Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-11
Chương 11: Để bố lấy thân báo đáp
Bệnh viện Khang Hoa!
Phạm Minh Tâm ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nắm tay của Lâm Ngọc Vân, nhìn đầu cô bị băng bó, nước mắt rơi thành hàng, không giống với lúc cô bé giả khóc lớn làm loạn trước đây. Mắt đỏ bừng, bộ dáng khóc thút thít nhìn rất đau lòng.
“Minh Tâm, con đừng khóc!”
“Chú hai….” Viền mắt cô bé đỏ bừng nhìn Phạm Cường: “Dì xinh đẹp sẽ không sao đâu, phải không?”
Phạm Cường đau lòng muốn chết, bế cô bé, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, vừa rồi con không nghe chú Tống Minh Trung nói sao, cô xinh đẹp của con chỉ bị thương ngoài da, với chấn động não chút thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”
Cô bé vẫn khóc như trước: “Nhưng dì ấy chảy rất nhiều máu…”
“Không sao, không phải máu ngừng chảy rồi sao!”
“Hu hu hu… Chắc chắn chú đang gạt con, Tiểu Bạch con nuôi bị đụng vào tường chảy rất nhiều máu, sau đó không tỉnh lại nữa, đã chết rồi. Hic hic… Cô xinh đẹp cũng vì cứu con…”
Cô bé cầm tay Lâm Ngọc Vân khóc lớn hơn.
Phạm Cường bất đắc dĩ nhìn Phạm Hoàng Sang.
“Anh, em cố gắng hết sức rồi, anh tự dỗ con gái mình đi!”
Phạm Hoàng Sang đứng ở bên giường, cau mày nhìn Lâm Ngọc Vân đang hôn mê bất tỉnh, gương mặt góc cạnh rõ ràng đầy lạnh lùng.
“Cường!”
“Hở?”
“Thay tất cả vệ sĩ bên người Minh Tâm đi!”
Phạm Cường nghiêm mặt: “Vâng!”
Ngày hôm nay, lúc Lâm Ngọc Vân thử vai, cô bé đã thừa dịp lúc cậu và anh trai không chú ý lén chạy ra ngoài, bởi vì bên cạnh cô bé luôn có vệ sĩ đi theo, cho nên hai người cũng không quá lo lắng.
Nhưng không ngờ, chỉ lơ là trong chốc lát lại dẫn tới hậu quả như thế.
Ngày hôm nay, nếu như không nhờ Lâm Ngọc Vân, Minh Tâm của họ đã bỏ mạng dưới móng ngựa rồi….
“Bố ơi…”
“Tới đây!”
Phạm Minh Tâm khóc thút thít, bước về phía Phạm Hoàng Sang: “Bố ơi, dì ấy sẽ không sao, đúng không?”
“Sẽ không sao đâu! Bố bảo đảm với con, cô ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi!”
Có được bảo đảm của bố, nước mắt của cô bé cũng không chảy nhiều như vừa rồi nữa.
Phạm Cường: “….”
Hừ!
Vừa rồi anh khuyên nửa ngày cũng không được, anh trai của anh chỉ nói một câu đã dỗ xong!
Phạm Cường lệ rơi đầy mặt!
Sự đối xử này cũng quá khác biệt rồi!
….
Lâm Ngọc Vân bị đau mà tỉnh lại.
Đầu cô rất đau, như có ai dùng búa gõ vào, cô mở mắt ra, sờ lên đầu theo bản năng.
“Đừng nhúc nhích!”
Tay bị đè lại, Lâm Ngọc Vân quay đầu nhìn sang, liền thấy người đàn ông dáng người cao ngất đang ngồi trên ghế bên cạnh giường.
Chỉ là…. Sao nhìn người này hơi quen mắt!
À!
Cô nghĩ ra rồi!
Người đàn ông này là bố của cô bé kia!
“Cô bé đâu rồi, không bị gì chứ?”
“Không sao!” Phạm Cường chỉ ghế sô pha cạnh giường: “Khóc lâu lắm, đã ngủ rồi!”
Lâm Ngọc Vân nhìn theo hướng anh chỉ, liền thấy cô bé đang cuộn mình trên sô pha, đang nhắm mắt ngủ say sưa, trên người cô bé được khoác một chiếc áo vest của đàn ông, xung quanh lông mày nhíu chặt, khóe mắt vẫn còn nước mắt chưa khô.
Lâm Ngọc Vân thấy cô bé không sao liền thở phào.
Cô ngọ nguậy ngồi lên.
“Đừng nhúc nhích!” Phạm Hoàng Sang đè vai cô lại.
“A…”
Phạm Cường nhìn tư thế đụng chạm của hai người cảm thấy sốt ruột, bước mấy bước tới gần: “Cô Vân, bác sĩ nói đầu cô đụng nên bị chấn động não nhẹ, hiện tại phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không thể đi lung tung!”
“Ồ!”
Trách không được đầu hơi choáng váng.
“Điều kiện!” Phạm Hoàng Sang đột nhiên lên tiếng.
Lâm Ngọc Vân nhìn gương mặt không đổi của anh, thật sự không theo kịp tiết tấu của anh, nhìn anh chằm chằm.
Phạm Cường nhanh chóng trở thành người phiên dịch: “Ý anh ấy là, cô Vân đã cứu Minh Tâm nhà chúng tôi, có yêu cầu gì thì cứ nói đừng ngại!”
Khóe miệng Lâm Ngọc Vân giật mạnh.
Người đàn ông này sử dụng từ ngữ quá sâu xa rồi!
Đầu Lâm Ngọc Vân đau muốn nứt ra, đỡ đầu: “Hi vọng anh trả tiền thuốc men giúp tôi.”
“Đây là đương nhiên rồi, còn gì khác không?” Phạm Cường hỏi.
“Không có!”
Phạm Cường sửng sốt một giây đồng hồ, “Không có?”
Phải biết rằng anh trai của anh không dễ dàng cho phép người khác chiếm hời, cơ hội tốt như vậy, cô gái này lại không muốn gì cả!
Thế này quá ngốc, quá ngớ ngẩn, thật sự quá ngốc rồi!
“Cô Vân, nếu không cô suy nghĩ thêm một lát đi.”
Lâm Ngọc Vân vuốt băng gạc trên đầu, liên tục cười khổ: “Hai người cũng không cần báo đáp tôi, lúc đó đầu tôi nóng lên, nếu như chuyện này lặp lại, chưa chắc tôi có sự can đảm đó đâu. Hơn nữa tôi thật sự thích cô bé này, cũng coi như có duyên với cô bé, cứu cô bé là chuyện thuận tay mà.”
Lâm Ngọc Vân thở dài.
Trên đầu bị thương, ngày mai cô vào đoàn phim thế nào đây!
Vào đoàn phim là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là, cô gõ lên băng gạc trên đầu, làm sao ăn nói với con trai cưng đây!
Haizzz!
Mệt lòng quá!
Đúng rồi!
Con trai!
Cô chưa biết mình hôn mê bao lâu, Bảo Bảo và Nguyễn Đăng Khoa vẫn đang ở thành phố chờ tin tức của cô!
Lâm Ngọc Vân “xoạt” một cái bật dậy, động tác quá mạnh, khiến đầu tối sầm, lập tức một trận choáng váng, cô nhanh chóng đỡ lấy mép giường: “Điện thoại di động đâu, điện thoại của tôi đâu?”
“Ở đây!”
Phạm Hoàng Sang đưa điện thoại cho cô.
Lâm Ngọc Vân ấn xuống màn hình, màn hình lại đen kịt.
Điện thoại tắt nguồn!
Không thể nào!
Đang đùa với cô sao!
Lâm Ngọc Vân nhìn về phía Phạm Hoàng Sang: “Xin hỏi, hiện tại mấy giờ rồi?”
“Ba giờ hai mươi phút!”
Cô đi thử vai lúc mười giờ, đã qua năm tiếng rồi!
Thời gian lâu như vậy Bảo Bảo không liên lạc được với cô, chắc chắn sẽ sốt ruột!
Nhìn ra sự lo lắng của cô, Phạm Hoàng Sang thấp giọng nói: “Rất nhanh sẽ tới!”
“Hả?”
Phạm Cường lau mồ hôi, lần thứ hai làm người phiên dịch: “Ý anh tôi là, vừa rồi điện thoại di động của cô tắt máy, anh ấy đã thông báo cho bạn bè của cô, họ cũng đang trên đường tới, sẽ đến rất nhanh thôi.”
Lâm Ngọc Vân im lặng nhìn thoáng qua Phạm Hoàng Sang.
Người này không thể nói rõ ràng một chút sao!
Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Trong danh bạ điện thoại của cô chỉ có mình Nguyễn Đăng Khoa, vậy chắc chắn anh ta đã thông báo cho Nguyễn Đăng Khoa rồi.
Lâm Ngọc Vân yên tâm, không nói gì thêm.
Trong phòng bệnh lập tức rơi vào sự im lặng xấu hổ.
Nói là xấu hổ.
Nhưng thật ra Lâm Ngọc Vân đang nghĩ phải giải thích với Bảo Bảo thế nào, mà Phạm Hoàng Sang thì không cảm thấy thế, cũng chỉ có mình Phạm Cường thấy lúng túng thôi.
May là, vừa lúc đó, Phạm Minh Tâm tỉnh lại.
Cô bé xoa mắt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nhảy xuống ghế sofa, cô bé ngẩng đầu, liền thấy Lâm Ngọc Vân đang tựa trên đầu giường.
Nước mắt cô bé lập tức rơi xuống.
“Hu hu…. Dì ơi, cuối cùng dì cũng tỉnh rồi!”
Cô bé chạy như bay tới, thoáng cái nhào tới bên giường, nắm chặt tay Lâm Ngọc Vân, khóc nói: “Hu hu hu, dì hù chết Minh Tâm rồi.”
Nước mắt cô bé rơi từng hàng, khiến lòng của Lâm Ngọc Vân cũng chua xót, cô sờ đầu cô bé: “Cháu xem, không phải dì không có chuyện gì sao, đừng khóc.”
“Ai nói không có chuyện gì!” Cô bé thút thít chỉ vào đầu Lâm Ngọc Vân: “Đầu của dì bị khâu, hủy hoại nhan sắc rồi!”
“…”
Khóe miệng Lâm Ngọc Vân giật mạnh, ai chỉ cô bé cách dùng từ “hủy hoại nhan sắc” này thế!
Không đợi cô nói gì, cô bé vừa khóc vừa nói tiếp.
“Cô cũng vì cứu Minh Tâm nên mới bị hủy hoại nhan sắc, cô yên tâm, Minh Tâm sẽ kêu bố chịu trách nhiệm!”
“Hả?”
“Cô cứu Minh Tâm, Minh Tâm sẽ để bố lấy thân báo đáp!”‘
Bệnh viện Khang Hoa!
Phạm Minh Tâm ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nắm tay của Lâm Ngọc Vân, nhìn đầu cô bị băng bó, nước mắt rơi thành hàng, không giống với lúc cô bé giả khóc lớn làm loạn trước đây. Mắt đỏ bừng, bộ dáng khóc thút thít nhìn rất đau lòng.
“Minh Tâm, con đừng khóc!”
“Chú hai….” Viền mắt cô bé đỏ bừng nhìn Phạm Cường: “Dì xinh đẹp sẽ không sao đâu, phải không?”
Phạm Cường đau lòng muốn chết, bế cô bé, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, vừa rồi con không nghe chú Tống Minh Trung nói sao, cô xinh đẹp của con chỉ bị thương ngoài da, với chấn động não chút thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”
Cô bé vẫn khóc như trước: “Nhưng dì ấy chảy rất nhiều máu…”
“Không sao, không phải máu ngừng chảy rồi sao!”
“Hu hu hu… Chắc chắn chú đang gạt con, Tiểu Bạch con nuôi bị đụng vào tường chảy rất nhiều máu, sau đó không tỉnh lại nữa, đã chết rồi. Hic hic… Cô xinh đẹp cũng vì cứu con…”
Cô bé cầm tay Lâm Ngọc Vân khóc lớn hơn.
Phạm Cường bất đắc dĩ nhìn Phạm Hoàng Sang.
“Anh, em cố gắng hết sức rồi, anh tự dỗ con gái mình đi!”
Phạm Hoàng Sang đứng ở bên giường, cau mày nhìn Lâm Ngọc Vân đang hôn mê bất tỉnh, gương mặt góc cạnh rõ ràng đầy lạnh lùng.
“Cường!”
“Hở?”
“Thay tất cả vệ sĩ bên người Minh Tâm đi!”
Phạm Cường nghiêm mặt: “Vâng!”
Ngày hôm nay, lúc Lâm Ngọc Vân thử vai, cô bé đã thừa dịp lúc cậu và anh trai không chú ý lén chạy ra ngoài, bởi vì bên cạnh cô bé luôn có vệ sĩ đi theo, cho nên hai người cũng không quá lo lắng.
Nhưng không ngờ, chỉ lơ là trong chốc lát lại dẫn tới hậu quả như thế.
Ngày hôm nay, nếu như không nhờ Lâm Ngọc Vân, Minh Tâm của họ đã bỏ mạng dưới móng ngựa rồi….
“Bố ơi…”
“Tới đây!”
Phạm Minh Tâm khóc thút thít, bước về phía Phạm Hoàng Sang: “Bố ơi, dì ấy sẽ không sao, đúng không?”
“Sẽ không sao đâu! Bố bảo đảm với con, cô ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi!”
Có được bảo đảm của bố, nước mắt của cô bé cũng không chảy nhiều như vừa rồi nữa.
Phạm Cường: “….”
Hừ!
Vừa rồi anh khuyên nửa ngày cũng không được, anh trai của anh chỉ nói một câu đã dỗ xong!
Phạm Cường lệ rơi đầy mặt!
Sự đối xử này cũng quá khác biệt rồi!
….
Lâm Ngọc Vân bị đau mà tỉnh lại.
Đầu cô rất đau, như có ai dùng búa gõ vào, cô mở mắt ra, sờ lên đầu theo bản năng.
“Đừng nhúc nhích!”
Tay bị đè lại, Lâm Ngọc Vân quay đầu nhìn sang, liền thấy người đàn ông dáng người cao ngất đang ngồi trên ghế bên cạnh giường.
Chỉ là…. Sao nhìn người này hơi quen mắt!
À!
Cô nghĩ ra rồi!
Người đàn ông này là bố của cô bé kia!
“Cô bé đâu rồi, không bị gì chứ?”
“Không sao!” Phạm Cường chỉ ghế sô pha cạnh giường: “Khóc lâu lắm, đã ngủ rồi!”
Lâm Ngọc Vân nhìn theo hướng anh chỉ, liền thấy cô bé đang cuộn mình trên sô pha, đang nhắm mắt ngủ say sưa, trên người cô bé được khoác một chiếc áo vest của đàn ông, xung quanh lông mày nhíu chặt, khóe mắt vẫn còn nước mắt chưa khô.
Lâm Ngọc Vân thấy cô bé không sao liền thở phào.
Cô ngọ nguậy ngồi lên.
“Đừng nhúc nhích!” Phạm Hoàng Sang đè vai cô lại.
“A…”
Phạm Cường nhìn tư thế đụng chạm của hai người cảm thấy sốt ruột, bước mấy bước tới gần: “Cô Vân, bác sĩ nói đầu cô đụng nên bị chấn động não nhẹ, hiện tại phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không thể đi lung tung!”
“Ồ!”
Trách không được đầu hơi choáng váng.
“Điều kiện!” Phạm Hoàng Sang đột nhiên lên tiếng.
Lâm Ngọc Vân nhìn gương mặt không đổi của anh, thật sự không theo kịp tiết tấu của anh, nhìn anh chằm chằm.
Phạm Cường nhanh chóng trở thành người phiên dịch: “Ý anh ấy là, cô Vân đã cứu Minh Tâm nhà chúng tôi, có yêu cầu gì thì cứ nói đừng ngại!”
Khóe miệng Lâm Ngọc Vân giật mạnh.
Người đàn ông này sử dụng từ ngữ quá sâu xa rồi!
Đầu Lâm Ngọc Vân đau muốn nứt ra, đỡ đầu: “Hi vọng anh trả tiền thuốc men giúp tôi.”
“Đây là đương nhiên rồi, còn gì khác không?” Phạm Cường hỏi.
“Không có!”
Phạm Cường sửng sốt một giây đồng hồ, “Không có?”
Phải biết rằng anh trai của anh không dễ dàng cho phép người khác chiếm hời, cơ hội tốt như vậy, cô gái này lại không muốn gì cả!
Thế này quá ngốc, quá ngớ ngẩn, thật sự quá ngốc rồi!
“Cô Vân, nếu không cô suy nghĩ thêm một lát đi.”
Lâm Ngọc Vân vuốt băng gạc trên đầu, liên tục cười khổ: “Hai người cũng không cần báo đáp tôi, lúc đó đầu tôi nóng lên, nếu như chuyện này lặp lại, chưa chắc tôi có sự can đảm đó đâu. Hơn nữa tôi thật sự thích cô bé này, cũng coi như có duyên với cô bé, cứu cô bé là chuyện thuận tay mà.”
