• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tổng tài hỏi vợ: bánh bao làm mai (daddy tổng tài) (68 Viewers)

  • Chương 1105

191105.
Âu Dương Mộng Duyệt đến kịp lúc cha cô đang trên đường đi đến phòng họp, Âu Dương Bộ Vinh thấy cô đến, ông đi đến bên cạnh cô, khẽ nói: "Tiểu Duyệt, lát nữa trong cuộc họp con phải chú ý những người đến tham dự, ba nghi ngờ người tiết lộ số liệu nằm trong ban quản lý cấp cao."

Âu Dương Mộng Duyệt nghe xong liền hiểu: "Vâng ạ, con sẽ để ý."

Trong phòng họp, Âu Dương Bộ Vinh mở cuộc họp như bình thường. Âu Dương Mộng Duyệt vừa lắng nghe một cách nghiêm túc, vừa đảo tầm mắt giữa đám đông, trong đó có một người khá khả nghi, hắn ta cứ thỉnh thoảng xem điện thoại, khi Âu Dương Bộ Vinh nhắc đến chuyện rõ rỉ số liệu, hắn ta liền rủ mắt xuống, dáng vẻ chột dạ, giả vờ như đang viết gì đó trên giấy.

Âu Dương Mộng Duyệt nhìn anh ta nhiều lần, cử chỉ trạng thái của anh ta không hề quan tâm về chuyện này như những người khác, trong quá trình họp hắn ta còn ngắt lời một quản lý cấp cao khác khi anh ta đang đề nghị phải điều tra triệt để kẻ tiết lộ kia những hai lần, ý của hắn ta là, vốn chẳng có người làm phản trong công ty, mà đây là một bước cờ hiểm của công ty Ngạo Uy.

Cuộc họp lần này chủ yếu thảo luận cách xử lý hậu quả và và việc đàm phán với Khả Mông. Hai tiếng đồng hồ sau, cuộc họp kết thúc, Âu Dương Bộ Vinh và Âu Dương Mộng Duyệt cùng trở về văn phòng của ông.

"Tiểu Duyệt, con có phát hiện ra gì không?"

"Con cảm thấy Khố Luân khá đáng nghi, anh ta luôn cho rằng vụ tiết lộ cơ mật này không phải là nguyên nhân chính, con quan sát thấy biểu cảm và ánh mắt của anh ta rất không bình thường, có thể anh ta chính là kẻ tiết lộ cơ mật."

"Lần trước Khố Luân đến tìm ba đòi tăng lương, ba không đáp ứng cậu ta, cậu ta năm lần bảy lượt làm sai việc, tháng trước ba đã trừ tiền thưởng của cậu ta rồi, có thể những việc này khiến cậu ta ghi hận, có ý đồ muốn báo thù."

"Ba, chuyện đã xảy ra rồi, việc vạch trần kẻ tiết lộ không còn quan trọng nữa, quan trọng là chúng ta phải xoay chuyển đợt tổn thất này."

"Ý của con là?"

"Để con đi nói chuyện với tổng tài Khả Mông, con tin con có thể thuyết phục được ông ấy." Âu Dương Mộng Duyệt nói với dáng vẻ rất tự tin.

"Không được, ba không thể để con đi gặp ông ta được, con người ông ta rất gian trá xảo quyệt, con không phải là đối thủ của ông ta."

"Ba, ba không thể cứ bảo hộ con như thế, ba nên buông tay để con đi giúp đỡ ba, cho dù gặp phải thất bại, thì điều đó cũng chỉ giúp con trưởng thành, chứ không phải cứ luôn xử lý hết mọi việc giúp con." Khuôn mặt Âu Dương Mộng Duyệt rất kiên định.

"Con…" Âu Dương Bộ Vinh nhìn vào khuôn mặt trẻ trung của cô, dáng vẻ chín chắn khi còn quá trả, thật sự khiến ông vừa đau lòng vừa hết cách.

"Được rồi, nếu con muốn thử thì cứ đi thử đi! Ngày mai ba sẽ hẹn giờ cho con, con qua đó một chuyến, nhưng không được cưỡng cầu, càng không được nhượng bộ."

"Vâng, con biết rồi, con sẽ làm như thế." Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu.

Chạng vạng, Âu Dương Bộ Vinh về nhà, còn Âu Dương Mộng Duyệt lại hẹn Quý Thiên Tứ đi ăn tối, Âu Dương Bộ Vinh kêu cô đi ra, ông trở về yểm hộ thay cho cô.

Trong nhà hàng.

Âu Dương Mộng Duyệt mặc một bộ đồ vest đến hẹn hò, Quý Thiên Tứ đã chờ cô ở trong nhà hàng từ lâu, khi cô vừa bước vào thì anh đã nhìn thấy cô. Cô mặc một bộ đồ công sở, cả người toát ra khí chất tinh anh. Cho dù cô khoác lên mình một chiếc đầm dạ hội xinh đẹp hay là bộ đồ công sở như bây giờ, tất cả đều là dáng vẻ anh yêu nhất.

Trước đây Quý Thiên Tứ không biết cảm giác yêu một người là thế nào, nhưng bây giờ thì anh đã biết rồi, yêu một người, yêu vào tận xương tủy, khắc sâu trong tim, từng phút từng giây đều đặt cô vào vị trí quan trọng nhất."

