nói một đằng nghĩ một nẻo!”
….
Ngoài cửa.
Phạm Cường lại tiếp tục hỏi: “Nguyễn Đăng Khoa, có chuyện gì vậy, cậu bé kia thật sự là con của Lâm Ngọc Vân?”
Nguyễn Đăng Khoa nhìn về phía Phạm Hoàng Sang, đã thấy anh sắc mặt lạnh nhạt đứng đó, có vẻ không hề hứng thú.
Anh không khỏi nghi ngờ: “Anh à, anh không muốn biết sao?”
Phạm Hoàng Sang không đáp mà hỏi lại: “Có phải hay không thì liên quan gì chứ?”
Rất rõ ràng!
Lâm Ngọc Vân không có chồng, nếu không trong danh bạ cũng sẽ không chỉ có mình Nguyễn Đăng Khoa, mà Nguyễn Đăng Khoa…. Không thể có quan hệ nam nữ với Lâm Ngọc Vân được.
Anh coi trọng bản thân cô, có con hay không cũng không để ý, chỉ cần không có chồng là được!
Cằm Phạm Cường sắp rớt rồi: “Anh, anh nói thật á?”
Phạm Hoàng Sang nhàn nhạt liếc anh, không nói.
Nhưng Phạm Cường đã nhìn ra ý anh muốn biểu đạt – Có lúc nào anh nói đùa chưa!
OMG!
Phạm Cường bị sốc rồi!
Nguyễn Đăng Khoa cũng hơi kinh ngạc, lập tức mỉm cười, anh hơi hạ mắt, cuối cùng vẫn kể lại chuyện bí mật kia: “Đứa nhỏ không phải con trai ruột của Lâm Ngọc Vân, lúc cô ấy ở nước Mỹ thấy đứa trẻ này bị vứt bỏ, nên cô ấy mới nhận nuôi.”
Phạm Cường làm lố thở phào.
Anh vỗ ngực một cái: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Nếu để cho bố mẹ biết anh ấy cầu hôn một người phụ nữ đã có con,không biết họ sẽ xử lý anh em thế nào, chắc chắn sẽ chuốc giận lên đầu em, nếu như biết em không ngăn cản, chắc chắn sẽ chặt chân em!”
Mắt Nguyễn Đăng Khoa lóe lên: “Anh!”
Phạm Hoàng Sang chống tay nhìn Nguyễn Đăng Khoa.
Nguyễn Đăng Khoa thấp giọng nói: “Tuy rằng chúng ta là anh em cùng nhau lớn lên, nhưng Ngọc Vân là bạn thân của em, nếu như anh chỉ vì Minh Tâm, thì đừng tới gần cô ấy, mấy năm nay một mình cô ấy ở nước ngoài nuôi con rất không dễ dàng, em không muốn cô ấy bị tổn thương.”
Tay Phạm Hoàng Sang nhét vào túi: “Tôi tưởng cậu hận người của nhà họ Lâm!”
Nguyễn Đăng Khoa hơi sửng sốt, lập tức cười khổ: “Em không còn không phân biệt phải trái như vậy nữa, em và…. Cũng không phải lỗi của người nhà họ Lâm, không liên quan tới Ngọc Vân, là vấn đề của bản thân em.”
Nhắc tới vấn đề này, ba người đều im lặng.
….
Lâm Ngọc Vân nghe hai đứa nhỏ nói chuyện, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, không lâu sau đã thấy ba người trở lại.
Nguyễn Đăng Khoa vào phòng bệnh, Phạm Hoàng Sang và Phạm Cường không vào.
Phạm Cường đứng ngoài cửa vẫy tay với Minh Tâm: “Minh Tâm đi nào!”
“Bây giờ phải đi sao?”
“Thời gian không còn sớm, chúng ta phải về nhà.”
Minh Tâm cúi đầu, lưu luyến nói tạm biệt với Lâm Ngọc Vân: “Dì xinh đẹp, cháu về nhà trước, mai cháu sẽ trở lại thăm dì.” Không đợi Lâm Ngọc Vân trả lời, cô bé đã xoay người ôm Lâm Bảo, tủi thân nói: “Tuy rằng cậu không cho tôi cướp dì xinh đẹp, nhưng tôi vẫn rất thích cậu, không còn cách nào cả, ai bảo tôi rộng lượng như vậy chứ, đợi có thời gian tôi lại tới tìm cậu chơi, đi thôi!”
Lâm Bảo chưa từng tiếp xúc khoảng cách gần như vậy với các bạn nhỏ khác, nhưng cậu bé phát hiện… Cảm giác khi bị cô bé mũm mĩm này ôm… Vẫn khá tốt!’
“Nguyễn Đăng Khoa, cậu bé này là con trai cô Vân?”
Không thể trách Phạm Cường thấy ngạc nhiên.
Thật sự nhìn Lâm Ngọc Vân cũng chỉ mới hai mươi thôi, nếu như cậu bé này là con của cô, vậy cô bao nhiêu tuổi đã sinh con?
Quan trọng hơn là – anh trai của anh là cây sắt mới nở hoa, nếu như Lâm Ngọc Vân có con, vậy đóa hoa của anh ấy không phải bị bóp chết từ trong nôi sao!
Đột nhiên!
Trong đầu Phạm Cường xuất hiện suy nghĩ đáng sợ hơn.
Ngón tay cậu run rẩy chỉ vào Nguyễn Đăng Khoa: “Đứa bé này…. Không phải là con của anh với cô Vân đấy chứ?”
“Nói bậy bạ gì đó!” Nguyễn Đăng Khoa trừng Phạm Cường: “Tôi có thể sinh đứa nhỏ lớn như vậy sao!”
“Cũng đúng nhỉ, thằng bé này nhìn qua cũng ba bốn tuổi rồi, anh đi Mỹ mới ba năm!”
Nguyễn Đăng Khoa liếc nhìn hai mẹ con: “Đừng nói bậy, chuyện của Bảo Bảo để lát nữa tôi nói với hai người.”
….
Người lớn nói chuyện, hai đứa nhỏ cũng đang nói chuyện.
“Oa! Em trai, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi, em hạnh phúc thật, có thể làm con của dì xinh đẹp, vừa rồi chị nghe cô ấy gọi em là cục cưng, tên của em là cục cưng sao? Thật trùng hợp, nhũ danh của chị cũng là cục cưng đó.”
Lâm Bảo quan sát Phạm Minh Tâm: “Tôi là anh!”
Minh Tâm nghiêng đầu: “Hửm, em lớn hơn chị sao, chị vừa mới qua sinh nhật ba tuổi đó, ngày sinh âm lịch của chị là mùng bảy tháng bảy, là ngày lễ tình nhân đó, chú hai nói Minh Tâm là món quà tốt nhất cho ba vào lễ tình nhân. Em sinh ngày nào vậy?”
Lâm Bảo kinh ngạc: “Tôi cũng vậy, cũng mùng bảy tháng bảy.”
Cô bé lập tức phấn khởi nhảy lên: “Oa! Trùng hợp quá! Chúng ta lại sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm sao! Nhũ danh giống nhau, sinh nhật cũng vậy! Sau này dì xinh đẹp làm mẹ của Minh Tâm, chúng ta có thể tổ chức sinh nhật chung với nhau!”
Lâm Bảo lập tức cảnh giác!
Làm mẹ của cậu ta?!
Cậu bé nắm chặt tay Lâm Ngọc Vân: “Mẹ là của tôi, của mình tôi!”
“Ai da, đừng nhỏ nhen như vậy, cùng lắm thì tôi nhận cậu là anh trai, thứ tốt phải cùng nhau chia sẻ chứ!”
Lâm Bảo nhíu mày: “Mẹ tôi không phải đồ vật.”
Lâm Ngọc Vân dở khóc dở cười: “…”
Sao lời này nghe cứ kỳ cục thế nào!
….
Nguyễn Đăng Khoa tới Lâm Ngọc Vân cũng thở phào.
Có Nguyễn Đăng Khoa giúp đỡ xã giao, Lâm Ngọc Vân chỉ cần nghỉ ngơi, đầu cô còn hơi choáng, nên cần nằm xuống giường ngủ.
Thấy thế, Nguyễn Đăng Khoa lại dẫn hai người kia ra ngoài nói chuyện.
Họ vừa đi, Minh Tâm lập tức nằm úp sấp bên mép giường, mắt tỏa sáng nhìn Lâm Ngọc Vân: “Dì ơi! Vừa rồi bố con cầu hôn dì cô đó! Dì biết không, ông bà nội ép bố con kết hôn bao nhiêu năm rồi, nhưng bố con chưa từng có động tĩnh gì, vừa rồi bố lại cầu hôn với dì! Dì ơi, con nói với dì nè, dì đừng thấy bố con ngày nào mặt mày cũng lạnh lùng, thật ra ba con rất thương người đó!”
Cô bé bẻ ngón tay nói với Lâm Ngọc Vân ưu điểm của Phạm Hoàng Sang: “Dáng dấp bố con đẹp trai, có thể kiếm tiền, quan trọng hơn là bố rất đáng tin, không giống như chú hai, suốt ngày đổi bạn gái, dì ơi, nếu dì ở bên bố con, bố con chắc chắn sẽ một lòng một dạ với dì.”
Khóe miệng Lâm Ngọc Vân giật liên tục.
Cô bé này sao vẫn chưa hết hi vọng vậy.
Thở dài, vừa muốn nói, Lâm Bảo đã mở miệng: “Cậu dẹp ý nghĩ này đi, mẹ tôi không thích bố cậu đâu!”
“Hả!” Vẻ mặt cô bé xoắn xuýt: “Tại sao vậy?”
“Mẹ tôi chỉ thích tôi thôi!”
Cô bé nghiêng đầu, giọng trẻ con nói: “Nhưng sau này cậu sẽ lớn lên nha! Chú hai nói với Minh Tâm rằng, sau này Minh Tâm lớn lên sẽ có nhà riêng của mình, đến lúc đó phải rời khỏi bố. Cho nên không thể gây chuyện khi bố đang hẹn hò, nếu không sau này Minh Tâm đi rồi, bố sẽ không có ai ở bên, sẽ rất đáng thương. Sau này cậu cũng sẽ lớn lên, cũng phải rời xa dì xinh đẹp, đến lúc cậu đi rồi, dì xinh đẹp sẽ không có ai bên cạnh, cũng sẽ rất đáng thương.”
Không biết nghĩ tới điều gì, gương mặt nhỏ của Lâm Bảo lập tức xụ xuống.
“Cậu làm sao vậy?”
“Không sao.”
“Gạt người! Rõ ràng cậu không vui!” Cô bé bĩu môi, hừ một tiếng: “Nói một đằng nghĩ một nẻo!”
….
Ngoài cửa.
Phạm Cường lại tiếp tục hỏi: “Nguyễn Đăng Khoa, có chuyện gì vậy, cậu bé kia thật sự là con của Lâm Ngọc Vân?”
Nguyễn Đăng Khoa nhìn về phía Phạm Hoàng Sang, đã thấy anh sắc mặt lạnh nhạt đứng đó, có vẻ không hề hứng thú.
Anh không khỏi nghi ngờ: “Anh à, anh không muốn biết sao?”
Phạm Hoàng Sang không đáp mà hỏi lại: “Có phải hay không thì liên quan gì chứ?”
Rất rõ ràng!
Lâm Ngọc Vân không có chồng, nếu không trong danh bạ cũng sẽ không chỉ có mình Nguyễn Đăng Khoa, mà Nguyễn Đăng Khoa…. Không thể có quan hệ nam nữ với Lâm Ngọc Vân được.
Anh coi trọng bản thân cô, có con hay không cũng không để ý, chỉ cần không có chồng là được!
Cằm Phạm Cường sắp rớt rồi: “Anh, anh nói thật á?”
Phạm Hoàng Sang nhàn nhạt liếc anh, không nói.
Nhưng Phạm Cường đã nhìn ra ý anh muốn biểu đạt – Có lúc nào anh nói đùa chưa!
OMG!
Phạm Cường bị sốc rồi!
Nguyễn Đăng Khoa cũng hơi kinh ngạc, lập tức mỉm cười, anh hơi hạ mắt, cuối cùng vẫn kể lại chuyện bí mật kia: “Đứa nhỏ không phải con trai ruột của Lâm Ngọc Vân, lúc cô ấy ở nước Mỹ thấy đứa trẻ này bị vứt bỏ, nên cô ấy mới nhận nuôi.”
Phạm Cường làm lố thở phào.
Anh vỗ ngực một cái: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Nếu để cho bố mẹ biết anh ấy cầu hôn một người phụ nữ đã có con,không biết họ sẽ xử lý anh em thế nào, chắc chắn sẽ chuốc giận lên đầu em, nếu như biết em không ngăn cản, chắc chắn sẽ chặt chân em!”
Mắt Nguyễn Đăng Khoa lóe lên: “Anh!”
Phạm Hoàng Sang chống tay nhìn Nguyễn Đăng Khoa.
Nguyễn Đăng Khoa thấp giọng nói: “Tuy rằng chúng ta là anh em cùng nhau lớn lên, nhưng Ngọc Vân là bạn thân của em, nếu như anh chỉ vì Minh Tâm, thì đừng tới gần cô ấy, mấy năm nay một mình cô ấy ở nước ngoài nuôi con rất không dễ dàng, em không muốn cô ấy bị tổn thương.”
Tay Phạm Hoàng Sang nhét vào túi: “Tôi tưởng cậu hận người của nhà họ Lâm!”
Nguyễn Đăng Khoa hơi sửng sốt, lập tức cười khổ: “Em không còn không phân biệt phải trái như vậy nữa, em và…. Cũng không phải lỗi của người nhà họ Lâm, không liên quan tới Ngọc Vân, là vấn đề của bản thân em.”
Nhắc tới vấn đề này, ba người đều im lặng.
….
Lâm Ngọc Vân nghe hai đứa nhỏ nói chuyện, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, không lâu sau đã thấy ba người trở lại.
Nguyễn Đăng Khoa vào phòng bệnh, Phạm Hoàng Sang và Phạm Cường không vào.
Phạm Cường đứng ngoài cửa vẫy tay với Minh Tâm: “Minh Tâm đi nào!”
“Bây giờ phải đi sao?”
“Thời gian không còn sớm, chúng ta phải về nhà.”
Minh Tâm cúi đầu, lưu luyến nói tạm biệt với Lâm Ngọc Vân: “Dì xinh đẹp, cháu về nhà trước, mai cháu sẽ trở lại thăm dì.” Không đợi Lâm Ngọc Vân trả lời, cô bé đã xoay người ôm Lâm Bảo, tủi thân nói: “Tuy rằng cậu không cho tôi cướp dì xinh đẹp, nhưng tôi vẫn rất thích cậu, không còn cách nào cả, ai bảo tôi rộng lượng như vậy chứ, đợi có thời gian tôi lại tới tìm cậu chơi, đi thôi!”
Lâm Bảo chưa từng tiếp xúc khoảng cách gần như vậy với các bạn nhỏ khác, nhưng cậu bé phát hiện… Cảm giác khi bị cô bé mũm mĩm này ôm… Vẫn khá tốt!’