Lâm Ngọc Vân thở dài.
Trên đầu bị thương, ngày mai cô vào đoàn phim thế nào đây!
Vào đoàn phim là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là, cô gõ lên băng gạc trên đầu, làm sao ăn nói với con trai cưng đây!
Haizzz!
Mệt lòng quá!
Đúng rồi!
Con trai!
Cô chưa biết mình hôn mê bao lâu, Bảo Bảo và Nguyễn Đăng Khoa vẫn đang ở thành phố chờ tin tức của cô!
Lâm Ngọc Vân “xoạt” một cái bật dậy, động tác quá mạnh, khiến đầu tối sầm, lập tức một trận choáng váng, cô nhanh chóng đỡ lấy mép giường: “Điện thoại di động đâu, điện thoại của tôi đâu?”
“Ở đây!”
Phạm Hoàng Sang đưa điện thoại cho cô.
Lâm Ngọc Vân ấn xuống màn hình, màn hình lại đen kịt.
Điện thoại tắt nguồn!
Không thể nào!
Đang đùa với cô sao!
Lâm Ngọc Vân nhìn về phía Phạm Hoàng Sang: “Xin hỏi, hiện tại mấy giờ rồi?”
“Ba giờ hai mươi phút!”
Cô đi thử vai lúc mười giờ, đã qua năm tiếng rồi!
Thời gian lâu như vậy Bảo Bảo không liên lạc được với cô, chắc chắn sẽ sốt ruột!
Nhìn ra sự lo lắng của cô, Phạm Hoàng Sang thấp giọng nói: “Rất nhanh sẽ tới!”
“Hả?”
Phạm Cường lau mồ hôi, lần thứ hai làm người phiên dịch: “Ý anh tôi là, vừa rồi điện thoại di động của cô tắt máy, anh ấy đã thông báo cho bạn bè của cô, họ cũng đang trên đường tới, sẽ đến rất nhanh thôi.”
Lâm Ngọc Vân im lặng nhìn thoáng qua Phạm Hoàng Sang.
Người này không thể nói rõ ràng một chút sao!
Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Trong danh bạ điện thoại của cô chỉ có mình Nguyễn Đăng Khoa, vậy chắc chắn anh ta đã thông báo cho Nguyễn Đăng Khoa rồi.
Lâm Ngọc Vân yên tâm, không nói gì thêm.
Trong phòng bệnh lập tức rơi vào sự im lặng xấu hổ.
Nói là xấu hổ.
Nhưng thật ra Lâm Ngọc Vân đang nghĩ phải giải thích với Bảo Bảo thế nào, mà Phạm Hoàng Sang thì không cảm thấy thế, cũng chỉ có mình Phạm Cường thấy lúng túng thôi.
May là, vừa lúc đó, Phạm Minh Tâm tỉnh lại.
Cô bé xoa mắt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nhảy xuống ghế sofa, cô bé ngẩng đầu, liền thấy Lâm Ngọc Vân đang tựa trên đầu giường.
Nước mắt cô bé lập tức rơi xuống.
“Hu hu…. Dì ơi, cuối cùng dì cũng tỉnh rồi!”
Cô bé chạy như bay tới, thoáng cái nhào tới bên giường, nắm chặt tay Lâm Ngọc Vân, khóc nói: “Hu hu hu, dì hù chết Minh Tâm rồi.”
Nước mắt cô bé rơi từng hàng, khiến lòng của Lâm Ngọc Vân cũng chua xót, cô sờ đầu cô bé: “Cháu xem, không phải dì không có chuyện gì sao, đừng khóc.”
“Ai nói không có chuyện gì!” Cô bé thút thít chỉ vào đầu Lâm Ngọc Vân: “Đầu của dì bị khâu, hủy hoại nhan sắc rồi!”
“…”
Khóe miệng Lâm Ngọc Vân giật mạnh, ai chỉ cô bé cách dùng từ “hủy hoại nhan sắc” này thế!
Không đợi cô nói gì, cô bé vừa khóc vừa nói tiếp.
“Cô cũng vì cứu Minh Tâm nên mới bị hủy hoại nhan sắc, cô yên tâm, Minh Tâm sẽ kêu bố chịu trách nhiệm!”
“Hả?”
“Cô cứu Minh Tâm, Minh Tâm sẽ để bố lấy thân báo đáp!”‘