"Để anh đợi lâu rồi nhỉ!" Âu Dương Mộng Duyệt ngồi xuống, cô đặt túi xách xuống, cảm thấy áy náy, lần nào cũng bắt anh đợi.

Quý Thiên Tứ đưa một ly nước cho cô, anh cười dịu dàng: "Anh bằng lòng dợi em."

"Vẫn do chuyện kia của công ty, nên em không thể thoát thân ra ngay được, cộng thêm đường hôm nay có hơi kẹt xe nữa." Âu Dương Mộng Duyệt vừa nói vừa bưng ly nước do anh đưa tới lên uống với dáng vẻ rất ngọt ngào.

"Bây giờ chuyện đã điều tra thế nào rồi?" Quý Thiên Tứ tò mò hỏi.

"Điều tra được một người đáng nghi, nhưng điều mà em và ba em thấy quan trọng nhất lúc này là làm sao để cho tổng tài Tập đoàn Khả Mông từ chối Ngạo Uy và hợp tác lại với bên em, vì thế, em quyết định ngày mai sẽ đi gặp người phụ trách bên phía Tập đoàn Khả Mông, bàn bạc về chuyện hợp tác lại."

Ánh mắt Quý Thiên Tứ lóe lên tia lo lắng, mặc kệ thế nào, anh cảm thấy không yên tâm khi để một mình cô đi gặp một thương nhân xảo quyệt như thế, cho dù hôm nay anh đã bàn bạc xong chuyện này rồi, ngày mai cô có đến đó, cũng sẽ đạt được mục đích mà cô mong muốn.

"Anh đi với em." Quý Thiên Tứ không yên tâm.

"Anh có thời gian à?" Âu Dương Mộng Duyệt chớp mắt.

"Có!" Quý Thiên Tứ gật đầu.

"Được đó! Vậy anh đi với em nhé! Nhưng anh đợi em trong xe, bàn bạc xong em sẽ xuống ngay." Âu Dương Mộng Duyệt cười nói.

"Không cần anh đi lên với em?"

"Không cần! Em có thể đối phó được."

Hai người trò chuyện đến 9:30, Quý Thiên Tứ đưa cô về nhà nghỉ ngơi, xe của anh vẫn không chạy vào, đèn xe của anh rực sáng, rọi sáng đường cô về nhà, anh ngồi trong xe, đưa mắt nhìn cô vào trong.

Cảm giác này, tuy có hơi khổ sở nhưng là một cách tốt nhất đối với anh.

Âu Dương Mộng Duyệt vào phòng khách, ba và ông nội đều đi ngủ rồi, cô về phòng, đứng trên cửa sổ nhìn chiếc xe vẫn còn dừng ở lối ra vào, trong lòng cô thấy ngọt ngào ấp áp không thôi.

Sáng sớm.

Âu Dương Mộng Duyệt đến công ty, đích thân Âu Dương Bộ Vinh đứng ra hẹn gặp Komon - tổng tài Tập đoàn Khả Mông, Komon lại bất ngờ đồng ý.

9:30 phút xe của Quý Thiên Tứ đến đón cô, đích thân anh đưa cô qua đó, dưới tòa nhà Tập đoàn Khả Mông, Quý Thiên Tứ cổ vũ cô: "Em cứ yên tâm, nói không chừng mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển được."

"Vâng, em sẽ cố gắng thuyết phục ông ấy." Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu, cô cũng không tự tin lắm, nhưng nếu không thử cô sẽ thấy không cam lòng.

Dưới sự dẫn đường của trợ lý, Âu Dương Mộng Duyệt vào một văn phòng vô cùng kín kẽ, tổng tài Tập đoàn Khả Mông là một người đàn ông ngoài 50, tên là Komon. Khi ông ta nhìn thấy người bước vào là một cô gái phương đông xinh đẹp ông ta không khỏi kinh ngạc.

"Cô Âu Dương trông thật xinh đẹp." Komon khen ngợi.

"Chào bác, cháu là Âu Dương Mộng Duyệt, cháu đại diện cho cha cháu đến gặp mặt và bàn bạc chi tiết về chuyện hợp tác giữa hai công ty chúng ta." Âu Dương Mộng Duyệt bắt tay ông ta.

Komon mỉm cười: "Được, vậy chúng ta cứ từ từ bàn bạc."

Âu Dương Mộng Duyệt cứ cho rằng đây là một cuộc đàm phán khó nhằn, nhưng điều làm cô bất ngờ là, thái độ của Komon không hề giống như cha cô miêu tả, khi cô đề nghị yêu cầu hợp tác lại, Komon đồng ý rất sảng khoái.

"Nếu chúng ta đều là khách hàng cũ rồi, sau khi suy nghĩ thật kỹ, tôi cảm thấy vẫn nên từ bỏ lời đề nghị của Công ty Ngạo Uy, quyết định hợp tác lại với công ty của các cô, cô Âu Dương, nhờ cô nói lại chuyện này với cha cô, chúng ta sẽ ký lại hợp đồng, giá cả không thay đổi."

Âu Dương Mộng Duyệt nhìn ông ta với vẻ đầy bất ngờ: "Bác Komon, có phải bác vẫn còn điều kiện gì đi kèm không? Cứ việc nói ra, chúng ta cùng bạn bạc."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom